Nguyễn Y Hàm vừa rồi còn tưởng mình ở văn phòng nghe lầm, nhưng thời điểm nhìn thấy Tần Hải Dao cùng Khương Trăn Nguyệt, đôi mắt trợn to khiếp sợ nhìn hai người. Các nàng......... Các nàng vì cái gì ở chỗ này?!
Khương Trăn Nguyệt dùng một bộ “Tôi không biết”, “Tôi thật sự cái gì cũng không biết”, “Tôi chỉ là ngàn dặm xa xôi muốn hộ tống đại tráng sĩ mà thôi”, biểu tình “Chính ngài gây họa đừng trách người khác” không chớp mắt nhìn Nguyễn tổng.
Còn Tần Hải Dao thì khá thờ ơ, một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm, lại nghiêng đầu nhìn Vương Địch phía trong phòng.
Vương Địch nhìn thấy Tần Hải Dao cũng lắp bắp kinh hãi, nàng ấy đã có một đoạn thời gian chưa gặp Tần tổng, còn tưởng rằng các nàng chia tay hoặc là xảy ra chuyện gì. Hai nữ nhân đối diện với nhau, đều mang theo một ít địch ý.
Tần Hải Dao ánh mắt sắc bén lại đơn giản, đầu tiên là xem mặt, xem xong mặt thì nhìn bộ ngực, lại liếc xuống đôi chân dài, ngay sau đó, nàng cười như không cười nhìn Nguyễn tổng. Ánh mắt của Nguyễn tổng không tệ.
Xem ra đều thích kiểu người có vẻ ngoài xinh đẹp và có thân hình chuẩn.
Một lát sau, trong mắt Tần Hải Dao hiện lên một tia sát ý, hai tay cũng nắm thành quyền.
Chung quanh đây đều có người, tất cả mọi ánh mắt đều đang quan sát, Nguyễn Y Hàm ổn định lại cảm xúc, nhìn Khương Trăn Nguyệt: “Hai người chờ tôi một chút.”
Cô nhìn đạo diễn cùng thư ký Phương Phỉ: “Hội nghị hủy bỏ, giao cho phó tổng bên kia.”
Phương Phỉ:......
Đạo diễn:???
Ngọa tào......... Trực tiếp như vậy sao?
Nữ nhân của cô đều đã tìm tới, Nguyễn tổng có thể không trực tiếp sao?
Nguyễn Y Hàm nhìn ánh mắt dò xét không khách khí của Tần Hải Dao sợ tới mức mất hết can đảm, hiện tại Tiểu Hải cũng không giống trước đây, quả thực chính là một Tần tổng biến thái, nàng phong trần mệt mỏi như vậy tới đây, nếu chọc đến nàng không vui, — nàng nhất định sẽ giở thủ đoạn đùa chết cô.
Đánh giá giữa hai người vốn dĩ không công bằng.
Không nói Nguyễn tổng hiện tại đối với Tần tổng sợ tay sợ chân, chỉ cần buông tay ra, cô không phải đối thủ của nàng.
Tần Hải Dao vừa nghe nói muốn hủy bỏ hội nghị, nàng dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn “Khuê mật” tốt nhất của mình - Khương Trăn Nguyệt.
Khương Trăn Nguyệt cái ót chợt lạnh, lộ ra nụ cười đúng kiểu Alexander: “Không cần phiền toái như vậy, đều là người một nhà, các người cứ làm việc của mình, chúng tôi chờ một chút là được.”
Điều này nói ra thật thích hợp, lại thấu tình đạt lý.
Nguyễn Y Hàm theo bản năng nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao hơi mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, chờ một chút là được.”
Khương Trăn Nguyệt: “Tôi sẽ đưa cô đến phòng họp trước.”
Tần Hải Dao gật đầu, trước khi rời đi, nàng mỉm cười đi đến bên cạnh Nguyễn tổng, đôi giày cao gót mười cm giẫm lên chân cô, vũ mị lại ôn nhu nghiền một cái, nàng đem chiếc bánh tart trứng đã bị bóp nát đưa cho Nguyễn Y Hàm, “Nguyễn tổng, đây là lễ vật tặng cho ngài.”
Trên chân truyền đến một trận đau nhức, Nguyễn Y Hàm đau đến miệng vặn vẹo, hít một hơi thật sâu, nếu không phải có quá nhiều người bên cạnh, cố kỵ uy nghiêm cùng hình tượng tổng tài của mình, cô thật sự muốn kêu ra tiếng.
Đem bánh tart trứng tiếp nhận.
