____Vọng Hoa____
Bước vào trong lương đình, nhìn thấy Lạc Hy đang ngồi trầm tư. Lam Nguyệt đi nhấc bước chân ưu nhã tiến đến bên cạnh quàng tay qua cổ ôm hắn từ phía sau, khẽ nói:
Hy, chàng đang suy nghĩ gì đó?
Giọng nói của Lam Nguyệt tựa như tiếng chim hót, trong trẻo như suối, làm người nghe muốn trầm luân vào trong.
Lạc Hy hồi thần, nắm lấy bàn tay trắng noãn như ngọc của Lam Nguyệt, vỗ nhẹ, hỏi:
Sao hôm nay nàng lại đến đây?
Lam Nguyệt thu tay lại vòng qua Lạc Hy ngồi vào chiếc ghế cạnh hắn. Tự rót cho mình một ly trà, uống xong một ngụm, nàng trả lời:
Thiếp tìm chàng nói chút chuyện của chúng ta.
Là chuyện gì?
Lam Nguyệt bỏ ly trà xuống bàn, ngồi lại gần Lạc Hy, ôm cánh tay hắn nói: Hy... Chúng ta ở bên nhau hơn mười vạn năm rồi... Chàng tính khi nào mới cùng thiếp thành thân... Ngay cả phu...phu thê...chi thực... Chúng ta cũng thực hiện rồi... Mặt nàng nổi lên một rạng mây đỏ mê người, giọng càng ngày càng nhỏ. Tới chữ cuối thì như muỗi nói. Tuy nhiên Lạc Hy vẫn nghe rõ ràng không thiếu một chữ. Nói xong Lam Nguyệt im lặng chờ câu trả lời từ Lạc Hy.
Lạc Hy ngẩn ra một chút, nếu Lam Nguyệt không đề cập đến hắn cũng sẽ không nhớ hai người đã có phu thê chi thực. Nhưng lúc đó là do hắn ' say rượu loạn tính ' hắn phải chịu trách nhiệm với nàng là điều đương nhiên. Hắn bất giác nghĩ đến Phượng Nguyệt, nếu hắn lấy Lam Nguyệt thì nàng sẽ phản ứng như thế nào? Liệu nàng có đau khổ hay không? Lạc Hy lại nhìn về phía Lam Nguyệt, ban đầu hắn cho là mình yêu nàng nhưng bây giờ bỗng nhiên cái cảm giác đó vơi bớt đi khi Phượng Nguyệt trở về. Từng hình ảnh, nụ cười, dáng vẻ, giọng nói của nàng làm hắn không thể quên. Còn nữ tử bạch y kỳ lạ trong giấc mơ của hắn rốt cuộc là ai? Dường như hắn đã quên đi thứ gì đó vô cùng quan trọng. Nếu như hắn không nhớ lại sẽ phải hối hận suốt đời. Từ khi Phượng Nguyệt trở về mọi chuyện liền thay đổi, ngay cả cuộc sống an nhàn của hắn cũng vậy.
Lam Nguyệt nhìn vẻ mặt rối rắm của Lạc Hy, bàn tay nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào thịt vẫn không thấy đau. Hắn vậy mà đang do dự, mười vạn năm trước hắn hứa với nàng đời đời kiếp kiếp bên nhau không xa rời. Nhưng hôm nay nàng đề cập đến chuyện thành thân của cả hai, hắn liền do dự. Người ta nói nam nhân là kẻ bạc tình, nhưng nàng không tin Lạc Hy là người như vậy, suốt bao lâu nay hắn yêu nàng sủng nàng. Ngày ngày sống dưới sự che chở của hắn, nàng biết trong tứ hải bác hoang không có được mấy người yêu thích mình. Nhưng chỉ cần có Lạc Hy ở bên cạnh nàng liền không quan tâm. Phượng Nguyệt cùng hắn từng tạo nên một mối tình duyên vang dội thì nàng cũng sẽ làm được thậm chí còn hơn cả Phượng Nguyệt. Nàng ta yêu Lạc Hy bao nhiêu thì nàng cũng yêu Lạc Hy bấy nhiêu còn yêu nhiều hơn cả nàng ta. Trong lúc Lạc Hy khó khăn nhất người ở bên cạnh hắn là Lam Nguyệt nàng chứ không phải là Phượng Nguyệt. Tại sao hắn vẫn không quên Phượng Nguyệt. Là do nàng không đủ năng lực hay do nàng không hề tồn tại trong lòng Lạc Hy. Không nàng không cam tâm... Lạc Hy là của nàng... Hắn chỉ có thể yêu một mình nàng thôi. Không bất cứ một ai có thể chiếm được hắn ngoài nàng...
Chuyện này để tính sau, nàng về trước đi Lạc Hy day day trán nói. Sao tự nhiên đau đầu quá.
Quả nhiên, hắn không đồng ý lãng tránh vấn đề. Không được, nàng không thể tha cho Phượng Nguyệt. Phàm là kẻ ngán đường nàng và Hy đến bên nhau đều phải chết. Phượng Nguyệt không thể giữ lại được. Ngày nào Phượng Nguyệt còn tồn tại thì ngày đó nàng và Hy không thể thành thân. Nhưng trước tiên phải làm cho Lạc Hy đồng ý chuyện này trước mới được. Trong mắt xẹt qua tia ngoan độc khó nắm bắt. Nghĩ xong Lam Nguyệt nói:
Thiếp biết rồi, hôm nay bỗng có nhã hứng muốn thổi một khúc cho chàng nghe. Được chứ...?
Được nàng thổi đi...
Lam Nguyệt mỉm cười lấy cây sáo trong tay áo ra đặt bên môi. Thổi lên một khúc nhạc nhẹ nhàng....
________________
U Linh Điện
' Xoảng... Xoảng...'
Phụ thân người là đang bức con
Phượng Hiên vừa bước vào liền nhận thấy một ' vật thể lạ ' bay vào người, cũng may hắn nhanh lẹ tránh sang một bên nên ' vật thể lạ ' an toàn tiếp đất và một tiếng vang thanh thúy kèm theo giọng nói lạnh rét tận tâm hồn vang lên. Nhìn mảnh vỡ dưới chân và vẻ mặt lạnh tanh của Phượng Nguyệt, hắn liền biết chuyện gì xảy ra. Ngoài chuyện đó ra thì làm gì có chuyện gì khiến Phượng Nguyệt phát cáu như vậy.
Thì cứ cho là vậy đi... Hôn sự này con không thể xoay chuyển đâu. Ta đã định ngày thông báo cho cả tứ hải bát hoang rồi. Con ngoan ngoãn chờ ngày mặc giá y đi thôi.
