Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 118: Chương 118: Khuyết điểm ưu điểm




“Đánh giá kết quả?” Dương Khoa mờ mịt hỏi lại.

“Cái đánh giá của trưởng dự án về quá trình làm việc của các thành viên đó, hôm nọ anh kể cho chú nghe rồi còn gì?”

“... Ui giời, lại còn phải đánh giá cái đấy nữa à? Phức tạp thế? Thôi em cho mọi người tốt tất nhé.” Dương Khoa gãi đầu trả lời, mấy trò đánh giá thế này khá là dễ gây mất lòng các anh em nên hắn chẳng muốn thực hiện chút nào.

“Tùy chú, nó cũng chỉ là tượng trưng thôi mà. Chú cứ hình dung đơn giản nó như cái phần credit (danh đề) cuối mấy bộ phim ấy, chỉ khác là ở dưới chú viết thêm vài câu vài chữ thể hiện quan điểm của cá nhân nữa thôi.”

“À!... Thế thì anh nói là credit luôn đi lại còn văn vẻ! Credit em đưa vào trong trò chơi rồi.”

“Không, cái này chỉ giống chứ không phải credit. Credit kia công khai rồi thì không nói, cái này chú lập riêng ra thêm một tý ý kiến rồi lưu lại chỗ chú, khi nào Hiệp hội hỏi tới thì trình ra cho người ta không thì thôi.”

Dương Khoa còn đang phân vân thì Thiếu Hoàng lại nói tiếp: “Thực ra cái này cũng không bắt buộc đâu, nhưng theo anh thì chú cứ làm đi cho mọi người được nhờ. Anh thì chẳng quan trọng lắm, nhưng nếu “Fruit Ninja” thành công thì cái bản đánh giá đấy của chú sẽ góp phần làm đẹp thêm lý lịch của Hải với Lâm. Lúc này hai người họ đang cần chiến tích lắm đấy.”

“Nếu vậy thì chờ tý em làm ngay đây.” Nghe thấy việc này sẽ có lợi cho các anh em, Dương Khoa gật đầu đáp ứng rồi đi lên tầng hai. Đẩy cửa ra hắn thò đầu vào phòng nói với Thu Lan: “Chị Lan ơi, trò chơi chính thức hoàn thành xong rồi nhé.”

“Ơi?” Thu Lan lúc này đang bận viết gì đó trên bàn, nghe thấy có người gọi tên cô bèn dừng bút ngẩng đầu lên: “Trò chơi đã xong rồi à, tốt quá đúng ngày đúng cả giờ luôn này! Chị đang định xuống hỏi thăm em xem mọi thứ thế nào đây.”

“Xời, tất nhiên là phải đúng ngày đúng giờ rồi. Chị cứ yên tâm em đã làm việc theo kế hoạch thì chỉ có chuẩn trở lên!”

“Kinh, giỏi quá.... Vậy là ngày phát hành trò chơi chắc vẫn theo đúng như kế hoạch chứ Khoa?”

“Vâng. Hôm nay mùng 9, ngày mai mùng 10 bọn em sẽ xử lý nốt hệ thống phân phối trò chơi trên trang web, hai ngày 11 với 12 cuối tuần thì mọi người về nghỉ ngơi để ngày 13 chúng ra chính thức đem trò chơi phát hành. Kế hoạch nghe ổn chứ chị?”

“Được chứ sao không được? Em làm sếp em quyết định đi, không phải hỏi lại chị đâu.”

“Ok, thế thì chốt luôn lịch như thế nhé. Chị với chị Tú chị Ly giúp em công bố ngày phát hành chính thức của “Fruit Ninja” với.”

“Ừm, đợi chị tý chị làm nốt cái này…. Tú ơi Ly ơi, có ngày giờ phát hành rồi hai em đăng tải lên diễn đàn trước cho chị đi. Ngày 13 nhé, thứ hai tuần sau.”

Trông thấy Cẩm Tú và Hương Ly gật đầu thực hiện công việc ngay tắp lự trước yêu cầu của Thu Lan, Dương Khoa hài lòng khép cánh cửa phòng lại rồi trở về góc làm việc của mình. Nhìn thấy thông báo dữ liệu trò chơi đã được hệ thống xử lý xong xuôi, hắn đem file trò chơi lưu lại một bản trong máy rồi mở phần mềm đánh văn bản ra bắt đầu gõ vài dòng chữ:

“Đánh giá…. Trước hết cứ ghi công việc của từng người phụ trách trong dự án nhỉ. Mình thiết kế lối chơi hạch tâm, viết mã nguồn trò chơi và là trưởng dự án; anh Hải làm âm thanh; anh Hoàng và anh Lâm làm đồ hoạ…. Còn lại mấy thứ như thiết kế mạng mọt hay kiểm tra chất lượng, quảng bá trò chơi này nọ chắc là thôi nhỉ, chúng cho vào credit là được rồi cho vào đây làm gì nữa?”

