“750 triệu? Vậy là chia ra mỗi người được có 50 triệu thôi à, sao ít thế chị Nhung?” Sau một giây nhẩm tính Dương Khoa là người đầu tiên bày tỏ ý kiến. Theo sau đó tất cả các thành viên ham mê vật chất của Ninja Studio cũng hùa theo hắn lên tiếng chê ít.
“Mọi người bình tĩnh nào. Chị mới chỉ nói tổng lợi nhuận được mang ra phân phối là 750 triệu thôi chứ đã nói gì đến từng người được bao nhiêu đâu?” Chờ cho mọi người bình tĩnh lại Hồng Nhung mới điềm đạm giãi bày mọi nhẽ: “Thêm nữa, kể cả chia đều cho mỗi người 50 triệu cũng là quá nhiều rồi đấy.”
“Ở đây có một số thành viên đã từng làm việc cho các công ty trò chơi khác chắc cũng phải biết, chuyện khen thưởng như thế này tất cả đều thống nhất quy ra thành tháng lương. Không có ai trực tiếp đem lợi nhuận cắt ra để phân phối như chị làm đây cả, bởi vì mọi người sẽ được hưởng lợi quá nhiều chứ chẳng hề ít như sếp Khoa vừa nói.”
“Nhung nó nói đúng đó, bên SmileIndie trước của chị đây toàn khen thưởng kiểu cấp thêm hai ba tháng lương thôi. Chia lợi nhuận thế này đúng là chưa từng có luôn, bởi vì chia như thế thì tiền của các sếp đầu tư coi như lỗ vốn hết.” Liễu gật đầu tán đồng.
“Mà nhân đây Lan cũng xin nói luôn cho mọi người biết là đúng ra đợt khen thưởng lần này chị Nhung đã định đi theo phương án tính bằng tháng lương cho nó chuyên nghiệp rồi đấy. Nhưng vì Lan thấy mọi người thời gian vừa qua vất vả quá nên mới nới lỏng một chút, chứ đợi khi nào chính thức dọn sang trụ sở mới bên kia là Lan sẽ không nhượng bộ nữa đâu. Cứ dựa theo phương án tiêu chuẩn mà khen thưởng, bởi vì mặt bằng lương của mọi người cũng không phải là ít ỏi gì cho cam.” Thu Lan chốt lại làm cho bè phái ham mê vật chất Dương Khoa phải “tắt điện”.
“Thế nhưng mà em có lương đâu? Chia như thế thì phần của em bằng 0 à?” Dương Khoa vẫn cố gắng níu kéo hy vọng mong manh.
“Em là chủ doanh nghiệp rồi thì so đo với nhân viên làm gì hả Khoa? Phòng làm việc này kiếm ra bao nhiêu tiền thì nó là của em tất, em thích rút ra bao nhiêu tiền cứ việc rút. Chỉ cần nói cho chị một câu thôi để chị còn biết đường mà lo liệu.” Thu Lan thẳng thừng gạt đi, đồng thời không quên kèm theo một lời đe dọa mơ hồ. Thấy tiếp tục đấu tranh cũng chẳng làm nên cơm cháo gì thế là Dương Khoa rất thức thời im lặng không đả động đến chuyện tiền nong nhiều ít nữa.
“Ok, ta quay trở lại với việc phân phối lợi nhuận cho từng phòng ban nào.” Hồng Nhung nhanh chóng trở lại với nội dung tờ giấy đang cầm trong tay: “Thứ nhất, phòng hành chính của Lan và chị không đóng góp nhiều công sức vào cả hai giai đoạn chế tác lẫn phát hành “Flappy Bird”. Cho nên bọn chị sẽ chỉ lấy số lẻ thôi, tổng cộng là 50 triệu.”
“Một phút mặc niệm cho chị Ly chị Tú.” Trông thấy Cẩm Tú thất vọng ra mặt Dương Khoa lén lút thở ra một hơi. Vỏn vẹn 50 triệu, lại còn phải chia cho bốn người thì hiển nhiên số tiền cuối cùng về đến tay bà chị hàng xóm sẽ chẳng thể nào cao cho được.
