Mấy tên thái giám nhìn thấy Y Bình bị xô ngã liền vội chạy đến đỡ người, hắn tức giận lớn tiếng: “ Ngươi dám đẩy ngã ta?”
“ Do ngươi tự mình kiếm chuyện trước.”
“ Khốn kiếp, chỉ một ả nô tỳ như ngươi…” Y Bình chỉ tay ra lệnh cho mấy thái giám phía sau mình: “ Các ngươi đứng đó làm gì, còn không bắt chúng lại cho ta?”
“ Chuyện này…”
Đan Na lo lắng hắn gây khó dễ Sa Lan mới đứng chắn ra phía trước cô, y cũng không tin đám thái giám này dám ra tay trên người mình mới nhíu mày lên tiếng: “ Qủa thật là do ngươi tự mình kiếm chuyện trước, càng nháo loạn ngươi mới chính là người đuối lý.”
“ Vậy sao?” Y Bình cảm thấy nực cười nói: “ Ở đây toàn là người của ta, nếu bị hỏi đến ngươi nghĩ xem ai mới là kẻ chủ động kiếm chuyện trước?”
“ Người của ngươi?” Đan Na có một chút khinh thường, mắt nhìn hai nam nhân xa lạ vẫn còn đứng phía xa không dám lại gần bên này, lại nhìn đám thái giám đang cúi đầu không lên tiếng.
Y Bình cũng nhận ra có gì đó không đúng, đám người này bình thường đều hùa theo mình nghe lời như chó con, bây giờ lại im lặng như vậy mới nóng giận: “ Các ngươi chết ở đó làm gì, không nghe ta nói mau bắt người lại?”
“ Công tử, chuyện này…”
Đám nô tài trong cung bắt đầu khó xử: “ Vị này chúng ta thật sự… thật sự không đắc tội được.”
“ Cái gì mà không đắc tội được?” Y Binh kiêu ngạo nói: “ Các ngươi còn không biết trong cung này ai mới là người được hoàng thượng sủng ái nhất? Ngay cả lục hoàng tử đắc tội cũng khiến hoàng thượng phạt cấm túc, các ngươi hôm nay nếu dám cải lời, ta cũng sẽ bẩm báo cho người biết.”
“ Đây…”
“ Chuyện này.” Cả đám nô tài bắt đầu cảm thấy sợ hãi, thời gian này đúng là hoàng đế rất sủng ái vị công tử trước mặt. Hắn ở trong cung đi ngang đi dọc kiêu căng thế nào cũng thành có lý, cung nhân như bọn họ không nghe lời kết quả bị chỉnh thật rất thảm.
“ Nguyệt công tử, chúng ta chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
“ Đúng vậy, Nguyệt công tử, xin người hiểu cho.” Một thái giám run giọng nói: “ Y Bình công tử là người của hoàng thượng, chúng nô tài thật sự không dám cãi lời.”
“ Người của hoàng thượng?” Đan Na lời này nghe không cách nào lọt tai, y nhíu mày lên tiếng: “ Hậu cung ngoài hoàng hậu ra, ta chưa từng nghe nói còn có một vị phi tử nào khác.”
“ Đây… đây là vì.”
“ Nói như vậy ngươi còn không hiểu sao?” Y Bình đôi môi mỏng kéo lên mỉm cười tỏ vẻ đáng yêu nói: “ Hoàng hậu xuất cung đã bao lâu rồi, chỉ sợ hoàng thượng đến hình dáng của người ra sao cũng chẳng còn nhớ nữa. Trong cung hiện giờ một người có thể hầu hạ hoàng thượng cũng chỉ có ta, vị trí duy nhất hậu cung kia, chưa chắc sẽ không có một ngày thay đổi đâu.”
“ Ngươi dám lại bất kính với hoàng hậu, ngươi…” Sa Lan không nhịn không nổi mới muốn mắng người, không ngờ lại bị Đan Na ngăn lại: “ Thiếu gia?”
“ Ngay cả các ngươi cũng có ý nghĩ giống như hắn sao?” Đan Na đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đám Thái giám nhận ra là đang hỏi mình lại không dám trả lời, một người là đệ đệ hoàng hậu, một người lại đang được hoàng thượng hết mực sủng ái che chở. Cho dù đắc tội ai đi nữa cũng không phải chuyện tốt.
