“Nguyễn tổng.”
Âm thanh Tần Hải Dao run rẩy, trong mắt nàng mang theo một tia khẩn cầu: “Có thể ra bên ngoài nói chuyện hay không.?”
Tuy rằng đang trong thời gian vào lớp, hành lang im ắng ít có người qua lại.
Nhưng xung quanh trường học rất dễ bị theo dõi, còn có, vạn nhất nếu có sinh viên hoặc giảng viên nào đi qua......
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, một tay chống lên cửa sổ, tàn khốc cự tuyệt: “Không được.”
Gió lạnh thổi qua, thổi bay mái tóc Tần Hải Dao, nàng trầm mặc hồi lâu, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua...Tôi không đến Nguyễn gia bởi vì trong nhà có việc quan trọng, em gái tôi sinh bệnh.”
Nguyễn Y Hàm không có động tĩnh, bình tĩnh nhìn nàng, phán đoán lời này có bao nhiêu chân thật.
Tần Hải Dao ngẩng đầu, đôi mắt đầy yếu ớt cùng cầu xin nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: “Nguyễn tổng, tôi cầu xin cô, có bất mãn gì cứ hướng tôi phát tiết được không, không cần liên lụy đến sinh viên của tôi.”
Nguyễn Y Hàm trầm mặc một lát, nhàn nhạt: “Tôi cho em thời gian ba ngày để suy xét.”
Tần Hải Dao cắn cắn môi.
Nguyễn Y Hàm: “Hôm nay là ngày cuối cùng.”
Nói xong, tay cô liền ôm eo Tần Hải Dao, thân mình nàng cứng đờ, muốn đẩy ra lại không dám.
Hơi thở ấm áp phun ở trên cổ, làm Tần Hải Dao run rẩy, con ngươi Nguyễn Y Hàm đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cô cúi đầu đem môi chôn ở giữa cổ nàng, “Đây là cảnh cáo ngày hôm qua.”
Tần Hải Dao duỗi tay muốn đẩy cô ra, nhưng lại không dám, đến cuối cùng, nàng ẩn nhẫn chấp nhận, gương mặt ửng hồng một mảnh.
Nguyễn Y Hàm ngẩng đầu, con ngươi đen kịt nhìn Tần Hải Dao, nhìn ửng hồng trên mặt nàng, trào phúng cười, lắc đầu xoay người rời đi.
Tần Hải Dao nhìn cô, một tay vuốt cổ chính mình, trong mắt tràn đầy bi ai cùng cô đơn.
Bên dưới lớp khăn lụa, lại nhiều thêm một mảnh ửng hồng nhàn nhạt.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm trở ra, A Ly đang ngồi ở ven đường, nàng xoắn tay áo cùng ống quần lên, trong tay cầm một lon Coca.
Ở trường đại học nàng còn rất thả lỏng, nhớ tới năm đó lúc nàng cùng Nguyễn Y Hàm vào đại học.
Nguyễn tổng năm đó ở trong trường học chính là nhân vật nổi tiếng, ưu tú học giỏi, không người nào là không biết.
Nháy mắt, nhiều năm như vậy trôi qua, thiếu nữ hiên ngang năm đó nay đã trở thành tổng tài cao cao tại thượng.
Trong lòng A Ly có điểm cô đơn, nàng cảm giác sau khi làm tổng tài, Nguyễn Y Hàm cũng không vui vẻ.
Nếu có thể, nàng càng nguyện ý lựa chọn trở lại thời gian niên thiếu năm đó.
Nguyễn Y Hàm ôm cánh tay từ trên cao nhìn xuống A Ly: “Ngồi ở đây vui nhỉ?”
A Ly cười, chạy nhanh đứng lên: “Như thế nào đi hết nửa ngày, tiểu thư có việc gì không?”
“Đi học.” Nguyễn Y Hàm lãnh đạm trả lời, cô kéo ra cửa xe, thuận tiện đem tờ giấy trong tay ném cho A Ly.
