“Vậy thôi, giờ em phải đi dự cuộc họp nội bộ bù cho tuần trước đây.” Chuyện hết, Dương Khoa nhấc người đứng dậy lên tiếng mời mọc Duy Hải: “Lần này bộ môn thiết kế cũng góp mặt đấy, anh Hải sang ngồi cùng anh em cho đông vui không?”
“... Thôi, có ông bạn Hoàng đại diện bộ môn là được rồi chú. Anh đi cũng chỉ dự thính thôi chứ có đóng góp gì đâu, tốn ghế.”
“Ok. Thế thì hẹn gặp lại anh vào buổi tối nay nhé, chỗ cũ.”
“... Lại “chiến đấu” tiếp?”
“Đúng. Sáng ý đang tuôn trào phải làm ngay không có quên anh ạ.”
“Ừ hừ.” Thế rồi vẫn giữ nguyên tư thế đổ gục người xuống bàn, khuôn mặt Duy Hải từ từ quay về phía Dương Khoa hỏi một câu nghiêm túc: “Nhưng mà này, về chuyện làm sê-ri clip ấy thì chú có ý định theo đuổi lâu dài với biến nó thành thương hiệu các thứ không, hay là chỉ nổi hứng trả đũa nhất thời thế thôi?”
“Lâu dài hay không…. Cái này thì em cũng không biết nữa, thôi thì trước mắt cứ tạm coi như làm để đả kích đối thủ nhất thời đi. Sao anh lại hỏi thế?” Ngẫm nghĩ vài giây Dương Khoa tỏ vẻ băn khoăn hồi đáp.
“Anh thấy chú nên suy tính kỹ lưỡng chuyện có định theo đuổi phi vụ “game rác” lâu dài hay không để có con đường quy hoạch đúng đắn. Nếu chỉ đánh đập đối thủ một chập rồi thôi thì anh không có ý kiến, nhưng nếu chú định “trường kỳ kháng chiến” thì anh có lời khuyên là chú nên tiết chế một chút. Kể từ lúc bắt đầu làm sê-ri đến giờ tần suất ra clip của kênh chú quá dày đặc, thêm nữa công đoạn edit các đoạn clip cũng không phải là đặc biệt xuất sắc hay gì, nội dung cũng thuần một tông màu chê bai rất dễ khiến người xem cảm thấy “bội thực“.”
“(Nhíu mày) Ý anh Hải là nếu em hướng đến mục tiêu lâu dài thì ta không nên đăng clip dồn dập như mấy ngày vừa qua?”
“Đúng vậy. Lý do cho việc giãn cách tần suất đăng clip đột xuất thì anh cũng đã nghĩ sẵn cho chú, đó là chú có thể tuyên bố với khán giả rằng đống clip đã đăng tải được làm sẵn từ rất lâu và hiện tại mới tung ra. Giờ không còn hàng dự trữ nữa nên chú sẽ làm từ từ được clip nào đăng tải clip đấy, như vậy khán giả sẽ vừa cảm thông vừa ổn định tâm thái chờ mong những sản phẩm tiếp theo.”
“Ngoài ra anh còn có thêm một lời cảnh báo nữa, không biết có dư thừa hay không nhưng… thôi thì cứ nói vậy. Đó là chiêu số hạ thấp danh tiếng này của chú chắc hẳn đã làm khá nhiều kẻ cảm thấy ngứa mắt rồi, không chỉ những công ty đối địch như Hoasgame, Thiên Không các thứ mà còn bao quát cả các đơn vị sản xuất trò chơi khác ở cả trong nước lẫn ngoài nước. Lấy ví dụ trò chơi “Nữ thần hỗn mang”, trò đó được một công ty nước ngoài làm ra chứ Hoasgame chỉ là đơn vị đem về phát hành. Nhưng vì phục vụ mục đích đả kích Hoasgame nên chú vẫn liệt kê trò chơi đó vào danh sách ngắm bắn, theo đó cũng trực tiếp va chạm với đơn vị sản xuất trò chơi luôn.”