Điền xong nội dung cơ bản, Dương Khoa suy nghĩ một lúc rồi quyết định dành những từ ngữ tốt đẹp nhất cho tất cả mọi người. Anh Hoàng vừa nói rằng đây chỉ là để tượng trưng thôi phải không, thế thì cứ viết tất cả xuất sắc hết đi để ai nấy đều cảm thấy vui vẻ.

“Anh chả vui tý nào!”

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người quay lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra về. Nhìn thấy bản đánh giá trên máy tính của Dương Khoa Thiếu Hoàng tỏ vẻ cuộc sống này quá đỗi bất công: “Anh làm việc xuất sắc nhất cả cái Ninja Studio này mà chú lại xếp anh ngang bằng với thằng Lâm? Chú đánh giá quan liêu phiến diện thế này thì chết!”

“Anh Hoàng mà xuất sắc nhất? Tuần cuối cùng do anh mà cả đội suýt chút nữa là chậm tiến độ đấy!” Trọng Lâm lập tức phản bác.

“Ghi như thế này có ổn không Khoa? Đóng góp của anh làm sao mà bằng với mọi người được, cái này thì ai cũng biết mà?” Duy Hải băn khoăn.

“… Trời ơi, vừa nãy anh Hoàng nói em chỉ cần đánh giá tượng trưng thôi còn gì? Em ghi như thế để cả nhà đều vui còn gì nữa? Ghi chi tiết ra làm cái gì rồi lại có người tủi thân.” Dương Khoa thấy mọi người không hài lòng đành phải buông chuột giãi bày.

“Nhưng cũng phải khách quan rõ ràng một tý chứ? Cái gì chú cũng ghi là xuất sắc thế này thì khác gì đem bọn anh phong thánh hết?”

“Kệ, thánh thì thánh hết cũng được chứ sao? Em nói thật nhé, bốn anh em mình bây giờ coi như là anh em cây khế cùng tiến cùng lùi với nhau rồi, không nói tốt cho nhau thì nói tốt cho ai? Người ngoài nói sao kệ bọn họ, em không quan tâm.”

“WTF cây khế? Thế này là chú bao che khuyết điểm đấy nhá! Rồi có ngày trong đám bọn anh có ai bóp chú thì đừng trách!”

“Xời ơi anh bóp được thì cứ bóp, các anh có ưu khuyết gì em rõ ràng hết rồi. Chả sợ!”

Đúng thế, làm việc cùng nhau một thời gian rồi trong lòng Dương Khoa sao lại không rõ ràng khuyết điểm của từng người ở đây chứ? Nhân vô thập toàn mà, cuộc đời này lấy đâu ra người chỉ có mỗi ưu điểm? Nhưng chỉ cần chúng không làm ảnh hưởng đến sự nghiệp chung, đến con đường đi tới đỉnh cao nhân sinh của hắn thì hắn sẵn sàng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ ghi nhận những điều gì tốt đẹp nhất của mỗi thành viên trong đội ngũ.

Hay nói cách khác, chỉ cần khuyết điểm hay mặt chưa tốt của các thành viên trong Ninja Studio dừng lại ở mức chấp nhận được thì hắn cảm thấy chúng chẳng có gì to tát để mà lo lắng.

Tỷ như Thiếu Hoàng chẳng hạn. Ông anh này thỉnh thoảng sẽ có những lúc không đáng tin cậy trong công việc như chậm tiến độ hay phong độ lên xuống thất thường, tuỳ thuộc vào cảm xúc của anh trong ngày hôm đó ra sao. Buồn thì anh sẽ làm việc kém hiệu quả và ngược lại, nhưng Dương Khoa chưa một lần bận tâm đến vấn đề này vì chúng chưa bao giờ xảy ra vào những thời điểm quan trọng, yêu cầu sự nghiêm túc cẩn thận trong công việc. Và những lúc như thế thì nhờ vào kiến thức uyên bác sẵn có của mình Thiếu Hoàng không ngừng khiến hắn phải nhìn anh bằng cặp mắt thán phục, hết lần này đến lần khác đều là như vậy.

