Chia tay hơn nửa tháng, đối với hai người mà nói đều là một loại tra tấn.
Tiểu Hải còn tốt, mỗi ngày nàng đều bận rộn thi đấu, việc học còn không thể buông xuống, đôi khi vẫn là thi đấu đoàn thể, từng giây từng phút đều cực kỳ căng thẳng.
Nàng thật sự tưởng niệm A Hàm, cũng không dám gọi điện cho cô, nàng biết với tính cách của A Hàm, nếu khóc trong điện thoại, cô có thể thật sự lập tức đáp máy bay tới đây.
Nàng nhìn ảnh chụp của cô, đặc biệt là thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, cứ ôm nhìn như vậy, nước mắt liền chảy xuống tới.
Nàng còn có thể nhẫn nhịn.
A Hàm thì sao?
Cô xác thực chăm chỉ đi học, tuân thủ hứa hẹn.
Chỉ là cả ngày, đều vẫn duy trì trạng thái của ngày đầu tiên Tiểu Hải đi, rất nhớ nàng.
Tiểu Hải đi ngày hôm sau, nhớ nàng nhớ nàng......
Tiểu Hải đi ngày thứ ba......
Gió thu lạnh lẽo, Nguyễn Y Hàm nhìn những chiếc lá rụng đầy ngoài cửa sổ, kẹp bút vào cánh mũi, nhẹ nhàng thở dài như một nhà thơ.
Khương Trăn Nguyệt cùng Uông Uông hai mắt nhìn nhau, lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Không phải, lại tới nữa chứ?
Nguyễn Y Hàm một tay chỉ vào chiếc lá rụng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng oán than: “A, hãy để lá rụng mang theo nỗi nhớ của tôi, Tiểu Hải, cùng một bầu trời, cùng một phiến lá rụng, chị có biết trái tim tôi nhớ chị như thế nào? Gió thổi bất tận lá rụng đầy đất, một ngày trong trái tim tôi tràn đầy tưởng niệm, chị có biết......... Nơi đây cảnh còn người mất?”
Uông Uông chà xát cánh tay, Khương Trăn Nguyệt cắn răng chịu đựng.
Chỉ chốc lát sau.
Lão sư bước vào, tiết này là học tiếng Anh, lão sư trên bục giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh. Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nghiêm túc, Uông Uông thuận miệng hỏi một câu: “Cậu nghe hiểu được sao?”
Khương Trăn Nguyệt dùng sức dẫm lên chân Uông Uông một cái, Uông Uông đau đớn phản ứng lại cũng đã muộn, A Hàm vươn một tay: “Lỗ tai tôi nghe không hiểu, nhưng tình yêu làm cho tôi nghe hiểu.”
Cô đáp ứng Tiểu Hải sẽ nỗ lực học tập.
Khương Trăn Nguyệt:......
Uông Uông:......
Mỗi ngày, bị tra tấn không chỉ là tổ ba người.
Về đến nhà.
Nguyễn Y Hàm vừa mới cầm chén đũa lên, nhìn con tôm tích trên bàn, nước mắt đều muốn chảy xuống, cô vươn một tay: “Nếu...... Tiểu Hải ở đây...... Chị ấy nhất định sẽ giúp con lột vỏ tôm, cẩn thận hương vị bên miệng con, sau đó dùng cặp mắt ôn nhu kia nhìn con, mỉm cười hỏi: “Ăn ngon không?”
Nguyễn Niên khụ một tiếng, Tố Vân vội vàng lột một con tôm tích ném vào chén con gái muốn bịt miệng cô lại.
Nguyễn Y Hàm ăn một ngụm, lại giơ tay: “Không đúng...... Không phải hương vị này, Tiểu Hải lột tôm, rõ ràng ngọt ngào hơn.”
Nguyễn Niên:......
Tố Vân:......
Tới buổi tối. Sợ cô quá khó chịu.
