Khỏi phải nói, sau khi nghe xong những lời đề nghị hỗ trợ sân bãi, máy móc thi đấu phục vụ cho giải đấu ấy các thành viên ban tổ chức ai nấy đều giơ cả hai tay hai chân hoan nghênh. Với việc cho dân tình đăng ký dự thi đại trà và rải rác khắp ba miền đất nước, hiển nhiên Ninja Entertainment không thể nào gom hết tất cả các đội tuyển về một nơi để thi đấu được. Chỉ vòng chung kết mới có thể làm như vậy thôi, còn đâu vòng loại buộc phải nhờ các thế lực địa phương trợ giúp mới mong dàn xếp ổn thỏa hàng ngàn con người háo hức tham gia so tài cao thấp trong cùng một lúc.
Mà các thế lực địa phương - những tụ điểm chơi trò chơi công cộng đạt tiêu chuẩn trong mắt Ninja Entertainment này đa phần đều thừa dịp có kẻ tìm đến cầu cạnh trực tiếp hét giá trên trời, hơn nữa còn bày ra bộ dạng không chấp nhận thì nghỉ luôn khỏi cò kè mặc cả. Người chịu bình tĩnh ngồi xuống bàn đàm phán cùng đoàn đội Dương Khoa thực sự rất ít, cho đến thành ý tràn đầy như “thánh nhân” Tùng thì e là không bói ra được lấy người thứ hai.
Có điều, sau tất cả điều khoản ủng hộ Ninja Entertainment tổ chức giải đấu AoE Championship vô điều kiện của Tùng vẫn cứ bị bác bỏ. Khen ngợi đối phương hào hiệp nghĩa khí mấy câu xong, nhân vật chính của chúng ta không chút do dự phê bình anh bạn học cũ một trận rằng thóc đâu mà đem đãi gà rừng? Cứ việc đôi bên đều thừa hiểu quán cyber game của Tùng chắc chắn sẽ có con đường khác để thu về lợi ích bù đắp phí tổn chi ra, nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa cũng không thể vô tư cống hiến của cải nhà mình cho người khác sử dụng miễn phí được. Thế thì còn gì là quy củ làm ăn kinh doanh nữa.
Cứ việc Tùng có phản biện lại rằng bản thân anh không coi mấy đồng xu lẻ thuê mướn vào đâu, anh em thân thiết chơi với nhau tính toán chi li làm quái gì vân vân…, nhưng rồi sau cùng anh vẫn bị ông chủ của Ninja Entertainment dí cho một bản giao kèo bắt ký ngay tại chỗ. Theo đó cái giá Ninja Entertainment đưa ra cho thương vụ hợp tác vô cùng phóng khoáng, cộng thêm một chút ưu đãi đi kèm khiến tổng thể lợi ích mà quán cyber game của anh thu được còn nhiều hơn cả mong muốn của mấy ông chủ cyber game tham lam nêu phía trên. Thấy mình lợi đơn lợi kép cố nhiên là Tùng cực kỳ khoái chí, tới nỗi ngày giải đấu diễn ra hôm nay anh sẵn sàng bao trọn gói chỗ nghỉ chân, khoản ăn uống giải trí cho toàn bộ các đội tuyển đến dự thi.
“Lobby đông đúc quá không thở được ông chủ ạ!”
“Đúng đấy, đề nghị ông chủ cho mấy dãy ghế ngồi ngoài này cho thoáng! Tiện thể theo dõi động tĩnh luôn.”
“Chờ lâu quá rồi ông chủ ơi. Sao mãi mà chưa có máy thi đấu thế? Có khách nào chơi lẻ kick bớt ra đi chứ?” Đám người tụ tập bên ngoài nhao nhao bày tỏ ý kiến.
“Không được đường ngoài này là đường đi lại không thể ngồi đây được đâu ạ. Mọi người cứ quay lại lobby đi sẽ có nhân viên phục vụ thu xếp chỗ và bật điều hòa cho mọi người…. Khách lẻ? Không ngày hôm nay không có khách lẻ, mọi người xin hãy yên tâm hôm nay lẫn ngày mai quán chỉ phục vụ các đội tuyển dự giải AoE Championship thôi. Mọi người yên tâm sắp có máy ngay đây ạ.”
