Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 199: Chương 199: Màn chơi thí nghiệm




“Khiếp, bí mật gì mà giấu diếm sếp lớn kỹ thế? Cứ như là định lật đổ chính quyền ấy.” Lẩm bẩm một hai câu bất mãn Dương Khoa cầm theo tập báo cáo kết quả cuộc họp quay trở về góc làm việc của mình. Thả người ngồi xuống ghế, hắn lật tới phần tổng kết tình hình phát hành ba trò chơi của Ninja Studio trong khoảng thời gian vừa qua để đọc lại một lần nữa.

Trước hết là “Fruit Ninja”, sản phẩm đầu tay của phòng làm việc nay đã chân chính trở thành kẻ thắng lớn trên thị trường trò chơi điện tử hệ máy di động khi liên tục chinh phục hết cột mốc doanh số này đến cột mốc doanh số khác. Song song với đó, vị thế của nó cũng không ngừng được khẳng định thông qua những bài đánh giá chuyên sâu của những trang web quyền uy hoạt động trong cùng lĩnh vực.

“Cuối cùng thì cũng cầm được một cái top 1 những trò chơi di động trả phí đáng chơi nhất trong tháng rồi. Thế nhưng nếu so sánh với “Grand Chef” thì vẫn còn kém xa quá, người ta liên tục cầm top tới bốn năm tháng lận.... Nói chung là phải tiếp tục theo dõi sát sao, nếu nằm trong khả năng cho phép thì tương lai gần mình sẽ suy tính làm thêm một bản cập nhật nữa để giữ top.” Dương Khoa thoáng cân nhắc một hồi rồi lật sang trang tiếp theo, sau đó hắn thở dài khi trông thấy thành tích phát hành của hai trò chơi còn lại.

“Flappy Bird” bắt đầu có xu hướng hạ nhiệt tại thị trường nội địa, bất chấp việc nó đang là trò chơi miễn phí được tải xuống nhiều thứ ba trong tháng này. Trong khi đó, tại thị trường quốc tế trò chơi vẫn đang tiếp tục mắc cạn như những ngày đầu phát hành. Đáng lo hơn là slot quảng cáo trò chơi của “Flappy Bỉd” trên mặt tiền ứng dụng FreeStore đã chính thức hết hạn, nếu như Dương Khoa hắn không có sách lược quảng bá nào khác để triển khai kèm theo thì sớm muộn gì trò chơi này cũng sẽ rơi vào quên lãng.

“Cần phải đốc thúc chỗ chị Liễu tiếp xúc với mấy streamer nước ngoài mới được. Làm một quả lớn rồi thu về đồng nào hay đồng ấy vậy, chứ cứ chờ chị ấy móc nối với báo chí nước ngoài thế này thì nhỡ hết kế hoạch của mình.” Dương Khoa hồn nhiên đưa ra quyết định trong đầu mà không hề biết rằng, không cần Liễu phải tốn công trò chơi của hắn đã bắt đầu được các streamer nước ngoài trên TwiTV để ý tìm đến rồi.

“Về phần “Cut the Rope” thì có lẽ ngay trong tối nay mình sẽ hoàn thành xong phần chơi thứ tư “Magic Box” (Hộp phép thuật)…. 25 màn chơi mới, mặc dù ít nhưng có còn hơn không. Hy vọng là trò chơi sẽ dần dần thu hút được thêm người chơi tìm đến khi mà nội dung trò chơi ngày càng nhiều lên. Đến lúc đó lợi nhuận thu vào sẽ khả quan hơn đôi chút, chứ hiện tại người chơi chẳng được bao nhiêu nên có kiếm cũng không kiếm nổi mấy đồng.” Cuối cùng, khi nhìn đến khoản doanh thu mà “Cut the Rope” mang lại kể từ khi mở bán không bằng nổi một ngày phát hành của “Fruit Ninja” Dương Khoa chép miệng lắc đầu. Dẫu đã sớm biết điều này từ trước song khi nhìn vào bảng tổng kết hắn vẫn cảm thấy có chút thất vọng. Còn may là tiếng tăm của trò chơi luôn ở mức tốt đẹp, cộng đồng người chơi tuy ít ỏi song ai nấy đều đưa ra những lời khen ngợi, những điểm số cao chót vót trong phần bình luận đánh giá. Đây có thể xem như là một sự an ủi dành cho chính bản thân hắn.

