“ Muội có thể chắc chắn trước khi Nguyệt Tử Liên trút hơi thở cuối cùng, linh hồn của thế tử đã bị một thứ gì đó kéo ra ngoài.”
Hoàng đế đôi mắt sắc lạnh vô hồn chợt thoáng qua một ánh hoài nghi, hắn lạnh giọng: “ Bị kéo đi?”
“ Đúng vậy.” Huỳnh Hoa vội giải thích: “ Không biết là vì nguyên do gì nhưng có thể lúc linh hồn thế tử hoán đổi cùng Nguyệt Tử Liên đã bị đưa đến nơi khác, nhưng như nhờ vào đó y đã không bị tiêu biến theo cái chết của Nguyệt Tử Liên.”
Kỳ Nguyên im lặng như đang suy nghĩ, hồi lâu mới lại buông ra tay đang túm lấy cổ Nguyệt Tử Liên, hắn không nói một tiếng lại lạnh lùng xoay lưng bỏ đi.
Bóng lưng hoàng đế lúc này không khác gì với hình ảnh mờ ảo khi đó Huỳnh Hoa nhìn thấy, chỉ riêng mình hắn cô độc đứng giữa khung cảnh hủy trời diệt đất.
Đường Kỳ Nguyên từ khi sinh ra đã sỡ hữu Vân Ấn lớn mạnh, sức mạnh vượt qua tất cả những bậc đế vương trước nay. Vân Ấn càng cường đại lại càng khó khống chế, không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể làm chủ được toàn bộ sức mạnh của mình.
Huỳnh Hoa không biết Kỳ Nguyên có thể làm chủ được Vân Ấn của hắn hay không. Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài tình trạng như vậy, chỉ sợ sớm thôi hắn sẽ không thể kiềm nén được con phẫn nộ của mình nữa.
Đưa Nguyệt Linh Phi trở về chính là giải pháp duy nhất, nếu không hậu quả sau đó chính nàng cũng không dám tưởng tượng.
“ Không thể nào đâu, ngươi nói dối.” Tử Liên lắc đầu không tin, khi đó nàng đã phải đánh đổi cả sinh mệnh của mình để đoạt được thân xác này. Như vậy thì y làm sao có khả năng quay trở lại: “ Y đã chết, Nguyệt Tử Liên đã chết rồi, làm sao có thể quay trở về được nữa. Ngươi chỉ là muốn lừa đối hoàng thượng, ta… ta mới là Nguyệt Linh Phi, ta mới thật sự là Nguyệt Linh Phi.”
Huỳnh Hoa rời mắt khỏi nơi bóng lưng hoàng đế đi khuất, nàng nhìn Nguyệt Tử Liên như vậy thật không biết là nên khinh thường hay thương hại cô ta.
“ Không.” Lại bị giữ chắc hai tay, Tử Liên hoảng sợ nhìn Huỳnh Hoa mà gào thét lớn tiếng: “ Ngươi muốn làm gì, ngươi không thể giết ta, không thể…”
“ Ta không giết ngươi, chỉ là đưa ngươi trở về đúng với vị trí của mình mà thôi.”
“ Vị trí của ta?” Vừa nghe Huỳnh Hoa nói như vậy liền khiến Tử Liên hoảng sợ: “ Không được, ngươi đừng lại đây...”
“ Nguyệt Tử Liên, ngươi dám làm ra chuyện như vậy cũng phải nên lường trước hậu quả của mình đi.” Huỳnh Hoa một tay nắm lấy khớp hàm Tử Liên bóp mạnh, nàng đổ lọ thuốc nhỏ trên tay mình vào miệng cô ta lại ép nuốt xuống: “ Thân xác này không phải của ngươi.”
“ Không… a… aaaaaa.”
Nhìn thấy Nguyệt thế tử la lớn một hồi lại gục đầu xuống không còn cử động, hai tên lính vẫn luôn giữ chặt y lại run lên một chút. Cho dù thế nào đi nữa người này vẫn là Thế tử Nguyệt Linh Phi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì bọn họ liệu có giữ mạng được hay không: “ Tứ… tứ công chúa, chuyện này…”
“ Không sao đâu.” Huỳnh Hoa nhìn Linh Phi rồi lại cúi người đích thân đỡ y nằm xuống, nàng không thể để Nguyệt Tử Liên chiếm giữ thân thể của Linh Phi quá lâu, chỉ sợ thời gian dài sẽ không có cách ép người trở ra.
