Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 106: Chương 106: Ở Chổ Này Điều Là Em




Đợi khoảng mười giây sau, cho cô bình tỉnh một chút anh mới lại nói tiếp: “Tử Nhiễm hôm qua vừa mới xuất viện, cho nên đợi vài hôm nữa, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với cô ấy, sẽ không để chuyện tương tự như vậy lập lại một lần nữa.”

”Cho nên đừng giận nữa có được không bảo bối.”

Lục An Kỳ tuy biết rõ Hàn Chí Dương hiện tại đang ở bên cạnh, anh cũng đã nói cô mới là hiện tại, cô không nên quá nhỏ nhen ích kỉ, đi ghen với quá khứ của anh.. Mặc dù cô biết rõ như thế nhưng trong lòng vẫn không đè nén được tức giận.

Lúc Hàn Chí Dương lần nữa ôn nhu hỏi cô có thể không giận nữa không? cô liền đứng bất dậy, mi tâm nhăn chặt, bỏ lại một câu cho anh.

”Không biết đâu, anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy đi, thật tức chết em rồi.” sau đó đi lên trên phòng đóng cửa lại, bỏ mặc cho Hàn Chí Dương vẫn còn ngồi ở sofa phòng khách.

Gần nữa giờ đồng hồ sau, điện thoại Lục An Kỳ liền vang lên tiếng “Ting ting ting” báo có tin nhắn.

Do Đường Phi Yên mới gọi cho cô xong, cho nên nghĩ là tin nhắn của Đường Phi Yên lại gửi, cô không vội mở tin nhắn mà đi tới bàn trang điểm thoa kem dưỡng da xong mới trở lại giường, vơ lấy điện thoại lên xem.

Hoá ra người nhắn tin cho cô không phải Đường Phi Yên, mà là Hàn Chí Dương, còn nhắn những ba tin, nội dung là.

“Bảo bối, cho anh vào ngủ cùng được không? Không có em ở đây, thật là cô đơn a.”

“Bảo bối, vừa mới xa em liền rất nhớ em..”

“Bảo bối à đừng giận nữa, niếu không trên trán sẽ có rất nhiều nếp nhăn, không đẹp nữa.”

Lục An Kỳ không có chút mềm lòng, dùng ngón tay gõ gõ lên bàn phím vài dòng chữ rồi bấm gửi đi, đợi cho màng hình di động báo đã gửi thành công, cô liền ném điện thoại sang một bên, kéo chăn mền trùm kín đầu nhắm mắt lại..

Ting Ting Ting.

Hàn Chí Dương đang cầm điện thoại đứng ở ban công nhìn sang ban công phòng Lục An Kỳ, thấy có tin nhắn, anh liền lập tức mở ra, ánh mắt đang sáng rỡ liền vụt tắt, nội dung cô gửi cho anh chính là.

“Phải rồi, trán em có rất nhiều nếp nhăn rất xấu xí, cho nên anh đi tìm Nhiễm Nhiễm trẻ đẹp của anh đi, em mệt muốn ngủ.”

Hàn Chí Dương thất vọng gửi lại cho cô một tin nhắn “Vậy em ngủ ngon nhé.” rồi nhỏ giọng nói với ban công phòng Lục An Kỳ: “Bảo bối em sẽ ngủ ngon sao? Thật là nhẫn tâm với anh a.”

Sau đó mang bộ dáng thất tha thất thiểu trở về giường, nằm rất lâu sau mới ngủ.

__--oOo--__

Cả ngày hôm nay ở công ty, Hàn Chí Dương điều cố tình viện lý do cần lấy văn kiện gọi Lục An Kỳ tới bàn của anh rất nhiều lần, để tìm cách nói chuyện.

Nhưng cô lại cứ không chịu nói gì ngoài công việc, lúc anh nói tới chuyện hai người, cô sẽ dùng ngữ khí lạnh nhạt nhắc nhở, khiến cho anh rất đau đầu suy nghĩ xem phải tìm cách nào dỗ cô.

Cho nên lúc về nhà, sau khi thay xong bộ đồ vest trên người ra, anh liền xuống lầu mò vào trong bếp cùng phụ giúp cô làm cơm tối.

Tỉ mỉ sắp chén đũa ra bàn xong thì đứng bên cạnh đợi cô múc thức ăn vào đĩa vào tô thì tranh phần mang đi, rồi xới hai chén cơm để ra bàn, lúc cô ngồi còn ga lăng kéo ghế cho cô.

Lục An Kỳ nhìn một màn này của Hàn Chí Dương, trong lòng vốn đã nguôi giận, thì điện thoại của Hàn Chí Dương lại vang lên, anh gắp một con tôm đặt vào trong chén cho cô, rồi mới lấy di động lên xem.

Trên màng hình hiển thị là số điện thoại của Tử Nhiễm, anh hơi do dự một chút nhìn Lục An Kỳ ngồi bên cạnh, ngón tay liền trượt nhẹ sang trái bấm nghe, rồi bấm nút tải loa lớn đặt ở trên bàn nói: “Alo.”

Bên kia đầu dây, giọng nói của Tử Nhiễm như có như không nói ngắt quảng.

“Dương, anh có thể tới đây một chút được không, em..”

“Em.. đầu em rất đau, em sắp chịu không nổi nữa rồi, anh mau tới đây đi.”

Hàn Chí Dương liền cầm lấy điện thoại gấp gáp nói.

“Được, em cố chịu một chút, bây giờ anh liền tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.