Nghĩ thông rồi liền muốn tìm cách bỏ hết ưu phiền ra sau đầu, Linh Phi mỉm cười lên tiếng nói: “ Sa Lan, chúng ta ra ngoài hóng gió một chút đi, ở mãi trong phòng cũng rất ngột ngạt buồn chán.”
“ Thế tử nói cũng phải, hôm nay bên ngoài khí trời rất tốt, ra ngoài hóng gió một chút người có thể sẽ cảm thấy tốt hơn.” Sa Lan nói rồi liền lấy một tấm áo choàng lên người Linh Phi.
Linh Phi suy nghĩ lại nói: “ Phải rồi, ta gần đây chỉ biết lo cho mình cũng quên mất tam muội. Ngươi đón Đan Na sang đây, ta dẫn muội ấy cùng ra sau hậu viên nghịch nước suối.”
“ Không được đâu thế tử.”
“ Làm sao vậy?” Thấy Sa Lan ngăn mình, Linh Phi làm lạ hỏi.
“ Mấy hôm nay tam tiểu thư đều ở cùng với vương phi, vương phi đã nói thời gian này tam tiểu thư không được đi đâu cả, chỉ có thể ở yên trong phòng. Vương phi…”
Linh Phi hai bàn tay nhỏ siết lại, y nhíu chân mày khó chịu lên tiếng: “ Không cần nói nữa, ta biết rồi.”
“ Thế tử…”
Không muốn nói gì thêm, Linh Phi mở cửa phòng muốn ra ngoài liền nhìn thấy hai người chắn trước cửa. Thái Lâm cùng Văn Huân mấy hôm nay đều ở nơi này canh chừng, nhưng vì Linh Phi không có tâm trạng quan tâm đến bọn họ nên giờ nhìn thấy nhất thời có chút ngạc nhiên.
Văn Huân là người lên tiếng trước: “ Thế tử muốn ra ngoài sao ạ?”
“ Đúng vậy.” Kỳ Nguyên để hai người này ở đây cũng chẳng khác nào đang giám sát y, có thể lần đó Linh Phi bị rơi xuống hồ nước còn ngất đi rất lâu, khiến cho hắn luôn đề phòng mọi khả năng để y xảy ra chuyện nữa.
Linh Phi lại nhìn Thái Lâm: “ Ta chỉ ra Xích Diệp Lâm sau hậu viên hóng gió một chút, để mấy người không lộ mặt đi theo là được rồi.”
“ Vâng thưa thế tử.” Thái Lâm vì việc lần trước đã phải quản giáo lại thuộc hạ của mình, ảnh vệ bảo hộ xung quanh Nguyệt Linh Phi kể cả khi có mặt hắn cũng chỉ có nhiều thêm chứ không ít đi.
Ảnh vệ trong tối được huấn luyện tư mật, vốn phải dùng tính mạng để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho hoàng đế qua các đời, thế nhưng nếu bảo bọn họ âm thầm bảo vệ cho Đường Kỳ Nguyên thì chẳng khác nào trò cười. Thế nên tới hiện tại theo lệnh của tân đế, bọn họ sẽ bảo hộ an toàn của Nguyệt thế tử, cũng xem y như chính chủ tử của mình.
Linh Phi đi vào cánh rừng phong nhỏ phía sau Thái Mộc cư mà y tự đặt tên là Xích Diệp Lâm, vẫn như thói quen cũ ngồi xuống nền cỏ xanh, tựa người trên gốc cây phong lớn tuổi bên suối nước nhỏ.
Linh Phi vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy thái tử chính là chỗ này, lúc đó là hắn bồng y đến còn không biết cách bồng làm sao cho đúng, khiến y nhột cả người. Nghĩ lại lúc đó khi nhìn thấy gương mặt của Kỳ Nguyên không chỉ là một gương mặt lạnh bên trong quan tài trong suốt, cảm thấy có chút kỳ lạ… vừa thân quen lại vui mừng?
“ Sa Lan.”
Nghe gọi Sa Lan liền lên tiếng: “ Vâng thưa thế tử?”
“ Ngươi nghĩ nếu như ta không phải Nguyệt thế tử thì sẽ thế nào?”
Sa Lan ngạc nhiên chậm một chút mới lên tiếng: “ Thế tử đang nói gì vậy, lúc vương phi hạ sinh nô tỳ cũng ở bên cạnh. Là nô tỳ bồng người đến giao lại cho thái tử, cũng là nô tỳ hầu hạ cho người từ đó đến nay, người làm sao có thể không phải Nguyệt thế tử.”
“ Ta chỉ nói là nếu như.” Linh Phi gương mặt đăm chiêu tựa như đang suy nghĩ gì đó: “ Nếu như mẫu thân sinh ra ta là một người khác, không giống với ta bây giờ… có thể nào ngươi và cả điện hạ cũng sẽ đối xử tốt với y như vậy, có thể y cũng sẽ có một tính cách khác, cũng có thể làm Nguyệt Linh Phi tốt hơn cả ta.”