Phượng Đế nhíu mày nói.
Được thôi, chỉ mong ngài đừng hối hận... Phượng Nguyệt nói xong đứng dậy đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn đến người đang đứng ở cửa.
Phượng Hiên cười khổ, đi vào trong, ngồi vào chiếc ghế cạnh Phượng Đế.
Lão Phượng Đế nhìn thấy Phượng Hiên liền rót trà dâng tận miệng, bày vẻ mặt nịnh hót nói: Phượng Trưởng lão, ngài từ nhỏ nhìn Phượng Nguyệt lớn lên, ngoài các ca ca, ngài là người hiểu nó nhất. Ngài giúp ta khuyên can nó vài câu xem...
Chuyện này ta không thể giúp ngươi được, ta đã từng hứa với nó, chuyện hôn sự của nó ta sẽ không can dự vào... mà ta càng không dám can dự, ai bảo tiểu nữ nhi của ngươi có biệt tài chỉnh chết người chi. Tuy nhiên câu này Phượng Hiên không nói ra nếu không thì mất mặt lắm chỉ thầm than trong lòng thôi. Ta khuyên ngươi một câu. Đừng bức nó đến đường cùng, nếu không U Linh Cốc sẽ không yên đâu. Nha đầu Phượng Nguyệt nếu bị dồn đến đường cùng sẽ dùng tới nàng sẽ không nể mặt bất cứ ai đâu. Cho dù là Tam Tôn cũng không thể cản nổi nàng. Nếu Lão Phượng Đế vẫn duy trì ý định này đảm bảo ngày hôn lễ sẽ náo nhiệt vô cùng.
_______________
Trong cùng một ngày, cả tứ hải bát hoang đều nhận được hai tin tức có nội dung không mấy khác nhau:
' Phượng Nguyệt Nữ Quân của U Linh Cốc thành thân cùng vị hôn phu Tử Huyên '
' Lạc Hy Đế Quân thành thân cùng Lam Nguyệt thượng tiên của Thất Hải Thánh Sơn '
Điều đặc biệt là cả hai hôn lễ tổ chức cùng một ngày là đầu tháng sau. Có nghĩa là còn nữa tháng nữa là đến. Tin tức này khiến cho tứ hải bát hoang loạn thành một đoàn. Hai hôn sự của các nhân vật lớn tổ chức cùng một ngày ít ai tin đây chỉ là trùng hợp. Nhiều người cho rằng là hai đương sự Phượng Nguyệt và Lạc Hy đùa lại gan nhau. Nhưng điều này cũng không làm bọn họ đau đầu bằng việc lựa chọn đi tham dự hôn lễ nào. Cả hai hôn sự họ đều không thể vắng mặt, nhưng họ cũng không thể phân thân ra được. Phải vắt óc ra mà tìm cách trọn vẹn đôi đường.
Hai bên cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Tuy nhiên lời đã nói ra, ngay cả thiệp mời cũng đã gửi đi làm sao có thể đổi được. Cho nên vẫn giữ nguyên ý định.
____________
Phượng Tam Phủ
Trong hoa viên Phượng phủ có mắc một cái xích đu bằng dây mây vàng vô cùng bền chắc. Phượng Nguyệt thường hay ra đây ngủ trưa có tiểu Tước theo hầu. Hôm nay cũng như vậy, Phượng Nguyệt nằm trên xích đu đọc sách. Tiểu Tước đứng sau lưng đẩy nhè nhẹ.
Máy tóc trắng không bới hay buột theo làn gió bay bay hòa cùng y phục trắng như tuyết, khá mỏng manh trong thời tiết se lạnh của mùa đông khiến da nàng càng thêm trắng như một viên ngọc được mài dũa kỹ càng không chút tì vết. Quanh người tỏa ra lãnh khí có vẻ còn lạnh hơn cả không khí xung quanh.
Từ lúc trở về Phượng Tam Phủ, Phượng Nguyệt liền ngoan ngoãn ở yên trong phủ, ngày ngày luyện kiếm, đọc sách, uống trà và ngủ. Tuy vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi nhưng cũng không có bất cứ biểu hiện nào về việc chống đối hôn sự nữa. Làm Lão Phượng Đế vừa mừng vừa lo, lão cảm thấy đây là dấu hiệu của giông bão sắp nổi lên.
Đọc sách được khoảng hai canh giờ Phượng Nguyệt chán nản bỏ sách xuống, quyết định đi tìm Nhược Lệ. Mà kỳ lạ mấy hôm nay nha đầu này chạy đi đâu mất tiêu, tính dạy cho nàng một số kiến thức về trận pháp, nhưng không thấy nàng đâu. Phượng Nguyệt quay đầu lại hỏi Tiểu Tước.
Nha đầu kia đâu rồi?
Tiểu Tước nhanh chóng bẩm báo Lúc chiều thuộc hạ có thấy Nhược Lệ cô nương đi vào phòng cho tới giờ vẫn chưa ra
Phượng Nguyệt nghĩ nghĩ một chút, nàng quyết định đi tìm nha đầu kia.
Đứng trước cửa phòng đã nghe tiếng thút thít khe khẽ của Nhược Lệ làm Phượng Nguyệt hiếu kì vội đẩy cửa vào.
Lúc này Nhược Lệ đang khóc sướt mướt thấy Phượng Nguyệt đi vào có chút bất ngờ vội lau đi những giọt nước mắt, phúc thân với Phượng Nguyệt xong liền cúi đầu xuống.
Nhược Lệ, ngươi làm sao lại khóc?
Con...con...đâu có khóc, tại lúc nãy con đang dọn phòng bị bụi rơi vào mắt. Nhược Lệ hoảng hốt giải thích.
Nàng nhìn là biết nha đầu này đang nói dối, bụi rơi vào mắt mà có thể làm cho mắt sưng đỏ, trò này con nít ba tuổi cũng biết ( ta chém đó) Nàng cũng không muốn vạch trần, vấn đề của nàng ta thì để nàng ta tự giải quyết. Tính dạy nàng ta một chút về trận pháp nhưng giờ nàng thấy mất hứng nên khỏi luôn đi.
Ta không thích có một đệ tử nhu nhược yếu đuối. Nếu muốn thì phải mạnh mẽ đứng lên mà giành lấy, ngồi đây khóc lóc cũng không thay đổi được gì đâu.
