Phùng Tịch Nhiên vội thu tầm mắt lại, liếc nhìn thời gian đồng hồ trên tay, thấy vẫn còn sớm nên nhỏ giọng nói như là tự hỏi bản thân.
“Vẫn chưa đến giờ làm, sao hôm nay Dương tổng lại tới công ty sớm vậy nhỉ?”
Lục An Kỳ nghe Phùng Tịch Nhiên nói vậy, cô liền hỏi lại giọng gấp gáp: “Phùng tiên sinh, anh nói người mới đi vào công ty chính là Dương tổng sao?''
“Ừm, đúng vậy, người vừa vào trong chính là CEO của Dương thị, tên là Hàn Chí Dương.'' Phùng Tịch Nhiên vừa nói vừa gật đầu xác nhận với cô.
Lục An Kỳ nghe vậy mới cuống lên, cô vô thức đứng bật dậy từ trên ghế, cô nói: “Vậy phải làm sao đây, vốn là dự định chặn Dương tổng lại ở phòng tiếp tân, bây giờ Dương tổng đi vào trong rồi, chẳng lẽ hôm nay không gặp được sao?”
Phùng Tịch Nhiên thấy cô bất ngờ đứng bật dậy, còn nói những câu ngây thơ như vậy không nhịn được vươn tay tới kéo tay cô cười cười lên tiếng.
“Không sao đâu, em ngồi xuống trước đi, hôm nay 11giờ Dương tổng có hẹn với giám đốc Lâm ăn cơm trưa, đến lúc đó sẽ gặp được thôi.”
Cô nghe vậy mới khẽ thở dài một cái, Phùng Tịch Nhiên vì thấy đại Boss đã đến công ty, nên củng không dám ngồi lại lâu, anh gọi phục vụ tính tiền, sau lại nói với Lục An Kỳ: “Liên lạc sau.” rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc An Kỳ vừa xuống máy bay, vẫn chưa ăn gì, liền vội vội vàng vàng chạy đến đây ngay, trong bụng sớm đã đánh trống.
Phùng Tịch Nhiên nói với cô 11giờ Dương tổng mới trở ra ngoài, cô thấy thời gian vẫn còn sớm, lại không thể kéo cái vali này đi khắp nơi được, liền xách vali nhỏ của mình đi ra ngoài nhìn xung quanh một vòng, thấy gần đó không xa có khách sạn, cô liền mang vali nhỏ đi đến quầy tiếp tân khách sạn, chọn phòng bình dân nhất.
Sau khi cất đồ vào trong cô mới cầm chìa khoá quay trở ra ngoài tìm chút gì bỏ vào bụng.
Cô đến trước cửa hàng bán thức ăn nhanh, mua một phần sandwich ăn qua loa rồi quay trở lại tập đoàn Dương thị.
Vừa đi cô vừa nhìn tòa cao ốc tập đoàn Dương thị với chiều cao 415 m (1.362 ft), thầm đánh giá, tuy cô không biết CEO Dương thị là người như thế nào, nhưng củng không thể phủ nhận rằng những gì mọi người nói về anh trên thương trường quả thật là người có bản lĩnh.
Cô đứng trước cổng công ty Dương thị, hít một hơi thật sâu thở mạnh ra lấy tinh thần, rồi giẫm giày cao gót bước bước đi thẳng đến quầy lễ tân mỉm cười nhẹ giọng lên tiếng.
“Chào cô, tôi muốn tìm Dương tổng để bàn chút việc, có thể sắp xếp một chút được không?”
Nhiên viên lễ tân trước là kinh ngạc vì đã sớm được nghe nói Dương tổng trước giờ không gặp riêng phụ nữ, kể cả là công việc, nhưng cô gái này tới đây nói tìm Dương tổng, làm cho cả quầy lễ tân cùng bảo vệ đứng gần đó không khỏi thắc mắc nói thầm cô có là có bệnh? hay từ hành tinh khác tới đây? mà không biết gì ngây thơ đòi gặp CEO Dương thị?
Sau vẫn nhoẻn miệng cười từ tốn hỏi lại cô gái trước mặt.
“Xin hỏi tiểu thư tên gì? có hẹn trước với Dương tổng chưa ạ.”
“Tôi không có hẹn trước với Dương tổng, nhưng có việc rất quan trọng nên..” Lục An Kỳ nói tới đây, lại thấy mọi người ở quầy lễ tân nhìn cô như nhìn sinh vật lạ.
Cô hơi mất tự nhiên, gượng gạo vừa cười vừa nói tiếp: “Phiền cô giúp tôi gặp Dương tổng có thể không?”
Lời cô vừa nói xong khiến nhân viên lễ tân suýt nữa té xuống từ trên ghế, vội nói với cô: “Thật xin lỗi tiểu thư, ở đây niếu như không có hẹn trước với Dương tổng, thì sẽ không được gặp đâu..”
Cô nhân viên lễ tân còn định nói “Phiền tiểu thư liên lạc với trợ lý của Dương tổng rồi khi khác quay lại.” nhưng cô nghĩ Dương tổng sẽ không đồng ý cuộc hẹn này nên ngừng đúng lúc, im lặng không nói gì.
Lục An Kỳ nghe nhân viên lễ tân nói vậy, biết rằng có nói nữa củng không tác dụng, cô không nói thêm lời nào, khẽ gật đầu rồi bước đến hàng ghế chờ ngồi xuống.
Cô không tin cả ngày hôm nay không có cơ hội gặp được người mà nhân viên trong công ty điều treo trên miệng hai từ “Dương tổng” này..!
( Dương tổng: anh tên Hàn Chí Dương, 28 tuổi CEO tập đoàn Dương thị, trong tay anh nắm giữ 70% cổ phần, Dương thị còn 30% thuộc về các cổ đông nhỏ, anh kinh doanh hơn 20 lĩnh vực, các công ty của anh được trải rộng thị trường Châu Á, là hình mẫu người mà các cô gái luôn ao ước. )