Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 70: Chương 70




“Rầm” một tiếng, nước bị tách ra, Nguyễn Y Hàm cả người ướt đẫm, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Hải Dao. Nhìn vào gương mặt phiếm hồng của nàng, nhìn ánh mắt nàng chờ mong lại né tránh, nhìn nàng cắn đôi môi đỏ mọng liếc mắt một cái liền phong tình vạn chủng. Đây là nữ nhân của cô.

Các nàng dây dưa ba kiếp, vô luận thế nào cũng không tách ra được.

Nàng chịu đựng nó như thế nào, nàng đã chịu đựng những tổn thương lặp đi lặp lại như thế nào mà vẫn bước đến bên cạnh cô? Chỉ là kiếp này, cô không thể chịu đựng được nữa.

Nguyễn Y Hàm bơi qua như một con cá, cô đem nụ hôn thành tín nhất của mình dâng hiến cho Tần Hải Dao. Nụ hôn kia, mang theo áy náy, mang theo thương tiếc, mang theo nồng đậm tình yêu, cùng dòng nước chảy vào tâm nàng.

Tay phải của Tần Hải Dao bị thương, Nguyễn Y Hàm biết điều đó, thời điểm cô làm nước chảy ra, trên mặt tràn đầy đỏ thắm: “Này đã chịu không nổi?” Tay trái Tần Hải Dao che miệng, đôi mắt đều là nước.

Nguyễn Y Hàm nhìn nàng ra lệnh: “Giơ tay lên.”

Tay phải của nàng hiện tại quả thực chính là nhược điểm trí mạng.

Tần Hải Dao thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu như nàng không bị thương, chỗ nào còn có Nguyễn tổng kiêu ngạo như vậy?

Chỉ là...... Trên đời này, vận mệnh tựa hồ đều được định sẵn.

Tần Hải Dao nghiêng người về phía sau, bị bắt dựa vào, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm với đôi mắt ướt át tràn đầy bất lực, Nguyễn Y Hàm lúc này đây, lại không có đau lòng.

Cô thấp giọng nỉ non, ở bên tai nàng nói ra lời khiến người cảm thấy thẹn nhất.

“Là Tần a di nói với tôi, có thể dùng sức một chút, có thể làm em khóc.”

“Tôi sẽ là một đệ tử nghe lời thật tốt.”

......

Cho đến nay.

Cô còn cái gì che giấu hay giữ lại sao? Không có.

Vĩnh viễn, cô đều sẽ không bao giờ tìm được người yêu cô như Tiểu Hải, trái tim cô từ lâu đã bị buộc vào sợi tơ hồng của Nguyệt Lão, rốt cuộc vô pháp thay đổi.

Đến cuối cùng, tay trái nắm bồn tắm của Tần Hải Dao trở nên trắng bệch, toàn bộ nước mắt và những lời cầu xin rách nát của nàng đều bị Nguyễn Y Hàm nuốt vào trong.

Nguyễn nãi nãi ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.

Bà cảm thấy chắc là do tay của Tiểu Hải bị thương nên việc cháu gái tắm cho nàng sẽ càng phiền phức hơn.

Bà chuẩn bị không ít đồ ăn, tất cả đều thanh đạm và ít dầu mỡ theo yêu cầu của Nguyễn Y Hàm, đợi trong chốc lát, Nguyễn nãi nãi nắm quải trượng trong tay, nhịn không được đứng dậy đi về phòng ngủ của cháu gái.

Vừa mới tới cửa, bà đã nghe thấy hàng loạt tiếng nức nở bị kìm nén, còn có âm thanh của Nguyễn Y Hàm.

“Chạy cái gì?”

“Sao lại khóc? Không phải thích lắm sao?”

“Em nhìn xem em có bao nhiêu kích động, kỹ thuật của tôi, thoải mái hơn nhiều so với tự mình chơi đùa, đúng không?”

“Tần Hải Dao, em thật sự rất mẫn cảm.”

......

Tuy Nguyễn nãi nãi đã sống cả đời người, nhưng rất theo thời đại không có lạc hậu, bà cũng bị cháu gái nói mấy lời kích thích đó đến mặt đỏ tai hồng. A Hàm đang làm gì?!

Không biết Tiểu Hải bị thương sao? Chịu nổi lăn lộn như vậy sao?

Trong phòng.

Nhàn nhạt hương khí, còn có nồng đậm hơi thở ám muội, tản đi không được.

Nguyễn Y Hàm muốn chậm một chút, nhưng tâm trí cô chỉ toàn những lời bác sĩ nói.

—— Cô ấy không vui vẻ.

Thời điểm nghe được những lời này, nước mắt của Nguyễn Y Hàm đều chảy xuống.

Đúng vậy, Tiểu Hải không vui vẻ.

Từ khi sinh ra trên lưng liền mang theo thù hận, rồi lại từng bước tiếp cận, lần lượt áy náy cùng lừa gạt.

Nàng như thế nào vui vẻ?

Sau đó thì sao?