A Ly tiếp nhận mở ra, trên mặt là một chuỗi số điện thoại, “Đây là cái gì?”
Nguyễn Y Hàm nhướng mày: “Đi tìm giáo viên Sam thông báo một chút, có một nữ sinh rất có thiên phú hội họa.”
A Ly: “...”
Đừng nói với nàng, Nguyễn Y Hàm đi nửa ngày chính là bởi vì nguyên nhân này?
Nguyễn Y Hàm ngồi ở vị trí ghế phụ, nhớ lại Tần Hải Dao thấy cô cùng Nini nói chuyện, biểu tình kia thấp thỏm lo âu, đáy lòng dâng lên một tia lạnh lẽo.
Người cùng súc sinh rốt cuộc vẫn là khác nhau.
Nếu đã sống lại một lần, oan có đầu nợ có chủ, cô muốn trả thù chính là mẹ con Tần gia, tuyệt đối sẽ không xuống tay đối với một cô gái nhỏ.
Xem ra, hiện tại ở trong mắt bác sĩ Tần, cô thật giống như “Cầm thú“.
Nguyễn Y Hàm nheo nheo mắt, khóe môi hơi cong lên.
Thực tốt.
Cao quý như bác sĩ Tần, ưu nhã như Tần giảng viên, bị tên cầm thú như cô đùa bỡn, hẳn là vô cùng bị sỉ nhục đi.
Cô chờ mong ngày đó đến sắp hỏng mất rồi.
Trên đường.
Nguyễn Y Hàm mua cho bà nội một quả dứa, bà rất thích loại trái cây này. Sợ bà đường máu quá cao, Nguyễn Y Hàm lúc trước vẫn luôn không cho bà ăn. Hiện giờ...... nghĩ đến hình ảnh bi thảm trước trọng sinh, Nguyễn Y Hàm nhịn không được muốn đi thỏa mãn bà nội.
Nhân sinh vô thường.
Cho dù là trọng sinh một kiếp.
Cô cũng không biết ngày mai chờ đợi cô sẽ là thế nào.
Tần Thấm là một đối thủ mạnh, Tần Hải Dao càng không giống như nàng biểu hiện suy nhược bất lực.
Chỉ cần một chút sơ ý, cô liền sẽ giống kiếp trước ngã vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Về đến nhà.
Bà nội đang ngồi ở trong nhà bóc hạch đào, mang kính viễn thị, đôi mắt nhìn chằm chằm một phần tài liệu.
Nguyễn Y Hàm bị bà chọc cười: “Bà nội làm gì đấy? Mấy việc này để cho người khác làm, người coi người tập trung đến sắp rớt cái kính rồi kìa.”
“Ta lại không phải người mù.” Nguyễn nãi nãi trợn mắt, “Lại đây, ăn hạch đào.”
Hai bà cháu ở chung hình thức vẫn luôn chèn ép lẫn nhau, đối với cháu gái, bà nói không được mấy cái lời săn sóc, thường xuyên rít gào là nhiều, nhưng vẫn luôn đau lòng cháu gái.
Nguyễn nãi nãi cảm giác cháu gái gần đây áp lực có thể quá lớn, có một buổi tối, thời điểm bà đi nhà vệ sinh, cư nhiên nghe thấy A Hàm kêu la thảm thiết.
Bà hoảng sợ, chạy vào phòng ngủ Nguyễn Y Hàm, liền thấy cô một thân mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, đôi tay lung tung quơ loạn: “Không cần, không cần, bà nội...... Không cần......”
Lúc ấy Nguyễn nãi nãi đau lòng đến sắp hỏng rồi, bà biết cháu gái bị bóng đè, nghĩ có phải chính mình tạo cho A Hàm áp lực quá lớn không.
Lại kết hợp ngày đó Nguyễn Y Hàm cùng bà đối thoại, lão thái thái cũng có điều tỉnh ngộ.
Nguyễn Y Hàm một bên ăn hạch đào, một bên đem trái dứa đưa qua, “Cho bà nội nè.”
