“Gớm quá! Mới may mắn “lên đồng” được một quả đã kêu “elo vô cực” ngay rồi! ( ̄ヮ ̄) “
“May là may thế chó nào? LadyNinja vô địch! (đập gậy cổ vũ liên hồi)”
“Hê, tách quân rồi xách cung chạy vòng vòng khắp căn cứ như này ai chả làm được? Ông Tít-sờ-cô này chỉ được cái “nâng bi” em gái là nhanh, high với chả light. ( ̄、 ̄〃) “
“Gáy vừa thôi bạn. “Ai chả làm được”, bên kia toàn tuyển thủ chuyên nghiệp đấy giỏi thì bạn thử lên mà làm xem? Liệu có bằng được một phần mười em Linh không mà gáy?”
“Quả vừa nãy chị Linh đánh “bay” thật ông ạ. Bắn tên chíu chíu mấy phát chết ngay lính chùy, ảo tung chảo!”
“Thì bị quân chị Sóc đánh yếu sẵn rồi làm gì chả chết? Nhưng ừ phải công nhận quả vừa nãy bà chị Linh đánh hay, xin lỗi chị nghìn lần vì lúc đầu em trót mở mồm chê bai ạ. ┐( ̄ヘ ̄)┌ “
Mất cả chục giây đồng hồ định thần, cuối cùng các khán giả mới bắt đầu nhao nhao bày tỏ quan điểm của mình sau khi chứng kiến pha điều quân “ảo diệu” đến từ bóng hồng một mực bị đánh giá thấp phía đoàn đội LadyNinja. Ý kiến dĩ nhiên là không hề đồng nhất, người tâng bốc Thùy Linh lên tận mây xanh kẻ lại cho rằng chẳng qua là được nữ thần vận may chiếu cố nên mới thế. Chứ nếu đó mà là thực lực thật sự của cô thì LadyNinja đã chẳng thi đấu một cách chật vật suốt từ lúc vòng chung kết bắt đầu khởi tranh đến tận bây giờ.
Nhưng nói gì thì nói, ai nấy đều ngầm thừa nhận với nhau rằng họ không ngờ Thùy Linh cô lại có một khoảnh khắc thi đấu xuất thần đến vậy. Đúng kiểu điều thần kỳ xảy đến vào lúc con người ta ít mong đợi nó nhất, và nhờ có nó mà giờ đây LadyNinja đang vươn lên chiếm giữ ưu thế khá rõ ràng trước đối thủ sừng sỏ NorthWind. Chỉ cần cung thủ sản sinh không ngừng thì đám lính chùy nhà Malay sẽ không còn là mối uy hiếp nữa, toàn đội NorthWind buộc phải đưa ra những sách lược chống đỡ mới nếu không muốn chứng kiến cảnh tượng nhà Incas tiếp tục bị dí cho không tài nào ngóc nổi đầu lên.
Mà đưa ra sách lược chống đỡ mới thì cũng đồng nghĩa với việc hao tổn ít nhiều tài nguyên vào những trận đánh sớm, tự mình chấp nhận chịu thiệt trong cuộc chạy đua vũ trang đời cao với cặp bài trùng Kim Cúc - Thảo Hân. Hai người này từ đầu đến cuối không hề động quân tham chiến cùng đàn em, song timeline vẫn nở rất đều và điểm số xếp hạng cũng đang không ngừng dâng cao. Có là kẻ ngu đi chăng nữa cũng biết họ đang đẩy mạnh phát triển kinh tế, gấp rút tiến lên đời 3 để mở khóa binh chủng mạnh mẽ. Giờ NorthWind đầu tư quá đà vào lĩnh vực quân sự thì đến lúc đối phương đẩy ra được cung kỵ, ngựa chém vân vân…, không có lực lượng tương ứng để chống trả họ chỉ có nước bó tay toàn tập thôi.
Tiến thoái lưỡng nan a.
“Sao đẩy cung vào nhiệt tình thế nhờ? Này thì hồi thế quái nào.... Nhật Anh, ông có quản được hộ tôi không đấy?” Quay trở lại đoàn đội NorthWind, mắt thấy cung thủ phe đối phương tràn vào căn cứ ngày một nhiều Hữu tiếp tục lớn tiếng kêu rên. Chúng vô tư đi lại vòng quanh căn cứ địa nhà anh như đang dạo mát ngoài công viên vậy, thi thoảng lại giương cung cài tên bắn tỉa nông dân Incas lạc đàn hay “thả diều” đám lính Malay cục súc. Vừa gây thiệt hại lớn vừa tạo cảm giác sỉ nhục cực mạnh trong mắt người chơi lẫn người xem.
