“Chúng ta chuẩn bị ghé thăm Navigame?!” Trông thấy hình tượng ba tòa cao ốc bên đường đập vào mắt, phản ứng đầu tiên của thành viên ngồi ghế trên là lớn tiếng tri hô.
“Nói bé thôi anh Lượng, làm gì mà ngạc nhiên như thể gặp ma giữa ban ngày vậy? (cười)”
“Ma giữa ban ngày cũng không ngạc nhiên thế này đâu sếp! Sao sếp tự dưng kéo mọi người chạy sang đây vậy? Navigame họ không chào đón chúng ta đâu, từ hồi hai công ty chính thức tách ra là bọn họ một mực xem ta như kẻ thù rồi. Giờ ta tìm đến không bị đuổi đi mới là lạ.”
“Yên chí, sự tình không đến mức bết bát như vậy đâu anh Lượng.” Choáng ngợp trước lời nói liến thoắng, người sếp trẻ trung vội vàng cất giọng trấn an thêm một lần nữa trong lúc đợi ô tô bẻ lái: “Chuyện khúc mắc trong quá khứ ấy là chuyện của các sếp già với nhau, lứa thành viên trẻ tuổi như chúng ta có can hệ gì đâu mà bảo không chào đón với cả đuổi đi? Hơn nữa như tôi vừa mới nói lý do tôi sang đây là để gặp gỡ thần tượng một thời mà, lý do đàng hoàng hẳn là bọn họ sẽ nể mặt chúng ta thôi.”
“Tức là sếp định chia rẽ quan hệ giữa Navigame và Ninja Entertainment thông qua tình hình phát hành trò chơi “Đế chế” phải không? Núp dưới danh nghĩa một chuyến viếng thăm.” Người đàn ông trung niên chậm rãi lên tiếng. Sếp trình bày cặn kẽ vậy rồi mà còn không đoán ra được mưu đồ của sếp nữa thì uổng công cắp laptop theo hầu cả năm nay.
Không có gì quá khó hiểu, chỉ là lợi dụng việc Ninja Entertainment nhảy vào thị trường trò chơi hệ máy PC và đạt được thành công ngay tức khắc để đối tác chuyên hoạt động cùng phân khúc là Navigame cảm thấy kiêng kị thôi. Có khi chẳng cần GVN bọn họ phải châm ngòi ly gián Navigame cũng đã kiêng kị sẵn rồi, cái trò “Đế chế” này thời gian gần đây thật sự quá mức nổi tiếng mà. Không có lý gì tin tức không đến được tai đám thành viên cao tầng bên đó hết.
“Đúng vậy.”
“Nham hiểm quá đấy sếp.”
“Quá khen quá khen, so với hai ông sếp Thiên Không và Hoasgame thì tôi vẫn còn thua xa. Bắn hạ “Đế chế” không cho nó trở thành trò chơi eSport chính quy, sách lược bóp chết niềm tự hào dân tộc vậy mà cũng nghĩ ra được. “ Người sếp trẻ trung vô tư cười nói không chút cố kỵ, có thể thấy đây cũng chính là phong cách đối thoại thường ngày của người này đối với cấp dưới. Một phong cách rất được hoan nghênh, nếu cứ chiếu theo nét mặt tươi tỉnh của những người đang ngồi trong xe.
Ô tô chầm chậm dừng bánh tại bãi đỗ xe nằm ngay trước mặt tòa cao ốc chính giữa, theo sau đó bốn người trong xe nhanh chóng tụ tập lại một chỗ bên ngưỡng cửa. Phân phó một người nhân viên gọi điện liên lạc “thần tượng một thời” của mình bên Navigame xong, người sếp trẻ trung quay sang nhắn nhủ người đàn ông trung niên chuẩn bị sẵn sàng:
“Lát nữa khi nào trình bày thì có bao nhiêu nội dung anh liệt kê ra hết nhé. Cả nội dung nhóm Trung Anh chuẩn bị nữa, vừa gửi vào hòm thư đấy anh lấy ra rồi ghép nhanh vào slide của anh luôn.”
“Ớ, thế Trung Anh không….”