Nàng nhìn Tần Thấm nhảy vực, biết được hết thảy chân tướng phía sau, thấp thỏm lo âu người yêu sẽ rời đi. Nàng nên như thế nào vui vẻ?

Cho nên......

Liền phóng túng đi. Quản cái gì ngày mai?

Sống trong khoảnh khắc này, hạnh phúc trong từng giây.

Nguyễn Y Hàm dồn hết tình yêu vào từng động tác trên tay, vội vàng hừng hực, Tần Hải Dao nắm lấy lan can giường, vừa nới lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi lại thả lỏng.

Chung quy, nàng ở bên trong nước mắt hỏng mất. Cùng người yêu làm chuyện vui sướng nhất......

Nguyên lai, thật sự đau cũng thật sự vui sướng.

Chờ thời điểm Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao nắm tay nhau bước ra, Nguyễn nãi nãi đã ngồi uống cháo ở đó, bà mặc kệ hai người, trực tiếp cho cái liếc mắt xem thường.

Nguyễn Y Hàm cười tủm tỉm ngồi xuống, Tần Hải Dao tóc còn chưa khô, vương trên vai nàng, gương mặt ửng đỏ, trong mắt là phong tình độc nhất vô nhị. Nữ nhân này, một khi được tình yêu nuôi dưỡng, một khi được hương vị tình yêu lây nhiễm, quả thật giống như trái chín cây, mỹ vị hương thơm. Năm nay, khẳng định phải ở lại chỗ này.

Tiểu Hải bị thương, Nguyễn tổng so với ngày thường cẩn thận hơn rất nhiều.

Cô từ nhỏ đến lớn đều được người khác hầu hạ, hiện giờ, Nguyễn nãi nãi không thể tưởng tượng nhìn cháu gái. Nhìn cô giống như đang dỗ một đứa trẻ, đem đồ ăn đút đến bên miệng Tần Hải Dao, thậm chí canh đều phải thổi thổi một hơi.

Tần Hải Dao ngày thường bất luận phương diện gì đều tương đối xuất sắc hơn người, nhưng duy nhất chuyện ăn cơm, nàng giống như chim nhỏ, ăn mấy miếng đã no. Nhưng Nguyễn Y Hàm dỗ dành nàng, sủng nịnh nhìn nàng, Tần Hải Dao ăn nửa chén cơm nhỏ, nàng sờ lên bụng mình, đáng thương nói: “Em không ăn nữa được không?”

Ánh mắt kia.

Nguyễn nãi nãi cảm thấy nếu bà còn trẻ liền có thể cạnh tranh với cháu gái của mình. Cả người Tiểu Hải đều phát ra hương vị nữ nhân, bà tin chắc không có mấy người cưỡng lại được.

Nguyễn Y Hàm ghé sát vào tai nàng nói gì đó, mặt Tần Hải Dao nháy mắt đỏ bừng, nàng cúi đầu không nói một lời, không còn làm nũng chơi xấu nữa.

Nguyễn nãi nãi có chút tò mò nhìn cháu gái, nói gì đó?

Nguyễn Y Hàm đương nhiên không thể nói cho bà biết, cô đem chén cơm đút cẩn thận từng miếng một, nhìn Tần Hải Dao thật sự ăn không hết, cô mới buông xuống.

Có một chút chuyện nên để từ từ tới.

Tiểu Hải từ nhỏ đến lớn đều bị gửi nuôi ở nơi khác.

Tần Thấm yêu cầu Hoàng Lan cùng Tần Sơn từ nhỏ liền phải bồi dưỡng Tần Hải Dao độc lập tự chủ ý thức, chuyện gì cũng đều tự mình làm, không thể như các cô gái chập chững mới lớn khác.

Trên người nàng trước sau đều mang theo hai chữ “Báo thù” trên lưng.

Cho nên Tiểu Hải đã lâu không được đối xử như “đứa trẻ” thế này.

Sau khi ăn xong cơm chiều. Nguyễn Y Hàm rót một chậu nước ấm, cô cẩn thận lau mặt cho Tần Hải Dao, sau khi rửa tay trái, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa em đi dạo một vòng rồi về nghỉ ngơi nhé?”

Ở bệnh viện lâu như vậy, Tần Hải Dao cảm thấy chân tay mình sắp bị thoái hóa, nàng gật đầu. Nguyễn nãi nãi nhìn bộ dạng “Lão phu thê” của hai người, trong lòng có điểm toan.

Thật là một cảm giác kỳ quái.

Trước đây, thời điểm A Hàm đối xử với Tiểu Hải không tốt, bà ngày nào cũng như viết mực lên người cô, nói Tiểu Hải không dễ dàng, nên đối xử tốt với nàng. Hiện tại thì sao?

Ngược lại bà cảm thấy cháu gái chưa bao giờ đối xử với bà như vậy.

Nguyễn Y Hàm thay áo khoác len dài, kể từ khi trở thành tổng tài, cô ăn mặc “nghiêm túc” hơn hẳn.