Nguyễn nãi nãi vừa thấy đôi mắt đều sáng, Nguyễn Y Hàm hừ lạnh một tiếng: “Ăn ít thôi, đừng nói con không nhắc nhở người, quay đầu lại đem răng giả than đau.”
Nguyễn nãi nãi phẫn nộ, “Con...!!”
Nguyễn Y Hàm không để ý tới bà, đến lấy văn kiện trong tay bà nội: “Người xem gì vậy?”
Trên mặt có rất nhiều cái tên, đều là bà nội dùng bút ghi chú, hơn nữa bôi bôi vẽ vẽ, ở mặt sau còn có đánh dấu.
Nguyễn Y Hàm bề ngoài nhìn như tùy ý, thật ra lại để tâm.
Danh sách này đều là các nguyên lão của Nguyễn gia, có rất nhiều, con kế nghiệp cha, cắm rễ ở Nguyễn thị rất lâu.
Nguyễn nãi nãi đem văn kiện đoạt lại, “Đi đi, con ở một bên ăn đi, đừng đến đây phá ta, con thì biết cái gì?”
Bà nội lải nhải, bà đang vì cháu gái tính toán.
Mấy năm nay, bà tuy rằng đối với Tần Thấm hoàn toàn tín nhiệm, bởi vì nhìn trúng năng lực công tác của Tần Thấm.
Nhưng ngày đó lời nói của Nguyễn Y Hàm đã nhắc nhở bà, dù sao cũng là tập đoàn Nguyễn thị, trên dưới đều đối với Tần Thấm cung kính, trung thành tận tâm, sẽ thành cái dạng gì?
Cháu gái bà còn suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Tần Thấm nắm giữ công ty, A Hàm như thế nào trưởng thành được?
Không bằng bà an bài một ít người đáng tin cậy ở bên cạnh cháu gái.
Đừng nhìn Nguyễn nãi nãi lớn tuổi, uy nghiêm vẫn còn kia, bà ngẫu nhiên cũng sẽ đi Ức Dương, bên trong rất nhiều tiểu bối thấy bà liền tất cung tất kính, lại phi thường sùng bái tôn thờ.
Dù sao cũng là tập đoàn của Nguyễn gia, mấy đời cực khổ giành lấy thiên hạ.
Tần Thấm mấy năm nay không thiếu việc nịnh nọt lòng người.
Nhưng rễ già bám sâu, còn rất nhiều người có mắt nhìn xa trông rộng, cho rằng Tần Thấm chỉ là người ngoài.
Nguyễn Y Hàm cười tủm tỉm bị bà nội đuổi tới một bên, trong lòng cô không biết là tư vị gì.
Kỳ thật cô chỉ muốn nhắc bà nội chú ý Tần Thấm, không muốn bà nhúng tay quá nhiều.
Tuổi tác bà không nhỏ, xem văn kiện đều phải mang kính viễn thị.
Chính là......
Nguyễn Y Hàm không thể không thừa nhận, hiện tại cô còn không phải là đối thủ của Tần Thấm.
Tần Thấm là một đối thủ cường đại đáng sợ.
Bà ta tàn nhẫn độc ác, kín đáo vô tình, Nguyễn Y Hàm chỉ có thể cố gắng dùng vẻ bất cần đời của chính mình để không bị bà ta nghi ngờ, nếu tương lai có một ngày, các nàng chính diện quyết đấu, Nguyễn Y Hàm không biết chính mình nắm bao nhiêu phần thắng.
Bà nội là người cô yêu thương nhất.
Cho dù không nói, Nguyễn Y Hàm cũng biết, bà nội nhất định đã nhìn thấu cái gì.
Sau trọng sinh.
Cả đêm Nguyễn Y Hàm đều ngủ không yên, đôi khi, thật vất vả mơ đồ thiếp đi trong chốc lát, sau đó lại bị ác mộng dọa tỉnh.
Mỗi ngày như vậy...... Dù là nhân sinh mới, nhưng cũng như đi trên băng mỏng, địa ngục trần gian.
Chỉ cần cô không chú ý liền sẽ lại rơi xuống.
