Nhân Sinh Như Mộng

Chương 12: Chương 12: Đồ đệ




Rất nhanh ba ngày đã qua, hôm nay là ngày kết thúc cuộc thi huyễn cảnh. Từ sáng sớm trước điện đã đứng đầy người, mang tâm trạng háo hức mong chờ xem ai sẽ là người đứng nhất năm nay. Ba vị thiên tôn, Lạc Hy và Bạch Long Đế ngồi an ổn trên ghế, bên trái là bảy điện chủ, bên phải là các đệ tử quan môn của Tam Tôn trừ bỏ Lâm Y Y ra thì đều có mặt đầy đủ, đương nhiên trong đó có cả Phượng Nguyệt.

Vừa đúng giờ thìn, trận pháp kết giới ở giữa sân liền sáng lên, sau đó có khoảng ba mươi- bốn mươi đệ tử đi ra. Trực tiếp đến chỗ quản sự báo tên và cửa ải mình đã vượt qua. Lượt đầu là đệ tử ngoại môn đa số là vượt qua ải thứ nhất, chỉ có duy nhất một người qua ải thứ hai. Lượt thứ hai đi ra là toàn bộ là đệ tử ngoại môn và vài đệ tử nội môn trong đó cũng có Liên Dao. Mặt nàng ta sa sầm, mất tự nhiên, có lẽ là do thành tích không được tốt lắm.

“ Không ngờ Liên Dao lại đứng hạng chót, ta thấy biểu hiện hôm trước của nàng ta rất tốt mà. “ đại điện chủ vẻ mặt tiếc hận nói

“ Kệ đi xem như cho nàng một bài học, hạ bớt tính kiêu ngạo của nàng “ Nhị Điện chủ là một nữ tử nói, trong mắt còn xẹt qua tia chán ghét

Phượng Nguyệt đứng không xa nên nghe rõ mồn một. Nàng cười lạnh. Đây chỉ là một giáo huấn nhỏ mà thôi, nếu Liên Dao có gan đắc tội nàng thì cũng phải có gan chịu cơn giận của nàng. Vận may của nàng ta cũng tốt lắm. Sư phụ Lâm Y Y đã gánh hết tội danh rồi chứ không nàng ta không đơn giản đứng hạng chót như vậy đâu.

Khoảng nửa canh giờ sau lượt đệ tử thứ ba đi ra. Tất cả đều dừng ở cửa thứ tư và năm là nhiều. Về sau các đệ tử đi ra ngày càng ít. Họ cách nhau một khoảng thời gian không ngắn. Đến tận giờ tỵ bọn người nổi bật mới đi ra. Lần lượt là Ngân Liễu, Nhan Trúc, Lam Nguyệt,Lưu Tĩnh, Lưu Triệt Lưu Vân và Phong Ảnh ra cùng lúc.

“ Ha! Ha! Ha! Không tệ, không tệ... Tiểu tử Phong Ảnh kia vậy mà ra cùng lúc với Lưu Vân Lưu Triệt hai đứa kia. Xem ra lần này ai là quán quân khó đoán đây. Lão Ngũ đệ lần này nhặt được một đồ đệ tốt a... “ Người mới nói chính là Đại sư huynh Dật Phong. Tính tình phóng khoáng, tự nhiên không câu nệ. Tuy nhiên rất nóng tính.

“ Là nó siêng năng thôi. Đệ bận tối mặt tối mũi như thế có dạy nó được bao nhiêu đâu. “ Quân Tư ngại ngùng nói.

