Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 36: Chương 36: Ý Tưởng Của Cô




Hàn Chí Dương sau khi xem qua một chút, mới bắt đầu nói.

“Về việc PR thì cứ như trước đây đi, cho nhà đài chọn giờ vàng PR sản phẩm, như vậy sẽ được chú ý nhiều hơn.''

“Còn về việc tổ chức buổi tiệc, thì có thể mời vài minh tinh có tiếng tăm một chút, nhân tiện đưa cho họ những mẫu trang sức mới mà công ty cậu sắp ra mắt, như thế củng được một công đôi việc.”

Tiếc Gia Cường nghe xong mới lên tiếng.

“Tớ củng có nghĩ qua, không phải không hữu dụng, mà là những kiểu như thế đã rất thường dùng, tớ muốn lần này mạo hiểm một chút, chọn phương án phá cách, khiến cho họ sau khi nhận thiệp mời tò mò nhất định phải tới để tham dự.”

Lục An Kỳ từ đầu đến giờ luôn là một màn im lặng, bỗng nhiên lại lên tiếng chen vào.

“À cái đó, tôi. . có thể nói không?”

“Có thể chứ, anh rất hân hạnh đây.” Tiếc Gia Cường trả lời, trên mặt treo một nụ cười rõ tươi.

Lục An Kỳ khẽ nâng mi mắt nhìn Hàn Chí Dương, thấy anh gật đầu mới dám nói tiếp.

“Từ trước đến nay, tôi thường thấy họ PR các sản phẩm theo phong cách hiện đại, nhưng bộ sưu tập nước hoa này của anh, có mùi thơm ấm nóng, thể hiện được cái đẹp của phái nữ, và tính cách lịch lãm của phái nam.”

“Tôi nghĩ. . sao chúng ta không thử tổ chức buổi tiệc theo phong cách cổ điển, thì sẽ như thế nào?”

“Còn có..” Lục An Kỳ ngừng một chút, cô lấy một tờ giấy ăn ra xếp thành hình hoa hồng, sau đó lấy di động trong túi xách của mình ra tải về hai mẩu thiệp mời, rồi tiếp tục nói.

“Về việc PR tôi nghĩ ra một cách này, anh có thể đặt người ta tự xếp thủ công hoa hồng bằng giấy, sau đó ướp mùi nước vào hoa giấy đó, dán lên tấm thiệp, tuỳ vào người được mời là nam hay nữ, mà ướp mùi hương vào đó.”

“Còn thiệp mời thì anh có thể chọn những loại thiệp mở lên như phong thư, để in hình bộ sản phẩm nước hoa của anh vào mặt trong tấm thiệp mời, tôi có chọn được hai mẩu thiệp này, anh hãy xem qua.”

Nói rồi cô đặt di động lên bàn cho Tiếc Gia Cường xem thử hai mẩu thiệp mời khi nãy cô đã tải về, sau đó tiếp tục trình bày.

“Khi họ cầm tấm thiệp sẽ thấy bên ngoài là hoa hồng bằng giấy nhưng lại có mùi hương chân thật, họ sẽ ấn tượng vì chưa có ai dán hoa giấy trên thiệp mời, và khi họ mở thiệp mời ra, bên trong lại có hình sản phẩm, như vậy sẽ không mất quá nhiều chi phí PR sản phẩm, mà vẫn có thể gián tiếp mang hương thơm và hình ảnh sản phẩm đến tận tay họ.”

Lục An Kỳ nói một lượt ý nghĩ của mình, cho tới lúc nói xong, mới ngước lên nói với Tiếc Gia Cường: “Anh thấy có được không?”

Đợi gần 20 giây, phát hiện Tiếc Gia Cường vẫn nhìn cô, nhưng lại không có trả lời, khiến cho nụ cười trên môi của Lục An Kỳ có hơi cứng ngắt.

Cô chợt suy nghĩ “Chẳng lẽ mình đã nói quá nhiều? có khi nào lại nói sai chổ nào không?” Lục An Kỳ cắn cắn môi dưới quay sang nhìn Hàn Chí Dương, lại thấy anh củng đang nhìn cô. .

Lục An Kỳ mặc dù không biết vì sao cả hai người lại nhìn cô như thế, nhưng vẫn thầm mắng bản thân sao lại đi nhiều chuyện làm gì, chẳng phải im lặng sẽ tốt rồi sao? bây giờ họ nhìn chằm chằm như vậy, hẳn sẽ chẳng có gì tốt.

Cô thở dài một hơi, định nói “Thật xin lỗi” thì giọng nói trầm thấp của Hàn Chí Dương vang lên, phá vỡ một màng yên tĩnh.

“Cậu đang nghĩ trả bao nhiêu phí tư vấn cho trợ lý của tớ sao?”

Câu nói của Hàn Chí Dương làm Lục An Kỳ trong phút chốc có chút không hiểu trở nên ngốc ra.

Cô tính hỏi anh, nói như thế là có ý tứ gì? thì Tiếc Gia Cường im lặng nãy giờ bây giờ mới cười sảng khoái sau đó nói: “Được, nhất định là phải trả chứ, ha ha”

“Lục An Kỳ, ý tưởng của em rất sáng tạo, anh rất thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.