Tùng vừa mới dứt lời, từ trong chiếc tai nghe một mực đeo trên tai anh đột ngột truyền ra thanh âm. Mất vài giây nắm bắt nội dung lời nhắn, vẻ mặt mừng rỡ anh vặn loa gào thét: “Vâng đã có máy trống rồi, xin mời các đội tuyển chưa thi đấu vòng V1 tập trung di chuyển tới khu vực thi đấu luôn ạ! Xin nhắc lại đã có máy trống, mời các đội tuyển chưa thi đấu vòng V1 di chuyển tới khu vực thi đấu để ban tổ chức cho triển khai cặp đấu luôn!”
“Ô sờ kê!”
“Đây rồi, chờ mãi!”
“Đi nhanh lên chúng mày, còn chuẩn bị chuột phím các thứ nữa.”
Tùng vừa mới dứt câu, hai phần ba số người đứng chầu chực bên cửa quán lập tức reo hò khoái trá rồi chen chúc chạy ùa vào bên trong. Về phần đám đông còn sót lại, thấy mình không thuộc diện được gọi vào ai nấy tiếp tục lên tiếng kêu rên: “Này, vậy còn đám bọn tôi thì sao? Bao giờ mới được thi đấu tiếp thế chủ quán? Lâu quá rồi đấy.”
“À vâng, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi thêm chút xíu. Một số cặp đấu vòng V2 và V3 sắp sửa kết thúc rồi, ngay khi kết thúc ban tổ chức sẽ thu xếp cho mọi người thi đấu ngay. Mọi người cứ yên tâm về lobby nghỉ ngơi giải trí giúp quán với, đừng đứng cả ở đây chắn đường đi lối lại ạ.”
Bởi vốn từ vựng nghèo nàn nên Tùng chỉ biết lặp lại cái sự mê người của lobby giải trí đã chuẩn bị sẵn cùng cái phiền toái “tắc đường” hòng giải tán đám đông. Bất quá mấy đội còn sót lại cũng đặc biệt lì, ai nấy đều nhao nhao biểu thị không muốn chờ ở trong cái lobby sắp quá tải gần đó nữa, thay vào đó họ muốn đứng ngoài này hóng động tĩnh hơn. Có người còn đặc biệt “chày cối”:
“Không được, ai biết ban tổ chức các anh dồn bọn tôi vào lobby xong lén lút cho đội khác cướp suất đánh trước thì sao? Bọn tôi nào có phải tỷ phú thời gian đâu mà đợi mãi, phải đứng đây để canh chừng!”
Tùng: ┐( ´ д `)┌
×
— QUẢNG CÁO —
Ối giời ơi, đến lạy mấy bố tuyển thủ tay mơ này cả nón! Ban tổ chức người ta chia đội ghép cặp từ tám mươi đời rồi, cứ tuần tự mà tổ chức tranh tài chứ cướp giật gì ở đây? Chỉ cần có mặt tại cyber game đúng giờ thì đứng đâu cũng như nhau cả thôi, lobby đầy đủ tiện nghi không thích đi thích thềm cửa ẩm ướt tiết xuân. Ngáo hơn cả mấy con nghiện game thâm niên vẫn hay ngồi quán anh “luyện công” luôn!
“Trông ngoài kia náo nhiệt chưa kìa.”
Từ bên trong lobby nhìn xuyên qua cửa kính ra đến bên ngoài, một người đàn ông trung niên với cặp kính gọng dày vừa nhấp một ngụm cà phê vừa lên tiếng bình phẩm. Hiển nhiên người này cũng là tuyển thủ đến đây dự giải AoE Championship, có điều luận về tuổi tác thì hiển nhiên là không cùng thứ bậc với một đám thanh niên choai choai xung quanh. Dáng dấp, cử chỉ bề ngoài của người này cũng cho thấy mình là một phần tử trí thức cao sang, nhìn từ góc độ nào cũng thấy không mấy ăn nhập với chốn xô bồ nơi đây.