Không thể tin nổi một tuyển thủ chuyên nghiệp như anh lại có ngày bị hội chị em phụ nữ hành cho ra bã thế này, giờ thì làm ăn phát triển kinh tế trong yên bình đã chính thức trở thành một ước vọng xa vời. Chưa kể, bảo đối phương sở hữu đẳng cấp tương đồng với anh còn đỡ chứ cái cô nàng tuyển thủ KupyLinh này thì…. Chẳng nhẽ anh chàng đồng đội lo xa thái quá của anh nói đúng, không lo thi đấu tử tế thì NorthWind ắt phải đối diện với nguy cơ thua cuộc nhãn tiền?
“... Chịu. Không quản được.”
Nhật Anh đáp lại gỏn lọn, tay gom toàn bộ số lính chùy đang có bỏ không đuổi theo cung thủ Persians nữa. Thay vào đó anh cho chúng quay sang đánh giết dứt điểm đám tàn quân Tây Ban Nha, sau khi đánh xong mới mở miệng nói tiếp: “Cung bên họ nhiều quá rồi, giờ đẩy bộ binh ra bao nhiêu chết bấy nhiêu. Xóc ném lao đi, tôi cũng bắt đầu xóc rồi đây.”
“Tài nguyên không đủ. Dân làm ruộng chạy hết rồi, ai có thức ăn cho xin một ít xóc lao với. Có thêm gỗ nữa thì càng tốt.”
“-NorthWind.Pyo đã chuyển giao cho NorthWind.Huwux 200 thức ăn.”
“-NorthWind.Pyo đã chuyển giao cho NorthWind.Huwux 200 gỗ.”
“-NorthWind.Quyyeu08 đã chuyển giao cho NorthWind.Huwux 300 thức ăn.”
Hữu vừa mới dứt câu, hai thành viên im hơi lặng tiếng còn lại trong đội lập tức mở bảng thông thương gửi đến anh tài nguyên cứu trợ. Khuôn mặt thoáng hiện một tia hoan hỉ, anh vội vàng tìm đến trường bắn cung vừa xây xong chiêu mộ nhiều lính ném lao hết mức có thể, mồm miệng không quên cảm ơn cộng thêm than thở đôi câu: “Cảm ơn anh em nha. Đều là bị tấn công sớm mà trận này bên ta có vẻ chật vật quá, khác hẳn trận trước chưa gì đã ngửa tay xin viện trợ làm khổ anh em.”
“Anh Hữu nói thế, đánh đội phải đùm bọc nhau chứ. Thiếu tài nguyên cứ gọi em, em chuẩn bị sẵn sàng rồi yên tâm.”
“Đồng quan điểm. Với cả ông Hữu không làm ăn được thì cho dân chạy sang nhà tôi đi, có cả ruộng thừa cho ông khai thác đây này.” Hai người đồng đội lần lượt đáp lại.
“À được được, đợi tý tôi xem như nào đã nhé. (quay đầu) Ông Nhật Anh có ném lao chưa, có rồi thì đẩy ra thủ nhà hộ tôi trước đi. Một lát nữa quân tôi lên sau.”
“Chưa có. Cứ bình tĩnh đừng cuống, đẩy quân lên lẻ bị bắt chết giờ.”