“ Lão Đại, ta còn chưa than huynh còn ở đó than vãn cái gì? Liễu nhi nó đứng tận hạng năm. Lần này ta phải bắt nó bế quan lâu dài mới được. “

“ Tam sư tỷ, không nên đặt nhiều áp lực lên Ngân Liễu như vậy, dù sao nó mới vào nội môn chưa tới ba năm mà đạt thành tích cao thế là rất tốt rồi. “ Người vừa nói là nữ tử lam y xinh đẹp rạng ngời, ôn nhu như nước Tứ sư tỷ Dung Huệ

“ Ta làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi. Aizzzz chúng ta ai cũng có đệ tử hết rồi chỉ riêng hai người Tiểu Thất và Lão Bát là còn ở không. Tiểu Thất, Lão Bát năm nay toàn là các đệ tử có thực lực nhân cách tốt, các ngươi thử xem có ai vừa mắt không chọn một đứa đi “

Phượng Nguyệt và Ảnh Trọng đang an phận đứng một bên bị chỉ đích danh liền cười cười, gật đầu. Nàng thì tìm được một người rồi, nhưng phải xem nàng ta biểu hiện trên lôi đài ra sao nữa mới được. Còn tên tiểu tử này.... Phượng Nguyệt lia mắt sang Ảnh Trọng thấy hắn đang trầm tư suy nghĩ gì đó, lâu lâu còn quét mắt nhìn khắp nơi như đang tìm ai đó. Hình như là không thấy người đang tìm nên mặt hắn có chút buồn bực. Phượng Nguyệt tính hỏi hắn nhưng bị một câu nói của Nhị sư huynh hấp dẫn sự chú ý.

“ Truyền tống trận còn chưa đóng lại, chẳng lẽ còn có đệ tử chưa ra sao? “ Bất thình lình Nguyên Khanh nói.

Nghe lời của hắn tất cả mọi người không hẹn cùng nhìn về truyền tống trận. Chờ một lúc lâu mà không thấy có người nào đi ra mọi người điều nghĩ là không còn ai nữa. Định dời tầm mắt đi, bỗng dưng truyền tống trận sáng lên. Giữa trận xuất hiện một tiểu cô nương thanh y, thanh tú linh lung. Thuần khiết trong sáng.

“ Không phải chứ? Nàng vậy mà là người ra cuối cùng “ Đệ tử ất nói

“ Nhìn nàng quen quen. Ngươi có thấy vậy không? “ Đệ tử giáp hỏi người bên cạnh

“ Ngươi nói ta mới để ý, ta từng gặp nàng ở đâu rồi thì phải. “

“ Đó là Nhược Lệ nữ tử hôm trước được Phượng Nguyệt thượng thần cứu khỏi thủy lao, nghe nói nàng ta bị Lâm Y Y thượng thần nhốt lại. “

“ Ta thấy không chỉ riêng Lâm Y Y thượng thần đâu trong chuyện này Liên Dao sư tỷ cũng tham gia vào nữa đó. “

“ Đúng đó. Thường ngày Liên Dao sư tỷ hay ức hiếp nàng ta nhất, chuyện này không khỏi liên quan đến Liên Dao sư tỷ đâu... “

“.... “

“....”

Tiếng xì xào bàn luận xung quanh vang lên. Nhược Lệ tưởng mình đi ra sau vài người, không ngờ nàng lại là người ra sau cùng. Vậy có nghĩa là nàng đứng đầu cuộc thi Huyễn cảnh năm nay. Nhược Lệ len lén nhìn sang Phượng Nguyệt. Thấy Phượng Nguyệt cười với mình. Nhược Lệ hoảng sợ cuối thấp đầu. Tim trong lòng ngực đập bịch bịch. Nàng cuối cùng không làm mất mặt Phượng Nguyệt. Thật tốt.

Vì Nhược Lệ là người đứng nhất năm nay nên được mọi người chú ý. Các sư huynh sư tỷ của Phượng Nguyệt từ nãy giờ luôn quan sát Nhược Lệ. Thấy ánh mắt nàng nhìn về về phía họ song lo sợ cúi đầu. Trong ánh mắt còn có nồng đậm sự vui mừng thì họ nhanh chóng hướng theo tầm mắt Nhược Lệ xem nàng ta vừa mới nhìn ai. Lúc nhìn thấy Phượng Nguyệt nhìn Nhược Lệ mỉm cười hài lòng thì họ ngẩn ra.