Vứt lại một câu không đầu không đuôi Phượng Nguyệt đi mất. Nhược Lệ khó hiểu nhìn theo bóng dáng Phượng Nguyệt khuất sau cách cửa. Lời vừa nãy của sư phụ là có ý gì? Sư phụ nói không thích người yếu đuối vậy nàng sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn, không làm sư phụ thất vọng. Nhưng nghĩ đến chuyện gì đó bỗng chốc trên khuôn mặt thanh lệ của nàng bị che bởi một tầng đau khổ. Hai hàng lệ cứ rơi mặc dù đã cố gắng ngăn lại.
Ngày qua ngày Phượng Nguyệt rất an ổn sống ở trong phủ không ai biết trong hồ lô nàng đang chứa thuốc gì. Chẳng mấy chốc ngày thành thân cũng gần kề. Nhìn quanh phòng một màu đỏ chói lọi, giá y, mũ phượng, khăn hỷ, v.v...
Phượng Nguyệt day day trán. Bên ngoài thông báo mẫu thân của nàng tới. Phượng Nguyệt hoảng hốt phóng lên giường nhanh tay đắp kín chăn giả vờ ngủ.
Phượng Hậu đẩy cửa đi vào sau tấm bình phong, nhìn Phượng Nguyệt đang ngủ ngon lành, bà tiến lại gần vén sợi tóc ra sau đầu cho Phượng Nguyệt. Ngồi một lúc bà đi ra ngoài.
Tiểu Tước, đợi Nguyệt Nhi thức ngươi mang canh này vài cho nàng dùng, ngày mai ta tới bảo nó thức sớm một chút. Một ngày quan trọng như vậy không thể sai xót gì được.
Dạ
Cho tới khi không nghe thấy tiếng bước chân của mẫu thân đại nhân nữa Phượng Nguyệt mới dám bật dậy. Thở phào một hơi, may quá nàng nhanh chân trốn được một kiếp. Nếu lúc nãy nàng không giả vờ ngủ mẫu thân đại nhân chắc chắn sẽ bắt nàng ngồi nghe bà thuyết giáo đạo lý làm thê tử người ta suốt mấy canh giờ.
Tiểu Tước nghe tiếng động liền gõ cửa xin vào.
Chủ tử phu nhân để lại canh nhân sâm, bà nói ngày mai người dậy sớm một chút. Tiểu Tước đặt canh lên bàn, lui sang một bên.
Phượng Nguyệt ném chăn qua một bên, bàn chân ngọc ngà nhỏ nhắn sỏ vào đôi giày thêu hồ điệp đi ra khỏi tấm bình phong ngồi vào bàn. Tiểu Tước giúp nàng mút canh ra bát. Phượng Nguyệt uống mấy muỗng liền nghỉ.
Mọi chuyện như thế nào rồi?
Chuyện chủ tử căn dặn thuộc hạ đã dàn xếp ổn thỏa. Bảo đảm không có sai sót gì.
Tốt... Ngươi lui ra đi, ta muốn ngủ, nha đầu Bạch Yến có đến thì ngươi bảo nàng đến ở cùng sư tỷ Nhược Lệ đi. Đừng đến làm phiền giấc ngủ của ta.
Ân
Đợi Tiểu Tước lui ra, Phượng Nguyệt đi về chiếc giường êm, ngã lưng xuống nàng đánh một giấc tới tận sáng.
___________
Ngày hôm sau Phượng Nguyệt bị lôi dậy trong chăn ấm để trang điểm. Trong người nàng còn cơn bù ngủ bỏ mặc cho đám tiên nga tự làm. Khoảng một canh giờ sau Phượng Nguyệt thân mặc giá y, đầu đội mũ phượng được tiên nga đỡ ra ngồi vào bàn dùng thiện. Bị hành suốt từ sáng sớm chưa có gì vào bụng làm nàng muốn kiệt sức.
Mới ăn được hai ba miếng bánh quế hoa mẫu thân đại nhân liền tới.
Bà hôm nay mặc y phục như bình thường trên mái tóc hoa râm chỉ cài thêm một cây trâm vàng nạm ngọc, sáng lung linh. Dù sao hôm nay cũng là ngày thành thân của nữ nhi bà cũng không thể ăn mặc quá đơn sơ được. Người Phượng tộc mộc mạc giản dị, lễ nghi không cầu kỳ như thiên tộc, huống hồ một thân y phục thường ngày của bà cũng đủ hoa lệ rồi.
Nguyệt nhi....
Mẫu thân người đừng nói nữa, phụ thân muốn làm thông gia với Tử gia thì cứ việc chiều theo ý cha đi. Người đừng vì con mà chống đối phụ thân.
Nguyệt Nhi, Tử Huyên là một nam tử tốt, con làm thê tử của hắn sẽ không lo chịu khổ. Phượng Hậu vuốt loạn tóc của Phượng Nguyệt, giọng nói dịu dàng ôn nhu.
Mẫu thân đừng nhắc đến hắn. Lâu rồi hai người chúng ta chưa có dịp trò chuyện. Dù sao còn mấy canh giờ nữa con mới lên kiệu hoa, hai mẫu tử mình tâm sự chút đi. Phượng Nguyệt nhanh chóng đổi chủ đề.
Được được....
Hai canh giờ sau đoàn đón dâu đã đến trước cửa Phượng Tam Phủ. Vì Phượng Nguyệt là Nữ Quân cho nên không theo Tử Huyên trở về Tử gia. Nên quá trình đoán dâu sẽ từ Phượng Tam Phủ đến U Linh Thánh Điện. Hiện giờ Tử Huyên mặc y phục của tân lang, đầu buột ngọc quan, tóc đen vương trên đầu vai. Dung mạo anh tuấn, hiện nét thành thục, hạnh phúc, khóe môi luôn treo nụ cười ôn nhu. Đằng vân dẫn đầu phía sau là mười hai người khiên kiệu, theo sau nữa là đoàn người kéo dài mấy dặm. Kèn trống vang trời. Tiểu Tước đứng canh ngoài cửa từ xa đã thấy trận thế khổng lồ như thế liền vào báo tin.
Phu nhân, Tử Huyên thượng tiên đến rồi.
Phượng Nguyệt hất ly trà lên không trung, nước trà kết thành chiếc gương hiện lên hình ảnh đoàn đón dâu rầm rộ. Nàng cười nhẹ, nói với Phượng Hậu.
Mẫu thân, người ra ngoài thay con tiếp đãi Tử Huyên, gọi người vào chỉnh trang lại cho con một chút.
Con nhanh chuẩn bị đừng để chúng ta chờ lâu.
Ân
Các tiên nga theo lời Phượng Hậu đi vào trang điểm lại cho Phượng Nguyệt. Hơn một khắc sau đã chuẩn bị xong.
Các ngươi lui ra đi, gọi Nhược Lệ vào đây.