Khuyên bảo đồng đội bình tĩnh xong, Nhật Anh điều động toàn bộ số lính chùy còn sót lại sau cuộc chiến tụ tập kế bên nhà chính Incas, thế đánh chuyển từ tấn công mặc định sang phòng thủ khu vực để cho chúng khỏi chạy lung tung. Tiếp đến, anh quay về căn cứ địa của mình đánh giá qua công cuộc phát triển kinh tế hiện thời, lượng tài nguyên đang có trong kho rồi cắn răng đầu tư tài nguyên chiêu mộ khắc tinh của dòng cung thủ Archer - lính ném lao Skirmisher. Tuy đơn vị quân “rác” này không tốn vàng, song chiêu mộ chúng tại giai đoạn này vẫn cứ là một gánh nặng nhất định đối với bất kỳ ai vì tốn thức ăn - tài nguyên cần phải “ôm” thật nhiều để nhảy đời 3 sớm. Chưa kể lính ném lao chỉ giỏi bắt nạt cung thủ và cùng lắm là lính giáo, khi đương đầu với các loại quân khác chúng tỏ ra cực kỳ vô dụng yếu đuối. Tập trung chiêu mộ chúng trong khi bản thân còn đang ngụp lặn tại đời 2 rõ ràng không phải là một nước đi khôn ngoan.
Nhưng thôi kệ đi.
Biết là đối phương giăng ra cái bẫy hao tiền tốn của nhưng anh không thể không nhắm mắt bước chân vào, vì nhà Incas mà triệt để “sập bàn” thì ba đánh bốn kiểu gì NorthWind cũng thua. Tập trung đùm bọc nhau bây giờ rồi tý nữa cả đám cố gắng tìm đường sống trong chỗ chết mới là phương án xử lý đúng đắn nhất, huống hồ bên anh cũng không phải là không có sẵn sách lược xoay chuyển cục diện rối ren trước mắt. Vẫn còn đó hai thành viên không ngừng bám đuổi đối phương trong khoản phát triển kinh tế, hy vọng là họ có thể thay anh làm nên chuyện tại ván so tài này.
Không bị quân địch truy đuổi áp sát nữa, toán cung thủ Persians rất nhanh tụ tập lại thành đội ngũ rồi quay ngược trở về tìm diệt quân dân hai nhà Incas - Malay. Quân số nhiều lên theo thời gian nên hỏa lực mà chúng phát ra ở thời điểm hiện tại ngày càng trở nên đáng sợ, cơ hồ cứ mỗi một loạt mưa tên trúng đích là một sinh mệnh xấu số bị mang đi. Bất quá lúc này nhà Malay tinh ranh đã sớm cho lính chùy trú đóng dưới hiên nhà chính Incas, có công trình đứng ra “bảo kê” nên toán cung thủ Persians không dám mon men lại gần. Nông dân Incas thì một nửa cố gắng bám trụ kế bên đám lính Malay, nửa còn lại không biết trốn biệt đi đâu hết cả. Tìm mãi không thấy nên sau cùng chúng đành chuyển sang bắn phá nhà cửa xung quanh, thuận tiện rình giết bất kỳ sinh vật sống lạc đàn nào trong tầm mắt.
Hai bên cứ thế một mực giằng co với thiệt hại tiếp tục đổ xuống đầu các chàng trai, thẳng đến tận hai phút sau NorthWind mới bắt đầu tiến hành phản công tổng lực với hai tiểu đội lính ném lao tiến đánh hai đầu. Vì sở hữu khả năng khắc chế cứng nên chúng không mất quá nhiều thời gian để đánh bật cung thủ Persians ra khỏi bờ cõi, ngắm nhìn quân địch cuối cùng cũng chịu xách cung rút chạy khỏi căn cứ cả Hữu lẫn Nhật anh không hẹn mà gặp thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm. Chỉ là giữa lúc ai nấy còn chưa kịp tỏ vẻ mừng vui thì thử thách khắc nghiệt mới đã lại tìm đến với họ, thông qua ba dòng chữ ngắn gọn bắt mắt đột ngột xuất hiện trên màn hình:
“-Sóc Bông đã tiến lên thời kỳ phong kiến.”
“-Hani đã tiến lên thời kỳ phục hưng.”
“-Yurin đã tiến lên thời kỳ phục hưng.”
“Nhảy 3 đúng giờ phết nhể.” Đảo mắt nhìn cột mốc thời gian một cái, Nhật Anh tắc lưỡi thầm nhủ rồi hướng về phía đồng đội hỏi thăm: “Hai anh em nhảy đời 3 chưa thế? Bên kia nhảy xong rồi kìa.”
“Chưa.” x2
“(Nhướn mày) Chưa á? Sao chậm thế?”
“Chưa tích đủ thức ăn.”
“Chưa đủ? Chưa đủ là thế quái nào, tầm này….”