Tố Vân mời Uông Uông cùng Nguyệt Nguyệt về nhà chơi.
Tiểu Hải vừa theo đoàn đội vừa chuẩn bị xong ngày thi đấu thứ hai, nàng gọi video cho A Hàm, vang hơn nửa ngày, cũng không ai nghe máy.
Nàng suy nghĩ một chút, lại gọi điện cho Nguyệt Nguyệt.
Bên kia điện thoại, sắc mặt Khương Trăn Nguyệt trắng bệch, nàng nhìn Tiểu Hải, “Cậu rốt cuộc khi nào trở về, chúng tôi đều muốn chịu không nổi.”
Có ý gì?
Tiểu Hải còn chưa kịp nói chuyện, màn ảnh vừa chuyển, theo tiếng nhạc thê thảm, đối diện màn ảnh, Nguyễn Y Hàm cầm cây đàn guitar, một tay bóp ly nước đá, tay kia hát, hát đến xé nát tâm can.
—— Em có biết hay không, tư vị nhớ một người.
Giống như uống một ly nước lạnh, sau đó dùng thời gian rất dài rất dài, từng viên lưu thành nhiệt lệ.
......
A Hàm từng ngụm từng ngụm uống nước lạnh, hát một hỏi liền rơi lệ đầy mặt.
Cô luyến tiếc Tiểu Hải.
Phi thường phi thường luyến tiếc.
Chính là cô không thể nói, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà trói buộc ngày mai rộng lớn của Tiểu Hải.
Tiểu Hải nhìn Nguyễn Y Hàm bên kia màn ảnh, cắn môi, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Ngày qua ngày.
Mỗi tối Nguyễn Y Hàm đều phải gọi điện thoại nấu cháo với Tiểu Hải, hai người nị nị oai oai đôi khi — nói chính là một giờ.
Buổi tối Tiểu Hải đều phải đọc sách đến rất khuya, lần này đến thi đấu, trên cơ bản đều là tinh anh học bá của cả nước, nàng không thể thiếu cảnh giác. Nàng là nửa đường thay đổi, tuy rằng thiên phú dị bẩm, nhưng cũng so với người khác trả giá cố gắng nhiều hơn.
Mỗi buổi sáng, hơn bốn giờ, nàng thức dậy để đọc sách, bật máy tính, viết chính tả.
Dẫn đội chính là học tỷ Tống Thiệu Vân, học tỷ thực mảnh khảnh, tóc ngắn, người thực giỏi giang, tuy là đội ngũ tạm thời, nhưng mọi người đều nghe nàng vây quanh nàng.
Tống Thiệu Vân là điển hình học tập chăm chỉ, gia cảnh của nàng không tốt lắm, nhưng cũng không tự ti, người sảng khoái thích cười, lòng tự trọng rất mạnh, muốn có được liền đi nỗ lực.
Nàng ưu tú hơn Tiểu Hải một chút về phương diện kỹ thuật, Tiểu Hải cũng sẽ lén thỉnh giáo nàng, hai người thường xuyên qua lại liền quen thuộc.
Tiểu Hải rất khiêm tốn, nàng cũng không ở trước mặt người ngoài hiện ra thần thái vênh váo tự đắc, cũng sẽ không bởi vì bối cảnh gia đình mà phô trương khoe khoang, nàng chỉ cần cù chăm chỉ học tập, một lòng nỗ lực, chỉ muốn trở về đoàn tụ với A Hàm, nàng nhớ cô đến phát điên rồi.
Tống Thiệu Vân rất thưởng thức nàng, ngày thường không ít lần giúp đỡ nàng, có một lần, thời điểm Tiểu Hải cùng A Hàm gọi video, nàng tiến lại gần nhìn thoáng qua Nguyễn Y Hàm, “Đây là.........”
Thời điểm tối trước buổi tập huấn luyện, Tiểu Hải thường dành chút thời gian gọi video với A Hàm, nàng cúi thấp đầu, “Em gái tôi.”
