Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 46: Chương 46




“ Ta chỉ định dọa ngươi sợ một chút thôi, không ngờ ngươi lại tự mình khai ra chuyện đó. Thì ra hoàng huynh thật sự có ý định này, đúng là bất ngờ mà.”

Linh Phi ngần ngại nói: “ Lục hoàng tử, chuyện… chuyện này người đừng nói với ai cả được không?”

“ Được a. Ngươi an tâm, an tâm đi.” Đường Vân Tịnh lại nói: “ Miệng của ta rất là kín, ta không phải kẻ lắm chuyện đâu.”

“ Ta… tin được sao?” Lời này nói ra từ miệng lục hoàng tử, Linh Phi như vậy cảm thấy khó tin được cũng không phải không có lý do.

“ Ta thật không nói đâu, thật đấy.” Vân Tịnh lại nói: “ Nói lại thì hoàng huynh đối với ngươi ra sao có ai mà không biết, việc ngươi sớm muộn cũng là người của huynh ấy ta nghĩ không ít người cũng sẽ đoán ra được thôi.”

“ Thật ra thì, hôm nay hoàng thượng…” Linh Phi nghĩ chuyện này có chút bất ngờ, thế nhưng vẫn muốn tìm lời khuyên từ người khác. Y thế nên ghé sát vào tai Vân Tịnh, nói chỉ đủ để một người nghe thấy.

“ Ngươi nói cái gì?” Đường Vân Tịnh vừa nghe đã lớn tiếng la lên: “ Ngươi, ngươi… hậu cung, hoàng hậu… ùm…”

Linh Phi hoảng sợ vội vàng đưa tay bịt lại miệng Vân Tịnh, y nghĩ lại liền thấy mình tin vào lục hoàng tử thì đúng là sai ngay từ đầu mà: “ Người đừng có la lớn, để mọi người đều nghe thấy thì sao?”

“ Biết… biết rồi.” Vân Tịnh kéo ra tay đang bịt miệng mình của Linh Phi, y lại nói vội: “ Nhưng mà ngươi còn muốn thần thần bí bí cái gì, nếu đã tuyên bố trước bao nhiêu người như vậy, ta sợ sớm đã truyền đi khắp nơi rồi.”

Vân Tịnh nói vậy cũng không sai, thế nhưng Linh Phi biết Nguyệt gia sẽ không để loan tin này ra ngoài, sẽ như vậy cho đến khi hoàng đế thật sự đưa ra chiếu chỉ. Dù sao thì quận chúa vốn phải là hoàng hậu tương lai lại bị từ chối, thay vào đó lại là đệ đệ song sinh của nàng ta, là một thế tử như y. Chuyện như vậy nếu có đồn ra ngoài cũng chẳng hay ho gì, y tin Nguyệt gia chắc chắn không muốn như vậy.

Nguyệt Linh Phi không nói ra suy nghĩ của mình, y chỉ tùy tiện nói: “ Ta sợ rằng đó chỉ là ý định nhất thời của hoàng thượng, dù sao cũng không thể xem là thật được.”

“ Ngươi nghĩ đi đâu vậy hả, cái gì mà ý định nhất thời? Lời của một hoàng đế nói với một vương gia, làm sao có thể là nói suông cho có được.” Đường Vân Tịnh cao hứng nói: “ Toàn thiên hạ này tính cả Ân Ly quốc ta, bao đời đế vương không biết đã có bao nhiêu nam phi chiếm trọn sủng ái, thế nhưng chưa từng nghe nói có một nam hoàng hậu nào. Linh Phi ngươi thế nhưng lại là người đầu tiên, thật phải khiến cho biết bao nhiêu người phải ganh ghét mà.”Linh Phi ngạc nhiên nói: “ Không đến như vậy thật chứ?”

“ Ai da, ngươi lại còn cứ ngây ngốc ở đây.” Vân Tịnh túm lấy cổ tay Linh Phi lôi kéo y: “ Đi thôi, ta dẫn ngươi đi chúc mừng vì hoàng hậu tương lai thế nào?”

“ Nhưng mà chúng ta phải đi đâu?”

Đường Vân Tịnh cười nói: “ Một nơi mà ngươi chưa từng đến bao giờ, Hồng Liêm viện.”

“ Hồng Liêm Viện?” Linh Phi hỏi lại.

Vân Tịnh gật đầu lại giải thích rõ hơn cho y hiểu mới nói: “ Thì chính là kỹ viện đấy.”

“ Cái… cái gì cơ?”Hồng Liêm Viện là kỹ viện lớn nhất Hoàng thành, nơi những vị đại quan công tử bỏ tiền mua vui. Ở đây các vị cô nương đều là thiếu nữ xinh đẹp như hoa, ca hay múa giỏi ngày đêm đều đông đảo người tới lui. Khách nhân ở đây bao gồm cả đại quan triều đình, công tử gia thể xuất hiện đều không có gì lạ.

