“Trick bẩn?”
Thấy tên mình được đồng đội xướng lên, theo bản năng Nhật Anh nhíu mày tỏ vẻ bất ngờ: “Là sao? Bị nông dân tràn sang quấy rối hay gì?”
“Không phải! Bị giết cừu!”
Người đội trưởng tên Hữu vừa dứt lời cũng là lúc con cừu thứ hai trong đàn cừu đứng chờ bên ngoài nhà chính bị đối phương hạ sát, mặc cho những thao tác micro di chuyển đậm chất còn nước còn tát của anh. Mắt thấy con ngựa dò đáng ghét sau khi khiến anh tổn thất tới 200 thức ăn “hoang” vẫn không có ý định dừng lại, anh vội vàng cho toàn bộ số nông dân đang làm ăn ngay gần đó chạy vào bên trong nhà chính, ý đồ sử dụng khả năng bắn tên phòng thủ của công trình hòng đánh đuổi địch quân.
Mà lại, nếu có thể thuận thế bắn chết địch quân được luôn thì càng tốt. Con ngựa dò này gây ra quá nhiều rắc rối đến với anh rồi, giết đi cho yên tâm.
Bất quá không đầy một giây sau Hữu lập tức hối hận vì hành động ứng phó tức thời này của anh. Không còn bất kỳ nông dân nào trong tầm nhìn nữa, toàn bộ số cừu chưa bị làm thịt còn sót lại lập tức “đổi màu” theo phe ngựa dò đối phương. Và chỉ chờ có thế chúng lập tức xoay cái thân hình béo tròn bỏ chạy tứ tán mỗi con một hướng, giống như là đã dự mưu với nhau từ trước rồi vậy.
“Đù chết rồi! Nước đi nhầm cho đi lại cái! Xì tốp pờ lít!” Hoảng hốt, Hữu lại vội vàng cắt bớt nông dân từ trong nhà chính chạy ra nhằm “xin” lại đàn cừu về tay. Thế nhưng đối phương làm sao có thể để cho anh được như ý chứ, chỉ thấy con ngựa dò của tuyển thủ bí danh Sóc Bông sau khi kết thúc tiết mục chém giết phủ đầu lập tức quay ra đồng hành cùng hai con cừu chưa bị bắt lại. Có người “chăn dắt” mới thế là chúng cứ thế lầm lũi bỏ chạy mỗi lúc một xa, mặc kệ đám nông dân lẽo đẽo đuổi theo phía sau.
Thao tác micro thật sự rất ảo diệu, không chút nào thua kém mấy đối thủ sừng sỏ Hữu vẫn thường chạm trán trong cuộc đời tuyển thủ chuyên nghiệp của mình. Ý thức được rằng bây giờ mà không hành động thật nhanh và quyết đoán thì bản thân sẽ thiệt to, cuối cùng anh đành cắn răng cho thêm cả số nông dân đang khai thác gỗ lên đường tham chiến. Một tốp vượt lên trước hai con cừu cản bước đi của chúng, tốp còn lại rút ra dao rựa nhắm thẳng con ngựa dò đâm chọt cho bằng chết mới thôi.
Cuộc giao tranh lộn bậy đột ngột xảy ra nhanh chóng tiến vào tầm mắt hai bình luận viên - những người hiện đang có chút buồn chán vì thời điểm khai cuộc vốn không có mấy điểm nhấn để mà tác nghiệp. Theo giao diện chính tìm đến khu vực bị đánh dấu trên minimap, Nhật Phong mở to mắt cất giọng hào hứng:
“Giao tranh rất sớm tại khu vực nhà Incas, rất nhiều nông dân đang đổ ra vây giết một con ngựa dò. Bỏ hết nhà cửa không thèm làm ăn luôn, không hiểu.... Ô có cừu. À thì ra là tranh giành mấy con cừu đến mức choảng nhau thưa quý bạn và các vị. Nhưng tại sao giờ này vẫn còn cừu chưa làm thịt hết nhờ? Lại còn đang bị ngựa dò Tây Ban Nha kéo đi nữa. Nhà Incas tìm sót chăng?”