Nguyễn Y Hàm thấy Tần tổng chân còn không rời đi, tiếp tục ngược đãi cô, liền chịu đựng đau đớn mở ra bánh tart trứng, nhìn cái bánh bị niết bạo đến đáng thương, trái lương tâm mỉm cười: “Khá tốt.”
Khá tốt?
Mấy người bên cạnh đều ngẩn ra, đặc biệt là thư ký Phương Phỉ.
Trên dưới Nguyễn thị, ai không biết Nguyễn tổng cực kỳ kén chọn?
Yêu cầu cao không nói, những thứ bình thường đều không lọt vào mắt cô.
Tần tổng ngược đãi Nguyễn tổng, cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, nàng tiến lại gần cô nói nhỏ với tông giọng mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy: “Đúng vậy, ngài xem nó không giống như bề ngoài phụ lòng người đâu.”
Nguyễn Y Hàm:......
Nói xong, Tần Hải Dao nở nụ cười quyến rũ, nàng xoay người rời đi theo Khương Trăn Nguyệt.
Nguyễn tổng một người đứng tại chỗ, trong tay cầm “Không phụ lòng người đâu”, trên chân còn truyền đến cơn đau nhức nhói, thật là......... Một lời khó nói hết.
Ở trong phòng hội nghị.
Tần Hải Dao cong lưng, cởi giày cao gót để sang một bên, lấy dép trong túi xách ra, mang vào.
Khương Trăn Nguyệt:......
Vừa rồi trước khi đi lên, Tần Hải Dao gọi nàng ấy lại, bảo chờ nàng một lát nói muốn đổi giày, nàng ấy lúc đó còn buồn bực, vì cái gì tới công ty rồi Tiểu Hải còn muốn đổi giày cao gót?
Vừa rồi nhìn biểu hiện của nàng, liền lập tức hiểu rõ.
Tần Hải Dao khắp nơi nhìn nhìn, như suy tư gì đó: “Tôi cảm thấy nơi này rất quen thuộc.”
Khương Trăn Nguyệt:......
Nàng ấy cảm thấy mình cần phải làm quen với Tiểu Hải một lần nữa.
Nữ nhân này không giống lúc trước biểu hiện mềm yếu vô hại như vậy, đó chỉ là đối với bọn họ.
Tần Hải Dao suy nghĩ một lát, “Tôi xem những người đó nhìn thấy tôi đều rất sợ hãi, còn có cái người thích A Hàm kia, thấy tôi cũng là lắp bắp kinh hãi.” Nàng chống tay lên cằm, nghiêm túc tự hỏi: “Xem ra, tôi trước kia không phải đơn thuần chỉ là một thôn nữ, mà là một người có thân phận địa vị.........”
Khương Trăn Nguyệt ở bên cạnh muốn ôm quyền kêu một tiếng “Lão đại“.
“Sẽ là cái gì đây?”
Rốt cuộc từ khi tỉnh lại, Tần Hải Dao vẫn luôn ở nông thôn, nơi này tuy rằng quen thuộc, nhưng trong lòng lại có một tia chán ghét không thể giải thích, thật giống như một loại cảm giác, nàng rõ ràng không thích, lại không thể không ứng phó với nó.
“Lão đại” suy nghĩ ước chừng vài phút, liền giống như bừng tỉnh, Tần Hải Dao nhìn đôi mắt của Khương Trăn Nguyệt, hỏi ra lời lẽ chí lý: “Tôi trước kia đã từng là lão bản nương nơi này đi?”
Khương Trăn Nguyệt:............
Theo nàng ấy thấy, Tần Hải Dao trước kia đúng thật là lão bản nơi này, vợ của A Hàm trở thành lão bản nương là chuyện không cần bàn cãi.
Nói đến Nguyễn Y Hàm cũng thật kỳ quái, đối với người khác tính tình đều nóng nảy, một bộ dáng tổng tài sấm rền gió cuốn, như thế nào cùng Tiểu Hải xoay người liền biến thành cừu con phảng phất chỉ biết kêu “be be”? Này không được, khí thế hoàn toàn bị trấn áp.
Rốt cuộc là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Khương Trăn Nguyệt tâm tư giật giật, nàng ấy quyết định giúp A Hàm, nói sang chuyện khác: “Tiểu Hải, cô cũng đừng nghĩ nhiều, nữ nhân bên cạnh cậu ấy vừa rồi là một nghệ sĩ đang nổi, ánh mắt có vài phần giống cô, đơn thuần chỉ là quan hệ bạn bè. “
Nguyệt Nguyệt là một người thông minh.