Ở trước mặt người ngoài, có một số việc vẫn phải khiêm tốn.
Nàng không muốn sinh phiền toái, chỉ là trong lòng đối với Tống Thiệu Vân có chút bất mãn.
Tống Thiệu Vân mỉm cười không nói nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm trong video, Nguyễn Y Hàm đồng dạng nhìn nàng, đừng nhìn A Hàm bình thường tùy tiện thần kinh tê liệt, nhưng đáy lòng là một thiếu nữ mẫn cảm, cô lập tức cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Chưa nói hai câu.
Tiểu Hải vội vàng cúp điện thoại, nàng đi vào bận rộn.
Tống Thiệu Vân nhìn nàng, đi theo vào.
Trong quá trình lên thượng cơ, Tiểu Hải thực chuyên chú, di động đặt ở một bên.
Lúc Tống Thiệu Vân đi qua, nhìn thoáng qua hình nền điện thoại, nàng cùng A Hàm chụp ảnh chung, mím môi.
Trong xã hội này, không phải ai cũng đơn thuần như A Hàm.
Buổi tối, Nguyễn Y Hàm nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cô chờ Tiểu Hải thượng cơ xong gọi điện thoại cho cô, cô muốn hỏi chuyện của cô gái tóc ngắn kia.
Còn không chờ đến Tiểu Hải trả lời điện thoại.
Bên kia Wechat của cô, một bức ảnh quen thuộc được đập vào mắt. Tống Thiệu Vân cư nhiên chủ động thêm WeChat của Nguyễn Y Hàm.
A Hàm là một người cực kỳ có cá tính, Wechat của cô người bình thườngđều sẽ không thêm, nhưng hiện tại, nhìn ảnh chụp, Nguyễn Y Hàm ngồi dậy, thông qua đề nghị kết bạn kia.
Tống Thiệu Vân vừa lên đã phát ra một gương mặt tươi cười nghịch ngợm, sau đó tự giới thiệu, nói nàng hiện tại là đội trưởng bằng hữu của Tiểu Hải. Sau đó vì tranh thủ tín nhiệm, nàng còn gửi cho A Hàm một tấm ảnh Tiểu Hải đi học, sau đó lại gửi một tấm ảnh chụp chung của đội ngũ bọn họ.
Ảnh chụp chung lớn.
Nàng và Tiểu Hải đứng cùng một chỗ, Tiểu Hải mỉm cười nhìn về phía ống kính, mà tay Tống Thiệu Vân ở ngay phía sau Tiểu Hải, từ góc độ ảnh chụp, bộ dáng hai người giống như đang ôm nhau.
Nguyễn Y Hàm nhìn ảnh chụp nheo nheo mắt.
Cô không nói gì, nằm trên giường ngủ.
Thế cho nên buổi tối, Tiểu Hải gọi video cho cô cũng không nghe máy. Tiểu Hải cho rằng cô ngủ rồi, chỉ gửi tin nhắn.
—— Em ngủ chưa? Nghỉ ngơi thật tốt.
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Y Hàm tỉnh lại, Tố Vân sợ cô nổi giận, cố ý làm điểm tâm cô thích ăn, A Hàm an tĩnh ăn cơm, không nói một câu nào.
Tố Vân cùng Nguyễn Niên đều có điểm thấp thỏm, đứa nhỏ này là do bọn họ sinh ra, bọn họ hiểu rõ cô nhất.
Đây là lại làm sao vậy?
Tính tình Nguyễn Y Hàm điển hình là không ngừng lải nhải, tới thời điểm thật sự nổi giận có tâm sự, so với ai cũng bình tĩnh hơn. “Ba, phi cơ của con đã sẵn sàng chưa?”
Nguyễn Y Hàm buông đũa xuống hỏi, Nguyễn Niên giật mình, hắn nhìn con gái, nhíu mày: “Hồ nháo, con làm sao có thời gian đi.”