Phượng Nguyệt cảm giác được có gần một chục con mắt đang nhìn mình thì quay sang, bắt gặp các sư huynh sư tỷ: “ Sao vậy, trên mặt ta có dính gì à? “ nói xong còn lấy ta xoa xoa mặt mình.

“ Tiểu Thất muội quen biết đệ tử đó? “ Dật Phong hỏi

“ Ân, ta từng hai lần cứu nàng, cũng là ta cho nàng một cơ hội thi đấu.... Sao vậy? “

Phượng Nguyệt vừa nói xong năm người Dật Phong liền cười. Kêu Nhược Lệ lại.

“ Đệ tử Nhược Lệ tham kiến các vị thượng thần... “ giọng Nhược Lệ có chút run run. Nàng là đệ tử ngoại môn, cũng từng gặp các vị thượng thần này rồi nhưng chỉ là đứng ở xa nhìn thôi. Hôm nay vừa đạt hạng nhất vừa được các vị thượng thần này gọi tới hỏi chuyện nên có chút lo sợ.

“ Ha! Ha không cần sợ sệt như vậy, chúng ta có ăn thịt ngươi đâu. “ Dật Phong không để ý cười to

“ Ngươi nói ta nghe lần này ngươi vượt qua được mấy cửa..?. “

“ Dạ qua... Qua cửa thứ bảy “ cho dù thượng thần bảo nàng không cần sợ nhưng nàng vẫn không dám ngẩn đầu đối mặt với họ

“ Cửa thứ bảy sao cũng được đó..... Khoang đã ngươi nói là cửa thứ bảy? “ Sắc mặt Mộng Yên thay đổi liên tục.

Vừa nãy Mộng Yên không có nói nhỏ với lại câu cuối còn kinh ngạc la to cho nên mọi người ở đây đều nghe rõ. Ai cũng trợn mắt há mồm nhìn Nhược Lệ.

Ba vị Thiên Tôn cũng là vẻ mặt ngạc nhiên sau đó là vui vẻ. Đã bao nhiêu lâu rồi không có đệ tử nào qua được bảy cửa. Hôm nay xuất hiện một người, tiền đồ sau này sẽ rất tốt đây.

“ Tốt tốt tốt... “ Dung Huệ vừa nói vừa gật đầu.

“ Có tiềm chất như vậy, Tiểu Thất đúng là có mắt nhìn... “

“ Một lát nữa ở lôi đài thể hiện cho tốt vào. Đừng để mấy người chúng ta thất vọng... “

“ Dạ “

Phượng Nguyệt: “....”

Hai tay Liên Dao nắm chặt móng tay đâm sâu vào thịt nhưng nàng không thấy đau. Liên Dao oán hận, ganh ghét nhìn Nhược Lệ. Dựa vào gì một phế vật lại đạt được hạng đầu còn nàng thì đứng chót bảng. Dựa vào gì Nhược Lệ được các thượng thần khen ngợi không ngớt còn nàng thì bị người khác khinh ghét. Nhược Lệ, ả tiện nhân ngươi chờ đó. Trên lôi đài ta nhất định sẽ đòi lại tất cả những gì ngày hôm nay ta mất đi.

Sau hai canh giờ để cho các đệ tử nghỉ ngơi. Tất cả mọi người đều tập chung ra lôi đài. Vì mười năm diễn ra Đại Hội một lần nên Thất Hải Thánh Sơn dùng một mảnh đất trống rất rộng lớn xây dựng ra khu thi đấu bao gồm khán đài có thể chứa được cả một vạn người và hai mươi lôi đài. Xung quanh mỗi lôi dài và khán đài đều bố trí kết giới để đề phòng người xem bị tiên khí bộc phát làm bị thương.