“ Một Nguyệt Linh Phi khác?” Sa Lan ngây ngốc không hiểu mấy lời của chủ tử có nghĩa gì, nàng chỉ không muốn Linh Phi tuổi còn nhỏ như vậy đã phải suy nghĩ lo lắng những chuyện không đâu đó mới mỉm cười nói: “ Nô tỳ không biết người muốn nói người khác kia là ý gì, có thể nô tỳ vẫn sẽ hầu hạ người giống như bây giờ vậy.”
Sa Lan lại nói: “ Nhưng nô tỳ biết mình rất yêu thích nụ cười của thế tử lúc vui vẻ, cũng thích người lúc nhỏ ngoan ngoãn không quấy phá chỉ muốn để một mình nô tỳ hầu hạ. Có thể điện hạ cũng giống như vậy, chính là muốn yêu thương và quan tâm thế tử, bởi vì người chính là người mà thôi.”
“ Sa Lan.” Linh Phi nghiêng đầu nhìn Sa Lan, không cần biết nàng ta nói chỉ là vì muốn khiến y cảm thấy tốt hơn hay không, Linh Phi tươi cười nói: “ Cảm ơn ngươi.”
Im lặng nhìn những tán cây bị gió thổi đung đưa, những chiếc lá phong rơi xuống trên mặt suối bị nước cuốn trôi đi, y thầm nghĩ: “ Thường Hy cũng được, Nguyệt Linh Phi cũng được. Không cần biết “ Phi nhi ” mà hắn từng gọi khi tỉnh lại trong quan tài đó là ai, Linh Phi của hiện tại chỉ muốn tiếp tục ở cạnh hắn mà thôi.
Một cơn gió mạnh thổi qua khiến rừng cây phong như có sự sống chuyển động, kèm theo cả tiếng lá “ xào xạc ” va chạm vào nhau tựa vật sống.
Sa Lan sợ hãi nhìn bạch y thiếu niên trên cành cây cao mà hốt hoảng lớn tiếng: “ Người làm gì trên đó, trời ơi người mau xuống đi.”
“ Một chút nữa thôi.” Thiếu niên một tay nâng chú chim non, cố với ra chiếc tổ rơm ở cành cây xa, y nhỏ tiếng thì thầm tự nói với mình: “ sắp tới rồi, chỉ chút nữa…”
“ Tiểu gia gia của ta, những việc này sai kẻ khác làm là được rồi, người thật muốn dọa chết nô tỳ sao?”
“ Được rồi.” Đưa được chú chim non trở về tổ, thiếu niên bạch y tươi cười rạng rỡ: “ Như vậy sẽ không sao nữa.”
“ Người mau trở xuống đi, nguy hiểm lắm.”
“ Biết rồi, ngươi đừng gọi nữa, ta xuống ngay đây.” Thiếu niên nhìn Sa Lan bên dưới rồi vẫy tay với nàng, y bên ngoài cành nhỏ vừa định trèo vào trong thì nhận ra cành cây dưới chân mình rung chuyển một chút: “ Không ổn rồi.”
“ Không được, cành cây sắp gãy rồi, người trèo vào đi nhanh lên.”
“ Rắc.
“ Rắc kìa…” Linh phi tái mặt Không có thời gian trả lời Sa Lan, nghe tiếng cành cây gãy thì hoảng sợ không dám đứng im nữa. Y nhất chân một chút bám lấy cành phía trên, thế nhưng nhánh cây không chịu nổi sức nặng của toàn bộ cơ thể Linh Phi, cứ thế mà gãy đôi.
“ Cẩn thận.” Nhìn thấy người từ trên cao rơi xuống, Sa Lan lớn tiếng la toáng lên: “ Thế tử.”
“ Áaaa!”
“ ư!” Linh Phi nhắm chặt hai mắt đoán lần này y rơi xuống thì thảm rồi, thế nhưng một chút đau cũng không có, chỉ cảm thấy mình đụng trúng cũng không phải đất đá cứng ngắt, mà là rơi vào trong vòng tay của ai đó.
Linh Phi hé mi mắt trộm nhìn một chút, nhận ta kẻ đang ôm mình từ từ hạ xuống đất mới cảm thấy an tâm. Y giả vờ không nhìn thấy sắc mặt tối đen của kẻ nọ mà phì cười: “ Vừa rồi nguy hiểm quá, cũng may là người đến kịp lúc.”
Một thân anh khí ngất trời, xuất hiện giữa một mùa là phong rơi ôm lấy mỹ thiếu niên trên cao hạ xuống. Hình ảnh như vậy, nếu không phải kẻ đến còn mang một cỗ hàn khí bức người lạnh sống lưng thì đã có thể gọi là vô cùng hoàn mỹ.