Nàng ấy nói sang chuyện khác đều vô cùng có kỹ thuật.
Trong lòng Tần tổng, không có gì so với nữ nhân bên cạnh Nguyễn tổng khiến cho nàng để ý hơn, tự nhiên sẽ không lại rối rắm vấn đề “Lão bản nương” nữa.
Tần Hải Dao không nói lời nào, nàng lâm vào trầm tư.
Khương Trăn Nguyệt mỉm cười uống một ngụm cà phê: “Cô gái đó rất ôn nhu, lại tỏ ra yếu thế, biết thức thời, hơn nữa A Hàm lúc trước có đáp ứng với cô ấy một số chuyện, cho nên mới giúp giúp đỡ cô ấy.”
Tần Hải Dao nghe được trọng điểm.
—— Rất ôn nhu, lại tỏ ra yếu thế.
Này có phải là điểm mà Nguyễn tổng yêu thích?
Còn nhớ rõ lúc trước trong phòng ngủ, nàng biểu hiện miệng vết thương bị kéo đau, thời điểm khó chịu, A Hàm cũng đặc biệt thương tiếc, nói cái gì đều được. Còn chưa đợi Tần tổng đếm một, hai, ba, bốn.
Cửa phòng họp bị đẩy ra.
Nguyễn Y Hàm xông vào, cô nhìn chằm chằm vào hai người với vẻ mặt âm trầm: “Như thế nào đến đây đều không nói một tiếng?” Vừa rồi cô không phải đang họp.
Đó đơn giản chỉ là một lời tuyên bố, cô sấm rền gió cuốn nói ra quyết định, ý kiến của đạo diễn cùng Nam Dương bên kia cũng không nghe, một lòng nghĩ đến Tần Hải Dao bên này, nói xong liền chạy nhanh đến đây.
Khương Trăn Nguyệt đang băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào, Tần Hải Dao đột nhiên cúi đầu, nàng cắn môi, lệ quang lấp lánh: “Em nhớ chị...... Rất muốn gặp chị... Chị rời đi, một tin nhắn cũng không có, em ngủ không được...... Chị muốn trách thì trách em đi, là em một hai lôi kéo Nguyệt Nguyệt tới đây......”
Âm thanh kia, nếu nam nhân nghe xong phỏng chừng sinh lý đều sẽ phản ứng.
Khương Trăn Nguyệt:.........
Đậu má.
Thành tiên.
Nàng ấy nhìn xem Nguyễn Y Hàm.
Quả nhiên Nguyễn tổng thân mình cứng đờ, nhìn thấy nước mắt của Tần Hải Dao, khuôn mặt nghiêm nghị của cô đột nhiên sụp đổ.
Khương Trăn Nguyệt ∶......
Nàng ấy vẫn nên chuồn đi.
Lặng lẽ ra khỏi phòng họp, Khương Trăn Nguyệt còn giúp hai người đóng cửa cẩn thận, hoạt động bả vai một chút, cảm thấy sảng khoái.
Trở về thành phố.
Nàng ấy cũng nên về nhà nhìn xem một chút, không quay về lại làm lão gia tử nổi trận lôi đình muốn đem chân nàng đánh gãy, nghe nói lão nhân gia ngày ngày lo lắng chuyện hôn sự của nàng, lần này trở về còn cố ý giới thiệu “Bạn gái” cho nàng, Khương Trăn Nguyệt phản cảm không thôi, chuẩn bị về nhà đem đối phương đẩy càng xa càng tốt.
Nhất thời, trong phòng họp chỉ còn lại hai người.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao cúi đầu, nhu nhược đáng thương nói: “Chị đừng tức giận, em chỉ là không yên lòng......... “
Lời này là sự thật.
Nàng cắn môi, nhìn Nguyễn Y Hàm: “Chị một lời hứa hẹn đều không có để lại, liền như vậy đi rồi...... Em thực bất an, một đêm lại một đêm ngủ không yên.”
Chỉ có Nguyễn Y Hàm biết, cái gì gọi là “Tưởng niệm tận xương“.
Bệnh tương tư gì đó, chắc không phải chỉ có trong chuyện ngôn tình thời xưa mới tồn tại, nếu thật sự yêu một người, rời xa một phút một giây đối với bản thân mà nói cũng là một loại tra tấn.
Nguyễn Y Hàm đông cứng nhìn nàng: “Tôi mới đi có một ngày.”
Chỗ nào tới một đêm lại một đêm?
