“Ý ông là sao, nói rõ ràng một chút coi?” Từ phía điện thoại truyền ra thanh âm có phần ngạc nhiên, biểu thị chủ nhân của nó dường như đang cảm thấy khó hiểu trước những gì vừa được nghe.
“Thôi đi, ông thừa biết tôi muốn nói gì rồi còn làm bộ nữa.”
Pierre nhanh chóng lên tiếng vạch trần đối phương “giả ngu” rồi ngừng lại trong một vài giây. Thấy đối phương im lặng không nói không rằng, giống như thể đến chết cũng không thừa nhận thế là lá bài trong tay lập tức lật ngửa: “Doanh số phát hành của “Age of Empires”, kể từ thời điểm ra mắt đến nay. Ông nói trò chơi đó chỉ bán chạy lúc đầu do cơ chế, nội dung lạ lẫm làm dân tình tò mò mua thử về chơi thôi. Về sau đánh giá của lớp người chơi tiên phong ra lò một cái là doanh số giảm sút thê thảm, gần như biến mất khỏi thị trường luôn. Ấy thế mà trong tài liệu đám Ninja vừa đưa tôi số liệu phát hành trò chơi đó lại tốt đến mức đủ khiến cho khối công ty phát hành trò chơi phải ao ước. Thậm chí nó còn không thua kém quá nhiều so với trò chơi biểu tượng của các ông cùng thời kỳ đâu.”
“Nào, đến bây giờ thì ông còn gì để nói nữa? Báo trước, nếu ông còn định lừa tôi bằng mấy câu thoại nhảm nhí lúc đầu thì cuộc đối thoại này sẽ ngay lập tức được chấm dứt. Nghiêm túc đấy.”
“... Số liệu đám Ninja đó đưa ông là giả, chúng bị thổi phồng quá mức nhằm đánh lừa ông thì sao?”
“(Cười khẩy) Ôi tất nhiên rồi, số liệu có thể là giả. Cho nên ông nghĩ rằng người như tôi sẽ không tiến hành điều tra tính chân thực của chúng trước khi tìm đến ông chất vấn? Ông coi tôi là ai vậy, một thằng con nít hay một tay mơ mới hành nghề?”
“Cả hai?”
“... Ha ha, đến giờ này mà ông vẫn còn có thể đùa cợt với tôi được? Tốt lắm, xem ra ngay từ đầu ông đã không có thành ý rồi. Vậy thì thỏa thuận giữa hai ta chấm dứt ở đây, chào tạm biệt và chúc ông một ngày tốt l….”
“Từ từ đã nào! Đừng có cúp máy Pierre!”
Thấy Pierre có dấu hiệu muốn cúp máy thật, đối tượng chuyện trò qua điện thoại mới tỏ vẻ thất thố lớn tiếng níu kéo. Kế đó giọng điệu của người này bắt đầu trở nên mềm mỏng: “Được rồi, tôi thừa nhận là trước đó tôi nói chuyện có hơi… viển vông chút xíu. Thế nhưng điều ấy đâu có ảnh hưởng gì tới thỏa thuận hợp tác giữa hai ta chứ? Ý tôi là, có ăn may một lần thì đám Ninja đó cũng chỉ là thế lực ngoại lai non trẻ, chúng ta hợp lực dằn mặt chúng một trận không phải….”
“Xin lỗi ông, không những có ảnh hưởng mà ảnh hưởng còn quá lớn là đằng khác.”
Không muốn nghe thêm những lời vô nghĩa Pierre vội vã ngắt lời: “Một công ty sở hữu sản phẩm bán chạy như vậy hiển nhiên là không thiếu tiền vốn hợp tác với phe làm truyền thông bọn tôi. Nguyên bản tôi tin tưởng ông, cho rằng khó có thể kiếm chác gì từ bọn chúng nên mới nghe theo lời ông hứa suông lúc đầu, coi như ông nợ tôi một lần rồi tương lai hoàn trả sau. Nhưng ông biết không, mười lăm phút trước tôi thử thăm dò bọn chúng với cái giá gấp đôi cho một thương vụ hợp tác tuyên truyền thông thường, và ông đoán xem phản ứng đầu tiên của bọn chúng là gì?”