Dạ
Một lúc sau Nhược Lệ đẩy cửa vào, nhìn thân ảnh đỏ chót của Phượng Nguyệt, nàng lại không kiềm được rơi nước mắt. Nàng không dám lại gần chỉ đứng ở cửa cúi đầu.
Con lại đây Phượng Nguyệt vén khăn hỷ lên ngoắc ngoắc
Nhược Lệ đi qua nhưng vẫn không dám ngẩn đầu.
Phượng Nguyệt lấy dưới gầm giường ra một chiếc hộp gỗ cỡ vừa thảy vào lòng Nhược Lệ.
Mở ra đi
Nhược Lệ nghi hoặc từ từ mở hộp ra, nàng kinh hoảng đánh rơi chiếc hộp, làm rơi một bộ y phục màu đỏ ra đất. Nếu đến giờ này mà nàng không hiểu dụng ý của Phượng Nguyệt thì không xứng đáng làm đệ tử của sư phụ rồi. Nàng dùng ánh mắt sưng húp hướng Phượng Nguyệt dò hỏi.
Con tưởng ta không nhìn ra con thầm yêu Tử Huyên sao? Ta không yêu hắn thì không nên gả cho hắn còn không bằng tác hợp cho con. Phượng Nguyệt hướng tấm kính bằng nước đi tới, nhàn nhạt nói.
Sư phụ con xin lỗi, con không nên có loại tình cảm này với sư công... Con...
Phượng Nguyệt đi tới ôm Nhược Lệ vào lòng, vuốt tóc nàng.
Con không cần tự trách mình. Tình yêu là thứ chúng ta không thể điều khiển được. Con yêu Thẻ Huyên cũng chẳng có gì là sai. Nào đi rửa mặt, thay giá y vào, nếu không sẽ không kịp giờ.
Nhưng mà sư phụ làm vậy sao được? Nào có đệ tử thay sư phụ xuất giá, vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Người sẽ bị Phượng Đế trách phạt. Con không thể... Nhược Lệ ngẩn đầu lên nói
Ta nói được là được. Phượng Nguyệt kiên quyết nói. Xong đẩy Nhược Lệ vào thay đồ. Vì không thể để chuyện này bại lộ, Phượng Nguyệt đuổi hết tất cả tiên nga ra ngoài rồi, giờ chỉ còn mỗi mình nàng và Nhược Lệ. Cho nên nàng phải tự thân động thủ trang điểm cho đứa đệ tử này. Dưới bàn tay của Phượng Nguyệt, Nhược Lệ từ một tiểu cô nương thanh tú trở nên trưởng thành xinh đẹp tao nhã hơn. Giá y là do nàng bảo Tiểu Tước cho người làm ra dựa theo số đo của Nhược Lệ cho nên mặc trên người Nhược Lệ hết sức vừa, tôn lên hình dáng của một thiếu nữ nên có yêu kiều, thướt tha.
Còn một điều quan trọng không thể quên nữa chính là mái tóc màu đen của Nhược Lệ. Nếu để nhue vậy đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện. Phượng nguyệt suy ngẫm một lúc, bỗng nhiên nhớ tới một phương pháp đã từng được Phượng Hiên dạy cho. Không suy nghĩ nhiều nàng liền thực hiện ngay. Nàng bứt ra ba sợi tóc của chính mình kết lại với tóc của Nhược Lệ, xong nàng dùng nước tinh khiết vẩy lên.
Chưa đến một khắc sau, mái tóc màu đen của Nhược Lệ từ từ biến trắng, dài ra thêm tới tận đầu gối.
Nếu đội khăn hỷ lên nhất định khó có thể phát hiện ra tân nương tử vốn không phải là Phượng Nguyệt.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Nhược Lệ, Phượng Nguyệt cười đắc ý, căn dặn: Một lát nữa con chỉ cần im lặng làm theo những gì người khác bảo là được. Tuyệt đối không được lên tiếng. Có chuyện gì thì nhờ Tiểu Tước giúp đỡ. Chỉ cần thành công qua được cửa ải nghi lễ bái đường là tốt rồi.
Dạ
Bệ hạ sắp tới giờ rồi, người chuẩn bị xong chưa? Mấy tiên nga đứng ngoài cửa nhỏ giọng hỏi
Xong rồi, các ngươi mau vào đi Phượng Nguyệt nói xong nhảy phất lên xà ngang trên trần nhà.
Hai tiên nga đẩy cửa đi vào đỡ Nhược Lệ. Đợi cho tất cả đi hết. Trong Phượng Tam Phủ trở lại yên ắng. Phượng Nguyệt mới từ trên xà ngang nhảy xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
________
_________________
Kiệu hoa cưỡi mây đạp gió đáp xuống trước cửa U Linh Thánh Điện.
Tử Huyên đi đến trước kiệu chìa tay ra, tức khắc một bàn tay trắng noãn thon dài thò ra đặt lên bàn tay của Tử Huyên. Hai tiên nga vén tấm màn lên, đón lấy cánh tay trái của Nhược Lệ, đỡ nàng xuống khỏi kiệu đi vào đại điện.
Nắm bàn tay nhỏ nhắn như không xương của ' Phượng Nguyệt ', cảm giác được nó đang run, Tử Huyên cảm thấy là lạ. Nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày thành thân của hai người, nàng tránh không khỏi có chút lo lắng, biểu hiện như vậy cũng không khác lạ gì. Chỉ cần một lúc nữa thôi hắn và nàng sẽ chính thức trở thành phu thê. Giống như nhạc phụ đại nhân nói, không có tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng. Phu thê ở chung lâu ngày sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh tình cảm thôi. Hắn nhất định sẽ chờ, chờ một ngày nàng có thể mở rộng lòng yêu hắn. Nhất định một ngày này sẽ tới. Tử Huyên mỉm cười mãn nguyện nắm chặt tay ' Phượng Nguyệt '
( Tỉnh mộng đi Huyên ca )
Sau tấm khăn hỷ Nhược Lệ hết sức lo lắng mình bị phát hiện. Mặc dù biết có sư phụ nàng sẽ không bị gì, nhưng còn Tử Huyên, liệu hắn có chán ghét nàng hay không, nếu hắn chán ghét nàng thì nàng phải làm sao đây?
Cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn truyền qua, Nhược Lệ âm thầm rơi lệ. Không phải vì đau khổ mà vì hạnh phúc và mãn nguyện nhưng nó cũng chỉ của riêng nàng.
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn nàng đã rung động thật sâu. Một nam tử anh tuấn, dịu dàng ôn nhu say đắm bởi vẻ đẹp của sư phụ. Lúc đó nàng không hề biết trong lòng mình cảm thấy như thế nào?