Tần Hải Dao nhẹ nhàng thở dài, “Nhưng với em mà nói thì lâu lắm, em biết, chị tức giận vì em đã phá vỡ việc tốt của chị.”
Nguyễn Y Hàm:???
Chuyện tốt gì?
“Chị không phải đang tán tỉnh cô gái đó sao?”
Nguyễn Y Hàm:???
Cái gì tán tỉnh???
Tần Hải Dao đứng lên, giày cao gót đã đổi thành dép lê, lúc này, nàng bước đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, vừa lúc ở vị trí “yếu thế” hơn cô.
Mi mắt rũ xuống, một tay kéo góc áo của Nguyễn Y Hàm, nỉ non nói: “A Hàm.”
Tiếng kêu đáng thương như vậy, giống như một con vật nhỏ đang làm nũng.
Trái tim của Nguyễn Y Hàm đều nát, cô cứng người, hít một hơi thật sâu.
Tần Hải Dao dựa đầu vào vai cô, nhẹ nhàng nói: “Nguyên lai, bộ dạng tổng tài của chị là như vậy.”
Nguyễn Y Hàm không nói lời nào, trong lòng buồn đau, bộ dạng tổng tài của cô sao? Loại tổng tài lãnh khốc vô tình, hung tàn độc đoán sao? Đây là lời bàn tán thường xuyên đến bên tai cô nhất trong khoảng thời gian này, Tiểu Hải tự nhiên vừa thấy, nên vô pháp tiếp thu đi, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể tiếp thu.
Tần Hải Dao nói một câu đánh nát tưởng tượng của cô.
“Là một tổng tài được bao quanh bởi những cô gái xinh đẹp.”
Nguyễn Y Hàm:...............
Được rồi.
Cô không nên tự suy đoán lung tung.
Ở trong mắt Tần tổng, đại khái chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân bên cạnh cô mà không thể nhìn thấy những mặt khác, đúng không?
Tần Hải Dao hai tay ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng đuổi em đi, được không?”
Trái tim của Nguyễn Y Hàm mặc dù cứng rắn nhưng bị Tần Hải Dao ôm chặt một cách đáng thương nhu nhược như vậy, liền dễ dàng bóp nát.
Nguyễn nãi nãi nhận được tin tức, biết Tiểu Hải trở về, vui vẻ đến mức quải trượng đều muốn ném, bà đã gọi cho Nguyễn Y Hàm không biết bao nhiêu lần, bảo cô nhất định phải đem Tiểu Hải về nhà. Tần nhị thúc cũng kích động, đi theo Tần Di muốn xem náo nhiệt, nhưng bị Nguyễn Y Hàm lạnh lùng cự tuyệt.
Nghĩ đến việc gặp bà nội......
Tần Hải Dao đang ngồi trên sô pha trong văn phòng tổng tài, nàng thực quy quy củ củ, thậm chí cả người có một chút co ro ở kia, thành một đoàn nho nhỏ, nhìn thật đáng thương. Nàng cúi đầu, tựa hồ bôn ba quá mệt mỏi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, cảm giác Tiểu Hải có chỗ nào không thích hợp, rồi lại không thể không nói. “Hmm............ Bà nội tôi nói người tới là khách, buổi tối muốn mời em dùng một bữa cơm tại nhà.”
Tần Hải Dao ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nàng không nghĩ tới, Nguyễn tổng lấy cớ lại có thể lộ liễu như vậy? Người tới là khách, mỗi ngày người tới nơi này của Nguyễn tổng còn ít sao? Bà nội của cô cư nhiên chủ động muốn gặp mình, Tần Hải Dao tính toán một chút, càng thêm khẳng định, nàng khả năng thật là lão bản nương.
“Đương nhiên, em không cần sợ hãi, tính cách của bà nội cũng không tệ lắm, tuy rằng có chút táo bạo, nhưng sau khi ăn xong tôi sẽ đưa em về khách sạn.”
Nguyễn Y Hàm nói lời này biết Tần Hải Dao sẽ không thoải mái, nhưng đây là điểm mấu chốt cuối cùng của cô, cô không có cách nào để mình cùng Tiểu Hải ngủ chung một phòng.
Tần Hải Dao nghe xong cũng không nói gì nhiều, một lát sau, nàng ưu thương nói: “Nguyễn tổng có thể đưa em về nhà, em đã rất vui vẻ.”
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, biểu tình nứt ra, tâm cũng nứt ra.
Một khắc kia, cô thực sự muốn cầm dao tự chém mình một cách tàn nhẫn.