“Thì ban nãy phải gửi thức ăn cho anh Hữu xóc ném lao với hồi dân còn gì? Trừ thêm cả thuế đời 2 mất nhiều phết đấy chứ có đùa đâu?” Một trong hai thành viên được Nhật Anh hỏi đến lên tiếng giải thích, người còn lại tuy không nói gì nhưng đoán chừng cũng có lý do tương tự. Lòng thất vọng tột độ vì niềm hy vọng tan vỡ trong khoảnh khắc, song bề ngoài Nhật Anh vẫn gắng gượng hỏi vớt:
“Thế nhưng ngay bây giờ nhảy đời thì vẫn nhảy được chứ?”
“Khó lắm, chắc phải một phút nữa mới nhảy được.”
“... Tôi cũng thế nhé.”
“... Thôi thế thì xong rồi. Hữu ơi là Hữu!”
Chán chường, Nhật Anh không chút cố kỵ “tế” người đội trưởng một câu, bàn tay trái bất giác buông bàn phím đưa lên trán gãi gãi vài cái - dấu hiệu cho thấy bản thân anh đang nhất thời lâm vào bế tắc. Thấy vậy Hữu cũng chỉ đành hướng về phía người đồng đội hải tâm phân phó, giọng điệu mềm mỏng hết sức có thể:
“Được rồi Nhật Anh, trận này coi như tính hết lỗi ở tôi đi. Giờ tôi sẽ chủ động quây kín tường đá để làm “máy bơm” cấp lại tài nguyên cho cả đội. Ông cứ tập trung lên đời ra quân cùng anh em, đừng tốn công thủ nhà hộ tôi nữa. Đến đây tôi sẽ tự lo liệu.”
“Tự lo liệu? Bên kia chuẩn bị cho quân đời 3 đánh hội đồng nhà ông đến nơi rồi, ông tự lo liệu thế quái nào được mà nói hay thế? Cho nông dân ra đấm nhau với Knight à?”
“Tường đá, không nghe thấy tôi nói à Nhật Anh? Với cả làm gì mà ông sốt sồn sột lên thế, sự tình chắc gì đã nghiêm trọng đến nỗi ấy?”
“Chắc gì đã đến nỗi ấy? Ông đang ngủ mơ đấy à Hữu? Nhớ lại trận đấu đầu tiên xem lối đánh người ta như nào. Không có lợi thế gì người ta còn cố dồn sức đánh một nhà chết hẳn chứ đừng nói nhà cửa của ông đang tàn tạ như này. Tý nữa quân đối phương mà không đứng đầy nhà ông tôi đi bằng tay cho ông xem!”
“... Vậy cũng được, dù sao trận này tôi cũng xác định là mình “phế” rồi. Nghe tôi Nhật Anh, đừng hy sinh vì tôi nữa nó không đáng đâu…. Cả hai đứa kia nữa, giữ lấy tài nguyên mà lên đời. Đừng gửi thêm, cũng đừng cứu anh.”
Cứ việc Hữu cũng có cái lý của mình khi cho rằng toàn đội nên từ bỏ gánh nặng là bản thân mình để chuyên tâm đối phó với bốn cô gái quỷ quyệt, song cái câu “vậy cũng được” vẫn khiến cho Nhật Anh cảm thấy nghẹn đắng trong lòng. Những phút tiếp sau đó phong độ thi đấu của anh giảm sút thấy rõ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ thao tác nơi chàng tuyển thủ nghiêm túc tụt dốc không phanh. Trong khi đó, đúng như những gì anh nói ngay khi lên đời 3 thành công liên quân LadyNinja không chút do dự cho hàng đàn ngựa chém - Knight đạp thẳng vào căn cứ địa Incas tàn tạ, không thèm để ý đến bất kỳ mục tiêu nào khác trên bản đồ rộng lớn.
Đậm chất thấy bở thì đào mãi.
Nhưng chẳng ai trách gì được các bóng hồng. Vì triệt để loại bỏ một thế lực thù địch cụ thể vẫn tốt hơn là đánh dàn trải các thế lực thù địch, và điều đó luôn đúng trong bất kỳ trò chơi chiến thuật thời gian thực nào. Đổi lại là người khác chắc ai cũng sẽ “thấy bở thì đào mãi” như vậy mà thôi, có khi còn hung ác hơn cũng chưa biết chừng.