Nguyễn Y Hàm hừ lạnh, “Không nghĩ tới ba là một người không đáng tin cậy như vậy!”
Nguyễn nãi nãi từ bên ngoài đi vào, bà vừa nhảy múa quảng trường xong, một trán đổ mồ hôi, tinh thần cũng không tệ lắm: “Làm sao vậy, bảo bối của ta?”
Gần đây A Hàm cực kỳ ngoan ngoãn, học tập chăm chỉ, còn tự chủ động học được rất nhiều kỹ năng.
Bà rất vui vẻ và tự hào.
Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội, cô ủy khuất đi qua ôm lấy bà nội làm nũng: “Bà nội, ba mẹ mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, ân ân ái ái, tách ra một ngày đều khó chịu không được, con cùng Tiểu Hải xa nhau đã hai tuần, muốn đi thăm chị ấy một lần, nhưng ba không đồng ý, ô ô. “
Nguyễn Niên:......
Tố Vân:......
Nguyễn nãi nãi — kéo cổ, “Đi, bà nội sắp xếp cho con!”
Đứa trẻ hư, chính là như vậy ra đời.
Nguyễn Y Hàm vui vẻ lên phi cơ.
Tuy rằng cuối cùng Nguyễn Niên cũng chiều theo ý cô, thật sự đi chuẩn bị phi cơ tư nhân cho cô.
Nhưng nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Tiểu Hải, Nguyễn Y Hàm đặc biệt vui vẻ, đừng nói là đi máy bay, cho dù là ngồi xe lửa cô cũng đồng ý.
Nguyễn Y Hàm nhớ tới lời lúc rời đi nói với Tiểu Hải, trong lòng nảy sinh ác độc, hừ, đã nói không câu kết làm bậy, lúc này lại chiêu cho cô một trà xanh học tỷ như vậy, cô nhất định phải đi qua tuyên bố chủ quyền, thuận tiện lại đánh dấu lưu ngân một chút.
Trận đấu sáng nay của Tiểu Hải tiến triển rất thuận lợi, hiện tại nàng đã lọt vào vòng đấu nhỏ, kế tiếp là top 10 toàn quốc.
Lão sư đối với Tiểu Hải rất coi trọng, đồng thời cũng sợ gánh nặng tâm lý của nàng quá lớn, bà vỗ vai Tiểu Hải: “Hiện tại với thành tích này, cử đi học đã không có vấn đề, chúng ta cần phải làm là thả lỏng tâm thái.”
Tiểu Hải gật đầu, nàng hận không thể lập tức đem tin tức này nói cho A Hàm. Nhưng A Hàm không biết làm sao vậy, cư nhiên di động tắt máy.
Nàng gửi tin nhắn cho Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt nói sáng hôm nay A Hàm xin nghỉ, đi đâu không có nói với ai.
Trong lòng có điểm không an ổn, Tiểu Hải không ngừng nhắn tin cho Nguyễn Y Hàm, Tống Thiệu Vân vẫn đi phía sau nàng nhìn thấy, nàng ấy mỉm cười tiến lên, “Tiểu Hải, chúc mừng em tiến vào top 10.”
Nói xong, nàng ấy thân mật kéo cánh tay Tiểu Hải, Tiểu Hải phản ứng rất nhanh, nàng nhanh chóng đi một bước tránh ra, “Cảm ơn học tỷ.”
Ngoại trừ Nguyễn Y Hàm, nàng không thích tiếp xúc thân thể cùng người khác.
Tống Thiệu Vân cũng không tức giận, nàng ấy cười tủm tỉm đi theo Tiểu Hải, tiếp xúc lâu như vậy, nàng ấy cũng đại khái biết được tính cách lạnh lùng của Tiểu Hải.
Nàng ở trong đoàn đội không có bằng hữu gì, cùng tất cả mọi người đều nhàn nhạt duy trì khoảng cách, ngoại trừ ngày thường phối hợp ra, trong lén lút hầu như không có liên lạc.