Kỹ thuật diễn của Tần tổng.....
Nếu không phải nhận thức nàng ba kiếp, lại ngày ngày ở chung đầu ấp bên gối, Nguyễn tổng thật sự sẽ bị lừa.
......
Nguyễn gia đèn đuốc sáng trưng.
Nguyễn nãi nãi quả thực, lấy ra quy cách tiếp đãi Hoàng Thượng mà dùng.
Một bàn tràn đầy đồ ăn, tất cả đều là những món mà Tần Hải Dao thích, trong nhà cũng được trang trí bằng những bông hoa nàng thích, ngay cả phòng ngủ cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm mang theo Tần Hải Dao tiến vào liền không nói nên lời, nếu không biết, cô còn tưởng rằng mình đã vào tiệm hoa.
Ánh mắt của Nguyễn nãi nãi trông mong nhìn về phía sau, Tần Hải Dao đứng ở phía sau cô, mặc một chiếc áo len dệt kim giản dị cùng quần jean, nàng mỉm cười với bà: “Chào bà nội.”
Trước khi Nguyễn Y Hàm trở về, đã đích thân cùng bà nội nói một ít chuyện của Tiểu Hải.
Cô nói cho bà, Tiểu Hải hiện tại không giống như trước đây, yêu cầu bà bỏ đi những tư tưởng lúc trước của mình, hiện tại Tiểu Hải một chút cũng không ôn nhu, tính tình không tốt, đặc biệt rất cá tính, ngôn ngữ lại sắc bén.
Nguyễn nãi nãi còn rất lo lắng, nhưng khi vừa thấy nụ cười của Tiểu Hải, vành mắt bà đều đỏ, “A, đứa trẻ ngoan.”
Tần Hải Dao mỉm cười đưa ra điểm tâm đã mua, đây là nàng hỏi qua Nguyệt Nguyệt, biết lão nhân gia thích cái này.
Nguyễn nãi nãi nhận lấy, bàn tay to đầy nếp nhăn nắm lấy tay Tần Hải Dao không chịu buông, nước mắt gần như chảy xuống.
Tần Hải Dao nhìn bà, không biết làm sao, trong lòng nóng rực, vành mắt cũng đỏ theo.
Một bàn đồ ăn lớn như vậy.
Tần Hải Dao ăn rất ngon, kỳ thật trước khi đến, nói không thấp thỏm là giả, nàng cũng lo lắng bà nội sẽ không thích mình.
Nhưng giây phút nhìn thấy bà nội.
Đáy lòng nàng dâng lên một loại trực giác.
Như thể có một âm thanh nói cho nàng.
—— Bà nội thích ngươi, vô cùng vô cùng thích ngươi.
Từ sau khi tỉnh dậy, Tiểu Hải vẫn luôn dựa vào trực giác để sinh hoạt, cho nên thời điểm nhận được tín hiệu này, thể xác và tinh thần nàng đều thả lỏng không ít.
Nàng cùng Nguyệt Nguyệt từ tối qua đã lăn lộn cả đêm để lên thành phố, dọc theo đường đi, Khương Trăn Nguyệt còn ngủ được một giấc, nhưng nàng cơ hồ đều không có chợp mắt, hiện tại nàng thật sự rất mệt mỏi, cơm ăn phá lệ nhiều. Nàng thật sự có một loại cảm giác trở về nhà, đối với bà nội cũng không có gì câu nệ.
Nguyễn nãi nãi vẫn luôn nhìn Tần Hải Dao, chua xót cực kỳ.
Sắc mặt của Tiểu Hải lúc này không phải tốt lắm, trong mắt đều là tơ máu, quan trọng nhất chính là thỉnh thoảng nàng sẽ liếc nhìn Nguyễn Y Hàm một cái, tựa hồ thực “Sợ hãi” cô.
Bà nội một câu lại một câu cùng Tần Hải Dao trò chuyện, Tần Hải Dao cũng không có giấu giếm, nói mình cùng hàng xóm ' ẩu đả” bị đao đâm dẫn tới bị thương, lại nói hằng ngày sẽ làm cái gì, từ chuyện lớn đến chuyện bé chỉ cần bà nội hỏi nàng đều sẽ trả lời.
Nguyễn nãi nãi trong lòng khó chịu lại vui mừng, đột nhiên cảm giác, Tiểu Hải đem tất cả quên hết thật là tốt.
Hiện tại nàng đã có được sinh hoạt của một người bình thường nên có.