Cho đến Trọng Lâm, giống như Thiếu Hoàng anh cũng có chút không đáng tin cậy trong công việc. Chẳng qua, nếu như Thiếu Hoàng yêu cầu cảm xúc thăng hoa để làm việc hiệu quả thì Trọng Lâm lại cần một thứ khác, đó là tự tin.

Trải qua nhiều lần quan sát và thử thách, Dương Khoa có thể chắc chắn rằng kiến thức của hai anh em nhà này không hề phân ra được cao thấp. Có điều khi đem kiến thức áp dụng vào công việc thì chất lượng công việc của Trọng Lâm kém hơn rất nhiều so với Thiếu Hoàng vì không quyết đoán bằng. Hơn nữa chỉ cần Trọng Lâm nhận định sẵn trong đầu rằng công việc này không phù hợp với bản thân, hay là nếu bản thân phụ trách thực hiện công việc này thì sẽ thất bại là y như rằng nó sẽ đúng như thế thật.

Cứ như là “dớp” vậy. Ban đầu nghe thấy Thiếu Hoàng kể lại chuyện này Dương Khoa chỉ cười khẩy bỏ ngoài tai, thế nhưng sau một vài phen xác minh hắn mới thấy sự tình đúng là như vậy thật.

Bất quá biện pháp giải quyết chuyện này quá là đơn giản, Dương Khoa trước khi phân công công việc chỉ cần hỏi ý kiến của Trọng Lâm xem anh có đảm đương nổi không là được, nếu câu trả lời là không thì hắn ưu tiên cho anh chọn công việc mình mong muốn luôn. Đồng thời trong quá trình làm việc hắn còn tạo ra môi trường thoải mái nhất có thể, hoàn toàn không có một xíu áp lực nào để Trọng Lâm thoải mái về mặt tinh thần. Và kết quả là đến ngay cả Thiếu Hoàng cũng phải ngạc nhiên trước một Trọng Lâm hoàn toàn mới lạ dưới trướng của Dương Khoa, khác hẳn như khi cả hai người còn công tác tại TLC.

Còn về Duy Hải, mặc dù anh đúng là mắt xích yếu nhất của Ninja Studio nhưng anh cũng sở hữu những phẩm chất tốt đẹp mà đến chính Dương Khoa hắn cũng phải tự thẹn không bằng. Đó là cần cù chịu khó trong công việc và tinh thần cầu tiến, ham học hỏi.

Nếu có ai hỏi Dương Khoa rằng công việc chế tác trò chơi giao cho ai thì hắn yên tâm nhất, hắn sẽ không chút do dự trả lời ngay đó chính là Duy Hải. Mặc dù thành quả của anh có thể không được xuất sắc như mọi người, song một khi đã được giao phó công việc thì anh luôn luôn tìm cách để hoàn thành nó trọn vẹn nhất có thể. Càng ngày hắn càng khó tìm ra sơ sót trong kết quả công việc của Duy Hải, cộng thêm tinh thần làm việc vững vàng không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác như Thiếu Hoàng hay Trọng Lâm khiến cho anh ngày càng có được sự tín nhiệm của Dương Khoa.

Trên hết là Duy Hải, dưới sự trợ giúp của ba thành viên còn lại đang tiến bộ lên trông thấy về mặt kiến thức. Kết hợp hai thứ này lại với nhau, chỉ cần trải qua một vài dự án nữa Dương Khoa có thể khẳng định chắc chắn rằng anh sẽ trở thành một báu vật mà bất cứ công ty chế tác trò chơi nào cũng đều thèm muốn sở hữu.

“Á đìu! Tự tin ghê nha, mà chú thử kể cho anh xem bọn anh có khuyết điểm gì xem nào?”

“Khuyết điểm của anh là lằng nhằng như dây chằng! Nãy làm việc kêu mệt đòi về sớm cơ mà? 5 giờ rồi về thì về luôn đi đứng đây làm gì nữa?” Dương Khoa lưu lại bản đánh giá kết quả rồi tắt máy đứng dậy. Trong đầu hắn nghĩ không biết giờ này ngoài chợ còn thịt lợn không nữa, hôm nay trời ấm lên chứ không rét buốt như mấy ngày trước, đúng là một ngày tốt lành để ăn thịt lợn.