Thế nhưng thân xác không có linh hồn này lại không thể giữ được bao lâu, Huỳnh Hoa trong thời gian ngắn nhất, nhất định phải tìm ra được Nguyệt Linh Phi thật sự đang ở đâu. Hơn nữa vẫn còn một chuyện khác không thể chậm trễ: “ Bảo lục hoàng tử không thể kéo dài nữa, phải sớm tìm ra Nguyệt Đan Na và đưa muội ấy trở về cung càng sớm càng tốt.”
“ Tuân lệnh tứ công chúa.”
- --------------------------------------------------------------------------------
“ Cung Ân Ly?”
Minh Hạo nghe thấy cái tên phát ra từ miệng của Linh Phi, hắn lại nhíu mày hoài nghi: “ Ngươi quen biết y?”
“ À ta… không phải, ta không biết y từ trước.” Linh Phi vội giải thích: “ Ta chỉ là vừa mới biết thôi, chính là vừa rồi thái tử Ân Ly tự mình nói tên cho ta biết.”
“ Nói cho ngươi, vừa rồi?”
Nhìn xem nam nhân trước mặt tựa như không chịu tin vào lời y nói, Linh Phi gật đầu cũng khẳng định lời nói của mình: “ Đúng vậy, ta không có nói dối. Thật sự là y nói tên cùng thân phận của mình cho ta biết.”
“ Y ở đâu?” Minh Hạo bất ngờ túm lấy cổ tay Linh Phi, hắn gắt giọng: “ Nói cho ta biết, y ở đâu?”
“ Đau…” Linh Phi nhíu mày một cái kêu đau vì cổ tay mình bị siết chặt, y cũng có thể hiểu hắn lo lắng cho nhi tử của mình mới không tức giận mà vội vàng chỉ tay về phía Ân Ly: “ Ở đây, là ngay chỗ này.”
Nhìn theo hướng tay của Linh Phi, Minh Hạo không nhìn thấy gì khác ngoài một khoảng không tĩnh lặng. Hắn không biết vì cớ gì lại muốn tin vào lời nói của oan hồn mượn xác này, mặc dù không nhìn thấy cũng không hề hướng mắt đi nơi khác: “ Thật sự là đang ở đây?”
“ Đúng vậy.” Linh Phi trả lời.
“ Ân nhi, nếu ngươi ở đây thì hãy làm gì đó để phụ hoàng biết đi được không? Xin ngươi.”
“ Phụ hoàng.” Ân Ly khẽ gọi một tiếng, thế nhưng Minh Hạo vẫn không thể nghe thấy. Hắn nhận ra thì đã sao chứ? Y vẫn không có cách để hắn nghe tiếng của mình, càng không thể chứng minh y vẫn luôn ở thật gần bên hắn.“ Xin lỗi.” Linh Phi hướng Ân Ly lên tiếng, y có chút ngần ngại vì những gì mình đang chứng kiến mới nhỏ giọng: “ Có phải ta đã nói gì không nên?”
“ Không phải.” Ân Ly mỉm cười nhìn Linh Phi lại nói: “ Ta phải nên cảm ơn vì ngươi đã xuất hiện mới phải.”
“ Vậy…”
Ân Ly nói nhanh chặn lời Linh Phi: “ Phiền ngươi nói với phụ hoàng, ta hai năm qua đều lưu lại đây chưa từng rời khỏi. Những việc người làm ta điều thấy nhưng không có cách nào đáp lời.”
“ Đ… được.” Linh Phi khẽ đáp.
Nhìn thấy gương mặt méo mó của Ân Ly khi nói ra những lời này, khiến Linh Phi đoán được một chút quan hệ của hai người họ. Tuy có thể nhìn thấy lại không thể khiến đối phương phát hiện ra sự tồn tại của mình, muốn nói hết những lời trong lòng, đối phương cũng không thể nào nghe thấy.