“Ngựa dò di chuyển zíc-zắc rất khó chịu! Đàn cừu thì cứ lững thững đi sát bên cạnh…. Ấy từ từ! Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế này? Gần nhà chính Incas có xác cừu, hai cái xác chết thẳng cẳng giữa đất trống trông rất vô duyên! Không tuyển thủ nào mổ thịt cừu xa nhà vậy đâu, phải chăng vừa có một pha deny (thuật ngữ, chỉ hành động ngăn chặn không cho đối phương lấy tài nguyên) cừu ở đây!?”
“Khả năng cao là deny cừu thật anh Phong.” Khách mời Hạnh Đào không chịu thua kém xen vào: “Kịch bản theo tôi nghĩ là ngựa dò nhà Tây Ban Nha bắt gặp đàn cừu nhà Incas chưa làm thịt hết thế là rẽ vào chém giết. Xong rồi bằng một cách thần kỳ nào đấy ngựa dò cướp được cừu rồi dắt cả đám chạy đi, dân Incas không còn lựa chọn nào khác đành phải đuổi theo lấy lại.”
“Vâng ra tay nhắm thẳng vào nguồn thức ăn khởi điểm của đối phương, một miếng đánh rất cục đến từ bóng hồng nhỏ tuổi nhất đội LadyNinja…. Ngựa dò vẫn đang đánh võng nhưng xem chừng khó rồi, nông dân nhà Incas đang vọt lên bao vây thành vòng tròn. Nên bỏ cừu chạy lấy người đi thôi.... Không! Nhà Tây Ban Nha chấp nhận hy sinh ngựa dò để câu kéo thời gian lâu hết mức có thể.”
— QUẢNG CÁO —
“Nhìn màn ảnh camera tuyển thủ Sóc Bông kìa. Cướp cừu không thành công, ngựa dò khởi điểm cũng mất nhưng trông cô vẫn rất vui vẻ. Này thì chắc chắn cô là tác giả của hai cái xác cừu chúng ta vừa thấy ban nãy rồi, hy sinh một con ngựa dò để lấy đi hai con cừu của đối phương là một cuộc đổi chác có lãi. Phải tôi thì tôi cũng vui!”
“Sai rồi anh Phong, phải là lấy đi ba con cừu mới đúng. Nhìn ô vuông đang chạy trên minimap hướng 8 giờ đi.” Hạnh Đào lên tiếng sửa lại cho đúng. Quả thực ở góc 8 giờ nhà Incas có một con cừu thành công trốn thoát khỏi sự truy bắt của nông dân, có lẽ là do sự chú ý của người chơi dồn phần lớn vào con ngựa dò Tây Ban Nha cùng hai con cừu đi ngược chiều nên nó đã may mắn lọt lưới.
“Ố ồ, vậy là tổng hóa đơn nhà Incas phải chi trả đã lên tới ba con cừu! Một bất lợi quá lớn tại thời điểm đầu game! Trong khi đó nhà Tây Ban Nha hy sinh một con ngựa dò, nhưng lại dắt về được một con cừu và có thể biến nó thành đơn vị dò đường thay thế…. Vâng đúng là cho cừu đi dò đường thật, tầm nhìn hạn chế di chuyển chậm chạp nhưng không sao! Không trâu bắt chó đi cày, pha xử lý quá tốt đến từ tuyển thủ Sóc Bông!”
Nhật Phong buông lời khen chốt hạ. Cùng lúc này thì Hữu đã hoàn tất công tác bắt lại đàn cừu bỏ trốn và chuyển sang thống kê thiệt hại sau pha đột kích mới rồi. Một con cừu thừa dịp loạn bỏ trốn, cộng thêm hai con cừu bỏ mạng lúc đầu nữa là mất ba con cừu tất cả, quy đổi ra tài nguyên cũng phải xấp xỉ 250 thức ăn. Chưa kể mạch khai thác tài nguyên ban đầu còn bị ngắt quãng nữa, thiệt hại quá lớn đến công cuộc gây dựng căn cứ những phút tiếp theo khiến anh không khỏi cảm thấy khó chịu:
“Toang quá! Em gái Sóc Bông này chơi hung hãn thật đấy, hở ra một cái là lãnh đủ!”
“Làm sao mà để người ta giết được cừu ghê vậy? Lúc tìm thấy ông không làm thịt luôn à?” Đến đây Nhật Anh mới mở miệng hỏi chuyện tiếp.