“Chê đắt?”
“Sai lè! Chúng gật đầu đồng ý, ngay và luôn không hề do dự! Nếu không nhớ đến thỏa thuận ngầm với ông thì giờ này tôi hẳn là đang ngồi đếm tiền chứ không phải cầm điện thoại nói chuyện phải trái thế này…. Tóm gọn, đám Ninja ấy đáng để coi trọng chứ không phải không, và vì ông nên tôi vừa mới để vuột khỏi tay một cơ hội kiếm chác ngon lành. Do đó thỏa thuận giữa chúng ta cần phải được bàn lại ngay bây giờ, chuyện làm ăn nghiêm túc không thể dựa vào lời hứa hẹn mịt mờ từ một phía được.”
“... Xem ra trông chờ ông giúp đỡ một cách vô tư đúng là một chuyện hão huyền đó Pierre. Cả đời này có thể không qua lại với ông thì tốt biết mấy.”
“Thôi nào, chúng ta đều biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra mà. Tất nhiên, trừ phi một trong hai ta chuyển sang mảnh đất khác công tác, hoặc là chấp nhận thối lui khỏi ngành trò chơi.”
Nghe thấy tiếng thở dài cảm thán vọng ra từ loa điện thoại, biết rằng đối phương chuẩn bị thỏa hiệp Pierre nở nụ cười đắc ý đi thẳng vào vấn đề: “Cái tôi muốn ở đây cũng không có gì phức tạp và làm khó ông hết, lợi ích thực chất để quên đi tổn thất không mong muốn là được rồi. Tốt nhất là có thể hiện thực hóa nó ngay và luôn, còn không thì cần có một xác nhận thỏa đáng tới từ phía ông cho tôi yên tâm.”
“Thực chất? Tốt, tôi có thể chi ra thù lao ngang ngửa những gì đám Ninja kia có thể trả cho ông. Thế đã đủ thỏa mãn ông chưa?”
“Còn thiếu nhiều lắm, cái giá ngang bằng không đủ để tôi gạt đám Ninja đó sang một bên đâu. Hơn nữa, như ban nãy tôi vừa nói bọn chúng còn định nhờ tôi tác động vào ban tổ chức giải Video Game Awards, để “Age of Empires” có thể thuận lợi thu hoạch đề danh. Nếu tôi và bọn chúng hợp tác cùng nhau, sau khi sự thành kiểu gì tôi cũng sẽ nhận được thêm một khoản hậu tạ lót tay. Cộng thêm xuyên suốt quá trình vận động tôi còn có vô khối cơ hội ăn bớt nếu khôn khéo, bấy nhiêu thứ cộng vào thừa sức áp đảo chỗ thù lao cỏn con của ông rồi. Một lời đề nghị chả có tý hấp dẫn nào hết, mong ông đừng nên đưa ra những lời tương tự nữa.”
“Để cho rõ ràng nhé, ông cũng bớt bớt đi Pierre đừng có vẽ vời thêm ra để lòe tôi. Chắc gì đám Ninja ấy đã quyết chí tranh giải Video Game Awards năm nay? Tôi còn lạ gì việc ông toàn thêm mắm thêm…. Ấy khoan, giữ máy chờ tôi một lúc. Có việc gấp.”
Lời phản bác mới nói được một nửa đối phương đã thỉnh cầu tạm ngừng, chắc là đột nhiên có công chuyện gấp. Pierre thấy thế liền ậm ừ chấp thuận, tay bật chế độ chờ trên điện thoại rồi nén nó sang một bên nhìn ngắm mây trời qua khung cửa sổ. Trải qua năm phút đồng hồ đợi chờ trong tĩnh lặng, cuối cùng đối phương mới chủ động nối lại cuộc chuyện trò, đi đầu là một câu chửi bới to và rõ ràng:
“*** ***, may mà ứng đối nhanh chứ để bọn này tự do phát triển thật không biết sự tình còn hỏng bét đến mức nào nữa.”
“Sao đấy?” Nghe thấy thế Pierre vội vã hỏi han.
