Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 548: Chương 548: Navigame chu đáo (2)




“Khục…. Thiếu sót? Cụ thể thiếu sót là gì mong sếp Khoa có thể cho biết rõ hơn được không?”

Ổn định tâm thần, người tùy tùng tên Tiến vội lên tiếng hỏi lại cho rõ. Tập bản thảo người sếp Ninja Entertainment đang cầm vốn được anh dành rất nhiều thời gian, công sức xây dựng kỹ lưỡng, mọi chi tiết từ A đến Z đều có cả không thể nào tồn tại cái gọi là thiếu sót mới đúng. Thế nhưng đối phương lại là một thiên tài nổi danh trong những năm gần đây, lời nói cực kỳ có cân lượng làm lòng anh không khỏi dấy lên mối lo nghĩ vẩn vơ. truyện kiếm hiệp hay

“Đại khái, gần như tất cả những trò chơi được anh Tiến liệt kê trong đây đều là trò chơi xuất xứ từ nước ngoài, không thấy bóng dáng mặt hàng nội địa đâu hết. Phải chăng anh Tiến tách riêng chúng ra không gộp chung vào tài liệu này?”

“ ε=(´・`) À. Tưởng gì chứ, không phải là tách riêng....”

Thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, mối lo nghĩ vẩn vơ trong lòng Tiến nhanh chóng tan thành mây khói. Thế rồi đang định lên tiếng giải thích cặn kẽ cho đối phương hiểu thì Dũng Triều - sếp anh đã lập tức cướp lời đáp thay: “Không thiếu đâu cậu Khoa, tôi tin là danh mục ứng cử viên nặng ký trong tay cậu đã được Tiến đây tổng hợp đầy đủ rồi đấy. Còn vì sao lại không có sản phẩm nước nhà thì đơn giản thôi, chúng khó mà có cửa “ăn” danh hiệu tại Video Game Awards năm nay.”

“Tại sao lại như thế thưa ông?”

“Chất lượng tổng thể thua hẳn một bậc so với những đối thủ quốc tế sừng sỏ. Đã vậy đơn vị phát triển lẫn phát hành chúng đều là những đơn vị tầm trung trở xuống, tài lực đầu nhập vào cuộc chơi danh hiệu không sánh nổi các thế lực máu mặt khác nên không thể coi là ứng cử viên sáng giá được. Không tin cậu Khoa cứ ngẫm lại hội chợ GamExpo với mùa Giáng sinh năm ngoái mà xem. Những công ty lớn tầm cỡ Navigame chúng tôi ai nấy đều án binh bất động đâu ai tung ra sản phẩm mới đâu, sân chơi nhường lại cho những công ty khác hết đấy chứ? Vậy mà cũng chả có sản phẩm nào tạo được tiếng vang.”

“Đương nhiên, cái danh sách ứng cử viên ấy của Tiến không bao hàm trò “Đế chế” của quý vị.” Đoạn Dũng Triều vươn tay hạ kính mắt xuống trao cho đoàn đội Ninja Entertainment một cái nhìn đầy ẩn ý: “Nó thực sự là một hiện tượng của năm, chất lượng tuyệt vời danh tiếng cũng tốt đẹp hết mức. Chỉ cần quý vị nguyện ý cạnh tranh sòng phẳng thì cơ hội gặt hái đề danh tuyệt không hề nhỏ chút nào. Cơ mà tài liệu cung cấp cho quý vị thì hiển nhiên là không cần thiết phải liệt kê trò chơi của quý vị rồi, đúng không?”

“... Ông Triều nói có lý lắm.” Trải qua một phen suy tính cộng thêm hồi tưởng, cuối cùng nam thanh niên trẻ tuổi gật nhẹ đầu biểu thị đã hiểu vấn đề: “Vậy tóm lại, năm nay Ninja Entertainment chúng tôi chỉ cân quan tâm tới đối thủ quốc tế?”

“Chính xác.”