Ba vị Thiên Tôn, Lạc Hy và Bạch Long Đế kế bên cạnh còn có tiểu điện hạ Bạch Yến an tọa ở hàng ghế trên cao. Bảy điện chủ và bảy người Phượng Nguyệt chia ra ngồi ở hai bên trái phải.

Trên lôi đài Quản Sự dõng dạc nói

“ Tất cả im lặng nghe ta tuyên bố luật thi đấu. Như hằng năm thi đấu lôi đài chia ra năm vòng. Các tuyển thủ sẽ đấu với nhau bằng cách rút thăm, hai số thăm giống nhau là một cặp. Số lượng hai trăm người chia ra 100 nội môn và 100 ngoại môn.

Vòng 1 nội môn lấy 50 người

Vòng 2 lấy 25 người

Vòng 3 trong 25 người sẽ có một người rút trúng phiếu trắng, trực tiếp vào vòng trong, 24 người còn lại sẽ thi đấu với nhau chọn ra 9 người đứng đầu để đủ nhóm 10 người.

Vòng 4 lấy 5 người để tiếp tục tranh 3 thứ hạng đầu tiên.

Phần thi của đệ tử ngoại môn cũng giống như vậy. “ Quản sự vừa dứt lời các đệ tử phía dưới nhao nhao bàn luận

“ Lần này chúng ta phải cố gắng vào nhóm mười người đứng đầu mới được. “ đệ tử 1 nói

“ Ba thứ hạng đầu ta không tranh nổi nhưng mười thứ hạng thì ta chắc chắn là có tên “ đệ tử 2 nói

“ Vòng được mười hạng đầu hay không cũng được chỉ cần ta cố gắng thể hiện hết khả năng biết đâu lọt vào mắt của điện chủ hay các vị thượng thần được họ nhận làm đệ tử thì còn tốt hơn ba thứ hạng đầu nữa kìa. “ đệ tử 3 tiếp lời

“ Ngươi thấy vị nữ tử ngồi dưới Quân Tư thượng thần không? Nàng chính là Phượng Nguyệt thượng thần nổi tiếng của Thất Hải Thánh Sơn đó. Nếu được làm đệ tử của người thì ngươi muốn đi ngang cũng không ai dám nói gì. “

“ Ta nghe nói Phượng Nguyệt thượng thần mới trở về không lâu, chưa từng thu một người đệ tử nào cả. Hôm nay ta nhất định phải cố gắng hết sức mới được. Biết đâu thượng thần nhìn trúng ta thì sao “

“ Còn Ảnh Trọng thượng thần nữa làm đệ tử của người cũng không thua gì làm đệ tử của Phượng Nguyệt thượng thần đâu”

“....”

“....”

Tự nãy giờ nghe các đệ tử nói chuyện với nhau mà Nhược Lệ nàng chưa rõ thân phận của Phượng Nguyệt thì nên đi đập đầu chết cho rồi. Nàng không ngờ vị tỷ tỷ đó lại là đệ tử được ba vị Thiên Tôn yêu quý nhất. Hiện giờ nàng cũng giống các đệ tử kia nóng lòng muốn thể hiện mong sao được Phượng Nguyệt thượng thần nhận làm đệ tử.

Dưới này sôi động làm thế nhưng hai nhân vật chính của chúng ta vẫn thờ ơ như không hề biết gì. Người thì uống trà đọc sách, người thì hồn bay tận may xanh. Trên lôi đài Quản Sự vừa lòng nhìn tinh thần hừng hực ý chí chiến đấu của hai trăm đệ tử, nói:

“ Nếu tất cả đã nắm được luật rồi thì ta không trì quản thời gian nữa. Trận thi đấu chính thức bắt đầu. Từng người lên rút thăm đi “

Các đệ tử xếp hàng đi lên từng người rút thăm. Và bắt đầu lượt thi đấu đầu tiên của vòng 1.

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua 200 đệ tử giờ chỉ còn lại 50 người đang rút thăm để thi đấu vòng thứ 3. Lúc này Phượng Nguyệt mới dời tầm mắt ra khỏi quyển sách quan sát trận đấu.