Nàng không hề biết mình đã yêu hắn. Hằng ngày thấy hắn nói cười, quan tâm chăm sóc sư phụ, còn sư phụ không hề cho hắn một vẻ mặt tốt, người luôn lạnh nhạt thẳng thừng đuổi người. Sau mỗi lần như vậy nàng nhìn ra hắn điều bị tổn thương nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ. Có đôi lúc nàng muốn chạy lên nói với hắn rằng:
' Chàng đừng cố chấp nữa, vốn dĩ sư phụ không hề yêu chàng ' nhưng nàng làm không được, nàng chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn hắn thôi, nghĩ lại nàng cười chua sót. Có đôi khi nàng mong sự cố chấp đó của hắn là dành cho mình thì tốt biết bao. Nhưng sự thật là không thể nào. Nàng biết mình không nên có tình cảm không đúng với hắn, dù sao trên danh nghĩa hắn chính là vị hôn phu của sư phụ. Chính vì vậy nàng đành chôn dấu nó tận sâu vào đáy lòng, tự bắt buộc mình quên đi hắn, ngụy trang cho mình dáng vẻ bình thường nghe lời dạy bảo của sư phụ cho tới khi nghe được tin hắn sắp thành thân với sư phụ, lớp ngụy trang của nàng hoàn toàn bị đánh vỡ, nàng càng đau lòng hơn luôn nhốt mình trong phòng khóc đến quên trời đất. Nàng không nghĩ đến thật ra sư phụ đã sớm biết nàng yêu hắn. Không những không trách tội nàng còn nhường hắn lại cho nàng, còn người thì lại đào hôn. Nàng bỗng nhớ đến câu nói đầy ẩn ý của sư phụ ngày hôm qua. Đúng vậy, nàng phải mạnh mẽ giành lấy hạnh phúc của mình. Biết đâu có một ngày hắn nhận ra được mặt tốt của nàng rồi yêu nàng thì sao? Nghĩ vậy Nhược Lệ thu hồi cảm xúc, tay cũng không còn run nữa, bày ra bộ dáng giống với sư phụ nhất cùng Tử Huyên đi vào đại điện.
( Sao ta cảm thấy mình có chút xíu độc ác ấy nhỉ??? lại thêm một cặp bị ngược nữa rồi!!!)
______________________________________________________
Sau khi an toàn trốn khỏi đám tiên binh do phụ thân đại nhân sắp đặt, Phượng Nguyệt thẳng hướng Vọng Hoa mà đi.
Tới Lôi sơn, Phường Nguyệt bỗng dưng dừng cước bộ, xoay người lại nói: Còn không mau ra đây cho ta
Phía sau gốc cây xuất hiện một thân ảnh tiểu cô nương y phụ màu vàng, gương mặt nhỏ nhắn, khả ái như tinh linh. Nàng lo sợ tiếng từng bước về phía Phượng Nguyệt.
Bạch Yến xon không ở đại hôn của 'ta' chạy đến đây làm gì?
Phượng khoanh tay nhìn Bạch Yến nói.
Sư phụ người đào hôn vui như vậy con thân là đệ tử phải theo gió vui chứ, người nói có phải không
Nàng tuy vừa mới đến hôm qua nhưng cũng có nghe mọi người nói mấy ngày nay sư phụ luôn an phận trong phủ không nháo gì hết. Nhưng nàng không tin, sư phụ mà không nháo thì chỉ có một lý giải dó chính là người đang chuẩn bị kế hoạch lớn. Đó có thể là đào hôn. Cho nên ngày đại hôn nàng không rời đi theo đòn đoán dâu mà phục sẵn ở góc cây chòe xem sự việc có như nàng đón hay không. Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của nàng, nàng đã thấy được sư phụ đang lén lúc trèo tường đi ra. Nàng theo sư phụ một đường đến đây, tuy đã giấu kỹ khí tức nhưng vẫn bị sư phụ phát hiện.
Phượng Nguyệt cảm giác trên đầu có một bày quạ đang bay qua. Nào cod ai sư phụ đào hôn đệ tử theo góp vui không? Chỉ có mỗi tiểu đệ tử nhà nàng làm được thôi.
Nàng bưng trán nhìn Bạch Yến một hơi mới nói.
Thôi đã đến tận đây thì con.... Yến Nhi... CẨN THẬN....!!!!!
Đang nghe sư phụ nói được nửa câu Bạch Yến đã nghe thấy tiếng tiếng la thất thanh của sư phụ, sau đó nàng bị đẩy té nhào sang một bên. Nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì sư phụ đã lôi nàng từ mặt đất dậy bảo hộ sau lưng. Lúc này nàng mới chú ý đến, chỗ nàng và sư phụ vừa đứng lúc nãy có thêm ba mũi tên cấm sâu vào đất. Mặt mũi nàng tái xanh.
Phượng Nguyệt cảnh giác nhìn xung quanh, điềm tĩnh nói:
Nếu đã tới đây sao còn không ra
Một lú sau trong không khí truyền đến một hồi dao động kềm theo giọng cười khiến người ta sởn da gà.
Hahahahaha... Ngươi là người đầu tiên tránh được tên của ta đó
Tiếp sau câu nói là một nhóm người áo đen xuất hiện. Nhìn sơ qua đám người này khoảng năm mươi người toàn thân hắc y mặt cũng bị che lại bởi tấm vải đen. Biết người đến không có ý tốt. Phượng Nguyệt càn thêm cảnh giác nói.
Hừ, ta không thích quanh co lòng vòng. Muốn gì thì mau nói ra đi. Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi đâu.
hahaha...... Thẳng thắn... Ta thích. Ngươi vội gì chứ? Ta hôm nay tới là để lấy mạng ngươi. Nhưng ta là người tốt, cho ngươi hai lựa chọn. Một là tự sát thì được chết một cách thống khoái, hai là chết dưới kiếm của ta bảo đảm ngươi sẽ nếm đủ tư vị của địa ngục. Ngươi chọn đi. Tên cầm đầu dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Phượng Nguyệt trên xuống dưới.
Phượng Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng. Vào lúc này bó có vẻ không hợp lắm nhưng Bạch Yến bên cạnh biết sư phụ của nàng mỗi khi cười đến dịu dàng xinh đẹp như vậy là sắp sửa có người gặp họa, lần này là tên cầm đầu kia rồi. Tuy biết trong nụ cười của Phượng Nguyệt có chút quái dị nhưng đám hắc y nhân nhìn đến ngây người. Quả thật bọn họ chưa bao gườ nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp đến vậy. Ngay cả tên cầm đầu cũng không ngoại lệ. Thiếu đều hai con mắt cũng muốn rơi xuống rồi.