Đôi chân mày trùng xuống cùng một giọng nói trầm thấp vừa lạnh lùng cũng chứa sự dịu dàng ấp áp: “ Ngươi tưởng mình vẫn còn là trẻ con sao? Trèo cây?”
Nhìn xem dáng vẻ anh tuấn bất phàm của Đường Kỳ Nguyên, đã không còn khác gì với lần đầu khi y nhìn thấy hắn bên trong lăng mộ của bảy ngàn năm sau. Lại thêm tám năm trôi qua thế nhưng Linh Phi không có giống Kỳ Nguyên, y ngoài cao thêm chút thì bề ngoài cũng chẳng có bao nhiêu thay đổi, xinh đẹp đáng yêu tựa tinh linh hư ảo.
Linh Phi mắt to tròn tỏ ra vô tội hơi hướng đi nơi khác, môi nhỏ đỏ hồng bị răng căm nhẹ vài cái mới lên tiếng nói: “ Phi nhi cũng không nghĩ cành cây đó lại yếu đến vậy, chỉ mới đứng trên đó một lúc đã không chịu nổi rồi.”
“ Thế tử.” Sa Lan vừa rồi bị dọa cho sợ chết đứng, nàng bây giờ mới hoàn hồn mà vội vàng chạy lại quỳ xuống: “ Hoàng thượng vạn an.”
“ Đứng lên đi.”
“ Tạ hoàng thượng.” Sa Lan sau khi hành lễ cũng không dám nói lời nào nữa, nàng đứng lên lui sang một bên.
Linh Phi nhận ra Kỳ Nguyên bế mình như bế công chúa thế này vẫn chưa có ý định sẽ bỏ xuống, y đối với hành động của hắn xem như đã quen, dù sao ở đây cũng chỉ có Sa Lan không còn cảm thấy tạ tình cảnh trước mắt nữa nên Linh Phi cũng không để ý. Y cười nói: “ Hoàng thượng hôm nay lại có thời gian rảnh đến thăm Phi nhi?”
“ Ta vừa rồi không đến thì cái cổ nhỏ của ngươi cũng bị ngã đến gãy rồi.” Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Lúc nào cũng khiến ta lo lắng, thiên hạ này chỉ có ngươi.”
Linh Phi biết hắn nói cũng chỉ muốn dọa mình, y quên luôn lúc rơi từ trên cây xuống còn nghĩ mình té thảm mà nói: “ Phi nhi biết chỉ cần hoàng thượng còn quan tâm đến ta, tình cảnh nào đi nữa người chắc chắn cũng sẽ không để Phi nhi bị thương.”
Kỳ Nguyên nhìn tiểu tinh linh hắn đang bế trên tay, giọng đùa cợt nói: “ Không sợ ta phạt ngươi?”
“ Cái đó…” Chợt cảm thấy có chuyện không hay, cũng cảm nhận được bàn tay của Kỳ Nguyên đỡ bên dưới lưng của y ngón tay vuốt nhẹ lên xuống mà rùng mình. Linh Phi gò má nước da trắng như tuyết chợt ửng hồng một chút, y liếc mắt nhìn xem Sa Lan vẫn đứng cạnh họ mà xấu hổ.
Linh Phi vương người lên ôm choàng qua cổ Kỳ Nguyên, y bên tai hắn nói nhỏ: “ Phi nhi sai rồi, không dám nữa!”
Sa Lan không biết chủ tử thì thầm vào tai hoàng đế cái gì, thế nhưng sau đó chỉ thấy hắn liếc mắt về phía mình mà phát run. Nàng tựa như đã hiểu ý của hoàng đế, Sa Lan cúi người hành lễ một cái sau đó âm thầm không tiếng động lui đi.
“ Phi nhi.”
Nghe tiếng gọi dịu dàng thật gần, Linh Phi buông ra hai tay đang ôm cổ Kỳ Nguyên. Vừa tách ra đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn thật gần, trán của hắn cũng hướng tới dụng vào trán y, Linh Phi lúc này chỉ nghe thấy nhịp tim đập đến rõ ràng, thế nhưng cũng không biết nhịp tim đập loạn này thật ra là của bản thân hay của hắn.
“ Ngươi không cảm thấy bây giờ nói biết lỗi cũng đã muộn rồi sao?” Kỳ Nguyên vừa nói liền lập tức ngậm lấy đôi môi màu hồng nhạt của y, hắn tham lam không chờ đời mà dùng đầu lưỡi tách ra hai cánh môi đó đi vào bên trong.
Hắn thời gian qua đi mỗi lúc càng không thể chờ đợi muốn mang toàn bộ vật nhỏ nuốt vào trong bụng, từng hơi thở, từng vị ngọt và cả chiếc lưỡi mềm nhỏ cố gắng đáp trả lại hắn trong khoang miệng y, tất cả đều khiến Kỳ Nguyên muốn tham lam hơn một chút lại một chút nữa.