Chỉ là............ Nếu cháu gái bảo bối của bà cũng có thể buông xuống hết thảy, không khó xử như vậy, làm Tiểu Hải lại có được tình yêu, cả đời này cũng xem như viên mãn. Nghe hai người nói chuyện phiếm, Nguyễn Y Hàm toàn bộ hành trình đều xụ mặt, cô nhìn Tần Hải Dao nói: “Lát nữa ăn xong rồi, tôi đưa em đến khách sạn.”
Đến khách sạn?
Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, đứa nhỏ này như thế nào đem Tiểu Hải đẩy ra bên ngoài?
Chính là...... Bà cũng không dám nói, hiện tại cháu gái đã không giống như trước kia chỉ biết làm nũng ăn chơi trác táng. Cô đã là chủ nhân mới của Nguyễn thị, đừng nói ở công ty, hiện tại ở nhà lời nói cũng tuyệt đối có quyền.
Nguyễn nãi nãi biết trong lòng A Hàm vướng mắc cái gì, muốn nói lại không thể nói, trong lòng bị đè nén đến khó chịu, bà nhìn xem Tần Hải Dao, nàng vốn dĩ ăn rất vui vẻ, nghe Nguyễn Y Hàm nói xong, đôi mắt nàng đỏ hồng, đem chiếc đũa đặt ở trên chén, tựa hồ không muốn ăn nữa.
Quả thực, trái tim của lão thái thái đều đau muốn chết, bà hận không thể bóp chết cái đứa cháu gái nhẫn tâm này.
Nguyễn Y Hàm dùng đôi mắt quét qua Nguyễn nãi nãi, lạnh mặt không nói gì.
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn nãi nãi, nhẹ giọng nói: “Bà nội, con ngày mai lại đến bồi người.”
Âm thanh nhẹ nhàng kia, cùng với ánh mắt bi thương, tâm Nguyễn nãi nãi đều súc thành một đoàn.
Nguyễn Y Hàm thở dài, xem bà nội đơn giản như vậy đã bị bắt lấy, cô cắn răng nói, “Ăn xong liền đi thôi.”
Cô biết Tần Hải Dao cũng bôn ba một ngày.
Trước khi về nhà, cô đã đặc biệt an bài Phương Phỉ chọn một chỗ tốt để Tần Hải Dao hảo hảo nghỉ ngơi. Nếu nàng nguyện ý, ngày mai Nguyễn Y Hàm có thể an bài người bồi nàng đi đi lại lại.
Tần Hải Dao gật đầu, nàng đứng lên, đi lấy túi xách duy nhất của mình chuẩn bị rời đi, ít nhiều có một chút cảm giác bị xua đuổi.
Tuy rằng Nguyễn tổng mang nàng đến một khách sạn 5 sao sang trọng, nhưng Tần Hải Dao lại muốn ở nhà.
Chỉ có vào phòng cô, cùng cô ngủ, Nguyễn Y Hàm mới không thể lại đá văng nàng ra, nàng mới có thể bước vào trong trái tim của cô, nhìn xem A Hàm rốt cuộc đang sợ hãi điều gì.
Nguyễn nãi nãi có điểm luyến tiếc: “Lúc này mới mấy giờ? Lại nói thêm vài câu đi, A Hàm, con gấp cái gì?”
Nguyễn Y Hàm nhíu nhíu mày, “Con đi rửa tay, rửa xong liền đi.”
Mắt thấy Nguyễn Y Hàm đi rửa tay, Nguyễn nãi nãi chạy nhanh giữ chặt tay Tiểu Hải, bà nhìn vào đôi mắt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hải, thế nào, có thích ứng được không? A Hàm đối xử với con như thế nào?”
Bà cảm giác từ sau khi Tần Thấm chết, A Hàm giống như thay đổi thành một người khác.
Nhưng thật ra Tiểu Hải, nàng không có ký ức, tuy rằng khí sắc không phải thực tốt, nhưng cảm giác so với trước kia lại nhẹ nhàng đi không ít. Tần Hải Dao lắc đầu, nàng trấn an Nguyễn nãi nãi: “Nguyễn tổng đối với con rất tốt. “
Nguyễn nãi nãi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “Con đừng gạt ta, nó đối với con rất tốt, như thế nào còn có thể đuổi con ra bên ngoài?” Bà đánh giá Tần Hải Dao một chút: “Nó không......... Làm chuyện gì cực đoan chứ?”