“Lại đuổi!” Thiếu Hoàng bĩu môi khoác túi lên vai: “Ô kê đuổi thì đi thôi. Cơ mà ngày mai chú phải sửa lại bản đánh giá đấy.”

“Không sửa!” Dương Khoa dứt khoát: “Sao anh cứ phải lăn tăn đến bản đánh giá này thế nhỉ? Mồm thì nói là tượng trưng đại khái thôi mà lòng cứ sân si. Anh muốn nghiêm chỉnh thì mời về TLC.”

“Ừ thôi thì tùy chú.” Thiếu Hoàng hờn dỗi quay ngoắt đi như cô gái tuổi trăng tròn: “Chỉ cần trong phòng làm việc này mọi người hiểu ngầm với nhau rằng anh là người tài năng nhất là được.”

“Quên đi, Khoa đây mới là người tài năng nhất. Anh hôm nọ phải để bọn em cứu vụ cửa hàng thì tài năng cái gì?” Trọng Lâm không nhịn được lại kêu lên phản đối.

“Đấy là anh tạo cơ hội cho mày thể hiện, hiểu không hả Lâm?”

“Anh lười thì có!”

“... Lúc làm việc sao chả thấy các anh hò hét tưng bừng thế này nhỉ? Thôi mấy anh về đi, nghỉ sớm mai chúng ta còn xử lý nốt hệ thống phân phối.” Hết sạch kiên nhẫn, Dương Khoa nhanh chóng đuổi cả ba người ra ngoài ngõ.



Đại bản doanh của Navigame.

“Chúc mừng em nhé. Ban giám đốc thông qua rồi¸ ”Giang hồ truyền kỳ” sẽ chính thức kết thúc giai đoạn Close Beta vào tối ngày mai. Ngày thứ bảy trò chơi sẽ lập tức đi vào giai đoạn Open Beta (phiên bản thử nghiệm được đưa ra công khai).” Đi tới dãy bàn uống nước bên cạnh lối đi trên phòng Game Tester, người đàn ông trung niên tên Phát đưa tay nắm hờ tay Nghĩa một cái rồi ngồi xuống ghế.

“Cảm ơn anh Phát nhiều.” Nghĩa nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóng, anh nhanh nhẹn với lấy ấm trà rót cho Phát một chén nước: “Anh Phát uống trà, em vừa xách từ quê lên đấy.”

“Úi! Nhìn là biết trà ngon rồi. Mời em nhé.”

“Mời anh.”

Hạ chén trà trong tay xuống, Phát đi thẳng vào chủ đề chính: “Trò chơi lần này có thông số ngon lành lắm, không thể tin nổi có tới 93% tài khoản online hàng ngày trong suốt đợt Close Beta. Mà hàng ngày ở đây là chơi lâu đấy chứ không phải vào 5 phút ngắm nhân vật xong đi ra đâu.”

“Vậy thời gian chơi trung bình biến động ra sao rồi anh?”

“Vẫn cứ xấp xỉ 3, 4 tiếng đồng hồ. Nghe đến cái này ông tổng khen các em không dứt miệng, càng ngày người chơi càng đầu tư thời gian vào “Giang hồ truyền kỳ”chứng tỏ lần này các em đã thiết kế nên một trò chơi cực kỳ cuốn hút và có chiều sâu.” Phát cười khà khà rồi nói tiếp: “Chuẩn bị đi Nghĩa, về báo với các anh em trong phòng rằng chiều thứ bảy tuần này tập trung trên tầng 6 để trả lời báo chí.”

“Vâng.... Thế nhưng chuyện em nhờ anh thế nào rồi anh Nghĩa?”

“Chuyện nhỏ.” Phát vẫy tay: “Anh có lời với biên tập rồi, em cứ gọi cậu ta đến vô tư. Người ta có đóng góp cho trò chơi thì mình cũng phải hậu tạ cẩn thận. Có công ắt có thưởng, thế mới là phong cách làm việc của Navigame chúng ta.”

“Vâng¸ anh không biết chứ lần trước cậu ta giúp đỡ đội ngũ thiết kế vô tư như thế mà chẳng đòi hỏi gì làm em áy náy lắm.”

“Càng như thế thì càng phải cảm ơn người ta cho chu đáo. Em nhớ cho người liên hệ với cậu ta sớm, để xem cậu ta có thu xếp tới trả lời báo chí được không.”

“Ok anh. À phải rồi, anh có biết chính xác lúc mấy giờ thì trò chơi Open Beta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.