“Không có gì, mới xác nhận nội dung cuộc gặp mặt giữa ông với đám Ninja đó nên hơi xúc động một chút…. Mặc dù không muốn một chút nào cả, song tôi phải thừa nhận những gì ông vừa nói là hoàn toàn đúng. Đám Ninja ấy có vẻ quyết chí tranh giải Video Game Awards năm nay thật, đã dạng này thì chúng ta càng phải tìm cách ngăn chặn bọn chúng, không thể để cho bọn chúng được như ý.”
“(Khịt mũi) “Chúng ta” á, kết luận hơi vội vàng đấy…. Mà ông đã xác minh được thông tin rồi sao? Nhanh vậy?”
“Chuyện hệ trọng phải nhanh chứ. Mà thôi không vòng vo nữa, liên quan đến thù lao thay mặt công ty tôi sẽ trả ông 100000 EUR. Số tiền này bao gồm khoản tiền ngang bằng những gì đám Ninja phải trả cho ông để tuyên truyền trò chơi trên SKAR, phần còn thừa coi như bù đắp lợi ích mà ông mất đi từ hoạt động móc nối với người của Video Game Awards. Thế nào?”
“Mỗi 100000? Các ông định đuổi ăn mày hả?” Thêm một lần nữa Pierre lên tiếng chê ít.
“Ông thông cảm. Tôi chỉ có quyền tự chủ trong khoảng đấy thôi, nhiều hơn nữa thì tôi cần xin chỉ thị của cấp cao hơn. Ngoài ra, thỏa thuận sơ bộ có thể thành lập giữa tôi với ông ngay bây giờ, nhưng tiền thì tôi sẽ giải ngân trong vòng mười ngày nhé Pierre.”
“Không thể nhận toàn bộ ngay lập tức được sao? Công ty ông thiếu gì tiền đâu mà phải giải ngân? Lại còn tận mười ngày nữa, tôi không thể đợi lâu thế được!”
“Này là cách thức làm việc của công ty tôi từ xưa đến nay, ông còn lạ gì nữa mà phải hỏi lại Pierre? Với cả mười ngày là quá dễ dãi cho ông rồi, tôi còn chưa tính sổ chuyện ông giấu tôi chừa lại một “cửa” tái hợp với đám Ninja kia đâu.”
Đến đây người chuyện trò qua điện thoại với Pierre đột nhiên trầm giọng chất vấn ngược lại, phía cuối còn mịt mờ tỏ ý uy hiếp: “Ban nãy ông nói vì tôi nên ông từ chối hợp tác với bọn chúng nhưng sự thật lại chẳng phải như thế. Không có cái gọi là từ chối, ông chỉ đơn giản là giả vờ giả vịt rằng mình đang bận để trì hoãn thương vụ ít lâu mà thôi. Thái độ lấp lửng vậy chắc là để lừa gạt kiếm chác bên tôi một phen rồi sau đó quay lại hợp tác với bọn chúng như chưa có gì xảy ra hả? Ý tưởng đáng khen đấy ông bạn, có điều làm người đừng sống hai mặt thế. Kẻo mất toi cái địa vị khó khăn lắm mới ngoi lên được lúc nào không biết đấy.”
“... Chà chà, không ngờ chi tiết này mà ông cũng moi ra được. Chứng tỏ nguồn kiểm chứng tin tức của ông không tầm thường đâu.”
Bị đối phương vạch trần tâm tư song Pierre vẫn tỏ ra hết sức bình thản, giống như thể “sống hai mặt” là một điều gì đó hết sức bình thường vậy. Nếp nhăn trên mặt đồng loạt co lại rồi giãn ra trong thoáng chốc, tay bình luận trò chơi bản địa thủng thẳng đưa ra mức giá bản thân cho là hợp lý: “Mức giá 100000 không thể chấp nhận được, trừ đi khoản nộp lại cho SKAR thì chẳng còn lại bao nhiêu cho tôi. Lại còn rủi ro đến từ việc giải ngân…. Nể tình sau này chúng ta còn nhiều dịp làm ăn cùng nhau, tôi muốn 200000.”