“ Nha đầu kia cũng thật may mắn rút trúng thăm trắng trực tiếp vào vòng trong. Ảnh Trọng đệ đoán xem nàng có vào được ba thứ hạng đầu tiên hay không??? “

Đợi một lúc lâu mà không thấy phản hồi từ người bên cạnh Phượng Nguyệt dời tầm mắt sang Ảnh Trọng. Chỉ thấy hắn đang thất thần nhìn về một hướng. Phượng Nguyệt ngạc nhiên, từ khi nào mà một đứa loi nhoi như hắn mà lại chăm chú vào một thứ như thế? Phượng Nguyệt đưa ly trà lên môi uống một ngụm, hiếu kỳ nhìn theo tầm mắt Ảnh Trọng.

“ Khụ! Khụ! Khụ!!!!! “ Không nhìn thì thôi, nhìn một cái Phượng Nguyệt liền bị sặc nước trà.

Nguyên Khanh ngồi kế bên thấy vậy hỏi “ Muội bị làm sao vậy? “

Phượng Nguyệt vỗ vỗ ngực, cười nói “ Không sao... Không sao do ta bất cẩn nên bị sặc thôi “

Nguyên Khanh nghe vậy cũng không để ý nữa tiếp tục quan sát trận đấu.

Bạch Yến cũng nghe thấy tiếng sặc của Phượng Nguyệt nên nhìn qua ý tứ dò hỏi nàng có sao không. Phượng Nguyệt mỉm cười gật đầu tỏ ý mình không sao. Bạch Yến an tâm dời tầm mắt sang trận đấu.

Phượng Nguyệt nhìn Ảnh Trọng hoảng hốt qua mặt sang chỗ khác. Thỉnh thoảng lại liếc sang Bạch Yến, trên mặt còn hiện lên hai vạch đỏ khả nghi.

Nếu giờ phút này có ai để ý kỹ sẽ thấy hai vai Phượng Nguyệt đang run run. Tuy trên mặt thì có vẻ bình thản lạnh lùng nhưng thật ra không ai biết trong nội tâm nàng đang cố nén cười sắp vỡ bụng. Nàng không ngờ Ảnh Trọng lại thích Bạch Yến. Tâm trí không tự chủ lại tưởng tượng ra cảnh hai người này về chung một nhà không biết sẽ như thế nào? Tuy nhiên nàng biết một điều là ai chọc tới hai người thì sẽ rất thảm thương a.

Rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, Phượng Nguyệt dự định trở về sẽ hỏi cung hắn sau. Nàng chuyển ánh mắt lên lôi đài tiếp tục công việc dang dở.

Cuộc thi tiếp tục thêm một canh giờ nữa mới kết thúc. Hiện giờ đã chọn ra được ba người đứng đầu của đệ tử ngoại - nội môn.

Hạng nhất nội môn không ngoài dự tính chính là Thái Tử Lưu Vân. Hạng hai là Phong Ảnh. Chiếm lĩnh hạng ba là Lưu Triệt. Phượng Nguyệt có chút ngạc nhiên khi biết Lam Nguyệt vậy mà đứng hạng tư. Còn Lưu Tĩnh rớt xuống hạng năm. Hai hạng sáu và bảy lần lượt là Ngân Liễu, Nhan Trúc.

Bên nhóm đệ tử ngoại môn làm mọi người bất ngờ là Nhược Lệ lại đứng hạng nhất. Phượng Nguyệt hài lòng gật đầu tán thưởng.

Mười đệ tử đứng đầu của hai bên được gọi lên trên lôi đài trao thưởng. Trong sự hâm mộ của mọi người.