Tần Hải Dao ở một bên nhìn, nàng đang mặc một chiếc áo khoác nhung màu trắng làm cho làn da trắng như ngọc càng trở nên bắt mắt, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm mỉm cười cúi đầu quấn khăn quàng cổ cho nàng, rồi lại hôn lên môi nàng, “Nhìn cái gì?”

Tần Hải Dao cười, “Nhìn chị.”

Thật xinh đẹp, nàng nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Nguyễn Y Hàm giúp nàng sửa sang lại cổ áo, “Em thích như vậy sao?”

Cô muốn trêu chọc Tần Hải Dao, nhưng Tiểu Hải lại si ngốc nhìn cô trả lời, “Thích.”

Động tác trên tay cô dừng lại, Nguyễn Y Hàm nhìn xuống đôi mắt sáng ngời kia, tim đập loạn nhịp, vòng tay ôm eo nàng, Nguyễn Y Hàm hôn lên môi nàng. Tần Hải Dao điểm điểm mũi chân, nàng giơ hai tay lên, bám lấy cánh tay cô.

Nguyễn nãi nãi bưng cái ly đi ra thấy một màn như vậy không thể nhịn được nữa, bà thịch thịch thịch gõ quải trượng, “Dây dưa không xong dây dưa không xong?”

Tắm rửa muốn thân mật. Ăn cơm muốn thân mật.

Đến bây giờ ra cửa cũng phải thân mật?

Hai người thật là...... Có bản lĩnh đừng ở nhà, đến khách sạn đi!

Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao mỉm cười ra cửa.

Lúc này tiết trời có chút se lạnh, đêm tối như mực, thỉnh thoảng, sẽ nghe được âm thanh pháo nổ.

Người đi đường không nhiều lắm, Tết ở thành thị chính là như vậy, ngày thường rộn ràng nhộn nhịp, xe cộ tắp nặp qua lại, thật sự tới thời điểm muốn ăn tết, lại trở nên vắng vẻ.

Nguyễn Y Hàm cùng Tần Hải Dao bước đi nhàn nhã tự tại, ban đêm gió có chút lạnh, Nguyễn Y Hàm bắt lấy tay trái của Tần Hải Dao bỏ vào trong túi. Cô bước một bước.

Nàng đi theo một bước.

Các nàng thậm chí hô hấp cũng đều đồng bộ.

Trong mắt các cặp đôi khác, đây có thể chỉ là một chi tiết nhỏ bình thường, nhưng Nguyễn Y Hàm đôi mắt lại ướt át. Lâu lắm rồi.

Trái tim cô không được thả lỏng như thế này.

Nguyễn Y Hàm mang theo Tần Hải Dao đến khu du lịch của Ức Dương ngày thường dùng để tiếp đãi khách khứa. Nơi đó, đèn đuốc sáng trưng.

Bởi vì Nguyễn tổng đã dặn dò trước, quản gia bật đèn ngay khi hai người bước vào.

Một khắc đứng ở kia, Tần Hải Dao dường như đang ở trên con phố dài mười dặm rực rỡ ánh đèn huy hoàng.

Từng chút một, những dải đèn được kết nối đủ màu với nhau, giống như một con rồng bay lượn trong bóng đêm.

Nguyễn Y Hàm nắm tay Tần Hải Dao đi đến ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn.

Đã từng, cô hỏi Tần Hải Dao, “Tiểu Hải, thời thơ ấu của em như thế nào?”

Tần Hải Dao nghiêng đầu, nàng nghiêm túc tự hỏi bản thân một chút, chậm rãi nói: “Buồn tẻ, nhạt nhẽo, chỉ có luyện tập.” Khi đó Nguyễn Y Hàm còn không biết nàng là con gái ruột của Tần Thấm, sau khi nghe xong thực kinh ngạc, lại tràn đầy đau lòng. Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô hỏi: “Còn chị thì sao?”

Nguyễn Y Hàm suy nghĩ một lúc: “Tôi khi còn nhỏ luôn cùng bà nội đấu trí đấu dũng, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài chơi, thích nhất chính là ngựa gỗ xoay tròn, âm nhạc vang lên, tôi sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.”

Mà hiện giờ.

Cô mang theo Tiểu Hải tới đây.

Nguyễn Y Hàm cùng nàng tay nắm tay, Tần Hải Dao lúng túng ngồi trên con ngựa gỗ, nàng thậm chí còn trộm hỏi: “Sẽ không làm nó hư chứ?” Nguyễn Y Hàm nhìn nàng đáng yêu cực kỳ, “Sẽ không, em sợ cái gì? Nó có thể so với tôi còn chịu được hơn nhiều.”

Tần Hải Dao:..........

Quả nhiên.

Nguyễn tổng ôn nhu phong độ bất quá là gạt người, sau khi lên giường liền bắt đầu giở trò lưu manh.

Tần Hải Dao vui vẻ ngồi dậy nhảy nhót như một đứa trẻ, Nguyễn Y Hàm bồi nàng, cùng với âm nhạc, ngựa gỗ xoay tròn trên dưới vui vẻ tung tăng.

