Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 182: Chương 182: Bị ốm nên tạm thời không nghĩ ra tên chương




“Không thấy những tờ báo trong danh sách tiếp tục công kích chúng ta đồng thời không thể xem lại một số bài viết trước đó?” Cuối ngày, nghe thấy Liễu báo cáo lại tình hình trước khi ra về Dương Khoa nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vậy thì chắc là đoàn đội luật sư nhà em đã bắt tay vào việc rồi đấy chị ạ, đoán chừng chỉ trong nay mai là bọn họ sẽ phải công khai xin lỗi chúng ta ngay thôi.”

“Nếu là thế thật thì tình hình chuyển biến nhanh quá.” Liễu gật đầu tỏ vẻ thán phục: “Đám báo chí công kích chúng ta trong những ngày vừa qua toàn là hạng khó dây dưa, có thể khiến chúng mau chóng đi vào khuôn khổ thế này xem ra luật sư nhà em không phải dạng vừa đâu.”

“Chuyện, chú Tứ nhà em hơi bị ghê gớm đấy!... Hay ít nhất là mẹ em nói như thế, em cũng chẳng biết đâu.” Dương Khoa cười nhăn nhở rồi chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi, chị thấy thông tin chi tiết về bản cập nhật sắp tới của “Fruit Ninja” thế nào? Đã vừa ý chị chưa?”

“Ừm… cũng tạm được. Xác thực trò chơi “Fruit Ninja” bị phàn nàn rất nhiều về việc thiếu đi tính năng so tài giữa những người quen biết lẫn nhau, cho nên hệ thống bạn bè của em xuất hiện rất đúng lúc. Chỉ là có mỗi một chế độ minigame mới đi kèm với nó thôi thì tổng thể bản cập nhật lần này trông có vẻ hơi thiếu thốn.”

“Trước mắt cứ tạm thế đã chị ạ, sau này có thời gian em sẽ xem xét bổ sung thêm một số tính năng nữa. Công tác tuyên truyền đưa tin các thứ chị triển khai dần đi nhé.”

“Ừ. Kế hoạch vẫn như cũ chứ em?”

“Đúng vậy. Ngày mùng 4 chúng ta sẽ đồng thời tiến hành cả ba việc: tung ra bản cập nhật mới cho “Fruit Ninja”, đưa “Flappy Bird” lên FreeStore và đăng tải “Cut the Rope” lên trang chủ của Ninja Studio. Chị nhớ bảo anh Đức phối hợp làm việc cùng nhé, mấy lĩnh vực thuộc về trang web dạng này thì anh ấy là chuyên gia đấy.”

“Cái này thì chị công nhận, mới tuyển người này vào làm được vài ngày thôi mà trông trang web nhà mình đã sáng sủa hẳn lên. Xem ra em đúng là có năng khiếu quy tụ nhân tài về làm việc dưới trướng, Ninja Studio tuy nhỏ bé nhưng nhìn đâu cũng thấy tinh anh.” Vừa nói Liễu vừa đưa mắt quan sát mấy anh em đang ngồi chăm chú theo dõi màn hình máy tính xung quanh mình.

“Hì hì, trong đó có chị là nhân tài nổi bật nhất đấy. Chị về đây một cái bọn em đỡ đi bao nhiêu là việc!”

“Thôi khỏi nịnh, kẻo chị lại phổng mũi lên bây giờ.” Nói là vậy nhưng trên khuôn mặt Liễu vẫn thoáng hiện lên vẻ vui mừng vì được công nhận: “Chị đi về trước đây, mấy anh em ở lại làm việc nhé.”

“Ok, chào chị.”

Vẫy tao chào tạm biệt bà chị, Dương Khoa quay sang phía các thành viên tổ thiết kế cười nói: “Mấy anh cũng nghe thấy rồi chứ? Chẳng mấy chốc các tờ báo đã từng công kích chúng ta khi trước sẽ phải đăng bài xin lỗi công khai ngay thôi. Danh dự của mọi người em đòi về như đã hứa rồi nhé.”

“Ừ, thế nhưng bọn anh vẫn bị người chơi chửi bới dữ dội lắm, còn ghê hơn cả cái hồi đoạn clip giới thiệu trò chơi mới đăng tải cơ. Tiện một công chú giải quyết giúp bọn anh chuyện đó nữa thì tốt quá.” Thả con chuột trong tay ra Thiếu Hoàng quay về phía Dương Khoa phàn nàn. Kể từ khi Sao vàng lộ diện nhận lỗi trên báo chí, những tưởng cộng đồng mạng sẽ cảm thấy áy náy trong lòng dẫn đến thôi không trách cứ anh nữa nhưng không, vô số lời chửi bới vẫn tiếp tục xuất hiện đều đặn trên tài khoản Facechat của anh.