Buổi tối.
Tần Hải Dao muốn đến Nguyễn gia, trải qua cảnh cáo ban sáng, nàng không thể không đi.
Buổi chiều về đến nhà, nàng nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại nằm mơ.
Trong mộng, Nguyễn Y Hàm nằm ở trên giường, mặc váy lụa màu đen, mà bản thân nàng tắm xong, chỉ khoác áo choàng tắm liền ra tới.
“Chị lại hút thuốc.”
Tần Hải Dao đi đến mép giường, nhẹ nhàng nhéo má Nguyễn Y Hàm, cô nhướng mày, cười hôn hôn tay nàng “Chị không có.”
Tần Hải Dao cúi đầu, nhìn đôi mắt Nguyễn Y Hàm, thân mình nàng liền có điểm nóng, còn không đợi cô phản ứng, Tần Hải Dao đã tước đoạt hơi thở của cô.
Thân mật như vậy, bí mật gì đều không thể giữ.
Đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm đỏ mặt, thở hổn hển nằm ở trên giường, Tần Hải Dao một tay chống giường, tóc dài theo bả vai chảy xuống, cười như không cười: “Còn muốn gạt em sao?”
..........
—— Chị, chị.
Tần Hải Dao bị em gái đẩy tỉnh, Tần Mặc Mặc quỳ gối trên giường, lo lắng nhìn chị nàng.
Tần Hải Dao chậm rãi mở to mắt, nước còn đọng trong khóe mắt.
—— Chị làm sao vậy?
Tần Mặc Mặc lo lắng cực kỳ, giấc mộng gì có thể làm chị khóc thành như vậy?
Tần Hải Dao bình tĩnh ở trên giường nằm thật lâu, nàng chậm rãi nói: “Mặc Mặc, có phải em vẫn luôn muốn biết chuyện xưa chị kể cho em nghe về một người phụ nữ trọng sinh, sau này sẽ trải qua thế nào, đúng không?”
Tần Mặc Mặc có chút giật mình, không biết chị vì cái gì đột nhiên chuyển đến đề tài này.
Tần Hải Dao nhìn trần nhà, “Người với người gặp nhau, duyên số thực vi diệu. Có người lần đầu tiên nhìn thấy liền làm em tâm sinh chán ghét, lập tức muốn rời xa. Nhưng có người làm em vừa gặp đã thương, vĩnh viễn vô pháp cự tuyệt.”
Âm thanh nàng thực nhẹ, ánh mắt bi thương: “Vốn là, vì sinh, nàng gánh chịu trừng phạt là cái chết. Luân hồi chuyển kiếp, thượng đế vì nàng mà để lại cảm giác quen thuộc, nhưng lại hủy diệt hết thảy thống khổ cùng hồi ức tình ái. Nàng cưỡng bách chính mình nỗ lực đối mặt, nhưng lúc này đây một lần nữa cảm giác thống khổ gia tăng làm nàng không chịu nổi, sức cùng lực kiệt cố gắng bảo vệ một người để rồi khiến nàng phải chịu tra tấn, sống không bằng chết... Lại vĩnh viễn vô pháp chạy thoát.”
Tần Mặc Mặc chớp động lông mi thật dài nhìn chị, cái hiểu cái không.
—— Nếu vất vả như vậy, nàng ấy vì cái gì lại không buông tay?
Tần Hải Dao không có đáp lại, lông mi dầm dề nước mắt chớp chớp, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Buổi tối đến Nguyễn gia, là bà nội mở cửa.
Nguyễn nãi nãi vừa nhìn thấy Tần Hải Dao liền cười vui vẻ, răng giả đều lộ ra tới, “Mau vào đi.”
Bà đè thấp âm thanh “A Hàm ngủ rồi, con vào đợi một lát.”
Tần Hải Dao đổi dép lê đi đến, cung kính đứng ở một bên, bà nội cười tủm tỉm nhìn chằm chằm nàng: “Nó ở trong phòng, cơm nước xong liền ngủ, giống như rất mệt.”
