Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 610: Chương 610: Khởi đầu thất bại (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Có sếp Khoa tham gia cùng thì còn gì bằng. Sếp Khoa tuyệt nhất!”

Không đợi “nhân tố chủ chốt” Xuân Quế hồi đáp, người bạn chí cốt Duy Hải của anh đã mở miệng tung hô Dương Khoa như một thói quen, sau đó là huých vai đối phương ra chiều đắc ý: “Thấy chưa, đã bảo sếp Khoa tâm lý với thoải mái lắm không sao đâu mà lại. Cứ lo vớ lo vẩn.”

“Ơ kìa. Lo thì lo chứ sao mà biết chắc chắn được là không sao? Có ông mới vớ vẩn ấy.”

Một mặt cười mắng Duy Hải, mặt khác Xuân Quế tiếp tục hướng về phía Dương Khoa cất giọng băn khoăn: “Sếp Khoa đã tạo điều kiện như vậy thì không còn gì tốt hơn ạ. Cơ mà, cá nhân ờ… Quế thấy yêu cầu vẫn phải đảm bảo tiến độ chung của sếp có hơi bị… khó thực hiện. Mong sếp du di cho một chút, vì để xây dựng hệ thống mới thì Quế và mọi người….”

“Sẽ phải tạm dừng việc thiết kế nội dung trước mắt để tập trung nghiên cứu đúng không? Và cái này thì sẽ gây ảnh hưởng đến năng suất của cả đội.” Hiểu ý tứ đối phương muốn nói Dương Khoa khoát tay cắt lời.

“... Vâng, đúng đó sếp.”

“Thế nhưng du di thì không du di được. Hiện tại mọi kế hoạch tuyên truyền phát hành liên quan đến “GunBound” đều đã được ấn định xong xuôi hết rồi, thậm chí có một vài cái đã đi vào giai đoạn thực hiện. Trừ phi có sự cố bất khả kháng xảy ra, bằng không chúng ta buộc phải có thành phẩm cuối cùng đúng hẹn để đảm bảo kế hoạch không bị nhỡ nhàng. Mấy anh em thông cảm.”

“Nghiêm trọng đến vậy cơ hả chú Khoa? Là kế hoạch gì mà không thể dời lại deadline vậy?”

Bất ngờ trước thái độ có phần quả quyết của Dương Khoa, một mực im lặng nhìn đồng đội “thể hiện” từ nãy tới giờ Thiếu Hoàng nhíu mày hoài nghi. Đành rằng công ty có truyền thống phải cho ra sản phẩm đúng hẹn không được trễ thật, song chỉ cần phát sinh lý do thỏa đáng kiểu tái cấu trúc hệ thống trang bị vừa nêu thì nới lỏng deadline một vài ngày vẫn được chả có vấn đề gì hết. Chả hiểu sao lần này phải nghiêm ngặt thế nữa, hay là thằng em xã hội số 23 của anh lại đang ấp ủ mưu đồ nào đó?

“Chà, cái này…. Nó hơi bị khó nói một chút, với cả cũng không liên quan gì mấy đến bộ môn thiết kế nên mọi người không cần phải biết về nó làm gì đâu. Chỉ cần biết lần này deadline không thể du di là được rồi.”

Không thể huỵch toẹt ra rằng bản thân đã lỡ nhận kèo “so tài hữu nghị” với người ta rồi, ngày giờ các thứ đã sớm giao hẹn rõ ràng “bùng” sẽ mang tiếng nên Dương Khoa chỉ còn biết gãi đầu tìm cách lấp liếm: “Thôi thì các anh em chịu khó thu xếp đẩy mạnh năng suất lên một chút, không thì thu xếp tăng ca cũng được Khoa sẽ đánh tiếng tạo điều kiện cho anh em yên tâm cống hiến. Cần nữa thì Khoa sẽ điều thêm nhân lực từ mấy tổ đội kia sang chi viện anh em, coi như ta ưu tiên hoàn thành dự án quan trọng này trước.”