“Chịu, em chỉ đòi về được danh dự thôi. Chứ còn tiếng xấu vì đã tạo ra trò chơi “Flappy Bird” thì nó sẽ còn bám theo chúng ta cho đến khi nào “Plants vs Zombies” xuất xưởng mới thôi.” Dương Khoa bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái này thì em đã quán triệt với mọi người rồi còn gì nữa? Cứ bỏ qua mấy lời chửi bới ấy đi anh ạ, đừng quan tâm đến nó làm gì mất thời gian.”

“Không quan tâm không được ấy chứ, bây giờ cứ mở Facechat ra là chúng lại đập vào mắt anh bực hết cả mình!”

“Thì bỏ tài khoản ấy đi lập tài khoản mới?”

“Không bỏ được, tài khoản này anh dùng để liên kết với nhiều thứ lắm. Nào là tài khoản trò chơi tài khoản Hiệp hội... À đấy nói đến cái này mới nhớ, trên hệ thống đánh giá của Hiệp hội trò chơi anh vừa bị đánh tụt xuống 2,5 sao vì “Flappy Bird” rồi chú biết chưa?”

“Tụt rồi à, thế những người khác thì sao?”

“Chú bị tụt xuống 2 sao, còn lại cấp độ của những người khác vẫn được giữ nguyên không có gì thay đổi. Thế nó mới làm anh cay! Chưa kể Hưng đây vừa mới vào nghề chưa gì đã được cấp cho 1 sao, thiên vị thế chứ lị!”

“Hả, em được 1 sao á anh Hoàng? Đâu đâu cho em xem với!” Nghe thấy tin tức bất ngờ Hưng bỗng dưng nhảy thẳng đến chỗ Thiếu Hoàng. Những người khác thấy vậy cũng xúm lại bảo anh mở trang web Hiệp hội trò chơi lên để cùng nhau theo dõi đánh giá xếp hạng mới nhất của từng thành viên ngồi đây.

“... Ờ, đúng là thiên vị quá đi mất. Hồi mới xếp hạng em chỉ được mỗi 0.5 sao thôi anh Hoàng nhỉ.”

“Chà chà, đánh giá âm thanh của mình lên được một nấc nhưng số sao lại không tăng không giảm. Đúng là thú vị.”

“Thế thì Hải cũng giống anh. Số sao vẫn là 1,5 nhưng đánh giá sáng tạo lên được một nấc con. Thôi thì có tăng lên còn hơn không có.”

“... Ơ thế sao không thấy có đánh giá về chị Lam hả anh Hoàng?”

“Không có đóng góp cho trò chơi chứ sao. Cái Lam làm bên dự án phụ của chú Khoa mà Hưng quên rồi hả? Đoạn cuối cái Lam nó chỉ tham gia tô vẽ lại cảnh nền một tý thôi, làm sao mà công nhận cho được?”

“... Thôi nói chung là em chân thành “sin nỗi” anh Hoàng vì đã khiến anh bị tước mất danh hiệu tinh anh. Nhưng mà anh yên tâm đi, em cam đoan là sau này “Plants vs Zombies” ra lò kiểu gì anh cũng sẽ lên 3 sao trở lại.” Sau một hồi thảo luận với nhau về cấp độ của từng người, cảm thấy áy náy vì đã khiến cho ông anh lập dị mất đi “danh hiệu thi đua” Dương Khoa đưa tay gãi đầu hướng về phía Thiếu Hoàng nói lời xin lỗi.

“Tốt nhất là nên như thế, không thì anh sẽ dỗi chú đến hết đời luôn!” Thiếu Hoàng xua tay cười độ lượng.

“Được được, em thề em hứa em đảm bảo mà.... Thế nhưng cho đến lúc đó thì anh khóa lại tài khoản Facechat đi, đừng khoe ra để cho bàn dân thiên hạ người ta nhảy vào chửi nữa. Hoặc là chuyển về chế độ riêng tư cũng được.”

“Không không không sao lại riêng tư? Phải để chế độ công khai thì anh mới có thể khoe cho thiên hạ biết rằng anh đây là một người thành công trong cuộc sống chứ? Có thế lớp trẻ của đất nước mới có tấm gương để noi theo.”