“Tôi cho nhóm đó về trước rồi. Đi thăm hỏi thôi kéo đoàn kéo lũ tới đây làm gì, rồi người ta lại sinh nghi.”
“... Vâng.”
“Đánh giá tổng kết cho mỗi nội dung cố gắng nghiêm trọng hóa vấn đề lên một chút, tốt nhất là làm cho mấy thành viên bên phía Navigame ai nấy đều phải giật mình. Còn có nghi kỵ gì thì cứ gạt qua một bên, để đến khi trình bày xong xuôi tôi sẽ đứng ra xử lý.”
“Vâng, nhưng có lẽ... chiêu trò chia rẽ tình đoàn kết này không có khả năng thành công đâu sếp. Vì nếu có khả năng thành công thì mấy công ty lớn kia người ta đã thực hiện từ lâu rồi.” Đợi sếp nhắn nhủ xong người đàn ông trung niên mới chậm rãi nêu ra suy nghĩ của mình. Thật vậy, trong thân tâm ông luôn cảm thấy kế sách này của sếp lớn có xác suất thành công quá thấp. Nếu Navigame dễ bị tác động thì đã có ối kẻ thứ ba tìm đến xúi bẩy cắt đứt quan hệ hợp tác với Ninja Entertainment rồi, chứ chẳng chờ tới lượt GVN bọn họ.
Chưa kể hai tháng qua đi, mắt thấy “Đế chế” ngày càng thu hút nhiều người chơi tìm đến nhưng Navigame vẫn bình chân như vại chẳng có ý kiến gì, giống kiểu không coi trò chơi đó là mối uy hiếp đối với bản thân mình vậy. Thế thì liệu bọn họ có cơ may nào trong việc thuyết phục người ta không chứ, khi bên nào bên nấy đều chẳng phải kẻ ngu ngốc gì?
“Tôi biết. Và thú thực tôi cũng không trông mong gì việc chia rẽ thành công ngay bây giờ đâu.” Ngoài dự liệu của người đàn ông trùm niên, người sếp trẻ trung của GVN thản nhiên gật đầu biểu thị bản thân đã lường trước mọi thứ: “Bất quá cái đó không trọng yếu, trọng yếu là ta có thể lợi dụng tình thế trước mắt reo rắc sự kiêng kỵ trong lòng mấy lão sếp quản lý Navigame. Một khi đã bắt đầu kiêng kỵ đối phương rồi thì cứ thế tích tụ theo thời gian, kiểu gì cũng phải có ngày hai bên nảy sinh mâu thuẫn xung đột lẫn nhau. Khi đó ta ở ngoài bồi thêm tý củi lửa là mối quan hệ hợp tác vỡ tan ngay.”
“... Thì ra là vậy. Sếp muốn tác động từ từ theo kiểu mưa dầm thấm đất.” Trải qua vài giây suy tư lời sếp vừa nói người đàn ông trung niên đưa tay gãi nhẹ má tỏ vẻ dần dần hiểu ra.
“Chính xác. Đồng thời dựa theo tiếng tăm ngày càng tăng cao của “Đế chế” thì nếu không có biến cố nào xảy ra, khả năng rất lớn kết quả sẽ đúng như những gì tôi mong muốn. Nếu Navigame muốn tiếp tục ăn nên làm ra tại phân khúc trò chơi PC như những năm trước, vậy thì họ sẽ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc xem “Đế chế” và cha đẻ của nó là Ninja Entertainment như một đối thủ cạnh tranh đáng gờm. Còn thắc mắc gì nữa không?”
“... Còn một thắc mắc thôi ạ.” Quay đầu ra phía sau lưng, thấy đồng nghiệp của mình vẫn còn đang bận bịu liên hệ thu xếp một cuộc gặp gỡ đột xuất người trung niên quyết định hỏi thêm: “Ngoài sách lược này ra thì ta còn động thái nào nhắm vào Ninja Entertainment nữa không sếp?”
“Không.”
“Không…. Tức là, để chèn ép Ninja Entertainment ta chỉ tiến hành mỗi một chiêu số này thôi hả sếp?”
“Đúng.” Nói đến đây trên khuôn mặt người sếp trẻ trung lại hiện ra nét cười: “Sao, có phải thấy tôi hơi bị hời hợt thật đúng không?”