“Không điều nhân lực chi viện được đâu chú ạ. Nhóm thằng Lâm đang bận làm dự án của riêng nó rồi, những người còn lại cũng đều có công có việc cả chứ chẳng rảnh rỗi gì cho cam. Rồi sang đây nhưng tâm tư vẫn để ở đâu đâu ấy thì không làm nên cơm cháo gì được cả, chỉ khổ mọi người tốn thêm công chạy theo hầu phía sau thôi.” Lòng vẫn còn hoài nghi trước lời giải thích có cũng như không, song Thiếu Hoàng tinh ý không đào sâu vào thêm nữa cho Dương Khoa khỏi khó xử. Thay vào đó anh thủng thẳng đưa ra ý kiến cá nhân về phương án điều động nhân viên vừa được nghe.

“... Cũng có lý. Thế thì mấy anh em đành chịu khó nỗ lực chút chút vậy. Với cả anh em cũng đừng lo lắng quá, nhiều bộ não xuất chúng như này Khoa nghĩ công tác xây dựng hệ thống trang bị mới cũng không đến mức vất vả lắm đâu. Có phải tăng ca để đuổi tiến độ chắc cũng chỉ mất dăm hôm là cùng, so với thời Ninja Studio ngày xưa tăng ca cả tháng liền đã là gì. ( ̄~ ̄) “

“Ùi sếp cứ nói thế. Có thể không cần tăng ca vẫn cứ là tốt nhất sếp ạ.”

Từ chối cho ý kiến về cái “thời xưa” trong miệng Dương Khoa do bản thân hồi đó còn đang lưu lạc ở phương nào không biết, Xuân Quế chần chừ một lúc rồi quyết định đang có đông đủ mọi người ở đây tranh thủ nêu lên đề xuất luôn: “Tranh thủ đang có đông đủ thành viên ở đây không bằng chúng ta bắt đầu triển khai công việc mới bây giờ luôn cho tiết kiệm thời gian. Liên quan đến hệ thống trang bị mới Quế đã có sẵn phương hướng rồi, mọi người thử lắng nghe Quế trình bày trước tiên xem sao. Cảm thấy ổn thì cùng Quế đắp nặn chi tiết còn không thì cùng nhau tìm kiếm phương hướng khác. Sếp và mọi người thấy thế nào?”

“Đồng ý. Với cả ra được phương hướng nào ta có thể tiến hành thử nghiệm tại chỗ luôn. Tách module khỏi mấy case (trường hợp) test đang có rồi sửa công thức xóa tỷ lệ cũ chèn tỷ lệ mới vào, mấy nhát là xong.”

Duy Hải là người đầu tiên tán thành đề xuất của Xuân Quế. Theo sau đó, những thành viên còn lại cũng rối rít gật đầu biểu thị có thể thử xem. Về phần Dương Khoa, mặc dù có chút ngạc nhiên khi thấy kịch bản buổi họp mặt hôm nay bất ngờ rẽ sang một hướng khác, song thấy ai nấy đều có vẻ nhiệt tình thế là hắn bèn đưa tay ra dấu xin mời đối phương tự nhiên. Để xem ngày hôm nay liệu có phải là ngày tỏa sáng chói lọi của thanh niên “Bắc tiến” này không nào.

“Ờ ha. Sẵn có module ở đây không tận dụng thì phí. Hải hay ai giúp tôi tách module nhé, rồi lát nữa anh em ta sẽ phối hợp cùng nhau. (Hắng giọng) Đầu tiên, ta sẽ xét vấn đề nổi cộm nhất là sự bất công về độ trễ khi lắp trang bị. Rõ ràng là phương trình nấc thang cơ sở đang quá thiên vị các Mobile cơ động, nên có thêm hàm lim ở đây để ngăn ngừa….”

Chỉ trong thoáng chốc, căn phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại thanh âm phát biểu đều đều của Xuân Quế cùng tiếng ghi chép sột soạt, tiếng thao tác máy móc tít tít thi thoảng vang lên xen kẽ. Rất nhiều ngôn từ khó hiểu tối nghĩa tuôn ra từ miệng nhân tố chủ chốt của dự án, người ngoại đạo hay lính mới vào nghề nào mà nghe thấy chúng chắc chỉ có nước hát điệp khúc “Tôi là ai, đây là đâu?“. Ngay đến nhân vật chính của chúng ta lúc mới đầu cũng bị choáng ngợp đôi chút, bất quá rất nhanh thì Dương Khoa hắn thành công bắt kịp mạch suy nghĩ của người nhân viên dưới trướng. Nói gì thì nói, trải qua nhiều phen “thực chiến” hắn đã tích lũy được kha khá kiến thức chế tác của dân ở đây rồi, phối hợp cùng dữ liệu cung cấp bởi hệ thống Btop thì việc nghe hiểu những tiết mục trình bày kiểu dạng như này giờ đã không phải là chuyện gì khó khăn.

