Nhân Sinh Thiên Hạ Do Ngươi Nắm Giữ

Chương 51: Chương 51




“ Hoàng thượng, thần vừa nhận được tin tức từ Thái Lân quốc.” Quỳnh Thiên Vũ đứng trước ngự án trong thư phòng của hoàng đế, hắn mang một mẫu giấy có ba dòng chữ ngắn gọn đặt trên mặt bàn lại nói: “ Tình hình nội loạn ở Thái Lân dường như đã không còn là vấn đề nhỏ, có thể không ai ngờ trước được thái tử là Triệu Khiêm ở Ân Ly quốc ta sẽ có ngày toàn mạng trở về.”

Kỳ Nguyên lướt mắt qua trên mặt giấy cũng không ngừng lại quá lâu, hắn chỉnh lại một chút y phục hoàng bào của mình mới nói: “ Có thể tự mình tranh lấy ngôi vị này hay không, còn phải tự xem vào khả năng của hắn.”

Thiên Vũ thông thường đều là người điềm tĩnh lại có suy nghĩ thấu đáo, hắn sẽ không nhiều lời đối với bất cứ quyết định nào của hoàng đế, thế nhưng đã nhiều năm ba người bọn họ có thể bỏ đi quy tắc quân thân và thân phận chất tử, xem nhau như bằng hữu. Tại Ân Ly quốc này ai đó có khả năng gọi là bằng hữu của hoàng đế lại có được mấy người, nhất là Đường Kỳ Nguyên hoàng đế?

Kỳ Nguyên xem như có thể nhìn ra Thiên Vũ làm sao lo lắng cho Triệu Khiêm, hắn lại mặt lạnh nói: “ Trẫm bảo ngươi an bài người thu thập tin tức ở Thái Lân, cũng chỉ để biết tình hình của hắn mà thôi. Cho dù là khó khăn, Triệu khiêm vẫn phải tự mình tranh lấy được ngôi vị này. Nếu không cho dù là có sự giúp đỡ của trẫm, hắn vẫn không có khả năng phục chúng để ngồi vững ở ngôi vị hoàng đế.”

“ Vi thần hiểu rõ.” Thiên Vũ nghiêm giọng đáp.

“ Không cần phải quá lo lắng cho hắn.” Kỳ Nguyên từ nhỏ đến lớn đều không xem kẻ khác trong mắt, hắn chính là chán ghét cả sự tồn tại của đối phương.

Thế nhưng hoàng đế hiện tại lại còn có thể mở lời khuyên nhủ đối với thần tử của mình, cũng không lạ hắn xem trọng huynh đệ phủ Quỳnh tướng quân: “ Triệu Khiêm tuy rằng ở Thái Lân không có bao nhiêu thực quyền, nhưng nếu hắn không đối phó được chỉ với bao nhiêu đó, thì cũng không có khả năng sống sót được ở Ân Ly ta nhiều năm như vậy.”

Kỳ Nguyên nói xong cũng đứng lên khỏi thư án, hắn lại nhìn Quỳnh Thiên Vũ ra lệnh: “ Yến tiệc mừng sinh thần Huỳnh Hoa được tổ chức ở Lan Hoa cung, tuy rằng nói chỉ có mấy vị tiểu thư hay công tử các phủ, cũng không thể nói sẽ không xảy ra chuyện gì. Bảo vệ an toàn Lan Hoa cung đều do ngươi toàn quyền quyết định, không được để xảy ra sơ xuất gì.”

“ Tuân lệnh hoàng thượng.”Kỳ Nguyên sau đó muốn đi lại nhớ ra chuyện gì mới lên tiếng: “ Ngươi đi an bài một chút, sau khi yến tiệc kết thúc liền đón Nguyệt Đan Na sang đây.”

“ Nguyệt Đan Na?” Thiên Vũ sợ mình sơ sót, hắn mới hỏi lại: “ Ý hoàng thượng là Tam tiểu thư của Nguyệt vương phủ?”

“ Đúng vậy.” Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Tiểu vật nhỏ kia ở chỗ của trẫm lại không thể an tâm lo lắng cho tam muội của mình, cứ an bài Nguyệt Đan Na ở lại trong cung vài hôm khiến y vui hơn cũng tốt. Nếu cần cứ cho nàng ta một kim bài tùy thân, về sau cho dù trẫm không ở, Nguyệt Đan Na cũng có thể tự do ra vào hoàng cung tránh cho y buồn chán.”