Phượng Nguyệt không trả lời chỉ thấy nàng di động ngón tay, hơn mười tên hắc y nhân phía sau tên cầm đầu vô thanh vô thức ngã xuống. Ngay cả một chút vết thương hay máu cũng không thấy.
Đây là câu trả lời của ta, ngươi thấy sao?.
Giọng nói rét lạnh của Phượng Nguyệt vang lên, làm bọn người đó hồi thần. Âm thầm nuốt nước bọt một cái. Quả nhiên không hổ danh thượng thần, người hắn mang đến không phải hạng xoàn nhưng vẫn bị một cái nhấc tay của nàng đánh chết. Tuy nhiên chỉ bao nhiêu đó thì không đủ làm hắn sợ hãi. Nhìn Phượng Nguyệt hắn nói:
Ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy ta đành chiều theo ý ngươi. Tất cả lên cho ta. Hôm nay nhất định phải giết được nàng.
Lời vừa ra, tất cả hắc y nhân đòng loạt xông về phía Phượng Nguyệt, chưởng phong ào ào quét tới. Nàng không nao núng lo sợ, vẻ mặt vẫn bình thản lạnh nhạt, bàn tay khẽ lật, một thanh kiếm toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt xuất hiện trong tay. Nàng vung kiếm triệt tiêu mấy mươi chưởng ép bọn họ lúi về sau mấy trăm bước còn nàng vẫn đứng yên tại chỗ tựa như chưa hề nhúc nhích.
Lần này không chờ bọn chúng tấn công trước, nàng đã nhanh chân tiến lên huy động thanh kiếm chém vài một hắc y nhân gần nhất, tên đó bị chém thành hai nữa ngã trên mặt đất. Máu văng tung tóe dính lên y phục của nàng.
Tên cầm đầu khiếp sợ. Hắn không ngờ nàng lại tàn nhẫn sát phạt đến vậy. Dù sao bao lâu nay cả tứ hải bát hoang chưa từng xảy ra chiến sự gì, hắn cũng chưa từng nghe nói nàng đánh nhau với ai, nhưng không nghĩ tới nàng đọng sát khí lại hung tợn như vậy.
Bạch Yến đứng từ xa nhìn thấy cũng không khỏi hoảng sợ, tay chân run run. Sư phụ thật đáng sợ a.
Phá Thiên kiếm xuất vỏ nhất định phải tắm máu, một nhát là một người ngã xuống. Chẳng mấy chóc gần năm mươi tên hắc y nhân hơn phân nửa đều ngã xuống trong vũng máu. Lúc này Phượng Nguyệt tựa như tu la. Giá y đỏ thẩm bị nhiễm một tầng máu. Đôi mắt màu lam sáng lung linh như ánh sao lúc bấy giờ đã biến thành màu đỏ còn hớn cả máu, trên môi luôn treo nụ cười khát máu làm người khác phải run sợ. Thậm chí tên cầm đầu nghĩ nêu hắn nhìn vào đôi mắt đó của Phượng Nguyệt có khi nào sẽ nổ banh xác mà chết không? Vẻ lạnh lùng tùy ý bình thường đã biến mất thay vào đó là một con người khát máu điên cuồng chém giết, lạnh nhạt tàn nhẫn.
Phượng Nguyệt giải quyết xong tên cuối cùng thì ngẩng đầu nhìn về phía tên cầm đầu. Mùi huyết tinh trong không khí làm nàng khó chịu nhíu mày. Máu của các tiên nhân không thể nào tanh hôi như vậy, nàng đón chắc đám hắc y nhân này không phải là người thiên tộc mà là.... Ma Tộc.... Phượng Nguyệt bị chính suy đoán của mình dọa sợ. Sao người Ma tộc có thể xuất hiện ở đây mà không ai hay biết được, hay do dạo này quá bình yên nên binh lính Thiên tộc thiếu cảnh giác? Nàng nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, làm gì có chuyện Thiên tộc nới lỏng phòng bị, tuy khoảng thời gian này Ma giới không có chút hành vi gì là muốn gây chiến tranh nhưng không có nghĩa là bọn chúng chịu an phận thủ thừa, Ma đế rất âm hiểm. Thiên Quân biết rất rõ làm sao có thể không đề phòng được. Chỉ sợ bọn người này vào đây là có người ở phía sau hỗ trợ. Nội gián sao? Thiên tộc cho dù đề phòng kỹ lưỡng thế nào cũng không tránh khỏi việc này đi. Thú vị nha!!!
Nàng đứng thẳng lưng đi từng bước về phía tên cầm đầu, thanh Phá Thiên kiếm kéo lê trên đất, máu chảy dọc theo thân kiếm nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất nhìn mà ghê rợn.
Còn bao nhiêu người thì ra hết đi. Ta không có thời gian vui đùa với đám người Ma tộc các ngươi đâu. Thời gian của ta rất quý báo đó nha.
Không ngờ bị ngươi phát hiện ra nhanh như vậy. Ngươi không muốn biết người sai sử ta là ai hay sao?
Nếu ta nói muốn ngươi sẽ nói ra sao? Nàng vẫn không dừng bước nhàn nhạt nói.
Hahaha!!! Đương nhiên là không, ngươi nghĩ ta là ngốc tử sao? Tên cầm đầu cười ha hả nói.
Vậy thì đừng nhiều lời vô ích.
Hảo... Tất cả các ngươi cùng lên, ai lấy được thủ cấp của nàng. Phong quan thưởng hậu.
Tên cầm đầu bị khí thế của nàng bức lùi lại vài bước. Phượng Nguyệt đường đường là một thượng thần, hắn muốn ám sát không phải dễ, người đem tới toàn là cao thủ. Nhóm đầu chỉ có nhiệm vụ làm hao hụt sức lực của Phượng Nguyệt thôi. Chân chính phía sau hiện tại mới ra.
Phượng Nguyệt bị vây ở giữa đám hắc y nhân. Nhìn quanh có hơn ngàn người, không thể đem đám người này so sánh với đám lúc trước được, thực lực rõ ràng trên lệch rất lớn. Đám lúc trước chỉ là hạn tôm tép thôi, hơn một ngàn người này mới là cao thủ chân chính. Lúc đánh nhau nàng đã phát hiện ra sự hiện diện của đám người này rồi. Người đứng sau sai khiến sẽ là ai? Địa vị trong Ma tộc chắc chắn không thấp. Nàng biết mình thường ngày có chút tùy hứng nhưng cũng không rảnh rỗi đến mức thích đi chọc phiền phức cho mình. Mấy mươi vạn năm nay nàng rất an phận thủ thừa a, nàng không nhớ mình đã chọc đến người Ma tộc lúc nào đâu nha?