Tần Hải Dao gật gật đầu, nàng nhìn chằm chằm bà nội.
Nguyễn nãi nãi xoay người đi lấy yến mạch, đồ ăn vặt gì đó, bà cũng chỉ có thể thừa dịp Nguyễn Y Hàm ngủ trộm ăn.
Đứa nhỏ này cũng không biết chỗ nào có vấn đề, gần đây quản bà đến lợi hại, không cho bà ăn cái này, không cho bà uống cái kia, phiền chết được.
“Để con làm cho, bà nội.”
Này một tiếng “Bà nội” ôn nhu quen thuộc, Tần Hải Dao vén tay áo đi qua, Nguyễn nãi nãi trong lòng lắp bắp kinh hãi, bà quay đầu lại nhìn Tần Hải Dao. Kêu bà nội thuận miệng như vậy?... Chẳng lẽ, cháu gái bà thật sự đối với người ta làm cái gì rồi???
Tần Hải Dao tựa hồ không có chú ý tới, nàng tiếp nhận yến mạch trong tay bà nội, bắt đầu giúp bà nội chế biến.
Nguyễn nãi nãi lớn tuổi, không thể chế biến chuẩn xác. Khi còn trẻ bà bận rộn liền không thể ăn, nay tuổi lớn, mấy cái thức ăn dinh dưỡng này cũng làm không tốt. Cháu gái càng vô dụng, mỗi lần không phải nhiều thì chính là thiếu, hương vị không đúng.
Tần Hải Dao thực nghiêm túc, nàng mặc một cái áo sơ mi tơ lụa màu lam, làn da sáng ngời, đôi mắt so với ngày thường càng có tinh thần “Đây ạ, lão phu nhân.”
Xoay người lại, xưng hô thay đổi.
Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm nàng: “Con...”
“Làm sao vậy?” Tần Hải Dao nghi hoặc nhìn Nguyễn nãi nãi, cho rằng quá nóng, bà không muốn dùng, Nguyễn nãi nãi lắc lắc đầu: “Không, không có việc gì không có việc gì.”
Chén yến mạch này ăn đặc biệt ngon.
Bà thích hương vị này.
Vì thế, bà nội đối với cô gái này lại nhiều thêm vài phần hảo cảm, chỉ là nhớ tới thời điểm cháu gái nói về bộ dáng nàng lạnh lùng độc ác, trong lúc nhất thời Nguyễn nãi nãi lại có chút do dự.
“Đến đây, bác sĩ Tần, ta cắt cho con một ít trái cây.”
Nguyễn nãi nãi đem người dẫn vào phòng khách, dù sao cháu gái cũng ngủ, bà có thể cùng bác sĩ Tần tán gẫu một chút, thăm dò một chút.
Bà lúc trước phái người đi điều tra Tần Hải Dao, đối với gia đình Tần Hải Dao rõ như lòng bàn tay.
Bà nội là người đã ăn qua gian khổ, gia huấn của Nguyễn gia cũng tuyệt đối không lấy tiền tài, vật chất để phán đoán nhân phẩm của một người.
Bà càng là như thế.
Ngược lại đối với Tần Hải Dao sinh ra trong gia đình như vậy, còn nỗ lực thi đậu Đại học Y khoa, trở thành giảng viên đại học.
Ở trong mắt lão nhân như bà, giảng viên, bác sĩ, cảnh sát,... tuy rằng kiếm không được nhiều tiền, nhưng có thể so với làm buôn bán đáng tin hơn nhiều.
Từ nhỏ Tần Hải Dao đã được Tần Sơn cùng Hoàng Lan nhận nuôi, hai người này tính cách đều thiện lương ấm áp, tuy rằng không giàu có, nhưng đều rất để ý giáo dục bồi dưỡng con cái, còn có Tần Thấm đặc thù bồi dưỡng, nàng từ nhỏ liền luyện tập dương cầm, tinh thông nhạc lý, khí chất cũng được hun đúc.