“ Năm nay Thất Hải Thánh Sơn chỉ toàn là đệ tử suất sắc còn có một hắc mã nữa. Chúc mừng Tam Tôn. “ Lạc Hy lên tiếng

“ Ha! Ha Đế Quân qua lời rồi “ Linh Vi cười nói

“ Quá lời gì chứ. Ta thấy Lạc huynh nói đúng đấy. Tam Tôn không cần khách sáo. “ Bạch Long Đế cũng tiếp vào một câu

Niệm Vi không tiếc chế cười to. Tam Tôn tiếp tục trò chuyện mấy câu với Lạc Hy và Bạch Long Đế.

Lúc này trên lôi đài Quản Sự lớn tiếng thông báo mười tân đệ tử nội môn và phát phần thưởng.

“ Tiểu Thất muội và Bát đệ đi chọn một người thu làm đệ tử đi. “ Dung Huệ khẽ nhắc nhở

“ Được... “ Phượng Nguyệt nói một chữ rồi bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ làm hoa cũng phải xấu hổ. Tuy nhiên vào mắt bọn người Nguyên Khanh lại là nham hiểm xảo trá. Tất cả tự giác rùng mình một cái, bọn họ quá quen thuộc với Phượng Nguyệt nên hiểu rõ mỗi lần nàng cười đến dịu dàng xinh đẹp như vậy là chắc chắn có người sắp gặp xui xẻo. Ảnh Trọng tự nhiên nảy ra suy nghĩ hình như đối tượng gặp xui xẻo lần này lại chính là hắn a.

Phượng Nguyệt thông thả bước lên lôi đài. Đi qua một lượt các tân đệ tử nội môn. Thấy nàng nhìn sơ qua các đến tử Quản Sự biết ý lui sang một bên nhường lại cho Phượng Nguyệt. Các đệ tử bị nàng nhìn “sơ lượt” đều hồi hợp và mông đợi bước chân của nàng dừng trước mặt mình. Phượng Nguyệt có vẻ đắn đo một chút, cuối cùng dừng trước mặt một nữ đệ tử thanh y. Nữ đệ tử này chính là Nhược Lệ. Phượng Nguyệt mỉm cười nhìn Nhược Lệ nói: “ Biểu hiện của ngươi rất tốt. Không phụ sự kỳ vọng của ta và các sư huynh sư tỷ của ta “

“ Đa tạ Thượng thần khen ngợi “ Nhược Lệ cung kính trả lời.

“ Ta quyết định chọn ngươi làm đệ tử quan môn. Như thế nào? Ngươi có nguyện ý bái ta làm sư không? “

Nhược Lệ vui mừng lập tức gật đầu đồng ý.

“ Tốt. Từ ngày hôm nay trở đi ngươi chính là đệ tử của Phượng Nguyệt thượng thần ta. Thân làm sư phụ ta không yêu cầu ngươi phải tài giỏi hơn người, chỉ cần ngươi chăm chỉ, chịu khó học tập là được. Tuy nhiên ta sẽ không thu một kẻ vô dụng vào làm đệ tử cho nên ngươi tự mà liệu. “ Phượng Nguyệt nghiêm túc nói.

“ Dạ... Đồ nhi đã hiểu, tuyệt ghi nhớ lời sư phụ dạy. “ Nhược Lệ dõng dạc trả lời.

“ Ta còn một chuyện nữa chính là muốn nhận Bạch Yến công chúa làm đệ tử không biết Bạch Long Đế có đồng ý không? “Phượng Nguyệt hướng Bạch Long Đế hỏi.

Bạch Yến nghe vậy hai mắt sáng tỏa “ Phụ Quân người đồng ý đi, con rất muốn làm đệ tử của mỹ nhân tỷ tỷ a “

Bạch Long Đế trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “ Tiểu nữ được Thượng Thần để ý tới là phúc phần của nó, ta còn mừng không hết nữa là, chỉ mong Thượng Thần thay ta dạy dỗ con bé một phen. “

“ Đây là đương nhiên “ Phượng Nguyệt miệng thì cười nói, mắt thì liếc nhìn Ảnh Trọng, cười nham hiểm.