Nhìn sư phụ bị nhiều người vây đánh như vậy nàng thân là đệ tử lại không giúp đỡ được gì chỉ có thể rối rắm đứng một bên. Giờ nàng bỗng thấy mình vô dụng đến vậy, nếu ban đầu nàng nghe theo lời phụ quân chịu khó học hỏi thì bây giờ có thể cùng sư phụ tác chiến rồi. Nàng quyết định sau ngày hôm nay phải chăm chỉ hơn mới được. Nhưng có vẻ nàng quên mất mình đang ở trong tình thế gì, không biết được có còn mạng để rời khỏi đây không nữa là...
Từng đường kiếm sắc bén xẹt qua kéo theo máu tươi văng lên trong không trung. Phượng Nguyệt uyển chuyển né tránh từng công kích của đối phương. Lợi dụng đối phương lộ ra điểm yếu Phá Thiên kiếm vung lên. Một tầng bạch quan xẹt qua, hơn mười tên ngã xuống. Toàn thân tứ chi không chỗ nào lành lặn. Một tên thấy tình hình có vẻ bất ổn liền chuyển hướng sang Bạch Yến đang đứng đằng xa. Tới lúc Phượng Nguyệt phát hiện thì đã ngăn cản không kịp nữa Bạch Yến đã rơi vào tay của tên kia.
Nếu ngươi còn dám phản khán ta sẽ giết chết nó. tên đó nói, tiện tay thanh đao trên cổ Bạch Yến cứa nhẹ một đường, máu theo vết thương chảy ra nhiễm đỏ y phục của nàng.
Sư phụ người đừng lo cho con. Bạch Yến không sợ la to, bị tên kia dùng lực đè lại kiếm đặt trên cổ dùng lực hơi mạnh máu chảy ra nhiều hơn.
Quả thật Phượng Nguyệt dừng tay không dám động thủ nữa. Tên kia cười đắc thắng. Bỗng nhiên máu bắn tung tóe lên đầu lên mặt Bạch Yến. Tên kia ngã oạch về phía sau, đầu rời khỏi cổ lăn long lóc trên mặt đất. Trên mặt hắn vẫn còn giữ nụ cười lúc nãy.
Nhìn thấy cảnh đó tất cả hắc y nhân đều hoảng sợ đứng chết chân. Đợi bọn họ phục hồi lại tinh thần thì Bạch Yến đã an toàn đứng sau lưng Phượng Nguyệt.
Ta ghét nhất là bị uy hiếp. Phàm là người uy hiếp ta đều có một kết cục giống hắn.
Giọng nói của nàng làm những người ở đây toát mồ hôi, tay chân cũng run lên bần bật.
Các ngươi ngây ra đó làm gì, còn không mau giết nàng. Tên cầm đầu hét lên.
____________
Vọng Hoa sơn tưng bừng vui vẻ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía đôi phu thê, đang đứng giữa dại điện.
Ngoài trời đang yên lành bỗng nổi giông bão. Mây đen giăng đầy trời, sấm sét rầm vang rạch ngang bầu trời, gió từng cơn thổi qua đem tất cả đồ đạc như muốn thổi bay. Mưa từng giọt rơi xuống như trút nước ào ào vang dội hòa cùng tiếng gió phát ra âm thanh đáng sợ.
Bên trong đại điện đang tới lúc cai trào, quan chủ trì hôn lễ hô to:
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu thê giao bái
Tuy nhiên chỉ có mình Lam Nguyệt cúi bái còn Lạc Hy đứng yên nguyên một chỗ. Ánh mắt lo lắng nhìn về phía xa xa đang có sấm chớp đùng đùng, hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an. Có thứ gì đó đang kêu gọi hắn đi hướng nơi xa kia, nếu hắn còn không mau sẽ hối hận. Đầu hắn lúc này rất đau. Lạc Hy đưa tay lên đấm vào đầu mấy phát, mong giảm bớt cơn đau.
Thấy biểu hiện kỳ lạ của Lạc Hy quan chủ trì hôn lễ vốn tính lại gần hỏi thăm. Nào ngờ còn chưa kịp tiến lại gần thì Lạc Hy đã tông chữa xông ra ngoài. Đoàn người ngơ ngác, này đây là chuyện gì? Tân lang bỏ hôn lễ giữa chừng chạy ra ngoài... Chuyện gì đang xảy ra thế? Sao mấy tháng nay nhiều chuyện lạ xảy ra vậy? Có còn muốn trái tim nhỏ bé của bọn họ được bình yên hay không a?
Chuyện gì vậy? Sao Đế Quân tự nhiên chạy ra ngoài?
Hôn lễ này phải làm sao đây?
Ngươi nói xem Đế Quân bỏ đi giữa chừng như vầy Lam Nguyệt thượng tiên còn mặt mũi nào nữa đây a.
Đúng đó. Chỉ trách nàng ta không giữ được chân Đế Quân thôi, ai bảo lúc trước cướp phu quân người ta làm gì, giờ bị quả báo rồi. Đáng đời.
Phượng Nguyệt thượng thần cũng qua dễ dãi đi, nếu là ta thì đã cho nàng ta một trận rồi.
Có khi nào Lạc Hy Đế Quân đi tìm Phượng Nguyệt thượng thần không?
Có thể lắm nha, hôm nay cũng là đại hôn của thượng thần đó. Không chừng là Đế Quân đi cướp dâu đó nha. Ta quả thực mong chờ.
......
Nhiều người nhìn Lam Nguyệt bằng ánh mắt đáng thương, bị phu quân bỏ giữa chừng trong ngày đại hôn, còn gì nhục hơn nữa chứ? Bạch Long Đế và Thiên Mục nhìn nhau một cái cũng đuổi theo Lạc Hy.
Nhị Hoàng tử và tam công chúa quay đầu nhìn nhau khó hiểu. Một hôn lễ long trọng sau lại thành ra như thế này? Quả thật tâm tư của mấy vị tiền bối không ai có thể đoán được a....
Lam Nguyệt phẫn hận nắm chặt vạt áo. Cắn môi đến bật máu. Lại là Phượng Nguyệt, suốt đời nàng cũng không thoát khỏi cái bóng của nàng ta. Lam Nguyệt nhìn về phía xa cười thâm độc, nhưng nhanh thôi nàng sẽ thoát khỏi cái bóng của Phượng Nguyệt.... Nụ cười của nàng làm những người ở đây ớn lạnh.