Linh Phi nhìn mấy vị cô nương lôi lôi kéo kéo nam nhân giữa đường, còn ăn mặt mỏng manh, lời nói ngả ngớn mà thẹn đến đỏ cả mặt. Y xoay lưng muốn nhanh chóng tháo lui nói: “ Không được, ta không thể vào đó được.”

“ Khoan đã.” Vân Tịnh túm lại được Linh Phi, y nói: “ Ngươi đã đến trước cửa rồi còn định đi đâu?”

“ Lục hoàng tử, hay là thôi đi.” Linh Phi khó xử nói: “ Những nơi như thế này, chúng ta không nên vào đâu.”

“ Ở đây đông vui như vậy ta luôn muốn vào trong một lần cho biết, nhưng lúc nào cũng bị tên Minh Viễn phiền phức kia ngăn lại.” Vân Tịnh thật cao hứng nói: “ Hôm nay không có hắn ở đây, vừa hay ta buồn chán còn ngươi lại có chuyện vui. Bây giờ mà không vào thì còn đợi đến khi nào?”

“ Nhưng…” Linh Phi nhìn lại cửa lớn Hồng Liêm Viện, y chỉ mới nghĩ thôi đã lạnh người nói: “ Nhưng nếu để hoàng thượng biết được, ta chắc chắn là không xong rồi.”

“ Trời biết đất biết, còn có ta biết ngươi biết.” Đường Vân Tịnh cười nói: “ Chúng ta không ai hé môi nửa câu, hoàng huynh làm sao mà biết được.”

Linh Phi lắc đầu: “ Nơi này có rất nhiều quan nhân và thế gia công tử lui tới, lỡ đâu bị bọn họ nhận ra thì biết nên làm thế nào?”

“ Cái này…” Vân Tịnh nghe nói liền suy nghĩ mới nhận ra: “ Ngươi nói cũng phải.”

“ Vậy đó… nên lục hoàng tử, chúng ta đừng vào nữa. Mau đi…” Linh Phi đang nói thì ngừng lại, y nhìn về hướng khác tỏ vẻ kỳ lạ

“ Buông tay ra, ta có chết cũng không làm.” Trong đám đông người ra vào cửa trước Hồng Liêm viện, không có bất kỳ ai chú ý đến thân ảnh một vị cô nương đang bị kéo vào cửa sau viện, vị trí ở trong con đường nhỏ thu hút ánh mắt của cả Linh Phi và Vân Tịnh.

“ Có chết cũng không làm sao?” Một lão nương ăn mặc vô cùng sặc sỡ, trên đầu còn cài một bông hoa đỏ lớn ở đó giọng mỉa mai nói: “ Ta gặp qua không biết bao nhiêu cô nương, bị đưa đến Hông Liêm Viện của ta đều đòi sống đòi chết, như thế rồi thì sao? Cuối cùng vẫn phải chịu nghe lời, ngoan ngoãn tiếp khách mà thôi.”

Tiểu cô nương kia nghe vậy thì không muốn cam chịu, nàng ánh mắt kiên cường nói: “ Vậy được, ta bây giờ lập tức chết trước mặt các ngươi.”

“ Ai nha, khẩu khí lớn lắm.” Lão nương cười lớn: “ Được được được, vậy thì ngươi cứ chết đi, chết cho ta xem ta chắc chắc sẽ không cản. Chỉ là ngươi chết rồi, lão nương sẽ cho người lột hết y phục của ngươi, rồi trói ở bên ngoài Hống Liêm Viện để cho mọi người đều thấy, vừa hay cảnh cáo một số a đầu không hiểu chuyện khác.”

“ Ngươi…” Tiểu cô nương nghiến răng uất hận nhìn lão tú nương.“ Ta bảo ngươi nghe này Thúy Thúy.” Lão tú nương sau khi nói giọng đe dọa thì lại xuống nước khuyên nhủ nói: “ Phụ thân của ngươi bán ngươi cho chúng ta, bây giờ ngươi chết thì hắn sẽ mất trắng số tiền bán thân, lúc đó thì sao? Muội muội chỉ mới mười tuổi của ngươi cũng sẽ chịu chung số phận, bị bán đến rồi không phải?”

“ Ta…”

“ Thôi thì nghe ta khuyên, ngươi bây giờ tự mình nhận số phận. Cực khổ cũng ngoan ngoãn theo ý tiếp các đại quan nhân công tử, may mắn có thể tìm một người tốt chuộc thân, nếu không cũng có thể dành dụm tiền nuôi dưỡng muội muội, không để nó chịu khổ.”