Quản gia bên cạnh lộ vẻ xấu hổ, hắn quay đầu đi, có lẽ ngày thường quen nhìn Nguyễn tổng sấm rền gió cuốn, hiện giờ cô cười vẻ mặt hoa si nhìn bộ dáng của Tần tiểu thư, làm hắn có điểm không tiếp nhận nổi.

Ra khỏi ngựa gỗ xoay tròn.

Nguyễn Y Hàm mang theo Tần Hải Dao đến vòng đu quay. Thế sự biến hóa.

Thương hải tang điền.

Vòng đu quay, đã từng lưu lại hồi ức tốt đẹp nhất của các nàng.

Hiện giờ, như cũ đồng dạng không trung, đồng dạng hai người, vòng đu quay đồng dạng dừng lại ở đỉnh cao nhất. Đầy trời đầy sao vì các nàng chứng kiến.

Tần Hải Dao bắt lấy vạt áo của Nguyễn Y Hàm, kéo cô lại gần, nhắm mắt lại nhợt nhạt cười: “A Hàm, hôn em.”

.........

Về đến nhà. Đêm đã khuya.

Hai người ôm nhau thật chặt.

Nguyễn Y Hàm ở bên tai Tần Hải Dao nỉ non nói: “Em còn có thể sao?”

Sắc mặt của Tần Hải Dao đỏ bừng, nàng cắn môi quay đầu đi, Nguyễn Y Hàm cười chọc phá nàng: “Như thế nào, em không phải là mỹ nhân mạnh miệng không lưu tình Tần a di sao?”

Tần Hải Dao bị kích thích ôm chặt lấy cô, “Chị...... Chị hôm nay làm sao vậy?”

Nàng cảm giác Nguyễn Y Hàm biến hóa rất lớn, tựa hồ dục vọng phá lệ trở nên mạnh mẽ. Nguyễn Y Hàm thổi khí nói, “Tôi muốn cho em cảm thụ được tình yêu của tôi, rất nhiều rất nhiều tình yêu.”

......

Đêm còn dài. Cùng nhau trị liệu.

Không chỉ Tần a di đối với Nguyễn Y Hàm, càng là Nguyễn tổng đối với Tần a di.

Năm nay ăn tết, Tiểu Hải được ăn sủi cảo do Nguyễn Y Hàm tự tay làm, đồng thời còn nhận được tiền tiêu vặt từ bà nội.

Thời điểm pháo hoa nở rộ.

Nàng lấy ra di động, chúc tết Hoàng Lan cùng Tần Sơn, “Ba mẹ, chúc mừng năm mới.”

......

Về việc sẽ trở về “quê hương” của Tần Hải Dao sau năm mới. Vốn dĩ Nguyễn tổng luôn ủng hộ vui vẻ, năm trước cô vội muốn chết muốn sống, còn không phải là vì dành ra chút thời gian để chiếu cố Tiểu Hải nhiều hơn sao? Bồi nàng cùng Nguyễn nãi nãi nghỉ ngơi, thả lỏng.

Vừa lúc Nguyệt Nguyệt đã hoàn thành công việc của mình, nàng ấy cũng nói rằng sẽ quay trở lại và nghĩ về việc gần gũi với thiên nhiên, vẽ tranh hay gì đó.

Hiện tại Nguyệt Nguyệt đang phát điên, những bức tranh của nàng ấy được cho là rất nổi tiếng trong giới, Nguyễn Y Hàm xem qua một lần, nàng ấy đã vẽ một quả dưa hấu thối được bán với giá bảy con số, Nguyễn Y Hàm lắp bắp kinh hãi nói, “Hiện tại, có nhiều người ngốc nghếch lắm tiền như vậy sao?”

Lời này thành công đắc tội Nguyệt Nguyệt, Khương Trăn Nguyệt tức giận nhìn Nguyễn Y Hàm: “A Hàm, tôi hiện tại nhìn cậu như thế nào càng ngày càng không vừa mắt?”

Kể từ khi nhìn thấy Văn Liên lần đó, sau sự kiện bị Nguyễn tổng “Ném bao” kết thúc, Khương Trăn Nguyệt trong lòng đã nghiêng hẳn về phía Tiểu Hải. Nàng ấy cảm giác vẫn là Tiểu Hải đáng tin cậy, người đẹp tính tình tốt, thân thủ cũng tốt, so với Nguyễn Y Hàm đều tốt hơn gấp trăm lần.

Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt hỏi, “Cậu cùng Văn Liên thế nào rồi?”

“Có thể thế nào?” Khương Trăn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, định nghĩa của nàng về bản thân luôn là một con đại bàng bay vút lên trời cao, trừ gió ra, không ai có thể ngăn cản được nàng theo đuổi tự do. Nàng không quen với sự trói buộc của tình cảm, cũng chưa bao giờ là người đa tình, đối với nàng mà nói, lựa chọn tốt nhất là một người tự do, kiêng kị nhất không gì hơn là hai người thề non hẹn biển.