“ ( ̄д ̄;) Thế thì mời anh chịu khó nghe chửi tiếp.” Quyết định không tranh luận với ông anh lập dị này nữa, Dương Khoa lùi lại vài bước vỗ tay: “ Thôi ngày hôm nay còn vài phút nữa mọi người nghỉ tay đi, công việc của ai còn đang dở dang thì tạm lưu lại để ngày mai làm tiếp. Bây giờ mọi người lại đây em cho xem phiên bản cập nhật mới của “Fruit Ninja” này.”

“Phiên bản mới? Sao lại có phiên bản mới, Khoa làm từ lúc nào thế?” Trọng Lâm đột nhiên trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

“Em làm từ đợt Tết đến bây giờ anh ạ.”

“Kinh, một mình chú solo từ đợt đó đến bây giờ cơ à? Mau cho bọn anh xem nào!”

“Anh Hải cho em mượn máy điện thoại. Cả các anh nữa, ai muốn thử chơi phiên bản mới thì đưa máy đây em cài luôn cho.”

Rất nhanh chóng, mọi người chuyển dời sự chú ý của mình sang phiên bản trò chơi được Dương Khoa hoàn thành chế tác vào cuối tuần trước. Sau khi tải về điện thoại của mình, ai nấy đều tỏ vẻ thán phục trước hệ thống bạn bè và chế độ chơi custom đã được thiết kế vô cùng gọn gàng và chi tiết.

“Uầy! Mọi thứ có đầy đủ hết này!” Săm soi từ đầu đến cuối danh sách bạn bè Hưng thích chí khen ngợi.

“Thế này anh em mình có thể so tài với nhau thoải mái rồi, đỡ phải dùng đủ thứ để can thiệp nữa.” Trọng Lâm tỏ vẻ phấn khích quay sang phía Thiếu Hoàng.

“Ừ nhưng anh không chơi với mày nữa đâu vì mày toàn ăn gian thôi Lâm ạ. Thua mãi chẳng vui tẹo nào.... Solo không Hiền?”

“Ok, chơi thì chơi sợ gì?”

Kế đó, các thành viên của Ninja Studio di chuyển ra ghế sô pha ngồi thành từng cặp so tài với nhau. Mặc dù chế độ custom này bê nguyên quy tắc từ chế độ “Online Versus” sang, đối với những người ngồi đây đã quá quen thuộc rồi thế nhưng họ vẫn chơi một cách say sưa. Phải đến khi trời bắt đầu sâm sẩm tối, ai nấy mới chịu rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

“Thế nào, các anh cho em xin cái đánh giá đi chứ? Làm những người đầu tiên trải nghiệm phiên bản mới có điều gì các anh chưa hài lòng không?” Dương Khoa hỏi thăm ý kiến mọi người trước khi họ chuẩn bị ra về.

“Hơi ít tính năng mới, tuy nhiên xét theo mặt nội dung thì anh nghĩ... phiên bản lần này coi như đạt yêu cầu.” Đưa mắt nhìn nhau, Thiếu Hoàng đại diện cho cả nhóm đưa ra nhận xét.

“Cùng quan điểm với Hoàng. Cơ mà từ Tết đến bây giờ tức là hai tháng, một mình sếp Khoa làm trong giờ rảnh rỗi mà được từng ấy tính năng đã là tuyệt vời quá rồi. Tay nghề lập trình của sếp Khoa khá quá.” Hiền đứng bên cạnh lên tiếng khen ngợi.

“Anh Hiền thấy lạ lắm phải không?” Duy Hải tiếp lời: “Làm việc ở đây lâu anh sẽ không thấy lạ nữa đâu. Chú Khoa đây nổi tiếng nhất phòng làm việc cũng vì sự nhanh chóng và chuẩn xác này đấy. Mọi công việc qua tay chú ấy chỉ cần làm một lần thôi là xong.”

“Thật thế à?”

“Hải nói đúng đấy, sếp Khoa của chúng ta làm một phát thôi là chuẩn chỉ ngay.” Thiếu Hoàng gật đầu công nhận.

“Ra vậy, hâm mộ thật đấy.”

“Các anh quá khen.” Dương Khoa cười bồi: “Nếu các anh thấy phiên bản này không có gì cần phải chỉnh sửa thêm thắt nữa thì cứ như vậy đi, ngày mùng 4 em sẽ cho phiên bản này lên sóng cùng với dự án phụ “Cut the Rope” của em. Đến hôm đó ai cảm thấy hứng thú với trò chơi giải đố thì ủng hộ em một lượt tải nhé.”

“Được.”

“Cuối cùng thì chú cũng chịu nhả ra rồi cơ đấy, anh còn tưởng chú om trò chơi đến hè cơ.”

“Lại còn quảng cáo nữa, sếp Khoa đúng là... (cười khổ)”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.