Nàng ngồi ở kia, ánh đèn chiếu vào mặt Tần Hải Dao, dáng ngồi thẳng tắp, có một cổ khí tràng độc hữu, cùng cháu gái bá đạo không giống nhau, ôn nhu như nước lại làm lòng người sinh hảo cảm.
Nguyễn nãi nãi lôi kéo nàng hỏi đông hỏi tây, lão nhân luôn sẽ dong dài một ít, Tần Hải Dao cẩn thận kiên nhẫn trả lời, đến cuối cùng, nàng ăn dưa Hami được nãi nãi cho, còn từ trong túi lấy ra một phần lễ vật.
Mấy ngày nay, mỗi lần nàng tới, Nguyễn nãi nãi đều sẽ tiếp đãi nàng.
Tần Hải Dao tự nhiên muốn lễ phép đáp lễ, nàng chọn lễ vật cũng thực phù hợp với lão thái thái, là một cái radio nhỏ tinh xảo, nàng vừa nhìn liền thấy hợp mắt, lập tức nghĩ tới nãi nãi.
“Lão phu nhân, cháu nghe Nguyễn tổng nói đôi mắt ngài không được tốt, không thể xem TV trong thời gian lâu, cái này ngài có thể dùng.”
Nguyễn nãi nãi vừa thấy radio kia liền đặc biệt thích, kiểu dáng không quá bắt mắt, cũng là màu xám bạc bà yêu thích.
Bà cầm trong tay đùa nghịch, “kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Nguyễn Y Hàm mặc áo ngủ màu rượu đỏ, cô ngủ đến mơ mơ màng màng, quần áo cũng hở đến lỏng lẻo, lộ ra bả vai mượt mà tinh tế, cô xoa đôi mắt: “Bà nội, con đói bụng.”
Con người ở thời điểm mơ mơ màng màng liền nửa tỉnh nửa mê, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một chút ngớ ngẩn ngắn ngủi.
Giống như từ một giấc mộng tỉnh lại, trong lúc nhất thời phân không rõ hiện thực hay trong mơ.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, ngáp một cái: “Tiểu Hải, chị muốn ăn bánh canh.”
Lời này vừa nói ra.
Nguyễn nãi nãi cùng Tần Hải Dao đều ngơ ngẩn, hai người cùng nhau nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm dừng một chút, đầu cũng thanh tỉnh một ít, tựa hồ cũng ý thức được chính mình nói cái gì.
Ba người đều trầm mặc, mỗi người một tâm tư.
Bà nội tự nhiên là vui vẻ.
Nhưng Tần Hải Dao cùng Nguyễn Y Hàm tâm tình liền phức tạp.
Tần Hải Dao đứng lên: “Được, Nguyễn tổng, tôi đi làm.”
Một tiếng “Nguyễn tổng”, đem Nguyễn Y Hàm từ trạng thái mớ ngủ hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt cô rút đi mê man, xoay người, nhìn Tần Hải Dao.
Tầm mắt lại lần nữa lạnh băng.
Nguyễn nãi nãi cảm giác được không khí cổ quái, bà nhanh chóng đi hòa hoãn không khí: “A Hàm, con xem bác sĩ Tần người ta rất hiểu chuyện, biết bà nội đôi mắt không tốt, không thể xem TV, liền cố ý mua cho bà nội cái radio.”
Radio?
Nguyễn Y Hàm quay đầu vừa thấy, lông tơ nháy mắt dựng lên.
Kiểu dáng radio giống như đúc cái Tần Hải Dao mua cho bà nội ở kiếp trước.
Rất nhiều ký ức nhanh chóng chạy qua trong đầu.
“Tiểu Hải là một cô gái tốt, con phải đối xử tốt với con bé.”
“Chỉ cần con không có việc gì liền tốt, bà nội một người sợ cô đơn, các con thường tới bồi ta.”
“Tiểu Hải, đứa cháu mà bà hết mực yêu thương đặt ở đầu quả tim chính là con gái của tôi cùng Hải Khôn.”
..........