Nguyễn Y Hàm biết tính tình của Khương Trăn Nguyệt, sẽ không bị trói buộc bởi bất cứ điều gì, huống chi chuyện tình cảm ai có thể nói trước cái gì?

Tay Tần Hải Dao tuy chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng nàng vẫn luôn giúp đỡ Nguyễn Y Hàm, tự mình sắp xếp những đồ vật nhỏ nhặt nhất. Còn Nguyễn nãi nãi đang ngồi ở ghế sau ăn dưa hấu.

Khương Trăn Nguyệt trộm hỏi: “Tay của Tiểu Hải có thể khôi phục được không?”

Nguyễn Y Hàm: “Đương nhiên, nhưng bác sĩ nói sẽ mất dăm ba năm, Tiểu Hải rất có nghị lực.” Cô đã xem qua Tiểu Hải làm vật lý trị liệu.

Đại lão chính là đại lão.

Khi người khác thực hiện trị liệu hồi phục đều là trong tay nắm đồ vật dần dần dùng sức gì đó.

Nhưng Tần Hải Dao tựa hồ thực vội vàng, nàng cư nhiên lại muốn dùng chiếc đũa kẹp đậu nành, khen nàng lợi hại, ngày mùa đông, nhưng phía sau lưng lại ướt đẫm mồ hôi, cô nói như thế nào, khuyên như thế nào cũng không nghe.

Khương Trăn Nguyệt cười xấu xa, “Cậu còn không rõ sao? Vì đời sống sinh hoạt của cậu, Tiểu Hải đây là đang liều mạng.”

Nguyễn Y Hàm cười lạnh: “Thôi đi, Tiểu Hải hiện tại yêu tôi đến vô pháp kiềm chế, bất luận là thân thể hay trong lòng đều dễ bảo, nếu không phải do tôi thu xếp trở về nông thôn, em ấy đến bây giờ cũng luyến tiếc không muốn rời đi.”

“Xem như cậu lợi hại.” Khương Trăn Nguyệt lãnh đạm nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở, trở về nông thôn, chính là đại bản doanh của Tiểu Hải, mấy ngày trước thôn trưởng vẫn luôn cùng tôi hỏi thăm Tiểu Hải, hỏi vết thương của cô ấy thế nào, nói mọi người ở đây vẫn luôn nhớ mong cô ấy.”

Nguyễn Y Hàm hừ lạnh: “Tôi lo lắng cái gì? Em ấy một người, một lòng đều ở trên người tôi, cái này gọi là khăng khăng một mực.”

Vừa dứt lời.

Tần Hải Dao ném chiếc túi lên ghế ngồi, nàng đang gọi video bằng điện thoại: “Ô? Quản lý? Nga, là Tiểu Cao sao?” Màn ảnh bên kia, một nam nhân trẻ tuổi mang mắt kính, lớn lên hào hoa phong nhã tiến vào, mặt hắn có chút đỏ lên, nhìn nhìn Tần Hải Dao, thấp giọng kêu: “Bác sĩ Tần...... “

Đôi khi, chỉ một cái xưng hô, là có thể bị người kêu đến một cách ám muội.

Nguyễn Y Hàm nghe xong tóc đều muốn dựng thẳng lên, cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Hải Dao.

Người quản lý bên cạnh Tiểu Cao tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đứa nhỏ này, bị bệnh, thường xuyên cảm thấy không được ngủ ngon, tôi đã kiểm tra thân thể một chút, lại tựa hồ không có vấn đề gì, Tiểu Hải, cô trở về xem thế nào được không?”

Nguyễn Y Hàm:..................

Khương Trăn Nguyệt:......

Người quản lý này có phải là bà mối không? Đây không phải điển hình của bệnh tương tư sao?

Tần Hải Dao cười gật đầu, “Được.”

Y giả nhân tâm.

Nàng tự nhiên không thể mặc kệ.

Nhưng chỉ với một cái gật đầu và từ “Được”, Nguyễn tổng bên cạnh giống như là Tử Thần, chung quanh đều tản ra một luồng sát khí.

Tần Hải Dao cúp điện thoại, nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Nguyễn Y Hàm, nàng chần chờ một chút.

Khương Trăn Nguyệt lại ghé sát vào Nguyễn Y Hàm nói, “A Hàm, Tiểu Hải có phải nhớ tới cái gì hay không? Tôi thấy cô ấy hiện tại đối với cậu sao lại là dung túng sủng nịnh?”

Nhớ tới cái gì?

Có quan hệ sao?

Dù sao cả đời này, các nàng sẽ không tách ra.

Nguyễn tổng vì ghen tuông làm gì còn quản được chuyện đó, cô lập tức đóng sầm cửa xe lại.

Nguyễn nãi nãi đang ngồi ăn dưa ở ghế sau liền giật mình, vội vàng mở cửa: “Ta nghĩ nên ngồi xe của Nguyệt Nguyệt thì hơn.”

Nguyễn Y Hàm:.........