_______________
Giờ đây hơn một ngàn tên hắc y nhân chỉ còn lại vài chục người, trên cơ thể Phượng Nguyệt cũng đầy máu một phần là của những tên kia một phần là của nàng, hòa vào nhau không thể hiện phân biệt được. Vì phải bảo vệ Bạch Yến nên không tránh khỏi để lộ ra sơ hở, nhưng tên hắc y nhân kia biết không đánh lại nàng nên chỉ chờ thời cơ như vậy xuất thủ. Hiện giờ trên người nàng vết thương đã có hơn mười vết làm hạn chế khả năng của nàng rất nhiều tuy nhiên động tác vẫn mạnh mẽ như trước chưa từng rơi vào thế hạ phong.
Sư phụ người buông con ra đi, con chỉ làm người thêm vướng víu thôi. Bạch Yến nức nở khóc.
Con nói chuyện tào lao gì thế? Ta còn chưa than phiền nào tới lượt con. Phượng Nguyệt một bên nắm tay Bạch Yến tránh né lưỡi đao một bên huy kiếm đánh trả,nói. Bọn người này không là gì với ta. Con lo nhìn mà học hỏi.
Hừ! Sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng. Tên cầm đầu cười khinh thường nói. Hắn thấy rõ Phượng Nguyệt đã kiệt sức động tác đã chậm đi vài phần. Các nàng chỉ có hai người còn bọn hắn có tới mấy chục người nên ấn định sẵn Phượng Nguyệt phải tán thây tại đây hôm nay là đều đương nhiên.
Ngươi cứ ở đó cố gắng mà cười với nói cho nhiều vào. Để không một lúc nữa không thể mở miệng thì đừng có trách ta. Phượng Nguyệt xông lên đâm xuyên tim một tên cười nói.
Hừ! Ta chờ!
Miệng thì nói vậy nhưng chân của hắn đã lui lại mấy bước.
Oanh....
Đang định lấy đầu một tên tính đánh lén sau lưng thì bỗng nhiên tất cả mấy tên hắc y nhân đều bị đánh bay ra ngoài, nổ tung thành thịt vụn. Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì Phượng Nguyệt đã rơi vào một cái ôm ấm áp. Kèm theo giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc.
Nguyệt nhi xin lỗi ta đến muộn
Phượng Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn người đang ôm mình. Lạc Hy... Y phục tân lang ướt đẫm nước mưa dính sát vào người. Tóc xõa dài tán loạn trên vai, vẫn không làm mất đi vẻ đẹp trời ban của hắn. Có lẽ là hắn chạy suốt trong mưa để tới đây đi. Nàng ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn tới đây là vì nàng sao? Nhưng nhớ đến hôm nay là ngày đại hôn của hắn và nữ nhân kia, Nàng vùng vẫy thoát ra khỏi cái ôm của hắn. Nhìn về tên cầm đầu mặt mày tái xanh đang tìm đường thoát kia.
Việc còn chưa xong ngươi tính đi đâu vậy? Nàng giở giọng lười biếng nói, tuy vậy vào tai của tên cầm đầu thì chính là âm thanh của địa ngục, hắn bị dọa sợ té xuống đất, lết về phía sau.
Ngươi muốn làm gì? Ta là Hộ Pháp của Ma tộc, ngươi dám giết ta Ma tộc sẽ không tha cho ngươi
Ồ! Vậy sao? Ngươi nghĩ thử xem ta có dám hay không? Phượng Nguyệt ta đây từ khi sinh ra đến giờ chưa biết chữ 'sợ' viết như thế nào đâu, vẫn mong Ma tộc các ngươi chỉ dạy đây. Hôm nay ngươi đem nhiều người như vậy tới giết ta, việc không thành đã vậy còn bị diệt không còn một móng, khi trở về ngươi chắc rằng cái mạng nhỏ này của ngươi sẽ an toàn sao, ta không nghĩ vậy đâu... Hay là như vầy đi. Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là khai ra kẻ đứng sau sai khiến ta sẽ cho ngươi tự sát chết thống khoái. Nếu như không khai ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị của địa ngục. Ngươi chọn cái nào?
Tên cầm đầu tay chân run rẩy, lời nói của nàng quả thực không sai. Cho dù hắn có được thả về cũng sẽ không còn mạng. Còn nếu có nói ra thì cũng sẽ phải chết, hăn tin tưởng Phượng Nguyệt dám nói dám làm. Đường nào cũng chết, hắn hôm nay gặp phải đường cùng rồi. Thôi vậy thì hắn thà tự sát chứ không muốn chết trong tay đám người Thiên tộc.
Nhìn ra được ý đồ của tên cầm đầu. Phượng Nguyệt phất tay tên cầm đầu bị định trụ tại chỗ không thể nhúc nhích.
A... Muốn tự sát dưới con mắt của ta sao? Ngươi đang nằm mộng à? Dừng một chút nàng thở dài nói tiếp Ta không nghĩ ngươi thích ngược như vậy, được thôi, ta chiều.
Nói xong một đoàn bạch quang hiện lên cắt lìa tứ chi của hắn. Tên cầm đầu đau đớn la lên như heo bị chọc tiết.
Phượng Nguyệt chẳng hề mải mai đến nàng giơ tay chém xuống, đoàn bạch quang thứ hai xuất hiện thân thể tên cầm đầu bị phân thành ba phần đầu hắn lăn cọc cạch trên đất, chết không nhấm mắt.
Phượng Nguyệt chán ghét phủi phủi tay không thèm nhìn đến quay lưng đi, còn không quên ném lại một mồi lửa thiêu rụi đám thi thể kia thành tro, biến mất trong không khí.
Phượng Nguyệt run tay làm rơi Phá Thiên kiếm ngã khụy xuống tưởng rằng mình sẽ tiếp đất nhưng lại rơi vào cái ôm ấm áp của Lạc Hy. Nàng kiệt sức ngất đi.
Lúc hai người Bạch Long Đế đuổi tới đã thấy cảnh nàng nhẹ nhàng nữa đùa nữa thật ra tay giết tên cầm đầu không chút nhăn mày. Tiếp tục nhìn sang đám xác máu me kế bên. Bọn họ không khỏi rùng mình. Nàng là một nữ tử nhưng không hề thua kém nam nhân chút nào.
Hai trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đưa Bạch Yến vẫn còn ngây ngốc một bên theo Lạc Hy trở về Vọng Hoa.
Từ ngày hôm nay giông bão chính thức nổi lên. Ngày tháng sau này của Tứ hải bát hoang sẽ không còn yên bình nữa....... Ai sống ai chết còn chưa nói rõ được....
______________