Một cổ lệ khí từ trong lòng dâng lên, Nguyễn Y Hàm bước nhanh đến, cô gần như mất khống chế giật lấy radio từ trong tay nãi nãi, mạnh mẽ ném xuống đất.
“Phanh” một tiếng thật mạnh.
Radio rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thật lớn, nãi nãi sợ tới mức tâm đều run rẫy, tóc mái dựng đứng cả lên.
Radio kia bị quăng trong nháy mắt, trong đầu Tần Hải Dao cũng “phanh” một tiếng nổ mạnh, có thứ gì đó bị chặt đứt, bên tai một mảnh nổ vang, nàng ngơ ngẩn nhìn Nguyễn Y Hàm, rất nhiều hình ảnh lập tức chen vào đại não, ong ong vang lên.
Tiểu Hải, Tiểu Hải, em vì cái gì đối với chị như thế?
“Chị đã từng yêu em như vậy.
Tần Hải Dao, em có tin nhân quả báo ứng không?”
Bà nội, con tới bồi người.”
..........
Mặt Nguyễn Y Hàm đỏ lên, đôi mắt đều tràn ngập tơ máu, đập vỡ radio đều chưa hết giận, cô còn dùng chân dẫm lên thật mạnh, đem radio kia dẫm đến nát bấy mới bằng lòng bỏ qua.
Nãi nãi sợ hãi, bà chạy nhanh qua bắt lấy cánh tay Nguyễn Y Hàm: “A Hàm? A Hàm! Con đang làm gì vậy?!”
Trông cô giống như tâm thần không bình thường, chính nãi nãi đều cảm thấy dọa người.
Nguyễn Y Hàm đẩy bà nội ra, cô còn chưa muốn buông tha Tần Hải Dao, bắt lấy cổ tay của nàng, cắn răng kéo vào trong phòng.
Nguyễn nãi nãi ở phía sau sốt ruột: “Con làm gì? A Hàm, con làm cái gì?”
“Phanh” một tiếng, cửa phòng đóng sầm, Nguyễn Y Hàm dùng sức đem Tần Hải đẩy mạnh xuống đất, “Không được tới gần bà nội!”
Lần này, cô dùng toàn lực.
Tần Hải Dao bị quăng ngã tàn nhẫn, cổ tay của nàng bị nắm chặt cũng hiện ra ấn ký đỏ tươi, nàng suy sụp quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt nhìn Nguyễn Y Hàm một mảnh mê ly, như là kẻ ngốc.
“Nghe thấy không?”
Hô hấp Nguyễn Y Hàm dồn dập, gắt gao nhìn Tần Hải Dao, nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Cô không thể.
Bi kịch kiếp trước quyết không thể phát sinh.
Bà nội phải hảo hảo ở bên người cô.
Tần Hải Dao nửa quỳ trên mặt đất, tóc dài xõa trên vai, gương mặt nàng yếu ớt, một tay chống sàn nhà lạnh lẽo, hòa hoãn một lát, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, nước mắt lại từng giọt rơi xuống.
—— chị, thật sự như chị nói, người có thể trọng sinh sao?
—— thật sự thần kỳ như vậy sao? Có thể có rất nhiều người cùng nhau trọng sinh sao?
—— trả giá cái gì ạ?
—— khi nào mới biết được?
—— lúc này đây một lần nữa cảm giác thống khổ gia tăng làm nàng không chịu nổi, sức cùng lực kiệt cố gắng bảo vệ một người để rồi khiến nàng phải chịu tra tấn, sống không bằng chết... Lại vĩnh viễn vô pháp chạy thoát.
..........
Nước mắt Tần Hải Dao lăn dài, cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm trong mắt Nguyễn Y Hàm ngập tràn hận ý nhìn mình. Thân thể cùng tâm nàng đều là một mảnh lạnh lẽo, mà con hạc màu hồng nhạt vẫn luôn tùy thân mang theo trong túi, không biết khi nào, bên ngoài phát sinh một vòng lửa đốt thêu rụi nó thành tro.
Trừng phạt nàng, cuối cùng cũng đã đến.