Đối với bà nội, Khương Trăn Nguyệt tự nhiên là hoan nghênh, nàng chu đáo giúp bà thắt dây an toàn, hơi mỉm cười: “Bà nội, hiện tại A Hàm đã càn rỡ như vậy sao? Người cùng Tiểu Hải đều nhường cậu ấy?”

Nguyễn nãi nãi xoa xoa miệng, thở dài nói: “Con không biết, hai đứa nhỏ này, vui vẻ cũng làm, không vui cũng làm, một lời không hợp cũng làm, lão thái thái như ta thế nào chịu được?”

Khương Trăn Nguyệt:............

Nguyệt Nguyệt nhìn chiếc xe việt dã phía trước, lâm vào trầm tư.

Trách không được......

Nàng cảm giác làn da của Nguyễn Y Hàm tốt hơn rất nhiều, có cảm giác giống như có thể búng ra nước.

Nguyên lai là được dễ chịu.

Chỉ là...... Chuyện đó thực sự tốt như vậy sao?

Lên xe.

Tần Hải Dao nhìn bộ dáng của Nguyễn Y Hàm liền mỉm cười, “Lại ghen tị?”

Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, “Tôi hỏi em Tần Hải Dao, em nghĩ gì về con trai của thôn trưởng?”

Tần Hải Dao cười tủm tỉm, “Cũng không tệ, so với người bên cạnh chị thì không thể, nhưng đặt ở trong thôn, tuyệt đối là cấp bậc mỹ nam.”

Lời này của Tần a di không có nói bậy, Tiểu Cao mi thanh mục tú, điều quan trọng nhất là chiều cao 1,8m kia vừa đứng liền rất có phong phạm vương giả. Nguyễn Y Hàm nghe xong trong lòng bực bội, cô biết rõ Tần Hải Dao đang trêu chọc mình nhưng vẫn chịu không nổi.

Cô nghĩ nghĩ, cởi áo khoác ra.

Phương Phỉ ở hàng ghế trước vô cùng săn sóc hỏi, “Nguyễn tổng nóng sao? Vậy để tôi mở điều hòa.”

Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Nói xong, cô giơ tay nâng vách ngăn lên.

Phương Phỉ:......

Một hình ảnh rất quen thuộc.

Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao nghiêng đầu, khuôn mặt có chút đỏ lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay phải ngồi xe một buổi trưa, tới nơi còn phải dọn dẹp phòng.”

Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, trong mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm: “Sau đó thì sao?”

Hiện tại, cô xác định Tiểu Hải hẳn là đã nhớ ra gì đó.

Bằng không lấy tính cách trước kia của Tần a di, chẳng phải lập tức vồ vập như sói sao?

Mặc kệ loại nào, cô đều thích.

Tần Hải Dao cắn môi, “Không thể quá mức mệt nhọc.”

Nguyễn Y Hàm mỉm cười, đem quần áo trên đùi đặt sát vào Tần Hải Dao: “Chúng ta hơi mệt nhọc một chút cũng không sao.”

Nói là một chút.

Nhưng Phương Phỉ ở hàng ghế trước đều muốn điên rồi.

Thật sự......

Nàng ẩn ẩn nghe được âm thanh muốn phát ra lại kiềm chế nuốt xuống của Tần Hải Dao, thật giống như mèo con liên tục bị người khi dễ.

Sau đó, đôi tay cầm vô lăng của nàng ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể âm thầm chờ mong Nguyễn tổng nhanh chóng kết thúc.

Chính là.........

Thời điểm màn hình điều hướng hiển thị sắp đến nơi.

Vách ngăn ở phía sau mới được nâng lên, Phương Phỉ khắc chế không được quay đầu nhìn lại, thấy Tần Hải Dao rúc ở trong góc, trên mặt một mảnh ửng hồng, hữu khí vô lực.

Mà Nguyễn tổng lại bình tĩnh cầm chai nước bên cạnh hỏi: “Uống không?”

Tần Hải Dao hữu khí vô lực gật đầu.

Nguyễn tổng như bình thường muốn mở nắp chai, nhưng không có vặn ra.

Không khí trong nháy mắt đọng lại.

Phương Phỉ xấu hổ ho khan một tiếng, “Nguyễn tổng, nếu không ta đến đây đi...... “

Nguyễn Y Hàm đưa cho nàng, “Nước này không biết bị làm sao, nắp rất cứng, tôi —— “

Cô còn chưa nói xong, Phương Phỉ đã dùng tay không vặn nó ra, nàng đem nước đưa cho Nguyễn Y Hàm, đôi mắt Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm vào nàng, cảm thấy thư ký này tựa hồ có điểm không hiểu lắm sự tình cần phải trừ lương.

Tần Hải Dao nguyên bản bị khi dễ rúc thành một đoàn ở bên cạnh cười trộm, cười tựa như một con mèo hư ăn no lại đi trêu chọc chủ nhân. Nguyễn Y Hàm hừ lạnh một tiếng, cô nhéo nhéo mặt nàng, “Em cười nhạo tôi?”