Suy nghĩ lại thì hiện giờ tình hình của y cũng không tốt hơn Ân Ly là bao, nếu y bị kẹt lại trong cơ thể Ân Ly, nếu y không thể quay trở về, không thể nhìn thấy hắn. Linh Phi thật không dám tưởng tượng những ngày tháng đó ra sao, y làm thế nào để vượt qua?
“ Ân Ly, y nói… muốn nhìn thấy ngươi.” Linh Phi lên tiếng, cũng ngập ngừng dò xét thái độ của Minh Hạo: “ Hai năm qua những điều mà ngươi làm y đều biết, đều hiểu, nhưng là thân bất vô kỷ.”
Minh Hạo lại nhìn Linh Phi đang trong thân xác Ân Ly, hắn trầm giọng: “ Y thật sự nói như vậy?”
“ Ân.” Linh Phi gật đầu dứt khoát.
“ Không còn giận hay trách cứ.” Minh Hạo lại hướng mắt về phía Ân Ly, cho dù hắn thật sự không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được, hai năm qua cảm giác Ân Ly vẫn đang bên cạnh, vẫn cùng hắn trò chuyện kia không phải là giả: “ Không còn giận phụ hoàng cớ sao ngươi vẫn không chịu tỉnh lại, ta chờ đợi suốt hai năm… nếu ngươi thật sự đã tha thứ vì sao vẫn như vậy nhìn phụ hoàng tự dằn vặt bản thân.”
Ân Ly cắn xuống môi dưới của mình, y nghen giọng gọi một tiếng: “ Phụ hoàng.”
“ Ngươi chỉ là nói dối đúng không? Ngươi chưa từng tha thứ ta.”
“ Không phải như vậy.” Ân Ly cho dù luôn ở đây, thế nhưng y chỉ lặng lẽ nhìn hắn mà chưa từng bước thêm một bước.
Lúc này người trước mắt đã nhận ra sự tồn tại của y, Ân Ly không cách nào lại có thể kiếm nén sự đau khổ trong lòng. Y tiến đến trước muốn vươn tay chạm đến gương mặt hắn, thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy sự mờ ảo của chính đôi tay mình, Ân Ly ngừng lại vì sợ hãi không thể chạm đến mà lặng lẻ rơi nước mắt thu tay về: “ Ân nhi rất muốn có thể tỉnh lại, được nhìn người bằng chính đôi mắt của mình, được người ôm vào lòng… Nhưng ta vẫn không có cách nào…”
Nhìn thấy một cảnh trước mặt khiến Linh Phi không biết phải nên làm như thế nào, họ rõ ràng đang đối diện lại không thể chạm đến. Hơn nữa… y lại là người đang chiếm giữ thân xác của Ân Ly, y phải nên làm thế nào mới phải?
Nguyệt Tử Liên hiện giờ có thể đã không còn nữa, thân xác của y lại đang bị nàng ta chiếm lấy. Nếu như bị tách ra khỏi cơ thể của Cung Ân Ly, nếu vậy y sẽ ra sao? Trở về thế giới của mình, hay là… hoàn toàn tan biến?
Vừa Nghĩ đến đó đã bất chợt cảm thấy sợ hãi, Linh Phi cúi gầm mặt nhìn xuống đất. Y ban đầu chỉ đều nghĩ đến có thể trở về, có thể gặp lại mẹ và bạn bè, lại có thể nằm trên giường nghe nhạc xem tiểu thuyết.
Thế nhưng không biết từ bao giờ Linh Phi đã không còn những suy nghĩ này nữa, y từ lúc nào đã chấp nhận con người mình chính là Nguyệt Linh Phi, chấp nhận cuộc sống ở thế giơi này.
“ Hoàng thượng, ta sợ.” Linh Phi khẽ siết lại bàn tay nhỏ của mình, y khẽ nghiến răng lại nhỏ giọng: “ Ta không muốn rời xa người, không muốn người quên mất ta.”
“ Phi nhi thật muốn trở về bên cạnh người.”