Theo dõi hết từ đầu đến cuối phần tổng kết tình hình phát hành ba trò chơi, hắn xếp lại tập báo cáo như cũ rồi thả nó sang một bên. Phần còn lại chỉ toàn là những nội dung hắn không mấy hứng thú, tỷ như chiến lược kế hoạch phát triển Ninja Studio lên một tầm cao mới vân vân.... Nói chung là không liên quan nhiều đến công việc chế tác trò chơi.

Mà quan điểm của Dương Khoa từ trước đến nay không hề thay đổi, đó là ai sở trường cái gì thì làm cái đó. Những thứ ấy đã có mấy bà chị trên gác phụ trách, làm sếp lớn hắn chỉ cần đưa ra những quyết định then chốt hợp tình hợp lý là được. Thời giờ để tâm đến những chuyện đó không bằng tập trung làm tốt sở trường của mình thì hơn.

“Chiều nay anh Hoàng và anh Hiền có làm xong được nốt mấy con zombie của phần chơi buổi đêm không thế?” Mở máy tính lên, trong lúc chờ phần mềm thiết kế khởi chạy Dương Khoa quay sang phía Thiếu Hoàng hỏi thăm.

“Được, nhưng chắc là phải ngồi đến khoảng bảy giờ tối mới xong. Bọn anh vẫn đang xử lý nốt animation của con zombie nhảy nhót và đám đệ nó.” Thiếu Hoàng trả lời.

“Cố gắng lên hai anh nhé, bọn em đuổi kịp tiến độ kế hoạch hết rồi đấy. Chỉ còn chờ mỗi hai anh nữa thôi.” Dương Khoa gật đầu tỏ vẻ đã biết. Kế đó, rảnh rỗi vì công việc đã hoàn thành xong từ sáng nên hắn ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi chợt nảy ra ý định hay ho: đó là thử đem thành quả của tất cả mọi người tập hợp lại vào cùng một chỗ để tạo ra một màn chơi “Plants vs Zombies” thí nghiệm.

“Có thể được, dù sao thì bây giờ mình cũng đang rảnh rỗi. Ngồi không cũng chán, chi bằng bắt tay vào làm ra một thứ gì đó thực chất để mọi người trong tổ thiết kế an tâm về chất lượng của trò chơi.” Nghĩ là làm, Dương Khoa tay chuột tay phím bắt đầu hăng say làm việc trở lại.

Hai tiếng sau.

“Xong rồi.” Ngắm nhìn màn chơi thử được thiết kế đâu vào đấy trên màn hình, Dương Khoa đưa tay vân vê cằm vài cái tỏ vẻ hài lòng. Tiếp đó, hắn gọi tất cả các thành viên thuộc tổ thiết kế đã hoàn thành phần việc của mình trong ngày hôm nay tới để đánh giá cũng như cho ý kiến về nó.

“... Mọi người thấy đấy, cứ vài giây là sẽ có ánh nắng từ trên trời rơi xuống. Người chơi sẽ thu thập chúng để bắt đầu trồng một vài loại cây cối đầu tiên, thường sẽ là hướng dương để tự chủ về mặt kinh tế. Sau khi đã thu thập được kha khá ánh nắng để trồng các loại cây rồi thì zombie mới bắt đầu xuất hiện.” Vừa chơi thử cho mọi người xem Dương Khoa vừa lên tiếng giải thích.

“Nếu ban đầu chỉ có một hai con zombie xuất hiện như vậy thì cũng khá là đơn giản.” Trọng Lâm suy nghĩ một chút rồi nhận xét.