Tần Hải Dao nhìn cô, tuy rằng trên người không có sức lực, nhưng khí thế là không thể thua, nàng nâng lên tay phải, muốn lấy cái túi. Nguyễn Y Hàm theo thói quen đè lại tay nàng, “Muốn làm gì?”

Cô hiện tại hầu hạ Tần Hải Dao thành thói quen.

Tuy rằng bác sĩ yêu cầu nàng vận động tay phải nhiều hơn, nhưng Nguyễn Y Hàm vẫn không đành lòng thấy nàng đau, thấy nàng khó chịu. Khuôn mặt của Tần Hải Dao lại đỏ bừng, “Em muốn lấy khăn giấy ướt cho chị.”

Vừa rồi kịch liệt như vậy...... Hiện tại ở trên xe lại không có biện pháp rửa tay, Nguyễn Y Hàm quen ở sạch khẳng định chịu không nổi.

Nguyễn Y Hàm cười ôm lấy Tần Hải Dao, hôn lên trán nàng: “Không cần, xuống xe rồi nói sau.” Nói xong, cô lại nâng tay lên, “Hương vị của em, rất thơm.”

Cô vừa dứt lời.

Âm thanh “Ong ong” vang dội, vách ngăn bị Phương Phỉ nâng lên một lần nữa, không tiếng động lại mãnh liệt kháng nghị.

Nguyễn Y Hàm:......

Tần Hải Dao......

Tới nơi.

Đã là buổi chiều.

Nguyễn nãi nãi vừa xuống xe đã kích động đến mức muốn ném quải trượng của mình chạy một vòng, Khương Trăn Nguyệt cũng vui vẻ, nàng mang theo Nguyễn nãi nãi đến bãi cỏ phía sau nói muốn xem ngựa, Nguyễn Y Hàm không đồng ý: “Bà nội lớn tuổi rồi, phải về nhà nghỉ ngơi.”

Nguyễn nãi nãi phấn khởi phản kháng, “Không, ta không muốn về nhà xem các ngươi ân ái, ta muốn xem ngựa, xem thảo nguyên!”

Nguyễn Y Hàm:......

Khương Trăn Nguyệt mỉm cười mang theo Nguyễn nãi nãi rời đi.

Nguyễn Y Hàm không nói nên lời, quay người định nói chuyện với Tiểu Hải, ai biết, cách đó không xa, các fan của Tiểu Hải đã kéo những tấm băng rôn hàng trăm đồng tiền chế tác biểu ngữ, tất cả đều cầm hoa tươi trên tay, ở cửa thôn chờ đợi.

—— Hoan nghênh người mỹ thiện tâm bác sĩ Tần về nhà.

Nguyễn Y Hàm:......

Tần Hải Dao mỉm cười đi qua, Nguyễn tổng cứ như vậy nhìn nàng bị đám người ôm, cô mỉm cười dưới tình cảm của mọi người dành cho nàng.

Một khắc kia.

Cô ghen ghét, lại vô cùng vui vẻ.

Chỉ là, ghen ghét luôn tồn tại lâu hơn so với vui vẻ.

Một buổi chiều này, mãi cho đến khi nghe nói bà nội đã về sau khi cưỡi ngựa, bữa ăn cũng đã chuẩn bị xong, người mỹ thiện tâm Tần a di còn chưa có trở về. Tần Hải Dao thật sự bận rộn, lần này nàng đã mang về rất nhiều thuốc men và vật dụng từ thành phố, quan trọng nhất chính là hiện tại với tư cách phu nhân của Nguyễn tổng, tài phú lấy không hết dùng không cạn, muốn giúp đỡ ai đó hoặc làm điều gì đó, chỉ bằng một cái nhấc tay.

Trong thôn rất nhiều người dân vì muốn tiết kiệm tiền, có chút bệnh vặt luôn là kéo dài, nàng cứ bận đến tối mịt mới vội vàng về nhà.

Tiểu Cao muốn đưa nàng đi, Tần Hải Dao nghĩ đến Nguyễn tổng lòng dạ hẹp hòi liền mỉm cười cự tuyệt, “Không cần.”

Tiểu Cao đẩy xe đạp, “Không có việc gì, bác sĩ Tần, tôi —— “

Lời còn chưa nói xong, cách đó không xa, “Tích tích tích” vang lên, cùng với tiếng xe máy gầm gừ, Nguyễn Y Hàm mang theo mũ bảo hiểm đặt chân xuống đất, mặc áo khoác da không biết chuẩn bị từ khi nào, nhướng mày nói: “Lên xe.”

Tần Hải Dao lắp bắp kinh hãi, nàng nhanh chóng chạy qua, Tiểu Cao nhìn một màn này liền cúi đầu, thiếu niên tâm nát đầy đất.

Dọc theo đường đi.

Nguyễn tổng quả thực soái cực kỳ, trong miệng vốn là muốn ngậm một điếu thuốc, nhưng mới đốt lên, khói bụi thiếu chút nữa bay trúng cánh mũi, Tần Hải Dao ôm eo cô vô cùng hạnh phúc, có một loại cảm giác trở thành đại nương của lão đầu đất.