Chẳng qua, càng nghe Xuân Quế trình bày hắn càng phải cố gắng kiềm chế bản thân không nhăn mặt cười khổ hay lắc đầu ngao ngán. Không phải là vì phương hướng được đối phương đưa ra tệ hại hay không có giá trị thực tiễn vân vân…, mà là do nó đã đi một vòng trở về với hệ thống trang bị của phiên bản “GunBound” nguyên gốc, có khác biệt thì cũng chỉ khác ở một vài chi tiết nhỏ không đáng để lưu tâm. Đem áp dụng vào giải quyết vấn đề trước mắt dĩ nhiên là được, nhưng nếu làm vậy thì hóa ra nỗ lực mày mò tìm cách nâng tầm cả hệ thống của hắn khi xưa là công cốc sao?

Loanh quanh luẩn quẩn cuối cùng trò chơi trong tay hắn chả có bất kỳ sự đột phá ấn tượng nào so với thành quả các bậc tiền bối đã làm ra?

Lại nói, không ngờ tư duy chế tác trò chơi của đám nhân viên dưới trướng hắn thế mà đã dần sánh ngang các bậc tiền bối tại thế giới cũ như này rồi, tâm đầu ý hợp đến mức tự mình suy nghĩ đến cùng một hệ thống thật sự là một điều đáng mừng. Chỉ là rập khuôn cả những điểm không hay thì không được, chung quy hắn vẫn cứ phải đứng ra dội một gáo nước lạnh lên đầu anh chàng “Bắc tiến” này thôi.

Hai tiếng sau.

“... Thấy không, khả năng phá địa hình mà khỏe quá thì những phát bắn không trúng đích sẽ đem lại quá nhiều lợi ích không nên có. Nguy hiểm hơn, người chơi còn có thể tận dụng nó để chơi theo kiểu hết sức tiêu cực là ép sân đối thủ trong chế độ Score, khiến người chơi không có nhiều lựa chọn để thả Mobile tái chiến và dễ dàng rơi rụng thêm lần nữa.”

Vừa kiên nhẫn giảng giải tình huống Dương Khoa vừa nhấc chuột thao tác Mobile Bigfoot trên màn hình nã một loạt đạn đầy uy lực xóa sổ… một mảng đất trống bé tý, sau đó ung dung chứng kiến Mobile đối thủ từ trên trời rơi xuống chết luôn do mảnh đất chọn làm địa điểm hạ cánh đã không còn. Gật gù ra vẻ hài lòng, hắn hướng về phía đoàn đội lúc này đang đứng dồn cục tụ tập sau lưng buông lời chốt hạ: “Thế cho nên Khoa mới nói không nên đưa thêm chỉ số “đào đất” vào hệ thống trang bị của Quế làm gì cả. Tính cân bằng trong trò chơi này vốn đã không được đảm bảo 100% rồi, giờ làm phát sinh thêm biến số đầy bất công này nữa thì toi luôn cả một chế độ đấy chứ chả đùa. Rồi anh em tha hồ chạy ngược chạy xuôi tìm cách giải quyết, chẳng bằng ngay từ đầu đừng phức tạp hóa mọi thứ lên cho xong.”

“Thì ra là thế. Đúng là sếp Khoa có khác, tiên liệu được trước cả những tình huống như thế này từ hồi xây dựng bản thảo. Đẳng cấp này là đẳng cấp thần thánh rồi, mười Quế cộng lại cũng không bằng một cái móng tay.” Tâm phục khẩu phục, Xuân Quế bắt chước bạn thân Duy Hải nói lời khen ngợi vuốt đuôi. Không phục không được vì những lời góp ý chỉ dạy của sếp lớn đều có lý có cớ hết cả, không chỉ ở mỗi mảng “đục đẽo” trước mắt này mà xuyên suốt từ lúc bắt đầu vào việc tới giờ khía cạnh nào cũng đều là như thế. Cứ tưởng hệ thống trang bị đúng ý bản thân sẽ ăn đứt cái hệ thống trang bị đầy rẫy vấn đề mặc định cơ, nào ngờ mới thử đưa vào kiểm nghiệm mấy hồi đã bị phê phán tơi tả te tua.