“Đúng. Cơ mà các anh yên tâm, nếu mà chỉ có thế này thôi thì nói làm gì? Để gia tăng tính thử thách cho trò chơi thì càng ngày sẽ càng có nhiều zombie xuất hiện, hơn nữa ngoài những con zombie thường ra còn có cả những con zombie khác mạnh mẽ và tinh quái gấp vài lần. Chẳng hạn như mọi người thấy trên màn hình kia kìa, con zombie đội cái cọc tiêu giao thông hay con zombie đội cái xô kia sẽ trâu hơn zombie thường khá nhiều. Nếu không chú ý để dành một chút ánh nắng để trồng cây đối phó với nó từ sớm thì khả năng bị nó càn quét là rất cao.”

“Còn con vận động viên nhảy sào kia thì chắc là sở hữu năng lực chạy nhanh phải không?” Duy Hải chỉ tay vào con zombie đang dốc sức lao tới hàng cây phía bên trái màn hình.

“Và có khả năng vượt qua chướng ngại vật nó chạm trán trên đường chạy nữa. Tóm lại chủng loại zombie trong trò chơi này sẽ rất đa dạng. Hoặc là lì đòn hoặc là sở hữu những khả năng đặc biệt, thậm chí là có những con có cả hai thứ đó. Để đối phó với chúng thì người chơi phải có chiến thuật hợp lý cũng như sử dụng đúng loại cây khắc chế, chứ không thể trồng trọt lung tung cầu may được.” Dương Khoa nhẹ nhàng đặt một cây óc chó trước mặt con zombie nhảy sào, tức thì con zombie này tung người bay qua rồi lại lê bước hết sức chậm rãi.

“Thế còn cái thanh đang chạy ở dưới màn hình kia là gì thế sếp?” Hưng tinh mắt chỉ tay vào thanh tiến độ nằm dưới góc phải màn hình.

“À, nó là thanh báo hiệu tiến độ của màn chơi. Ngoài ra nó cũng được dùng để thông báo cho người chơi biết khi nào thì cần phải tập trung chống lại một đợt đợt sóng lớn.”

“Đợt sóng lớn? Đợt sóng gì thế?”

“Đợt sóng zombie. Anh Hưng có thấy lá cờ ở cuối thanh không? Khi nào đường tiến độ màu xanh kia chạm đến mức đó thì sẽ có một lượng cực lớn zombie tràn đến.... Đấy, trên màn hình hiện ra cảnh báo kìa.”

Dương Khoa vừa dứt lời¸ trên màn hình máy tính chợt hiện ra dòng chữ đỏ ngầu: “Một làn sóng zombie cực kỳ đông đảo đang chuẩn bị tiếp cận!” Vài giây sau, một đàn zombie đông nghịt ló đầu ra từ bên góc phải màn hình lầm lũi tiến lên.

“Ái chà, như kiểu mỗi màn chơi có một đợt tổng tấn công cuối cùng đó hả?”

“Không hẳn là vậy anh Lâm ạ. Những đợt sóng zombie lớn như thế này có thể xuất hiện một hoặc nhiều lần trong một màn chơi, tùy thuộc vào màn chơi đó khó hay dễ. Dù vậy thì bất kỳ màn chơi nào cũng sẽ kết thúc bằng một đợt tổng tiến công như thế này. Mọi người biết đấy, cho nó hoành tráng.”

“... Sếp Khoa ơi, có thể cho chị chơi thử được không?” Vốn im lặng từ nãy đến giờ Thanh Lam chợt lên tiếng. Dương Khoa quay sang thì chỉ thấy cô đang nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hy vọng.

“Được chứ, chị ngồi máy em đây mà chơi thử luôn nè. Ba anh cũng muốn chơi thử luôn không?... Ok, để em gửi vào máy tính của từng người. Cơ mà nói trước là em chỉ vừa mới xây dựng một màn chơi tạm bợ để thử xem cách thức trò chơi hoạt động ra sao thôi. Mọi thứ chưa được làm đến nơi đến chốn đâu nên có gặp phải vấn đề gì thì báo lại cho em nhé.”