“Chậc, thì lúc đầu tôi tìm thấy bụi quả trước thế là đóng cối xay “ăn” trước. Mãi sau mới tìm thấy cừu cùng con lợn rừng, đang định cho dân chuẩn bị làm thịt cả thể thì bị công vào.”
“... Ông chơi thế mà lúc đầu vẫn đủ lực để “xóc” dân?”
“Đủ chứ, nhà Incas được cho một con súc vật miễn phí mà.... Cay thật, giờ bị thọt mất mấy trăm thức ăn như này không biết tý có “nhảy đời” chuẩn được không nữa.”
“Đã đi hái quả trước lại còn để mất cừu thì có mà chuẩn vào mắt, chơi bao nhiêu lâu rồi vẫn nói câu ngớ ngẩn! Đánh chết không hết cái thói chủ quan!”
Trong đầu nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Nhật Anh lại từ tốn trấn an: “Cố gắng thì chắc là được ông cứ yên tâm. Trường hợp đuối quá thì ông cứ đóng ruộng sớm rồi lên từ từ, chậm một tý cũng không sao bọn tôi bao bọc ông cho.”
— QUẢNG CÁO —
“Đúng đấy anh Hữu. Cứ bình tĩnh lát thiếu thức ăn bảo em, em bơm!”
“Thôi đừng bơm, để ông Hữu khổ sở tý cũng được cho kèo nó cân. Thắng dễ quá cũng chán lắm.”
Hai thành viên còn lại trong đội không chút phân vân hùa theo. Thấy thế Hữu bèn gật nhẹ đầu biểu thị cảm kích, sau đó anh nhắm mắt lắc đầu vài cái lấy lại tinh thần rồi tập trung xử lý cục diện rối rắm trước mắt. Bất quá thân tâm anh lúc này, cũng như phần đông thành viên NorthWind vẫn không hề coi trọng LadyNinja, ai nấy đều cho là miếng đánh bất ngờ vừa rồi của tuyển thủ Sóc Bông thành công phần lớn nhờ vào may mắn chứ chẳng phải thực lực. Vậy nên khi sóng gió qua đi anh hồn nhiên cho nông dân đi làm ăn bình thường trở lại mà không ngờ rằng, chỉ một chốc lát thôi nó sẽ lại ập đến lần nữa.
“Nhà Incas trong cánh mất ba cừu nhé các chị. Có một con em cướp được đang cho chạy về, chị nào muốn thì bảo em em đẩy sang.” Ở phía bên kia chiến tuyến Thảo My hướng về phía đàn chị hỏi thăm ý kiến, nụ cười trên khuôn mặt không hiểu sao càng trông càng thấy rùng mình sởn hết gai ốc.
“Oa, giỏi lắm em yêu!”
“Em dùng luôn đi My, dò đường hay làm thịt luôn tùy ý. Chị không cần đâu.” Kim Cúc và Thảo Hân lần lượt hồi đáp.
“Em cũng không cần. Giờ em có đủ tài nguyên để “khô máu” tới chết rồi. Không bằng….” Con mắt liếc qua màn hình máy tính liền kề, Thảo My ngừng lại đánh giá tình hình kinh tế nơi Thùy Linh một chút. Không quá khởi sắc như ván đầu tiên vớ được chủng tộc “làm ăn giỏi” Aztec, để mà bám sát chiến thuật cả đội đang vận hành thì lấy trình độ của cô có hơi bị miễn cưỡng. Không suy nghĩ gì nhiều cô lập tức đem con cừu vừa khổ công giành giật được cho đối tượng bản thân ghét nhất trần đời, coi như bản thân từ bỏ lợi thế để nhiều thêm một phần đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ đi đúng hướng: “... Chị Linh lấy con cừu này đi, giết nó cũng được thêm gần hai dân đấy.”
“... Hả? (• __ •?) ”
“Làm thịt cừu. Đang từ hướng 2 giờ về nhà chị đấy, chú ý giúp em.”
Lại thêm một sự chi viện vô tư nữa đến từ vị trí Thảo My khiến cho Thùy Linh tiếp tục choáng váng một phen. Có điều trong lúc bản thân còn đang ú ớ chưa kịp nghĩ ra lời nào để nói thì Thảo Hân đã vội vã cướp lời, vẻ mặt ngưng trọng: “Này từ từ, “khô máu” là sao đấy hả My em? Lại chuẩn bị không tuân theo chiến thuật cả đội đề ra đấy đúng không?”