“Tiếp theo là phòng truyền thông của chị Liễu, đi qua cân nhắc bọn em quyết định phân phối 200 triệu trong tổng số 700 triệu còn lại. Khoản này chị Liễu sẽ phụ trách chia cho các thành viên trong phòng nhé.
“Được em.”
“Như vậy là 7 thành viên còn lại của tổ thiết kế trong đó có mình được tận 500 triệu. Chia đều cho từng người cũng được hơn 70 triệu, ấm rồi!” Dương Khoa khấp khởi mừng thầm trong bụng. Thế nhưng chỉ vài giây sau hắn đã lập tức phải ngỡ ngàng khi nghe thấy Hồng Nhung tiếp tục phân chia:
“Tổ thiết kế trò chơi sẽ được nhận số tiền lớn nhất là 500 triệu, lý do là bởi thành viên đông nhất và công sức bỏ ra để làm nên trò chơi gây tiếng vang lớn trên thị trường cũng nhiều nhất. Thế nhưng xét theo khối lượng công việc trong tờ đánh giá mà Hoàng cung cấp cho bọn chị thì sếp Khoa và em Lam sẽ chỉ được lĩnh tổng cộng 100 triệu do không có nhiều đóng góp. Em Hưng và Hiền có đóng góp tương đối nên được nhận tổng cộng 130 triệu, còn lại ba người Hoàng Hải Lâm giữ vai trò chủ chốt được nhận số tiền còn lại là tổng cộng 270 triệu.”
“What?! Sao lại còn phân cấp thế nữa? Mà ý tưởng trò chơi “Flappy Bird” là của em mà, nói em không có nhiều đóng góp là sao?” Dương Khoa không nhịn được lên tiếng kêu ca.
“Thì em nhìn đây này, chị lấy căn cứ trong bản đánh giá kết quả của Hoàng chứ có phải tự dưng nói thế đâu.” Vừa nói Hồng Nhung vừa rút ra một tờ giấy phô tô từ trong cặp hồ sơ đưa cho Dương Khoa xem.
“… ĐẬU XANH ANH HOÀNG GHI CÁI GÌ THẾ NÀY?! ( `д´*) “ Chỉ mới đọc đến dòng đầu tiên “Dương Khoa: thành viên không có đóng góp gì ngoài cung cấp ý tưởng về lối chơi” trên tờ giấy hắn đã lập tức tỏ vẻ phẫn nộ. Hiển nhiên là hắn vô cùng bất ngờ trước nội dung của bản đánh giá kết quả công tác bị lãng quên.
“Ghi sự thật chứ còn gì nữa? Đúng là ngoài cung cấp ý tưởng ra chú có còn đóng góp gì nữa đâu?” Thiếu Hoàng nhún vai trả lời.
“... Nhưng ít ra anh cũng phải ghi tốt cho em một tý chứ? Hồi em làm bản đánh giá cho “Fruit Ninja” em đã cho mọi người tốt hết rồi còn gì?”
“Không được, chú là chú còn anh là anh chứ? Đánh giá qua loa như chú thì lương tâm của anh sẽ bị cắn rứt. ┐( ̄~ ̄)┌ “
“Vãi cắn rứt ạ!”
“Thôi nào sếp, đúng là mình cũng chả động chân động tay gì mấy thật mà. Có 100 triệu là tốt lắm rồi, chị với sếp cưa đôi nhé.” Thanh Lam thấy vậy bèn níu kéo Dương Khoa an ủi đôi câu. Về phần Hồng Nhung, mặc kệ sếp mình vẫn còn đang tức tối vì tin tức bất ngờ cô nhanh chóng tổng kết lại công tác chia của nói riêng và cuộc hộp nội bộ hàng tháng nói chung thay cho Thu Lan:
“Đó là phương án phân phối lợi nhuận của “Flappy Bird”. Các thành viên trong từng nhóm em vừa liệt kê sẽ tự bàn bạc để chia nốt với nhau nhé, nhưng theo ý kiến cá nhân em thì tốt nhất các nhóm nên chia đều để ai nấy khỏi phải tị nạnh. Nếu không ai còn có ý kiến gì nữa thì cuộc họp nội bộ kết thúc tại đây, lợi nhuận phân phối mọi người thống nhất thật nhanh rồi báo lại cho chị để chị còn chuyển tiền.”