“Được, chú cứ gửi đi rồi có gì bọn anh sẽ đưa ra đánh giá luôn một thể.”

“Ok.”

Kế đó, Duy Hải, Trọng Lâm và Hưng quay trở về chỗ ngồi của mình để chơi thử màn chơi “Plants vs Zombies” mà Dương Khoa vừa mới thiết kế. Về phần Thanh Lam, cô rất tự nhiên ngồi xuống ghế của hắn rồi cầm ngay chuột lên bắt đầu chinh chiến.

Một phút sau.

“Uuu~~~, đám hướng dương này nhún nhảy trông dễ thương quá!”

Mặc cho đám zombie thỏa sức tiến vào những làn đường trống trải không cây cối phòng thủ, Thanh Lam vẫn cứ ngồi điềm nhiên che miệng cười khúc khích khi thấy những bông hoa hướng dương nhún nhảy mới trồng thành cụm trên màn hình. Thấy cảnh này Dương Khoa đứng ở bên cạnh chỉ biết lấy hai tay ôm mặt, trong lòng không biết nên nói gì với bà chị ngây thơ nữa.

Trời ạ, đống cây đó vốn là do một tay bà chị thiết kế nên mà. Thế mà sao bây giờ lại có thể tỏ vẻ ngạc nhiên như chưa hề quen biết vậy? Còn nữa, liệu bà chị có thể tập trung vào công cuộc phòng thủ vườn nhà được không, con zombie cầm sào đang vô tư chạy nhảy như chốn không người kìa!

“Không được đâu Lam ơi, em trồng ngay cái cây gì để cản đường con zombie cầm sào đi. Nhanh không thua mất bây giờ.”

“Nhưng em đang định để dành ánh nắng để xây thêm một hàng hướng dương nữa mà?”

“Đừng xây dồn cục thế. Dàn đều ra, hơn nữa còn phải tính toán trồng cây khác để chống lại zombie chứ đừng trồng mỗi hướng dương không.... Đấy thấy chưa, em chậm quá thế là thua rồi.”

“À, thế là phải trồng cả hai loại cây đậu và cây hướng dương xen lẫn với nhau phải không anh?”

“Chuẩn đấy. Có con zombie xuất hiện ở đường nào thì em phải trồng cây phòng thủ ở đường đó rồi hẵng tiếp tục trồng cây hướng dương. Chơi những trò thủ thành như thế này đừng nên co cụm lại một chỗ.”

“Oki!”

“... Nè anh Hoàng, sao tự nhiên lại chạy ra đây tán gẫu thế? Mau về làm việc đi anh.” Trông thấy Thiếu Hoàng lén lút chạy tới mách nước cho Thanh Lam, Dương Khoa không nhịn được vỗ vai anh lên tiếng.

“Làm việc sao được nữa? Tại chú ấy, bỗng dưng bày ra trò chơi thử làm bọn anh ham quá chả tập trung nổi. Trông Hiền kia kìa, cũng chạy ra nhập bọn với Lâm nhà anh rồi.”

“( ̄д ̄;) Thiệt tình, có mỗi một màn chơi em làm ra để thí nghiệm thôi chứ có gì đặc sắc đâu cơ chứ? Chơi lúc nào mà chả được hả anh, về làm nốt animation con zombie đi không lại để sang tháng sau bây giờ.”

“Không được, trò này của chú lắp ghép các thứ vào xong trông hấp dẫn quá. Đợi Lam chơi xong anh cũng phải thử luôn cho nóng mới được, về phần công việc chú cứ yên tâm chắc chắn anh sẽ hoàn thành xong trong hôm nay.... Kìa, mau trồng cái cục nâu nâu chặn đường con đội mũ đi Lam.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.