“... Tôi sẽ chuyển lời của ông đến cấp cao hơn của tôi, nhưng theo quan điểm của tôi trăm phần trăm đề nghị ấy sẽ bị bác bỏ. Nhiều lắm bọn tôi cho ông thêm được 20000 EUR nữa là hết mức.” Và thế là tiết mục cò kè mặc cả bắt đầu diễn ra, bất chấp việc người đang trò chuyện cùng Pierre vừa mới tuyên bố rằng bản thân không có quyền đưa ra mức giá đàm phán lớn hơn 100000 EUR. Vô cùng khó hiểu trong mắt bất kỳ ai, song Pierre lại chẳng hề để bụng mảy may. Vì thông qua quá trình xác minh vừa rồi ông khá chắc rằng đối phương là kẻ cẩn trọng, không có lý do gì lại hớ hênh đến mức tự tiện hành xử như thế hết. Tám chín phần mười là cái “cấp cao hơn” trong miệng đối phương đang trực tiếp theo dõi hai người cãi cọ tay đôi, cũng như âm thầm đưa ra chỉ thị từ phía sau màn.
“190000. Công tác vận động phiếu bầu tại Video Game Awards nó có bộ khung giá cả ngầm rồi, ông trả thù lao như thế chẳng khác gì phá giá!”
“Nhưng lần này ông cầm tiền của tôi chỉ để ngồi một chỗ nhìn đám Ninja khổ sở, chứ không bỏ công đi vận động phiếu bầu như bình thường hiểu không? 125000. Bằng lòng với những gì kiếm được đi, đừng tham lam!”
“180000! Không thì tôi có lựa chọn khác hay hơn là gọi đám Ninja quay về chỗ tôi. Ông nói đúng, tôi vẫn còn chừa lại khả năng tái hợp với chúng đấy, và chắc hẳn đó không phải là cảnh tượng mà ông, hay bất cứ cái cấp cao nào phía sau ông muốn thấy chứ?”
“Vì tình yêu với Chúa, 130000 hoặc ông cứ thoải mái mà hiện thực hóa cái lựa chọn hay hơn đó của ông đi Pierre. Một đám bị hành hạ đến mất trắng cả đêm không ngủ có thể quay về tìm ông thì tôi sẵn sàng múa thoát y ngoài đại lộ 193 luôn!”
Hai người cứ thế cãi cọ không ngừng trong suốt cả chục phút đồng hồ sau đó. Để rồi khi đôi bên tìm được tiếng nói chung thì không ngoài dự liệu, mức giá thỏa thuận lại là con số trung bình cộng của hai mức giá khởi điểm - motip quen thuộc của mấy quyển tiểu thuyết mạng rác rưởi đôi lúc chúng ta không may vớ phải. Nỗ lực hít thở đều đều để ổn định cảm xúc trở lại, chưa kịp buông lời chốt hạ thì đối tượng trò chuyện cùng Pierre chợt đưa ra thêm yêu cầu:
“Bỏ qua mức giá đã thỏa thuận xong, tôi còn có một yêu cầu nữa muốn ông thực hiện cho tôi Pierre: ông đã viện cớ trì hoãn thương vụ hợp tác với đám Ninja rồi thì trong vòng mười ngày tới phiền ông tiến hành trì hoãn đến cùng. Càng lâu càng tốt.”
“Tôi có thể biết lý do không?” Chẳng cần đối phương yêu cầu thì Pierre cũng định xử lý tình huống theo kiểu dây dưa như vậy. Ai bảo cái thế lực quấy phá tìm đến ông này chỉ chịu chuyển tiền theo dạng giải ngân nhỏ giọt từng cục một chứ, trời mới biết mọi sự diễn ra thuận lợi hay là đến nửa đường đối phương lại lật lọng tìm cách chơi ông một vố. Ngay lập tức cắt đứt quan hệ với “đàn cừu” ngốc nghếch lắm tiền Ninja rõ ràng không phải là một sự lựa chọn khôn ngoan, nhưng vì tò mò nên tay bình luận trò chơi bản địa vẫn mở miệng hỏi nguyên do.