“Vâng, chắc là không chờ nổi nữa anh ạ.”
“Đúng là thanh niên có khác, mưa gió thế mà cũng đứng ngoài chầu chực cho được.” Bên cạnh người đàn ông trung niên, hai người đồng đội trẻ tuổi hơn lên tiếng phụ họa. Ngữ điệu có phần cung kính, tám chín phần mười là người bề dưới.
“Hà hà, trông cảnh này anh lại nhớ đến hồi ngày xưa còn trẻ mình cũng chẳng khác gì. Đợt ra mắt trò “Chiếm lấy tiền tuyến”, cái trò chiến thuật bản đồ tổ ong cổ cổ ấy anh cũng dính vào, xong rồi cứ ở đâu tổ chức giải “cỏ” là anh lại mò đến xếp hàng tham gia. Thế mà cũng được hơn chục năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Thế ạ? Em thì sinh sau đẻ muộn nên không chơi trò đó, chỉ chơi “Quê hương rồng thiêng” thôi rồi sau đến trò “Đế chế” này. Nhưng chả tham gia giải nào đâu anh.”
“Em cũng thế. Toàn chơi vui cùng bạn bè là chính chứ chả ôm mộng giải giủng gì.”
“Thế thì tiếc cho hai chú quá, đời game thủ chơi mấy trò chơi so tài cao thấp mà không tham gia đánh giải một hai lần thì còn gì là thú nữa.” Đoạn người đàn ông trung niên đảo mắt hướng về phía đối diện cất lời hỏi thăm: “Còn Chính thì chắc là chẳng ham hố gì mấy trò chơi điện tử này đâu nhỉ?”
“Vâng, hồi còn đi học em chỉ tập trung đèn sách thôi anh.” Ghế đối diện, một thân quần áo kín mít cộng thêm mũ lưỡi trai đội khư khư trên đầu Dương Chính nhẹ giọng đáp lại. Trông anh ăn mặc cứ như thể sợ bị người khác nhận ra mình đang có mặt ở chốn ăn chơi này vậy, chả đường hoàng như ba thành viên còn lại trong đội tý nào.
“(Cười) Thế sao giờ lại đâm ra mê mẩn chơi trò chơi điện tử thế? Nói thật chứ chú mà không nói thì còn lâu anh mới biết là chú cũng biết đánh “Chế“. Xong rồi còn xung phong đi đăng ký giải cho mấy anh em nữa, nhiệt tình còn hơn cả anh!”
“À thì, trò chơi này là trò chơi của thằng em út nhà em làm ra mà anh. Người trong nhà với nhau không chơi ủng hộ thì mang tiếng quá.”
“... Ờ nhỉ. Anh toàn quên là trò “Đế chế” này do đứa em nhà chú làm ra. Có tài hoa lắm, mấy anh em họ Dương các chú đúng là ai cũng giỏi giang hơn người cả.”
“Anh cứ quá lời, còn thua kém các anh em nhiều lắm ạ.”
“Khà khà, lại nịnh thằng anh già này rồi. Chú đúng là, nói mãi không sửa.”
Lời nói vu vơ thốt ra, người đàn ông trung niên sảng khoái bưng tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm cho tỉnh táo. Kế tiếp ông đảo mắt nhìn về phía màn ảnh đang trình chiếu trực tiếp một trận đấu gần đó rồi đổi giọng trầm ngâm: “À mà, chú vừa mới bảo ai chiến thắng cặp đấu V2-18 này sẽ là đối thủ của chúng ta hả Chính?”
×
— QUẢNG CÁO —
“Vâng anh Huỳnh.” Dương Chính cũng quay đầu nhìn theo: “Trận này zoV4life thắng chắc rồi, đội DTO bên kia micro non tay quá. Không biết thay đổi luân phiên đội hình để cung thủ bên kia bắn thoải mái chết như rạ!”
“zoV…. Này hình như là một cái diễn đàn công nghệ thì phải. Ghê gớm quá, cũng cử người đi tham gia đánh giải luôn.” Một trong số hai thành viên ngồi cạnh người đàn ông trung niên xen vào bình phẩm.