“... Có một chút ạ. Vì cho dù sách lược này thành công đi chăng nữa thì cũng không gây hại gì nhiều đến Ninja Entertainment. Đối với liên minh hợp tác ba bên thì chừng ấy đóng góp thật chẳng thấm vào đâu.”
“Vậy anh có biết là, đứng trên vị thế hiện tại của GVN chúng ta chỉ cần làm như vậy thôi là hợp lý hợp tình nhất không?” Nụ cười biến mất nhanh như khi nó xuất hiện, người sếp trẻ trung của GVN nhỏ giọng giảng giải: “Đúng, chẳng ai muốn nhìn thấy cảnh Ninja Entertainment ngoi lên sánh vai với năm công ty lớn trong nước thật. Thế nhưng tại sao chúng ta lại phải chạy theo tiết tấu của đám Hoasgame hay là Thiên Không?”
“Mấy lão già mưu mô ấy thích phức tạp hóa mọi chuyện lên thì kệ họ chứ. Hiện tại Ninja Entertainment tập trung chuyển sang khai phá thị trường trò chơi PC, không tiếp tục chế tác trò chơi di động GVN chúng ta cầu còn chẳng được nữa là. Cứ để mấy kẻ có quan hệ cạnh tranh trực tiếp với Ninja Entertainment như Thiên Không, Hoasgame hay thậm chí là cả Navigame nhức đầu đi, chúng ta cứ tập trung làm chuyện chúng ta nên làm. Thỉnh thoảng nhảy ra châm ngòi khích bác là được.”
“Sao sếp biết được Ninja Entertainment sẽ không tiếp tục chế tác trò chơi di động? Năm vừa rồi họ vẫn cho ra đời “Angry Birds” và tiến hành cập nhật nội dung mới đến tận bây giờ đấy.” Người đàn ông trung niên vẫn cố nói cứng.
“Vì tôi cũng thuộc tuýp sếp trẻ trung năng động giống như thanh niên Dương Khoa ở bên đó, thế nên tôi có thể đoán được phần nào tâm tư của cậu ta vào thời điểm này. Với chuỗi chiến tích oanh liệt đã đạt được, cậu ta chắc chắn sẽ tiếp tục đầu nhập tinh lực vào mặt trận PC, hay tham vọng hơn là nhăm nhe đổ bộ lên hệ máy tối thượng VR. Như vậy sẽ chừa lại thị trường trò chơi di động để chúng ta có cơ hội khẳng định lại vị thế dẫn đầu sau từng ấy năm tháng hụt hơi.”
“... Chà, sếp phân tích nghe cũng có lý.”
“Chả có lý quá ấy chứ!” Thấy người đàn ông trung niên tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận lý lẽ mình vừa đưa ra người sếp trẻ trung vỗ vai cười mắng: “Lại nói, thực ra tôi khá là thưởng thức đám người Ninja Entertainment đấy. Giá như thằng Quốc phòng phát hành không vì chút lợi ích trước mắt mà phá hỏng đại cục thì hiện giờ GVN vẫn là đối tác của Ninja Entertainment rồi. Có khi còn thuộc hàng thân cận giống Navigame ấy, chứ chả việc gì phải đi tính kế chèn ép đối phương như một sự đã rồi thế này đâu. Hết vụ “Fruit Ninja” rồi đến vụ “Plants vs Zombies”, đợt đấy tôi mà nắm quyền chính thức là tôi cho thằng Quốc ra bã!”
“Sếp ơi thu xếp hẹn gặp mặt xong rồi ạ. May quá phó giám đốc Khải đang rảnh rỗi.” Giữa lúc người đàn ông trung niên không biết nên nói gì tiếp theo thì người đồng nghiệp của anh phía sau lưng đã lên tiếng giải vây. Nghe thấy vậy người sếp trẻ trung cũng thu hồi cảm xúc không chửi bới suông nữa, anh vuốt lại vạt áo cho thẳng thớm rồi quay người dẫn đội tiến vào.