Đan Na nghiêm giọng: “ Các ngươi là phận nô tài hầu hạ chủ tử trong cung, chỉ biết lợi mình hại người, không phân biệt phải trái trắng đen. Nếu hôm nay không phải là ta mà là một người khác, chỉ e các ngươi đã sớm hùa theo hắn bắt nạt kẻ yếu thế.”
“ Nguyệt công tử tha mạng.”
Đám nô tài bị Đan Na dọa sợ đến quỳ rạp trên đất mà hô to, Sa Lan khinh thường nhìn bọn chúng rồi theo sau Đan Na rời đi.
Y Bình cũng nhận ra người này thân phận hình như cũng không nhỏ, suy nghĩ một hồi liền thấy mình không nên làm lớn chuyện. Trước tiên vẫn nên điều tra được thân phận của y là gì, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt.
“ Người này quả thật quá mức đáng ghét.” Sa Lan đi bên cạnh Đan Na lại khó chịu nói: “ Người vừa rồi cũng nghe hắn còn dám mơ mộng đến vị trí hoàng hậu, vì sao lại tha cho hắn dễ dàng như vậy.”
“ Cho dù kẻ này thật đáng ghét, nhưng hoàng thượng vẫn luôn che chở cho hắn là sự thật.” Đan Na nói: “ Chúng ta không thể biết được hoàng thượng đối với hắn như vậy có nghĩa gì, trước không cần thêm chuyện thì hơn.”
“ Nhưng…”
“ Ngươi không cần phải khó chịu làm gì.” Đan Na mỉm cười nói: “ Ta sáng hôm nay vừa hay nhận được thư tin tức từ Thái Lâm, nhị ca đã sắp trở về rồi.”
“ Hoàng hậu trở về thật sao ạ?” Sa Lan vừa nghe qua thật cảm thấy tốt hơn nhiều, cô vui vẻ nói: “ Nô tỳ thật muốn nhìn xem Y Bình kia còn có thể tiếp tục hống hách nữa hay không.”
- -------------------------------------------------------------------
Đêm hôm đó hai người hai ngựa thuận lợi nhập thành ngay cả khi đã quá giờ đóng cổng môn từ lâu, vì đêm khuya đường lớn vắng bóng người, ngựa cũng vì vậy một đường hướng hoàng cung phi nhanh.
Thái Lâm lo lắng Linh Phi vẫn chưa thuần thục cưỡi ngựa, hắn theo sát một bên nói: “ Đã sắp về đến hoàng cung, hoàng hậu không cần phải quá gấp gáp đâu ạ.”
“ Đã lâu không gặp hoàng thượng rồi, ta muốn trở về nhanh hơn một chút.” Linh Phi cười nói mà không hề giảm tốc độ xuống.
Từ khi y rời khỏi Ân Ly cũng đã trải qua ba tháng ở Thanh Yên quốc, đất nước thần bí này quả thật khiến người khác cảm thấy như rơi vào một vùng đất huyền thoại, vô cùng xinh đẹp lại dị thường. Đáng tiếc ngoài y lại không có bất cứ ai được bước vào lãnh địa của họ, ngay cả Thái Lâm lúc đến cũng bị ngăn cách bên ngoài, gần đây mới có thể liên lạc được với y.
“ Mau ngừng lại, các ngươi là ai.” Vệ quân canh giữ cửa cung chặn lại hai người đang cưỡi ngựa thẳng đến bên này: “ Có biết nơi này là đâu hay không?”
Thái Lâm bỏ xuống áo choàng che trên đầu mình, hắn lớn tiếng: “ Là ta, mau mở cổng ra nhanh lên?”
“ Thái Lâm đại nhân?” Tên lính nhận ra đối phương mới ngạc nhiên: “ Đã lâu không thấy ngài nhập cung, sao đột nhiên nửa đêm lại…”
“ Nói nhiều làm gì, còn không mau mở cổng ra?”
“ À, vâng… vâng.” Tên linh đương nhiên không thể tùy tiện để kẻ khác nửa đêm lại muốn vào cung, nhưng Thái Lâm đã làm hộ vệ thân cận bên cạnh hoàng đế khi hắn vẫn còn là thái tử, người như hắn đương nhiên có quyền ra lệnh cho đám linh nhỏ như bọn họ: “ Mau mở cổng ra.”