— Suốt ngày, trừ bỏ thượng cơ cùng thi đấu, trên cơ bản đều cầm điện thoại.
Đoàn người đi đến khách sạn ở hạ tháp.
Đối với trận đấu kế tiếp, đạo sư còn có chuyện muốn cùng Tiểu Hải dặn dò, liền gọi nàng qua.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm tới đây chỉ đuổi theo một khoảng không, cô biết phòng của Tiểu Hải, vốn dĩ muốn cho nàng một kinh hỉ, phong trần mệt mỏi tới đây lại trống rỗng.
Cô kéo hành lý, ảo não đứng ở cửa, Tống Thiệu Vân nhìn cô, giương mắt lên, “Cô là ——”
Nguyễn Y Hàm cũng nhìn thoáng qua nàng, nhận ra được.
Đây không phải là học tỷ cố ý gửi hình ảnh để phá hoại mối quan hệ giữa cô và Tiểu Hải sao?
Tống Thiệu Vân lập tức nở nụ cười xã giao, “Em là tiểu Nguyễn tổng? Tới tìm Tiểu Hải sao? Thật không khéo, em ấy bị đạo sư gọi đi rồi, nếu không em đến phòng tôi trước?”
Nguyễn Y Hàm lạnh như băng, “Tôi đến phòng cô làm gì? Tôi đến tìm Tiểu Hải.” Trong nhà cô kinh doanh ngành gì?
Người như Tống Thiệu Vân, cô thật sự đã gặp nhiều rồi.
Mấy năm nay, theo thời gian cô trưởng thành, người dùng thủ đoạn như vậy cô cũng gặp nhiều.
Tố Vân cùng Nguyễn Niên cũng đại khái đã nói với cô một số chuyện trong giới, Nguyễn Y Hàm không thích phản ứng, đó là cô lười để ý, nếu người khác dám làm tổn thương Tiểu Hải, xâm phạm tình cảm của các nàng, cô là người đầu tiên không đồng ý.
Thân thể Tống Thiệu Vân cứng đờ, nàng có điểm xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng tươi cười: “Tiểu Hải không biết lúc nào mới có thể trở về, em đợi ở đây sao?”
Nguyễn Y Hàm liếc nàng một cái, cô xoay người, lấy di động ra gọi điện. Không tới vài phút.
Cửa phòng bên cạnh lập tức mở ra, đội phó dẫn dắt đội vội vàng đi tới, hắn cười nói: “A Hàm, sao con lại tới đây? Không báo trước một tiếng?”
Nguyễn Y Hàm gật đầu, rất có lễ phép cười cười: “Con muốn cho Tiểu Hải một kinh hỉ, chú, chú đừng nói với chị ấy.”
Tống Thiệu Vân và A Hàm không phải cùng một tầng lớp, nàng từ nhỏ tiếp xúc đều là một ít học sinh bình thường, hào môn như vậy, nàng chỉ nhìn thấy qua trong tiểu thuyết.
Nguyễn Y Hàm mặc một chiếc áo gió màu trắng, quần tây màu đen, trên cổ đeo dây chuyền Tiểu Hải tặng mình, cô một tay đút trong túi, nhìn đội phó mở cửa, nhíu mày: “Cô muốn vào không?”
Tống Thiệu Vân chần chờ một chút, gật gật đầu.
Nàng còn không nghĩ muốn từ bỏ Tiểu Hải.
Vào phòng.
Nguyễn Y Hàm vừa ngửi thấy trong phòng đều là hương vị của Tiểu Hải, tâm tình trong nháy mắt tốt lên, vào phòng nhìn, cô đem áo khoác cởi ra, rửa tay, trực tiếp ném mình lên giường lớn.
Tống Thiệu Vân:......
Nàng ấy cùng Tiểu Hải ở chung lâu như vậy, biết nàng có bao nhiêu thói ở sạch.