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của tiểu cô nương kia, Thụy Thụy tựa như đã không thể tranh đấu lại mấy lời ngon ngọt của lão tú nương, cam chịu số phận. Đường Vân Tịnh lúc này lại kéo theo cả Linh Phi đến, y lớn tiếng nói: “ Này này, hay là ngươi thả cô nương nhà người ta ra đi.”

“ Khốn kiếp.” Sắp khuyên được a đầu này lại nghe có người đến phá rối, lão tú nương quay đầu mắng: “ Các ngươi từ đâu đến, lại dám xen vào chuyện của Hồng Liêm Viện ta?”

Đường Vân Tịnh thế nhưng không tức giận, y lại gần còn chỉ chỉ tay vào mình và Linh Phi, vui vẻ cười nói: “ Ý ta là thế này, ngươi nhìn xem ta và y. Hai người chúng ta như vậy, so với vị tiểu cô nương kia thì thế nào?”

“ Sao cơ?” Lão tú nương ban đầu còn nóng giận, thế khi nhìn thấy người đến đều là hai thiếu niên mặt trắng như sữa non, xinh đẹp thế kia cũng ngẩn người một lúc: “ Ngươi bảo so sánh ý là gì?”

Vân Tịnh lại nói: “ Thì chính là chúng ta thay nàng ta biểu diễn một đêm, nhưng chỉ là biểu diễn đại cái gì đó, ngươi thấy thế nào?”

“ Các ngươi thay thế cô ta sao?” Lão tú nương lại nhận xét từ đầu đến chân hai thiếu niên kia, đều là nam đương nhiên không thể ở Hồng Liêm viện bán thân. Thế nhưng cái vẻ bề ngoài này, nhất là tên tiểu tử vẫn cứ im lặng kia đúng là chưa từng được thấy qua, làm nam tử cũng thật đáng tiếc.

Cả hai nếu ở Hồng Liêm viện của lão tú nương biểu diễn một đêm, lôi kéo thêm vài lần, đừng nói chỉ một mình Thụy Thúy, cho dù là tất cả cô nương bán thân ở đây đều không giúp bà kiếm lời bằng.

“ Không được sao?” Vân Tịnh chờ lâu lại không vui nói: “ Nếu đã không được thì chúng ta đi vậy.”

“ Khoan khoan, đợi một chút.” Lão tú nương niềm nở nói: “ Được chứ, chuyện này đương nhiên là được rồi.”

“ Ta nói trước, chúng ta chỉ là biểu diễn thôi.”

“ Tất nhiên là chỉ biểu diễn.”

“ Vậy còn vị cô nương này?”

“ Cô ta có thể đi.” Lão tú nương trả lời, cũng nhanh miệng bảo mấy tên đang trói Thụy Thúy: “ Nhanh thả cô ta ra đi, cũng trả giấy bán thân lại.”

“ Ta…” Thúy Thúy được thả ra, nàng cầm giấy bán thân của mình trên tay, không an tâm nhìn Linh Phi và Vân Tịnh: “ Hai vị công tử, ta…”

“ Không sao đâu.” Vân Tịnh tươi cười, y cũng lén nhét một túi tiền cho Thúy Thúy mới nói: “ Chúng ta không có vấn đề gì, ngươi mau đi đi.”

“ Đa tạ… xin đa tạ hai vị công tử.” Thúy Thúy hai mắt đỏ hoe, nàng cúi đầu nói đa tạ mấy lần rồi ôm túi tiền trong ngực chạy đi.

Nguyệt Linh Phi tuy không nói gì vì thương cảm cho Thúy Thúy, thế nhưng y bây giờ mới cảm thấy chuyện này không phải nhỏ mới vội kéo tay Vân Tịnh: “ Lục hoàng tử, người làm như vậy…”

Vân Tịnh bình tĩnh nói: “ Ngươi không phải sợ chúng ta bị nhận ra hay sao? Bây giờ chỉ cần bận đồ nữ rồi, như vậy cũng chẳng có ai phát hiện ra cả.”

“ Nhưng… như vậy còn biểu diễn thì sao?”

“ Ngươi không phải nói mình từng biết một vũ điệu do cái gì… a hoàn dạy sao?” Đường Vân Tịnh tự tin nói: “ Như vậy đi, ta đàn ngươi múa, làm không tốt cũng chẳng sao.”

“ Cái này… ta… ta thật là ngốc mới để bị người kéo đến đây mà.” Linh Phi biết điệu vũ này cũng chỉ là thấy Sa Lan mua qua mấy lần cho mình xem lúc buồn chán, kêu y mua thì đúng là có chút kỳ lạ. Linh Phi muốn nói thế nhưng lục hoàng tử cũng chẳng chịu nghe, cuối cùng chỉ đành thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.