Tên kia không ngờ mình chỉ vừa ra lệnh mở cổng thì phía sau lại có tiếng vó ngựa cứ vậy lao thẳng đến, mắt nhìn thấy một thiếu niên bận y phục trắng thế nhưng dám cưỡi ngựa vào cửa cung mà lớn tiếng muốn ngăn lại: “ Ngươi, chờ đã…”
Thái Lâm chậm rãi xuống ngựa, hắn trầm giọng ra lệnh: “ Không được ngăn cản.”
“ Nhưng… nhưng mà.”
“ Đó là hoàng hậu.”
Chỉ một câu nói liền khiến cho cả đám người há hốc miệng ngây ra đó, hoàng hậu vừa được sắc phong chưa bao lâu đã đột nhiên biến mất không tung tích, ngay cả hoàng đế cũng chưa từng cho người tìm kiếm.
Hơn ba tháng mọi người còn cho rằng hoàng hậu sẽ không trở lại nữa, ngay cả những tin đồn về việc hoàng đế đang sủng ái vị hoàng tử con tin kia cũng truyền khắp nơi.
Vậy mà trong đêm bất ngờ vị hoàng hậu đã mất tích kia đột nhiên lại xuất hiện, còn ngang nhiên cưỡi ngựa tiến thẳng vào hoàng cung. Đây đúng là chuyện hoàng thất thì không thể nào hiểu nổi mà.
Rời khỏi ba tháng, tuy rằng Linh Phi rất thích Thanh Yên quốc thế nhưng trong lòng vẫn luôn mong có thể sớm trở về. Đây là lần đầu tiên y rời khỏi người kia thời gian dài như vậy, vậy nên hiện giờ chỉ muốn thật nhanh nhìn thấy hắn.
Cưỡi ngựa ngay trong tường thành hoàng cung đã thu hút khá nhiều sự chú ý của cung nhân, Linh Phi cho ngựa ngừng lại trước những bậc thang cao ngất của chính điện. Y sau đó tự mình chạy về hướng Thái Dương điện, không ngờ trên đường lại một lần bị quân tuần tra chặn lại.
“ Đứng lại đó, ngươi là ai?”
“ Là ta, các vị xin nhường đường.”
“ Ta?” Không phải bất cứ ai cũng đã từng gặp qua Linh Phi, nhất là khi bọn họ chỉ là mấy tên lính tuần tra đêm vô cùng nhỏ bé.
Đám lính tuần tra vì đêm tối không thể nhìn rõ người phía trước, hơn nữa tên tiểu tử này mặt còn có chút lấm lem bụi đất, nhìn làm sao cũng thấy vô cùng khả nghi.
“ Trong cung tại sao lại xuất hiện một tên tiểu… ui da…” Tên nọ còn chưa nói hết lời thì đầu mình lại bị đấm một cái thật mạnh.
Trong cả đám người ít nhất vẫn có kẻ đã ở chức vụ này lâu năm, có khả năng nhìn ra được người trước mặt là ai. Kẻ vừa ra tay đánh tên kia lập tức quỳ xuống vừa run vừa nói: “ Hoàng hậu vạn an, là… là chúng thần to gan mạo phạm, xin… xin người thứ tội.”
“ Hoàng… hoàng hậu?”
Không cần biết có phải nhận nhầm hay không, nhưng vừa thấy có người quỳ xuống xin tha thì cả đám người còn lại cũng hoảng sợ quỳ xuống hành lễ: “ Hoàng hậu vạn an, xin người thứ tội.”
“ Không biết không có tội.” Linh Phi vội hỏi: “ Hoàng thượng đã đi nghỉ hay chưa?”
“ Dạ bẩm hoàng hậu, hoàng thượng hiện vẫn phê duyệt tấu chương tại ngự thư phòng.”
“ Ngự thư phòng?” Linh Phi gật đầu nói mới xoay người về hướng ngự thư phòng chạy đi: “ Ta hiểu rồi, các ngươi cứ tiếp tục tuần tra đi.”
Nhìn thiếu niên gương mặt lấm lem vừa chạy đi mà có nhiều người vẫn còn mờ mịt, tên lính bị đánh một phát vào đầu mơ hồ hỏi: “ Thật sự là hoàng hậu sao?”
“ Ngậm miệng của ngươi lại đi.” Người kia nghiêm trọng nói: “ Vừa rồi nếu không phải ta, chỉ sợ ngươi có chết trăm lần cũng chưa đủ.”
Hắn nghe nói thì lại nghĩ vu vơ lại mấy lần cùng mọi người tán dốc lúc nhàm chán, còn từng nghe được lý do vì sao Bách quốc bị tận diệt mà không khỏi rùng mình.