Ngượng không biết tìm lỗ nào để chui luôn.

Nhưng thôi, còn may là sếp lớn chỉ góp ý anh sửa đổi những tư tưởng sai lầm như vậy chứ không đả động gì đến chuyện bỏ hẳn cả hệ thống đi tìm phương hướng khác. Rõ ràng là sếp lớn đang tạo điều kiện cho anh thể hiện đấy. Giờ chỉ cần về tập trung xây dựng đắp nặn mọi thứ cho hợp tình hợp lý là xong, cơ hội để anh ghi điểm trong mắt sếp lớn lẫn đồng nghiệp bạn bè vẫn còn y nguyên.

Vừa giỏi vừa tâm lý, bỏ xứ theo chân sếp lớn kiếm ăn quả là quyết định đúng đắn nhất đời.

“ ( ̄ヮ ̄) Được rồi không phải tâng bốc. Khoa nào có phải thần thánh gì, vẫn sai sót đầy ra như cái hệ thống trang bị thiết lập ban đầu kìa. Mọi người có thể phát hiện ra những điểm bất cập của nó là tốt lắm. Cực kỳ tốt, Khoa nói thật lòng đấy.”

Đến đây không còn gì để giảng giải nữa, mà tiết mục trình bày phương hướng xen lẫn kiểm nghiệm thực tiễn của Xuân Quế cũng vừa vặn kết thúc thế là Dương Khoa bèn lên tiếng hỏi lại lần cuối trước khi tiến hành tổng kết buổi làm việc đột xuất: “Nào, còn ai có thắc mắc hay ý kiến gì nữa không? Nói nhanh giải quyết nhanh, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi.”

“Có Hoàng có thắc mắc đây. Hôm nay toàn đội tìm ra được sai lầm của chú Khoa to tướng như thế mà chú Khoa chỉ khen suông mỗi vậy thôi à? Phải có phần thưởng gì xứng đáng hơn cho anh em hài lòng chứ?” Vớ được cơ hội “chọc ngoáy” một cái là Thiếu Hoàng như thường lệ lại không quản nổi cái miệng của minh. Thấy vậy Dương Khoa cũng chẳng ngại gì mà không lên tiếng đùa bỡn lại:

“Xứng đáng hơn à. Ô kê, phần thưởng cho anh Hoàng là một chuyến tăng ca thay cho cả đội vào tối hôm nay nhé. Anh em có đồng ý không?”

“Đồng ý!!! (đồng thanh)”

“Nàooo, đấy mà gọi là phần thưởng à chú Khoa? Vớ vẩn hết sức!... Mấy thanh niên này nữa, trật tự đê tính đẩy “đại ca Hoàng” đây vào chỗ chết sao?”

“Ơ kìa, phần thưởng làm hài lòng anh em thế còn gì nữa? Cầu được ước thấy luôn phải không anh em?”

“Hề hế, quá chuẩn sếp ơi.”

“Chính xác chính xác.”

“Chúc mừng “đại ca Hoàng”, đại ca là người thắng giải độc đắc rồi đấy. Bái phục bái phục. (vỗ vai)”

Thiếu Hoàng: ( ̄д ̄;)

“Nào thôi không đùa nữa, cảm ơn anh Hoàng đã nhắc nhở phần thưởng cứ tích lại mai này công việc hòm hòm rồi tính sau. Còn bây giờ, nếu mọi….” Sợ tâm hồn mỏng manh yếu đuối của ông anh lập dị không chịu được pha chọc ghẹo hiểm hóc này, thế là Dương Khoa nhanh chóng đổi ý gạt câu chuyện đùa sang một bên để tổng kết buổi làm việc cho xong. Có điều, lời còn chưa kịp nói ra thì cánh cửa phòng chợt bật mở đánh “Xoạch!” một cái, tiếp đến một bóng người chạy vội vào phòng cất giọng hoảng hốt khiến hắn không khỏi giật mình thon thót:

“Trời ơi sếp Khoa! Nguy cấp lắm rồi mà sếp Khoa vẫn còn ở đây cười đùa được à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.