“Chuẩn đó chị.”
Thảo Hân: ( ̄ д  ̄;)
— QUẢNG CÁO —
“Chị đừng lo. Mọi người cứ phát triển như bình thường, để mình em đi vặn chết nhà Incas là được rồi. Vớ vẩn có khi còn đè được thêm cả nhà Malay liền kề ấy chứ, còn lại ba đánh hai các chị tha hồ mà tung hoành.”
“Lý thuyết hay lắm My em, nhưng cụ thể thì em định hành động như nào. Phải nói ra để bọn chị còn biết đường chuẩn bị tâm lý với cả phối hợp chứ?”
“À, cái đó thì các chị sẽ biết ngay thôi.”
Đoạn Thảo My ngậm chặt miệng không nói nữa, tay nhấn chuột đẩy một tốp bốn nông dân lên đường thẳng hướng căn cứ địa tộc Incas. Khoảng chừng hai phút sau, ngay khi đến nơi cô lập tức cho dân đóng thật nhanh một cái trại lính Barrack nằm chình ình giữa lối đi. Lại tốn thêm hai phút để trại lính được dựng lên và sản sinh một tiểu đội Militia - binh chủng yếu đuối bậc nhất trong trò chơi, xong xuôi đâu đấy cô mới đẩy chúng tràn vào bên trong căn cứ địa tộc Incas, ý đồ vùi dập đối phương ngay tại đời 1 - Dark Age triệt để bộc lộ ra trước mặt toàn dân.
“-Cảnh báo: Bạn đang bị Sóc Bông tấn công.”
“Gì nữ…. Đậu phụ, vác Militia đi bem nhau luôn, nhất em gái!” Chứng kiến cái tên quen thuộc lại hiện diện trên màn hình máy tính thêm một lần nữa, người đội trưởng tên Hữu chép miệng kêu rên lấy lệ. Một mặt thực hiện thao tác “chạy dân” hết sức nhuần nhuyễn, mặt khác anh quay ra cảnh báo đồng đội xung quanh: “Anh em chú ý, nhà Tây Ban Nha dốc hết vốn đánh đời 1. Khả năng nhà quân đặt ở khu vực lân cận đây thôi.”
“Cần đẩy ít quân trợ giúp không? Tôi vừa vặn xây xong nhà quân.” Không hiểu sao sau khi nghe thấy đồng đội báo tin tức mới nhất Nhật Anh đột nhiên đánh hơi thấy có gì đó không ổn, thế là anh chủ động ngỏ lời trợ giúp.
“Không cần. Để tôi tự quây rào gỗ là được rồi, tý lên đời 2 ra cung đẩy lùi được ngay.” Khước từ lời trợ giúp xong Hữu mò vào nhà chính nhấn chuột vào nút lên đời, sau đó chia một ít dân xây dựng vài dải hàng rào bao bọc lại khu vực khai thác gỗ chính. Nếu là những lúc bình thường thì anh có thể trực tiếp ra quân choảng nhau trực diện với đối phương luôn, thế nhưng riêng tại trận đấu này anh lại không thể làm như vậy do trước đó căn cứ bị mất tới ba con cừu. Tài nguyên cơ sở thiếu hụt dẫn đến nền móng kinh tế không được lý tưởng như kỳ vọng, nếu giờ này mà còn phung phí thức ăn ra thêm quân nữa thì nó lại đúng ý đối phương muốn quá.
Chi bằng tạm thời nhẫn nhịn phòng ngự tiêu cực một chút. Đợi bao giờ nhảy lên đời 2 có cung thủ mình vờn nhau với em gái này sau. ┐( ̄ヘ ̄)┌
Mộng tưởng đánh cho giai nhân biết thế nào là lễ hội xuất hiện trong đầu làm Hữu bất giác nở nụ cười trên môi. Chỉ là nụ cười ấy tắt nhanh như chớp giật đêm đông, khi từ phía sau lưng toán lính Militia một nhóm nông dân Tây Ban Nha đột ngột vọt lên. Thấy nông dân Incas đang gấp rút quây rào gỗ cách ly địch quân chúng lăn xả vào giúp đỡ ngay bằng cách… xây thêm một lớp rào gỗ khác bao kín bên ngoài.