Tới nhà.

Nghe nói Nguyễn nãi nãi lại lôi kéo Nguyệt Nguyệt gấp không chờ nổi đi tham quan cuộc sống về đêm ở nông thôn, vì vậy bà đã để cơm cùng một tờ giấy nhắn lại cho hai người rồi vui vẻ rời đi.

Có vẻ như sau khi đến đây.

Vui vẻ nhất không phải Nguyễn Y Hàm cùng Tiểu Hải, mà là Nguyễn nãi nãi.

Bà đã lao lực cả đời, già rồi mới được quay về quỹ đạo tuổi trẻ lần nữa, bà có thể không vui sao?

Trong nhà, cũng chỉ còn lại hai người.

Nguyễn Y Hàm mặt lạnh không nói lời nào, Tần Hải Dao vào nhà đi rửa tay, Nguyễn tổng mất bình tĩnh một lúc, cảm thấy không có ai quan tâm đến mình, liền đến bếp lấy đồ ăn dọn ra, dù gì cũng không thể để Tiểu Hải bị đói.

Thân thể Tần Hải Dao khôi phục không tệ, nàng vẫn hay gặp ác mộng vào ban đêm, nhưng dưới sự ôm ấp, hôn hít và nhẹ nhàng an ủi của Nguyễn Y Hàm, nàng đã khỏe lên từng ngày.

Nguyễn Y Hàm đưa nàng đi kiểm tra thân thể, bác sĩ nói mọi thứ đều ổn, chỉ là năm đó tiêu hao quá lợi hại, muốn trở về như ban đầu cũng không phải ngày một ngày hai.

Nguyễn Y Hàm tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trên thực tế đều muốn đem Tần Hải Dao sủng đến tận trời, dùng hết toàn lực đi che chở nàng.

Cơ thể của Tiểu Hải vẫn chưa khôi phục lại như thời hoàng kim, ngẫu nhiên tim sẽ đập nhanh không thể giải thích được, Nguyễn Y Hàm bất an, nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận, không còn nghĩ đến việc đẩy nó ra nữa.

Chuyện Phật châu này, hai người cũng không có nhắc đến.

Nguyễn Y Hàm không hỏi.

Tần Hải Dao không nói.

Giữa các nàng tựa hồ có bí mật, nhưng sau khi đã trải qua bao thương hải tang điền cũng đều hiểu rõ.

Nó có tác dụng cũng tốt, không có cũng thế.

Không có gì có thể đem các nàng tách ra lần nữa.

Cô vừa định đi ra ngoài thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Tần Hải Dao chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, tóc xõa dài, chân trần trụi, trên chân cư nhiên còn dẫm lên giày cao gót, mỉm cười nhìn Nguyễn Y Hàm chậm rãi đi tới.

Nguyễn Y Hàm tim đập gia tốc, cô lùi lại một bước, đôi môi có chút khô khốc, “Làm sao vậy?”

Tần a di này thật sự đem nơi đây coi như địa bàn của nàng, khi trở về đã hoàn toàn khác?

Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, động tác dẫm lên giày cao gót của nàng càng làm cho đôi chân thon dài thẳng tắp, ánh mắt rực lửa, “Em tới trấn an Nguyễn tổng đang ghen tị.”

“Tôi không có ghen tị.”

Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, Tần Hải Dao đến gần khóa chặt hai tay cô, dựa vào ưu thế giày cao gót nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Còn có nửa tháng.”

Cái gì nửa tháng?

Nguyễn Y Hàm vốn dĩ đang nghiêng đầu liền lập tức xoay lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Hải Dao.

Còn nói cái gì nửa tháng?

Cô không phải nói không cho nàng rời đi, không để nàng một mình sao?

Tần Hải Dao xoa tóc một chút, nàng mềm mại dán lên người Nguyễn Y Hàm: “Thời gian Nguyễn tổng khảo sát em còn có nửa tháng.”

Nguyễn Y Hàm:!!!!

Cái gì đây!!!

Tần Hải Dao là muốn xuất tường sao?

Tần Hải Dao mỉm cười, đôi môi mát lạnh hôn lên mắt Nguyễn Y Hàm, ái muội nói: “Chị không cần chịu đựng, kêu ra tiếng để em nghe một chút, lấy lòng em, em mới có thể cho chị lưu lại.”

Nguyễn Y Hàm:......

Mắt thấy người liền muốn thất thủ.

Nguyễn Y Hàm hít vào một hơi lạnh, “Tay của em còn chưa tốt!”

Bác sĩ nói phải cử động cho hợp lý, nhưng với bàn tay hiện tại của Tần a di............ Có thể làm chuyện tế nhị này sao?

Tần Hải Dao nhìn cô bằng ánh mắt quyến rũ, dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Y Hàm, nàng chậm rãi cúi người xuống, một tay dừng ở thắt lưng của cô, “Không cần dùng tay cũng có thể làm được.”

Nàng so với Nguyễn tổng lợi hại gấp trăm gấp ngàn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.