“ Vì thần đã rõ.” Thiên Vũ nhanh lời đáp. Không lâu nữa hoàng đế sẽ đích thân dẫn binh khai chiến với Bách quốc, hắn chính vì vậy mới muốn ở trong cung an bài kỹ lưỡng cho Nguyệt thế tử.

Hoàng đế từ ngự thư phòng trở về Thái Dương điện, không như hắn nghĩ Linh Phi lúc này đã cuộn trong chăn ngủ say, y thế nhưng còn cố ý bận y phục thuần trắng chỉnh tề, ngồi nghiêm một chỗ tựa như đang chờ hắn.

Linh Phi quả thật là đang chờ Kỳ Nguyên trở về, thế nên vừa nhìn thấy hắn thì đã vui vẻ nhảy xuống giường mà chạy lại: “ Hoàng thượng.”

“ Phi nhi, cẩn thận.” Rõ ràng dưới chân chỉ là nền đá bằng phẳng không có vật cản, hoàng đế thế nhưng vẫn lo lắng bảo bối của mình sẽ bị ngã mà ôm lấy y bế đến trên tay: “ Không được chạy nhanh như vậy.”

“ Ân…” Linh Phi thật nhanh gật đầu đáp ứng, y sau đó lại nói vội: “ Hoàng thượng, ta nghe nói tứ công chúa sẽ tổ chức yến tiệc sinh thần vào tối nay. Phi nhi có thể cũng đến được không, được không?”

Kỳ Nguyên ôm theo cả vật nhỏ trong lòng đi đến bên giường ngồi xuống, hắn lại trầm giọng: “ Ngươi muốn đi đến vậy?”

“ Ta…”

Kỳ Nguyên trầm giọng: “ Tam muội của ngươi còn có Huỳnh Hoa để ý, ngươi vẫn còn lo lắng như vậy?”

“ Là Phi nhi đồng ý sẽ cùng với tam muội tham dự yến tiệc sinh thần của tứ công chúa.” Linh Phi biết Kỳ Nguyên sẽ không vui khi y quá quan tâm đến ai đó, thế nhưng đối với tam muội này của mình thì y không thể không lo: “ Ta không muốn thất hứa với muội ấy, hoàng thượng để ta đi được chứ?”

Kỳ Nguyên mặt lạnh nhìn Linh Phi một hồi cuối cùng vẫn là phải chịu thua y, hắn tay lại béo lên bờ má trắng nõn của Linh Phi mới nói: “ Ta có việc không thể đi cùng ngươi, gọi Văn Huân đến theo ngươi đi.”

“ Ân hoàng thượng.” Linh Phi vui vẻ gật đầu, y sau đó suy nghĩ một chút thì hai tay nắm lấy hoàng bào của hoàng đế. Linh Phi vươn người cao hơn rồi hôn lướt qua trên môi hắn, cứ xem như có qua có lại đi.

“ Ngươi thật là.” Kỳ Nguyên nhíu lại chân mày, hắn xoay người áp vật nhỏ xuống giường lại đè lên đôi môi y. Hắn rõ ràng là hoàng đế cường đại Ân Ly quốc, là người nắm giữ thiên hạ này, thế nhưng vẫn cứ phải tự kiềm chế chính mình chỉ vì một người. Trân trọng y, nâng niu y đến đến chính bản thân cũng không nỡ làm thương tổn. Bao nhiêu… chỉ bao nhiêu đây vẫn chưa đủ, không thể đủ.Đan Na từ lúc bắt đầu đều không dám lên tiếng, nàng cùng với Nguyệt Tử Liên ngồi chung một xe ngựa lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Nhớ tới lời Thể Hà căn dặn, còn lén nhìn xem được sắc mặt không tốt của Tử Liên, Đan Na cuối cùng mới lấy hết can đảm lên tiếng: “ Đại tỷ, ta… ta đã chuẩn bị quà mừng sinh thần cho tứ công chúa, tỷ xem khăn tay này…”

Nguyệt Tử Liên không vội nói mà chỉ hơi nâng mi mắt nhìn chiếc khăn thêu trên tay Nguyệt Đan Na, cho dù lúc này không muốn nói chuyện gì cũng sẽ vì tam muội của mình làm cho tức chết.

