Lục An Kỳ sau khi tắm xong mới gọi cho Đường Phi Yên trò chuyện một lúc, cô không nói cho Đường Phi Yên biết là đã đến ở cùng một chổ với Hàn Chí Dương.
Vì cô biết rõ, dù là lý do gì đi nữa, Đường Phi Yên cũng sẽ không tha mà tiếp tục trêu ghẹo cô, trò chuyện được một lúc thì Đường Phi Yên nói hôm nay hơi mệt muốn ngủ sớm.
Lục An Kỳ vừa tắt di động vừa đi ra ban công đang có những cơn gió nhẹ thổi đến, cô dang hai tay, cười mỉm, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu cảm nhận sự an bình của nơi này.
Sau đó mới từ từ nâng nhẹ mi mắt lên, ngắm nhìn nơi xa thật xa, có rất nhiều những ngọn đèn bé nhỏ nhấp nháy, đứng ở nơi này, cảm giác như cả thành Bắc Kinh được thu bé lại thành một bước tranh vô cùng sinh động.
Đang vui vẻ trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra khuôn mặt đang cười của Hàn Chí Dương, cô khẽ cười một mình, sau đó lẩm bẩm: “Không biết bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?”
Theo câu nói này, cô liền quay đầu nhìn sang ban công bên phòng của Hàn Chí Dương, cô suýt chút bị anh làm cho giật mình.
Lúc cô vừa nhìn sang thì đã nhìn thấy anh cũng đang nhìn cô từ lúc nào lại không chịu lên tiếng, nơi ngực trái của cô lại đập thật nhanh, làm cho cô cảm thấy bối rối không biết nên làm gì.
Tay vịn lên thành ban công hơi dùng sức một chút, sau đó cô hơi kéo khoé môi lên cười ngượng ngùng nói.
“Dương tổng, tối an.”
Anh nhìn cô gật nhẹ đầu không lên tiếng.
Lục An Kỳ không dám nhìn thẳng vào mặt anh nữa, giả vờ tìm cớ nói: “Cái đó, tôi vào ngủ trước, mai gặp.” sau đó không đợi anh trả lời liền đi thật nhanh vào bên trong.
Lục An Kỳ ngồi phịch xuống nệm, dùng hai tay sờ vào khuôn mặt đang đỏ ửng, cô khẽ lầm bầm.
“Sao mình nhìn thấy anh ta thì khuôn mặt lại cảm giác nóng thế nhỉ?”
Sau đó từ từ đặt tay xuống nơi ngực trái nói.
“Cả nơi này cũng đập rất nhanh.”
“Không phải mình thích anh ta chứ?”
Sau đó như nghĩ đến cái gì, Lục An Kỳ vội vàng đi vào trong toilet vặn nước ở bồn rửa ray, rồi dùng tay hứng nước vỗ vỗ vào mặt rất lâu, sau đó nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên gương nói một mình.
“Lục An Kỳ, phải tỉnh táo lại.. Đây chỉ là vì hôm nay anh ta đã giúp cô một chút, cho nên mới cảm động một chút, tuyệt đối không phải là vì thích anh ta Okey?”
Sau đó tự mình gật mạnh đầu như xác nhận, rồi mỉm cười đi ra khỏi toilet, thẳng một đường trèo lên giường sau đó tắt đèn rất nhanh tìm được giấc ngủ ngon..!
Hàn Chí Dương sau khi thấy Lục An Kỳ đi vào trong, anh vẫn không dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm nơi cô vừa đứng, tuy vẫn là dáng vẻ một thân lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng trong lúc này, niếu để ý một chút, liền có thể nhìn ra được trong đôi mắt của anh ẩn chứa một nỗi buồn nào đó rất đau lòng.
anh đứng rất lâu sau khi nhìn thấy ánh sáng căn phòng của cô được tắt đi, mới không nóng không lạnh từ từ xoay người trở lại đi vào trong phòng.
--oOo--
“Niếu như chúng ta có duyên gặp lại”
“Liệu anh có còn là anh của năm ấy?”
“Và khoảng khắc ấy em sẽ nói điều gì cùng anh đây?”
“Có chăng là hỏi anh ngày ấy có hạnh phúc không?...”
Bài nhạc chuông báo thức quen thuộc của Lục An Kỳ đang du dương vang lên, cô lăn qua luộn lại luyến tiếc không muốn rời khỏi chăn mền.
Gần mười phút sau cô mới hai mắt nhắm nhiền, chậm chạp bò xuống giường, theo hướng quen thuộc đi vào toilet thì đụng đầu vào tường làm cho cô tỉnh cả ngủ.
Lục An Kỳ mi tâm cau chặt lại, sờ tay lên trán sau đó mở to mắt ra xem đụng phải thứ gì? cô nhìn một lượt xung quanh mới nhớ ra đã không còn ở tiểu khu nữa.
Nhớ đến hôm nay còn phải làm bữa ăn sáng cho Hàn Chí Dương, cô đi nhanh vào toilet làm vệ sinh cá nhân xong, cô đi như chạy chậm xuống cầu thang vừa cột hờ tóc lại, đi vào nhà bếp.
Bữa sáng cũng may là không cầu kỳ quá, hôm nay chỉ có nấu cháo, và làm ít đồ ăn kèm, vừa nấu xong thì Hàn Chí Dương cũng đang thong thả cài cúc áo sơ mi trên cổ tay, đi xuống trên lầu.
Lục An Kỳ nghe được tiếng động anh kéo ghế ngồi, cô liền mang tô cháo vừa nấu xong mang tới trước mặt anh, rồi bày những phần thức ăn kèm ra bàn, sau đó rút một đôi đũa đưa cho anh.
Đợi anh cầm lấy đôi đũa cô mới nhẹ lên tiếng.
“Anh cứ dùng trước đi, tôi lên phòng thay đồ lát sau sẽ xuống.”
Hàn Chí Dương hơi cúi xuống thổi cháo, nghe cô nói mới nhẹ giọng: “Ừ” bằng mũi một tiếng, rồi múc một muỗng cháo ăn vào.
Cô nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, sau đó đi như chạy lên trên lầu, thay một bộ đồ công sở, rồi thu gom một ít đồ dùng hằng ngày đặt vào túi xách đi nhanh xuống bàn ăn.
Từ trên đi xuống, cô vô tình đặt tầm mắt trên người Hàn Chí Dương, đợi đến lúc đi đến gần bàn ăn cô mới dời tầm mắt đến thức ăn trên bàn, sau đó ngồi xuống ăn phần của mình.