Bây giờ Ảnh Trọng đã hiểu lý do tại sao hắn lại có cảm giác xui xẻo thì ra là nó đến từ đây. Xem ra con đường truy thê sau này không dễ dàng gì rồi.

Phượng Nguyệt ngồi trên ghế dùng trà do hai đồ nhi mới thu, miệng không kiềm được cười suốt.

“ Được rồi bắt đầu từ hôm nay Nhược Lệ sẽ là đại sư tỷ, Bạch Yến là tiểu sư muội. Hai đứa phải hòa thuận với nhau đó biết chưa.? “

“ Dạ “ hai người đồng thanh trả lời

Phượng Nguyệt xòe tay ra, trên tay xuất hiện một trường tiên màu đỏ rực như lửa, yêu mị mà xinh đẹp. Làm chúng đệ tử nhìn mà phát thèm. Đưa tới trước mặt Bạch Yến nói: “ Con nhỏ nhất, nên tặng con trước vậy. Trường tiên này tên là Liệt Diễm, sau này sẽ là vũ khí của con. “

Bạch Yến nhanh chóng nhận lấy trường tiên, yêu thích không thôi, không ngừng vuốt ve nó.

Phượng Nguyệt tiếp tục xòe tay ra, lại một thanh kiếm xuất hiện trên tay nàng. “ Đây là Trường Không kiếm do ta luyện chế, tặng cho con. Giữ gìn cho tốt. “

Nhược Lệ biểu hiện không khác gì Bạch Yến, thâm chí còn hơn cả Bạch Yến. Cả ngày hôm nay điều bất ngờ cứ luôn ập tới, nàng cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy.

Đứng đầu hai cuộc thi, bái Phượng Nguyệt thượng thần làm sư phụ, bay giờ còn được tặng một thanh bảo kiếm tốt như vậy nàng còn mong gì hơn.

“ Đồ nhi đa tạ sư phụ “ hai người cùng quỳ xuống tạ ơn Phượng Nguyệt.

“ Tốt, đứng cả lên đi. Có vũ khí tốt rồi sau này ai ức hiếp các con thì các con cứ việc đánh cho bọn chúng van cầu tha thứ thì thôi. Có chuyện gì xảy ra cứ việc đến tìm ta đòi nợ. “

Nghe Phượng Nguyệt nói vậy tất cả mọi người đều bất giác lùi về sau một bước. Đùa à? Ai dám đi tìm nàng đòi nợ chứ. Tròng mọi người không hẹn cùng lúc đưa ra một suy nghĩ: sau này gặp Bạch Yến và Nhược Lệ thì phải đi đường vòng.

Liên Dao mặt mày xanh mét. Vạt áo bị nàng ta vò tới nhăn nhúm. Nàng kêu một số người trên lôi đài dạy cho Nhược Lệ một bài học nào ngờ ả điều dễ dàng tránh thoát được. Tiện nhân đó vậy mà đứng hạng nhất còn nàng ngay cả mười hạng đầu tiên cũng không vào được. Bây giờ tiện nhân kia còn được Phượng Nguyệt thượng thần thu làm đệ tử, tặng cho đồ tốt. Nàng không hề quên Phượng Nguyệt chính là nữ tử ngày hôm đó bóp cổ nàng đâu. Lúc về nàng còn định nhờ sư phụ trả thù dùm nhưng không ngờ sư phụ lại vì mình mà bị bắt vào thủy lao. Phượng Nguyệt thì nàng không dám động vào nhưng Nhược Lệ thì khác. Nhất định có một ngày nàng khiến cho nàng ta quỳ gối dưới chân nàng xin tha. Cứ chờ đó ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu. Liên Dao quay đầu bỏ đi mất.

Phượng Nguyệt tuy rằng đang chú ý đến hai đệ tử trược mặt nhưng vẫn nhìn thấy ánh mắt câm hận của Liên Dao. Nàng cười lạnh, muốn đụng đến người của nàng, đâu dễ như vậy....!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.