“Như thế thực ra cũng tốt, có thể tập trung dồn sức vào một mặt trận đỡ bị phân tâm. Thú thực năm nay chúng tôi còn tưởng rằng phải tranh đua danh hiệu với đơn vị trò chơi nội địa nữa cơ, kiểu có GETA tham gia giật giải như năm ngoái ấy.”

— QUẢNG CÁO —

“GETA năm ngoái hả? Trông bề ngoài oai phong chính khí lắm nhưng bên trong toàn chơi mưu hèn kế bẩn. Năm ngoái mà không dời lịch phát hành tại một vài thị trường quốc tế thì có khi cái trò “Dòng cát” gì gì đấy của bên đó còn chẳng đáp ứng được yêu cầu tối thiểu để tham gia Video Game Awards ấy chứ. Cũng không biết “đấm mõm” ban tổ chức bao nhiêu tiền để họ nhắm mắt làm ngơ.” Thấy cái tên GETA được nhắc đến, phản ứng đầu tiên của Dũng Triều là khịt mũi một cái tỏ ý coi thường, sau đó là tìm lời lẽ ngôn từ hạ thấp đối phương hết mức có thể. Không có cách nào cả, thói quen nó đã ăn sâu vào máu thành viên Navigame mất rồi, chẳng riêng gì ông mà bất kỳ ai khác cũng sẽ hành xử y hệt như thế nếu bắt gặp có hội.

Vốn bản thân còn muốn mở miệng công kích GETA thêm nữa, nhưng vì thời gian không cho phép nên sau cùng Dũng Triều đành tặc lưỡi chốt lại tiết mục chuyện trò: “ Mà thôi, ngày hôm nay thời gian có hạn ta tạm gác mấy câu chuyện của GETA sang hôm khác đi. Tóm lại Ninja Entertainment quý vị chỉ cần nhớ kỹ rằng Video Game Awards là cuộc chơi tầm cỡ quốc tế, mà đã là quốc tế thì sản phẩm từ mọi xó xỉnh, ngóc ngách trên cái quả Địa cầu này sẽ đổ xô tìm đến. Theo đó tầm mắt của quý vị nên hướng tới những đối thủ lão làng cùng những hiện tượng mới nổi tại nước ngoài, đừng nên quan tâm nhiều đến mấy đơn vị đồng hành nước nhà vì nó là thiểu số.”

“Thì ra là vậy. Nghe ông Triều và anh Tiến đây giảng giải kỹ lưỡng tôi mới thấy “vỡ” ra đấy. Cảm ơn ông và anh Tiến đã chia sẻ.”

“Cậu Khoa khách sáo. Lấy quan hệ giữa hai nhà công ty chúng ta bây giờ thì chia sẻ cho nhau biết những thông tin cần thiết cũng là lẽ thường, khỏi phải cảm ơn làm gì nghe nó xa cách lắm.”

Cố ý nhấn mạnh hai cụm từ “chia sẻ” và “thông tin cần thiết”, xong xuôi Dũng Triều âm thầm gõ ngón tay ra hiệu nhân viên tùy tùng của mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, tay còn lại cầm tách cà phê trên bàn lên uống nốt trước khi nói lời cáo biệt: “Như vậy là giao kèo hợp tác cố vấn ý tưởng cho dự án trò chơi “Điểm chết” đến đây coi như chính thức hoàn tất. Bên trong tài liệu quý vị đang cầm đã có sẵn thông tin liên lạc của Tiến, mọi người sau này cứ thế mà tự do liên hệ với nhau trao đổi qua lại, tự lên kế hoạch tự sắp xếp lịch trình hoạt động cùng nhau luôn. Nếu quý vị không còn thắc mắc gì nữa thì chúng tôi xin phép.”

“Vâng, một lần nữa thay mặt Ninja Entertainment chúng tôi xin chân thành cảm ơn ông Triều cũng như anh Tiến. Không biết liệu ông có thể nán lại thêm ít lâu để chúng tôi có dịp hân hạnh chiêu đãi….”