“Nhất trí.”
“Sướng quá chuẩn bị nhận được một cục tiền rồi Thủy ơi.”
“Lâm đâu, ra nịnh nọt anh mày mau không anh cắt suất của mày nè.”
“… Má, vậy là lại về với con số 50 triệu. Biết vậy thì chẳng thà đem cục tiền chia đều ngay từ đầu cho xong.” Nhìn khắp một lượt gian phòng, trông thấy mọi người bán tán chuyện trò với nhau Dương Khoa bất đắc dĩ lắc đầu. Không hiểu có phải ảo giác hay không mà trong mắt hắn ai cũng có vẻ khá là hài lòng với số tiền vừa mới kiếm được từ “đại hội chia của” lần thứ hai trong năm.
Ngay đến Cẩm Tú, người vừa mới rồi còn gục mặt xuống bàn tỏ vẻ chán nản không biết được Hồng Nhung thì thầm vào tai những lời đường mật gì mà đã ngay lập tức vui tươi hơn hớn trở lại. Cảm xúc thay đổi quay ngoắt 180 độ không biết đâu mà lần!
“Đáng sợ thật, bà chị Nhung này đúng là cao thủ mua chuộc lòng người.” Đang định kéo Cẩm Tú lại gần để nói đôi ba câu tố khổ thì lại bắt gặp cảnh này, thế là Dương Khoa chán nản dựa người vào thành ghế ngước mắt nhìn lên trần nhà.
“Thôi nào, cho anh “sin nỗi” chú đi mà. Anh cũng không ngờ bản đánh giá ấy lại bị mang ra làm căn cứ khen thưởng như thế này đâu.” Khuôn mặt quay ngược của Thiếu Hoàng chợt hiện ra trước tầm mắt của hắn ngay sau đó.
“Khỏi “sin nỗi” đi, trông mặt anh cứ như là đang khoe khoang ấy. Công việc ở chỗ anh ngày hôm nay thế nào rồi?” Dương Khoa xua tay gạt đi, cứ từ nụ cười toe toét trên khuôn mặt anh là đủ thấy lời cáo lỗi vừa rồi chả có chút thành ý nào hết.
“Tiến triển rất tốt. Đại khái là sang tuần mọi thứ sẽ xong xuôi đâu vào đó.”
“Vậy thì thời gian còn lại của ngày hôm nay anh và anh Hưng kiểm tra từ đầu đến cuối một lượt dữ liệu cho em đi. Bây giờ làm sau này đỡ phải soát lại.”
“Được rồi, cái này chú cứ yên tâm để anh bố trí. Giờ bọn anh đang háo hức lắm, không có tâm trạng để làm việc đâu nên chắc là thời gian còn lại bọn anh ngồi chơi với nhau thôi.”
“Chơi WTF? Làm việc đi, hiện tại đang là thời khắc dầu sôi lửa bỏng đấy chứ không đùa đâu!”
“Bình tĩnh đi chú, anh đây còn sốt ruột hơn chú gấp vạn lần ấy chứ. Nhưng mà chú phải nghe anh, trông mọi người thế kia thì còn tâm trạng nào để mà làm việc nữa?” Dứt lời Thiếu Hoàng chỉ tay về phía các thành viên tổ thiết kế đang cười nói vui như Tết, kế đó anh vỗ vai Dương Khoa vài cái động viên rồi bỏ hắn ngồi trầm ngâm tại chỗ để nhập bọn với mọi người.
...
“Đó, các anh các chị thấy chưa. Làm lụng vất vả là thế, đến lúc khen thưởng thì lại chỉ được thưởng có tý tẹo, thử hỏi xem có ai khổ như em không?” Dương Khoa chốt lại câu chuyện bằng một lời than vãn. Sau khi nghe thấy em trai đả động đến bạn thân của mình Dương Uyên bèn thuận miệng hỏi thăm sự tình nơi phòng làm việc, thế là hắn bèn tóm lược sơ qua cho mọi người biết một hai.