Nguyệt Tử Liên từ nhỏ đã phải học rất nhiều thứ, tựa như thêu thùa may vá đều rất tốt, thế nên khi nhìn phụng hoàng không ra phụng hoàng, chim sẻ không ra chim sẻ kia liền muốn nghiêm giọng: “ Muội thêu là cái gì, thứ này cũng có thể làm quà mừng sinh thần cho tứ công chúa?”

“ Muội… cái này…”

“ Nếu muội đã không giỏi thì đừng làm, dùng vài thứ vòng ngọc trâm cài quý giá một chút, qua loa cũng xem tốt hơn không phải sao?” Tử Liên thật sự không thể nào thuận mắt được thêu phụng lại ra gà của Đan Na, nàng khó chịu nói: “ Một lát cũng không cần muội cứ như vậy để người khác nhìn thấy, tránh làm ta phải mất mặt.”

“ Nhưng…” Đan Na thật ra cũng từng nghĩ sẽ dùng mấy vật như vòng ngọc, nhưng vô tình lại nghe thấy Huỳnh Hoa nói rất muốn có vật gì đó do nàng làm ra để làm kỷ niệm. Đan Na bây giờ nghe Tử Liên nói mới cảm thấy lúng túng, nàng vội mang khăn bỏ lại vào khung gỗ nhỏ trên tay.

“ Nếu muội không biết nên tặng cái gì không phải nên hỏi ta một tiếng? Ta không phải đại tỷ của muội sao?” Tử Liên xem hành động của muội muội mà thở dài một hơi, nàng lại nói: “ Thật không hiểu thường ngày mẫu thân nuông chiều muội ra sao, chỉ những việc nhỏ nhặt như vậy cũng không thể làm được.”

Đan Na lại im lặng không nói mà cúi đầu, nàng chỉ là muốn khiến đại tỷ vui lên một chút mới tìm chuyện nói, trái lại càng khiến không khí giữa hai tỷ muội càng thêm ngột ngạt hơn. Nếu là Linh Phi, Đan Na nghĩ có thể sẽ bị nhị ca cười lớn một lần khi nhìn thấy khăn thêu của mình, sau đó cũng còn có thể dịu dàng với nàng nói đã làm rất tốt rồi.

Xe ngựa cuối cùng cũng ngừng lại, nghe thấy tiếng người báo đã đến cổng hoàng cung cũng không dám động. Đan Na chờ Tử Liên được a hoàn Mai Lạp dìu xuống rồi mới dám thở ra, mỗi lần ở riêng với đại tỷ của mình đều phải căng thẳng như vậy thật khiến nàng muốn nín thở đến chết.

“ Tiểu thư.” Minh Lan vén màn che trước xe, cô lại cười nói: “ Tiểu thư sao vẫn ngồi yên vậy, đến hoàng cung rồi nên tiểu thư mau xuống đi.”

“ Được rồi.” Đan Na gật đầu lại cúi người ra ngoài, nàng được Minh Lan đỡ xuống xe ngựa rồi mới nhìn xung quanh mình một lần.

Sinh thần của tứ công chúa mọi năm đều do đại công chúa làm chủ, thường sẽ chỉ tổ chức một yến tiệc nhỏ cùng mời một số tiểu thư thân thiết đến trò chuyện.

Lần này lại là do hoàng thượng tự mình định tiệc yến mới cho phép thế gia công tử, và cả một số quan nhân trẻ tuổi tham gia, thế nên trước cổng hoàng cung hiện lại có rất nhiều người đến, trên tay cũng đầy những quà mừng lớn nhỏ.

Đan Na nhất thời lại nghĩ đến khăn thêu của mình mà đỏ mặt, nàng nghĩ lời của Tử Liên cũng không phải quá đáng, chắc là phải đợi khi chỉ có tứ công chúa rồi mới dám mang ra.

“ Này làm gì vậy, đừng có chặn đường ở đó chứ.”

“ Á.” Minh Lan đang đứng bên cạnh lại bị đẩy một cái, cô vì vậy mà đụng trúng Đan Na khiến nàng đừng không vững mà ngã xuống, ngay cả hộp gỗ trên tay cũng rơi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.