“Thôi cảm ơn. Nhã ý của quý vị chúng tôi xin tâm lĩnh, công chuyện không giải quyết gấp không được mong quý vị thông cảm giúp lão già tùy hứng này một lần. Đợi khi khác chúng tôi nhất định sẽ bồi tiếp quý vị đến cùng.” Bỏ lại một lời cáo lỗi mà bản thân cho là đủ chân thành, Dũng Triều nhanh chóng kéo theo tùy tùng đứng dậy ra về. Khuôn mặt nhỏ thó dần dà trở nên nghiêm nghị trở lại như lúc thăm dò nam thanh niên trẻ tuổi ban nãy, cũng không biết là trong đầu người đàn ông quyền lực bậc nhất Navigame lúc này đang nghĩ đến điều gì.



“Trông vội vàng chưa kìa.”

Đứng tại tiền sảnh tòa cao ốc Pulse, nhìn chiếc ô tô chở khách quý phóng vọt đi rồi mất hút Dương Khoa bĩu môi giả vờ giả vịt: “Đang định mời ở lại để dẫn đi tham quan một vòng cho biết công ty đối tác làm ăn như nào thì người đã đứng lên hết rồi. Cũng không biết bận việc thật hay là chướng mắt cơ nghiệp nhỏ bé nhà ta nữa.”

— QUẢNG CÁO —

“Thôi đi em, giả vờ giả vịt.” Dáng dấp “gợi đòn” của Dương Khoa nhanh chóng nhận về một cái lườm nguýt công khai đến từ Thu Lan: “Người như em mà cũng biết đường dẫn khách đi tham quan? Đến nhân viên trong công ty lắm lúc em còn không cho họ bén mảng lại gần khu vực làm việc hạch tâm nữa là.”

“(Gãi đầu) Ừ thì, tất nhiên là phải loại trừ khu làm việc hạch tâm ra rồi, ngu sao đi dẫn người không liên quan vào đấy cho nó lộ hết bí mật.... Thôi chuyện qua rồi không nói, hai chị thấy tay giám đốc Navigame này thế nào?”

“Tay giám đốc này à, với chị thì đại khái có thể tin tưởng được. Lời nói ngôn từ, cử chỉ tác phong bình thường không có gì lạ cả, duy có cảm xúc… hơi bốc đồng một chút?”

“Bốc đồng gì, tính cách lão giám đốc này thuộc hàng quái gở rõ ràng luôn ý. Đang trao đổi hòa nhã bỗng dưng vỗ vào mặt em một nhát, vỗ xong lại tìm cách “xoa” luôn. Khó hiểu!” Dương Khoa lắc đầu không cho là đúng. Như một lẽ tất yếu, trong lúc đối phương âm thầm đánh giá con người hắn thì hắn cũng bí mật thực hiện điều tương tự. Cuộc đời có qua có lại thì mới toại lòng nhau mà, chẳng ai cấm cản thì cứ vô tư.

“Chị đồng ý với Khoa.” Đứng bên cạnh Thu Lan Liễu gật đầu phụ họa: “Không ngờ giám đốc Navigame lại là một con người quái gở như vậy. Khả năng công tác lâu năm bên ngoài, tiếp xúc nhiều với văn hóa bộc trực kiểu Tây nên đâm ra khác người.”

“Nom chị Liễu có vẻ bất ngờ chả kém gì em nhỉ? Em tưởng mấy thành viên đầu sỏ của mấy đơn vị trò chơi nội địa lớn như này chị phải biết rõ hết rồi chứ?”

“Vẫn có một ít người không nắm được em ạ. Đều là những kẻ kín tiếng, hoặc chủ yếu công tác trên thị trường quốc tế như tay giám đốc này chẳng hạn, chả mấy khi lộ diện ở trong nước nên tìm hiểu mất công cực kỳ. Và thường thì chị sẽ viện cớ bận bịu trăm bề để bỏ qua ca khó như thế. ┐( ̄ヘ ̄)┌ ”

“Được rồi hai chị em, quái gở thì quái gở kệ nó đi miễn không ảnh hưởng đến hợp tác đôi bên là được. Ta đi vào thôi.”