“Không khổ đâu em ạ, em sướng quá thì có.”
“Đùa hay thật vậy Khoa, chị đây còn ước gì bố mẹ hay các bác chị khen thưởng như thế còn chẳng được ấy!”
“Trời ui thế là bạn thân chị chiều em hết mực rồi đấy, sướng mà không biết hưởng chứ khổ cái gì?” Chỉ là sau khi nghe xong câu chuyện, mấy anh chị thân yêu của Dương Khoa không những không đồng tình với hắn thì thôi lại còn vào hùa với nhau dạy cho hắn một bài học sinh động về chuyện khen thưởng tại các doanh nghiệp trong nước. Cảm thấy đất trời đảo điên hắn chán nản nằm vật ra sàn, tay chân dang ra đầu nghiêng về một bên mắt nhắm lại tạo thành tư thế ăn vạ tiêu chuẩn.
“Thế tức là 50 triệu em đưa hết cho bố mẹ, còn đâu quà cáp đây là em bỏ tiền túi ra mua tặng các anh chị phải không?” Dương Chính thả chiếc cà vạt vào trong hộp đóng lại cẩn thận rồi lên tiếng hỏi.
“Vâng, cũng may là em vẫn còn ít tiền dành dụm đấy. Nhưng bây giờ bảo là mua bỉm sữa cho cháu thì không có nữa đâu, tiền đó để ăn hàng ngày với cả để trù tính một số kế hoạch đã là thiếu rồi.” Mắt vẫn nhắm nghiền Dương Khoa tiếp tục than vãn. Hiển nhiên là chỉ với vỏn vẹn 50 triệu sẽ là không đủ để hắn mua sắm cho mình một đài VR chất lượng tốt nhằm mục đích “nghiên cứu” như kế hoạch đã đề ra, thế nên sau một đêm trằn trọc suy tư hắn quyết định trước đem số tiền đó chu cấp bố mẹ hết cho tròn.
Cho đến VR, đã không dùng được tiền cá nhân để mua thì dùng tiền công ty vậy. Đợi khi nào dọn sang trụ sở mới hắn nhất định sẽ nằng nặc vòi Thu Lan sắm sửa một đài cho bằng được!
“Ra vậy, có điều 50 triệu đã là nhiều lắm rồi. Bằng tiền thưởng mấy năm chỗ cơ quan anh đang làm đấy.... Thôi ngồi dậy đi Khoa, lớn rồi còn nằm vật ra giữa nhà thế này còn ra thể thống gì?”
“Anh Chính kệ em đi, em đang buồn lắm.”
“Buồn thì lên phòng mà nằm, không có nằm đây người qua người lại trông thấy lại nói nhà mình không biết dạy con cháu.” Giáo huấn em trai đôi câu xong Dương Chính quay ra chuyện trò với Dương Tâm, còn Kim Chi thì kéo Dương Uyên xuống bếp xem mẹ có cần giúp đỡ chuyện bếp núc không.
“... Ừ thì lên phòng vậy.” Về phần Dương Khoa, sau khi thấy mọi người giải tán hắn lăn lộn thêm vài cái rồi đứng dậy trèo lên gác. Không nên hiểu nhầm, hắn nghe lời anh hai không phải vì nể nang hay sợ sệt gì cả mà là vì bản thân cũng đang muốn về phòng kiểm tra tình hình biến động danh vọng của Btop trong những ngày gần đây.
Mở tủ quần áo, lôi Btop ra đặt lên bàn, nâng màn hình lên rồi bấm nút khởi động, một loạt động tác quen thuộc được Dương Khoa thực hiện trong vô thức. Và khi giao diện chính hiện ra trên màn hình, đôi mắt của hắn mới có thần trở lại.
- -- Danh vọng: -4738
- -- Dung lượng đã sử dụng: 1,57 GigaBytes / 20 GigaBytes