Lời nói của lão thái thái có chút ý tứ gì đó, không có cách nào, năm đó cháu gái nổi trận lôi đình quăng nát radio trước mặt bà, đem Tiểu Hải kéo vào trong phòng, hình ảnh đó quả thực giống như bóng ma trong tâm trí bà, như thế nào cũng đuổi không đi. Tần Hải Dao cũng nghe ra được, nàng thực thẳng thắn thành khẩn nói: “Chị ấy làm con bị thương.”
“Bị thương ở đâu?”
Tần Hải Dao cúi đầu, có chút đỏ mặt nói: “Bà nội, người nhìn không thấy được, có điểm riêng tư.”
Nguyễn nãi nãi:......
Nàng nói lời này chính là sự thật, Nguyễn Y Hàm đích xác làm nàng bị thương, chính là cánh tay cùng bả vai nơi đó. Nguyễn nãi nãi vừa nghe liền không nghĩ như vậy.
Có ý tứ gì?
Tiểu Hải không phải đang muốn nói, cháu gái ăn sạch sẽ, chiếm tiện nghi của nàng liền không chịu trách nhiệm sao?
Thời điểm Nguyễn Y Hàm rửa tay xong ra tới, đối diện chính là ánh mắt bốc hỏa của bà nội, gia tộc họ Nguyễn luôn luôn đối với tình cảm một lòng chung thủy, nhưng cháu gái lại “Bất hảo” như vậy, cái này làm cho bà vô cùng phẫn nộ. Hình thức hai bà cháu ở chung trước giờ vẫn luôn là Nguyễn nãi nãi nhường Nguyễn Y Hàm, giống như số tuổi càng lớn, bà càng không muốn cùng cháu gái so đo.
Nhưng nếu bà thật sự muốn so đo, hai mắt trừng lên, vẫn là một trưởng bối có uy nhất trong nhà.
“Làm sao vậy?”
Nguyễn Y Hàm vừa dứt lời thì chuông điện thoại của cô vang lên, cô cúi đầu lẩm bẩm nói, “Sao cậu lại gọi vào lúc này.”
Là cuộc gọi video của Tống Hòa.
Bên kia điện thoại, Tống Hòa một tay lăn trứng gà, đôi mắt đen thui, khóe miệng cũng là vết thương chồng chất, nàng ấy khóc lóc thảm thiết kêu lên: “A Hàm, tôi bị Lưu Tư Tư đánh.”
Tục ngữ nói thật đúng, thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày(*).
(*) Ý nói ở trong một hoàn cảnh dễ bị ảnh hưởng bởi thói quen, hay thói hư tật xấu nơi đó.
Tống gia đại tiểu thư phong lưu lâu như vậy, trêu chọc vô số cô gái, rốt cuộc cũng bị Lưu Tư Tư giống như Mẫu Dạ Xoa này trừng trị.
Lưu Tư Tư là bạn gái mới của nàng ấy, cũng là một phú nhị đại, tính tình rất hoang dã, sở thích chính là đua xe, hai người vốn là đối thủ của nhau trên đường đua, khoảnh khắc người kia cởi mũ bảo hiểm, đôi mắt Tống Hòa đều nhìn chằm chằm, liền nhất kiến chung tình, lập tức triển khai phương thức theo đuổi oanh oanh liệt liệt. Theo đuổi hơn nửa năm, này quả thực là sự nhẫn nại chưa bao giờ có trên người Tống Hòa, Lưu Tư Tư cũng đủ rụt rè, ở thời điểm Tống Hòa cơ hồ muốn từ bỏ mới đáp ứng, chính là sau khi theo đuổi được thì sao?
Xong đời.
Sinh hoạt tự do tiêu sái trước đây của nàng ấy đã ra đi vĩnh viễn.
Lưu Tư Tư cũng không phải giống như bạn gái nhỏ trước đây, muốn ở bên nhau liền ở bên nhau, không muốn ở bên nhau nữa liền chia tay, tiếp tục đi tìm người khác.
Vẻ mặt bị thương này của Tống Hòa là do Lưu Tư Tư ban tặng, Tống Hòa khóc thút thít nói: “Mau, A Hàm, cậu dạy cho tôi mấy chiêu, tôi đêm nay sẽ làm cho nữ nhân này biết thế nào là lợi hại, mỗi ngày đều giống như ác phụ, không biết thời đại này ôn nhu như chim nhỏ nép vào người là loại hình được hoan nghênh nhất sao. A —— Hải tỷ??”
Nói nửa ngày, Tống Hòa mới thấy Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt đen thui của nàng ấy có điểm muốn cười.
Nguyễn Y Hàm khụ một tiếng, một tay cô kéo ra cà vạt: “Công phu của cậu như mèo quào, học không được đâu.”