Kéo hai chị em ưa xét nét quay trở về phòng làm việc, trên đường đi Thu Lan mở lời xác nhận hạng mục một lần sau cùng: “Giờ thông tin cần thiết có rồi, Navigame người ta cũng nguyện ý hỗ trợ tận tình thì hai chị em triển khai công việc luôn chứ? Như người ta nói đấy không làm luôn đi thì e muộn mất.”

“Triển thì tất nhiên là triển luôn rồi, cơ mà nhìn mớ tài liệu Navigame cung cấp em hơi hoảng hai chị ạ. Cứ tưởng gây dựng danh tiếng với vận động hành lang các thứ nó đơn giản thôi ai ngờ nó lại phức tạp nhiêu khê khủng khiếp, tỷ lệ chắc thắng cũng không đến mức đảm bảo tuyệt đối….”

“Này cũng ngoài dự liệu của chị đấy chứ chẳng riêng gì em đâu Khoa. May mà có Navigame “phím” cho trước, chứ để chúng ta tự mình mò mẫm chắc chết!” Liễu buông lời tán đồng.

— QUẢNG CÁO —

“Nếu khó khăn vậy thì không bằng ta đình chỉ hạng mục không tiến hành nữa? Không có danh hiệu cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến chúng ta. Hạng mục cũng chưa chính thức đi vào hoạt động, đình chỉ vô tư.” Nghe thấy vậy Thu Lan bèn ngả một bậc thang thối lui cho hai chị em. Chỉ là sau một hồi suy nghĩ nhanh Dương Khoa vẫn quyết định không bước xuống:

“Thôi đừng. Như thế thì giao kèo cố vấn lại thành ra tốn công vô ích, mà lại đã cất công làm ra một siêu phẩm như “Đế chế” rồi không thử vận may một phen thì phí quá. Ta cứ chơi hết mình một phen đi, thắng đề danh hay không thì nhờ trời.

“Vậy thì một vấn đề sau cùng: trong tài liệu của Navigame có ghi chúng ta nên cử đại diện tổ chế tác trò chơi tham gia mật thiết vào công tác gây dựng thanh thế. Em muốn cử ai trong bộ môn thiết kế đi, Hoàng hay Hải? Lâm thì chắc chắn là không….”

“Không, em sẽ không cử ai đi hết.” Dương Khoa vội vàng xua tay ngắt lời: “Hiện tại bộ môn thiết kế đang bận vật lộn với cả đống dự án trò chơi rồi, chuyện phối hợp gây dựng thanh thế sẽ từ em phụ trách để khỏi ảnh hưởng đến kế hoạch chung. Dù sao em cũng có thể được tính là một thành viên của tổ chế tác mà, toàn bộ nội dung hạch tâm của trò chơi là do một tay em chắp bút chứ ai?”

“(Nhướn mày) Từ em phụ trách cũng được, nhưng nếu thế thì em định xử lý công tác thường ngày như nào? Chưa kể đến giải đấu trước mắt nữa, vòng chung kết sắp diễn ra tới nơi rồi đó. Em muốn vắng mặt?”

“Còn thế nào nữa, tranh thủ được lúc nào thì xử lý lúc ấy thôi chị Liễu. Cho đến giải đấu thì không vấn đề, em sẽ đảm bảo có mặt vào hôm khai mạc vòng chung kết và hôm bế mạc như đã định. Coi như chịu khó đi lại một chút cho mấy anh em ở nhà yên thân.”

“Tạm thời như vậy đi, để sáng mai em tổ chức một cuộc họp khẩn rồi ta sẽ cùng nhau bàn tính tiếp. Gấp thì gấp chứ cũng không cần phải vội vàng đến mức làm ra quyết định ngay bây giờ đâu.” Cuộc hội thoại dọc đường kết thúc với một cái khoát tay chắc nịch của Dương Khoa. Chân bước qua quầy lễ tân, ba người lặng yên tách ra ai về vị trí làm việc của người nấy, lòng mang theo những tâm tư riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.