“À suýt chút nữa thì quên mất.” Tiến vào thang máy trống trải, trong lúc chờ lên tới địa điểm hẹn gặp người sếp trẻ trung nhỏ giọng thì thầm vào tai một thành viên dưới trướng: “Lát nữa anh thông báo bộ môn thiết kế trò chơi rằng chiều nay tất cả các thành viên chủ chốt phải tham dự một cuộc họp đột xuất nhé. Thời gian… hai giờ chiều đi. Địa điểm thì anh thu xếp.”
“Vâng, nhưng họp về vấn đề gì thế ạ?”
“Làm một trò chơi mới, lấy cảm hứng từ cái trò “Angry Birds” của Ninja Entertainment nhưng sẽ dung nhập yếu tố nhiều người chơi thay vì chỉ chơi một người. Nhớ nhắn thêm rằng ý tưởng ấy do chính tôi nghĩ ra xem phản ứng mọi người thế nào.”
“Thưa vâng.”
“Tốt. Đến rồi này, vào gặp thần tượng của tôi thôi.” Đoạn người sếp trẻ trung của GVN khoan thai bước ra khỏi thang máy, nét cười đọng lại trên khuôn mặt rạng rỡ như ánh bình minh.
…
- ---------
Chung cuộc, ba công ty đầu ngành tại thị trường trò chơi nội địa là Hoasgame, GVN và Thiên Không vẫn tìm được tiếng nói chung trong việc lên kế hoạch ngáng đường Ninja Entertainment không cho nó ngoi lên “ngồi chiếu trên”. Chỉ là song song với đó ai nấy đều giữ cho riêng mình những chiêu số hiểm độc, không hé răng tiết lộ cho hai đối tác kia biết dù chỉ là nửa lời.
Điều này cũng chú định sẵn liên minh ba nhà lần này vẫn cứ là một liên minh lỏng lẻo hệt như phi vụ hạ bệ “Plants vs Zombies” trong quá khứ. Và tất nhiên liệu liên minh này có thể đạt được thành công trong việc kìm hãm sự phát triển thần tốc của Ninja Entertainment hay không thì tương lai chúng ta sẽ có được đáp án. Còn bây giờ chúng ta hãy cùng nhau trở lại với Dương Khoa - nhân vật chính của bộ truyện, người được săn đón ráo riết nhất làng trò chơi nội địa ở thời điểm hiện tại, đồng thời cũng là tâm điểm của cơn bão ngầm đang nổi lên trong chính cái làng trò chơi ấy.
Dương gia, ngày chủ nhật đầu tiên của tháng mười.
“Chính, “bơm” anh 500 gỗ. Nhanh.”
“Không có.”
“(Quay đầu sang trái) Không cái mông! Một nghìn hai trăm mấy chục gỗ thế kia mà kêu không cái gì? Lươn lẹo…. Đi mà, cho anh nhanh để anh còn mua xe tên (Scorpion).”
“Không là không.”
“(Bĩu môi) Khiếp keo kiệt! Hồi bé chú xin anh tiền lúc nào anh cũng cho chú ngay, vậy mà bây giờ xin lại có tý gỗ cũng khó khăn.”
“Căn bản là em phải đóng một dãy nhà cung bây giờ, năm nhà cung hết gần nghìn gỗ rồi còn gì nữa đâu mà cho anh? Với lại anh lên gì không lên, đi lên xe tên để ngựa Khoa nó chém tan tành à?”
“(Quay đầu sang phải) Yên tâm đi, lúc đầu Khoa em đánh ngựa làm màu tý thôi chứ giờ chuyển sang chơi con gì tay rìu tay khiên tộc Vikings rồi. Giờ lên xe tên bắn xuyên tâm liên vài nhát chết hết ngay!”
“ ( ̄д ̄;) Có thể đừng “đá map” trắng trợn vậy được không anh Tâm? Chơi thế thì còn gì là vui nữa?” Ngoài phòng khách, giờ phút này ba anh em nhà Dương Trạch đang cùng với một chàng trai lạ mặt thi đua “chạy dân” trên bốn chiếc laptop cấu hình siêu khỏe kê sát cạnh nhau. Thấy “bài vở” bị người anh cả tự nhiên hơn ruồi làm lộ hết cả, có chút khó chịu Dương Khoa ngay lập tức quay sang phàn nàn.