Mọi người vào phòng nàng, đừng nói giường, ngay cả ghế cũng rất ít khi ngồi.
A Hàm chôn mình trong giường lớn, cô hưởng thụ trong chốc lát, một tay chống đầu, nhướng mày nhìn Tống Thiệu Vân: “Nói đi, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Động tác như vậy, tư thế như vậy, biểu tình như vậy...... Thật là có điểm vũ mị.
Mặt Tống Thiệu Vân đỏ lên, tim đập gia tốc, nàng nghiêng nghiêng đầu.
Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi: “Cô thích Tiểu Hải nhà tôi?”
Một câu “Nhà tôi” trực tiếp tuyên bố quyền sở hữu.
Tống Thiệu Vân kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm, dù sao A Hàm cũng lăn lộn hơn nửa ngày, có điểm tiều tụy, đôi mắt mờ mịt thủy quang, “Cô gửi ảnh chụp kia còn không phải là vì làm tôi sinh ra nghi ngờ tức giận sau đó châm ngòi sao?”
Phương pháp này cũng quá hạ lưu, đây không phải là hành vi trà xanh điển hình trong phim truyền hình sao?
Tống Thiệu Vân mím môi, nàng cũng không tiếp lời, Nguyễn Y Hàm...... Động tác như vậy của cô, làm cho miệng nàng khô khốc. Nàng chưa từng thấy qua người đẹp như Nguyễn Y Hàm, thật sự giống như nghệ sĩ trên TV vậy.
Hôm nay cô vì gặp Tiểu Hải, cố ý trang điểm, đôi môi đỏ mọng giống như có thể nhỏ giọt, lông mi thật dài, ánh mắt cười như không cười.
Tim Tống Thiệu Vân đập muốn lao ra khỏi lồng ngực, nàng liếm liếm môi, Nguyễn Y Hàm lạnh như băng nói: “Có chuyện gì, cô cứ nói thẳng, không cần một bộ sau lưng như vậy.”
Cô không thích người như vậy.
Như thế nào, thật sự cho rằng cô sẽ tin tưởng lời nàng sau đó cùng Tiểu Hải nổi giận sao?
Bộ dáng vừa lạnh vừa kiêu như vậy.
Linh hồn nhỏ bé của Tống Thiệu Vân đều muốn phiêu phiêu, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, nhẹ giọng nói: “Tôi......”
Nàng thật sự, nàng thề.
Nàng chưa từng gặp qua một cô gái đẹp như vậy.
Ngoài cửa.
Truyền đến một trận tiếng bước chân, Tiểu Hải nghe được đội phó nói A Hàm tới, hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên trong phòng máy, ngay cả thời gian nói chuyện với đạo sư cũng không có, rất nhanh chạy về.
A Hàm, A Hàm, A Hàm......
Nàng quá tưởng niệm, thực sự muốn chui đầu vào trong lòng ngực cô.
Mà xu thế trong phòng biến hóa, khiến Nguyễn Y Hàm nghĩ cũng không nghĩ tới, Tống Thiệu Vân nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Trước kia tôi còn tưởng rằng mình thích Tiểu Hải, cho tới khi tôi gặp được em.”
Nàng quỳ một gối xuống đất, nhìn Nguyễn Y Hàm trên giường, “Mới biết cái gì gọi là — nhất kiến chung tình.”
Nàng giống như ảo thuật gia, từ trong túi móc ra một bông hồng, nhìn Nguyễn Y Hàm: “Bông hoa đẹp nhất, phải tặng cho cô gái đẹp nhất.”
Nguyễn Y Hàm:...............
Ngọa tào!!!!
Vị đại tỷ này, nàng cũng quá thiện biến đi?! Tình địch đâu?!
Nguyễn Y Hàm đang muốn nói chuyện, cánh cửa lập tức bị đẩy ra, ánh mắt hưng phấn của Tiểu Hải đều đỏ lên, nàng nhanh chóng tiến vào: “A Hàm, em ——”