“(Gật đầu) Đúng thế. Cơ mà cũng chỉ là hạng nghiệp dư thôi, cửa thắng của chúng ta vẫn rộng lắm. Phải đến vòng V4 tức là vòng sau nữa chúng ta mới có xác suất đụng độ các đội tuyển chuyên nghiệp và bán chuyên, lúc đấy mới khó đánh.”
“Sao biết hay vậy Chính?”
“Thì điều lệ ban tổ chức ghi rõ ràng như vậy rồi mà, ba vòng sàng lọc đầu tiên phân nhóm riêng ra để cho trận đấu công bằng một tý. Chứ để nghiệp dư chạm mặt chuyên nghiệp ngay vòng “gửi xe” thì quá bằng sút đội nghiệp dư ra về luôn khỏi thi thố.”
“Không ý tôi không phải cái đó, ý tôi là sao ông biết cửa thắng chúng ta vẫn rộng kia.”
“À, này thì đơn giản.”
Dứt lời, Dương Chính quay đầu ngó nghiêng xung quanh vài cái rồi cất giọng thì thầm, sao cho chỉ có đội ngũ bốn người bọn họ có thể nghe thấy: “Nguyên cái cặp đấu V2-18 này là ban tổ chức “tăm tia” sẵn cho chúng ta đó. Cả hai đội ai nấy đều có mức elo thấp hơn hẳn chúng ta, thành thử trên lý thuyết chúng ta sẽ không gặp nhiều khó khăn khi so tài với bất cứ đội nào vì ờ... “out trình”? Chả biết đúng không, thấy thằng em út tôi nói thế.”
“Hả?! Ông như thế là dàn xế…!”
“Suỵt, bé mồm.” Vội vàng đưa tay ngăn cản không cho đồng đội mình nói lộ hết mọi thứ, thành viên còn lại trong đội vốn im tiếng từ nãy tới giờ quay mặt về phía Dương Chính nháy nháy mắt: “Chết thật, không thể tin được người “chính trực” như ông lại làm thế đấy Chính. Này thì còn gì là tinh thần thể thao nữa, phải không sếp?”
“Phải, cơ mà thôi không sao.” Ngoài dự liệu của thành viên “kích đểu”, người đàn ông trung niên phất phất tay biểu thị chẳng mấy bận tâm: “Chú Chính có lòng để mấy anh em mình được dịp vui chơi tận hứng nên thôi bỏ qua cũng được. Trước mắt còn một vòng V3 mấy anh em ta cố gắng vượt qua đi, mấy đội tuyển chuyên nghiệp các thứ thắng được thì thắng không thì thôi không tiếc. Rinh được con mô hình cung kỵ về cho ờ… thằng con nhà anh là anh vui rồi, nó thích mấy món đồ như thế lắm.”
“Gớm, có mà sếp thích thì có. Chứ làm quái có thằng con nào ở đây?”
Cả ba thành viên còn lại không hẹn mà gặp đều có chung suy nghĩ hiện lên trong đầu, đồng thời ai nấy đều rất ăn ý không nói ra khỏi miệng. Đúng lúc này thì trận đấu mà họ đang theo dõi trên màn ảnh đi đến hồi kết, với phần thắng không ngoài dự đoán của Dương Chính thuộc về zoV4life. Thấy thế người đàn ông trung niên tên Huỳnh lập tức vươn người xoa tay:
“Xong rồi kìa, quả nhiên là đội zoV thắng thật. Pha cuối đẩy Ram “ốp” dãy nhà cung có nét ra phết, tý nữa mấy anh em không được coi thường đâu đấy. Cẩn thận không có hụt ăn như chơi.”
“Vâng. Anh chờ chút để em liên lạc ban tổ chức.” Hai thành viên ngồi cạnh bên gật nhẹ đầu tán đồng, còn Dương Chính thì chỉ chờ trận đấu kết thúc vội bật người đứng dậy. Tìm đến một nơi hẻo lánh nằm ngay ngoài cửa lobby, anh rút điện thoại trong túi quần ra bấm số gọi đi.