Tống Hòa không thèm để ý tới cô, ánh mắt cực nóng nhìn Tần Hải Dao: “Hải tỷ, xin hãy chỉ giáo! “
Nguyễn Y Hàm:......
Tần Hải Dao có điểm kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm, hỏi: “Em còn biết cách đấu sao?” Nàng trước kia rốt cuộc là làm cái gì, biết nhiều như vậy?
Nguyễn Y Hàm:......
“Tới tới tới, hai người thể hiện cho tôi xem đi.”
Tống Hòa quả thực chính là một con vịt đáng ghét, nói không ngừng, Nguyễn Y Hàm đang muốn cự tuyệt, lại thấy Tần Hải Dao cư nhiên tò mò nhìn mình, tựa hồ đối với thân thủ của cô có điều nghi ngờ.
Loại ánh mắt này kích thích lòng tự tôn của Nguyễn tổng, cô biết thân thủ của Tiểu Hải rất tốt, nhưng nghĩ dù sao cũng là chuyện trước kia, nàng ở trong thôn lâu như vậy, khẳng định tố chất thân thể không còn bằng trước kia, quan trọng nhất chính là những tiểu xảo đó nàng nhất định đều đã quên mất.
Đem áo khoác cởi ra. Nguyễn tổng cũng muốn tìm lại một chút tự tin, cô ngoắc ngón tay về phía Tần Hải Dao: “Tới đây.”
Tần Hải Dao nhớ tới lời nói của Khương Trăn Nguyệt.
—— Cô gái đó rất ôn nhu, lại tỏ ra yếu thế, biết thức thời, hơn nữa A Hàm lúc trước có đáp ứng với cô ấy một số chuyện, cho nên mới giúp giúp đỡ cô ấy.
Kết hợp với lời nói của Tống Hòa khi nãy —— không biết thời đại này ôn nhu như chim nhỏ nép vào người là loại hình được hoan nghênh nhất sao?
......
Nàng đi qua, lập tức đã bị Nguyễn tổng thủ sẵn ấn ở trên sô pha.
Tống Hòa ở màn ảnh bên kia “Oa” một tiếng, nàng ấy không nghĩ tới A Hàm lợi hại như vậy.
Tần Hải Dao nhăn mày, bị Nguyễn Y Hàm chế trụ, một chút phản kháng cũng đều không có, nàng bị ấn ở trên sô pha nhìn Nguyễn Y Hàm, trên mặt nhu nhược lấy lòng Nguyễn tổng, thỏa mãn lòng tự trọng của một công quân như cô.
Nguyễn Y Hàm nhướng mày thích thú nhìn bà nội: “Bà nội, người thấy sao? Con không luyện không tập, hiện tại người bình thường không phải là đối thủ của con.”
Gừng càng già càng cay.
Nguyễn nãi nãi là người từng trải qua bao sóng gió, bà không để ý đến sự khiêu khích của cháu gái, vui vẻ hớn hở nhìn Tần Hải Dao: “Tiểu Hải, con đừng nhường nhịn hỗn đản này, nếu con đánh thắng nó, bà nội làm chủ cho con ở lại đây.”
Tần Hải Dao giật mình, nàng quay đầu kinh ngạc nhìn Nguyễn nãi nãi: “Thật sự sao bà nội?”
Nguyễn nãi nãi: “Ta lão thái thái nói ra liền như đinh đóng cột.”
Nguyễn Y Hàm vừa nghe liền mỉm cười, “Các người cho rằng đây là chơi đồ hàng sao, này —— a —— ngô —— “
Theo một tiếng kêu rên, Nguyễn tổng cũng không biết mình bị lắc lư như thế nào khi rõ ràng đang trấn áp Tần Hải Dao, cánh tay đau xót trong nháy mắt bị nàng ấn ở trên sô pha, hơn nữa là loại bộ dạng mặt bị đè lên trên sô pha, hai tay đều bị khóa chặt bởi tư thế khuất nhục.
Nguyễn Y Hàm giãy giụa không ngừng, chết tiệt, không biết Tần tổng có phải thật sự xuống đất cày ruộng hay không, sức lực trên tay như một chiếc kìm, cô dùng hết sức cũng không thoát ra được.
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn nãi nãi, hai mắt đều là chờ mong: “Bà nội, có thể chứ?”
Nguyễn nãi nãi hơi mỉm cười: “Có thể, phòng cho khách bị bà nội chất đầy đồ đạc rồi, con cùng A Hàm ngủ phòng chính là được.”
Nguyễn Y Hàm:.........????