“Một vài lần thì không sao, nhưng nếu tiếp sau mà chú vẫn cứ nhặt ra những trò chơi “nhập khẩu” như vậy để chê bai thậm tệ thì chẳng mấy chốc chú sẽ thành nhân vật khó ưa trong mắt cộng đồng quốc tế. Đó không phải là hành động khôn ngoan khi chúng ta chưa có căn cơ vững chắc tại thị trường nước ngoài, cho nên chú cần phải suy xét thiệt hơn thấu đáo trong việc chọn lựa trò chơi một khi đã quyết định làm sê-ri lâu dài.”
“Nhưng clip chúng ta làm cho người Việt xem mà anh Hải? Khả năng đến tai người nước ngoài, hoặc cha đẻ trò chơi ở nước ngoài là rất thấp. Việc gì….”
“Thấp nhưng không phải là không có. Trọng yếu hơn, chú nghĩ lấy tính cách của đám Thiên Không với Hoasgame thì họ sẽ ngồi yên khi thấy sản phẩm mình phát hành bị dìm hàng? Không thông báo lại cho đối tác biết?”
“... Ờ nhỉ. Anh Hải nói có lý lắm, em sẽ suy xét kỹ lưỡng chuyện này.” Đầu óc của Dương Khoa cũng rất linh mẫn, không bị công cuộc trả đũa thuận buồm xuôi gió làm cho mụ mị. Thế nên chỉ mất vài giây hắn đã nhận ra được mối uy hiếp tiềm ẩn đến từ việc đưa các trò chơi lên tiết mục “Thư mực game rác của tôi” một cách vô tội vạ.
Ông anh Hải nói có lý, chiêu trò chọc phá trẻ con này hiệu quả thì hiệu quả thật nhưng không nên lạm dụng, kẻo mai sau Ninja Entertainment sẽ thành bia ngắm cho cả thế giới nhắm vào. Mặc dù thực lòng mà nói với mớ kiến thức trò chơi vượt thời đại trong đầu hắn cũng chả sợ lắm chuyện hóa thân làm công địch của xã hội đâu, nhưng thôi cứ điểm đến là dừng cho nó chắc cốp. Lại nói hắn cũng không thể bắt chước đám kẻ địch kia thấy bở thì đào mãi được, thế thì quá bằng tự hạ thấp mình xuống cùng một giuộc với đối phương. ┐( ̄ヘ ̄)┌
Tiếp sau hắn sẽ giảm tần suất ra clip “Thư mục game rác của tôi”, hoặc thậm chí bỏ sê-ri luôn không làm nữa nếu hoàn cảnh cho phép. Thời gian rảnh rỗi sẽ lại được trả về để nghỉ ngơi hoặc suy tính làm thứ khác quan trọng hơn. Cứ quyết định như vậy đi.
“Ừm. Chú là người thông minh nên anh chỉ nói thế thôi, còn đâu chú cứ tự suy xét.”
“Ok. Không còn gì nữa thì em đi đây, bye bye anh chị.”
“Bye chú.”
“~Bye bye sếp Khoa…. Nào anh yêu, mau ngồi dậy mở nhạc lên đi. Em muốn tập dượt thêm một hai lần nữa cho nó trôi chảy.” Thấy người yêu và sếp của mình bàn chuyện xong xuôi, Kim Cúc bèn giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn lay vai Duy Hải gọi anh ngồi dậy.
“Ời…. Cho anh nghỉ tý đi em, làm nhạc từ nãy đến giờ anh mệt lắm rồi ý.”
“Ui nhanh lên nào anh yêu. Bài hát thì sếp Khoa đã sáng tác sẵn cho rồi, chỉ có mỗi đệm nhạc thôi mà cũng mệt được sao?”
“Ý, đệm nhạc nhọc ra phết đấy chứ em đừng tưởng ngon ăn. Không vắt óc ra mà cảm âm thì anh đố em tìm được ai làm thành ca khúc cho em hát, nếu chỉ dựa trên mấy cái âm điệu “ừ ừ ư ứ ừ ư ư ư” vô nghĩa của chú Khoa.”
“~Mình cùng ăn tối và nghe mưa rơiiii. (  ̄ヮ ̄)~♪ Đoạn đấy hay quá là hay luôn anh ạ, nhạc hay mà lời cũng hay. À mà này, hay là hôm nào anh đến nhà em xong anh em mình dọn bàn ăn ra lan can vừa ăn vừa ngắm mưa cho nó lãng mạn đi. Em sẽ canh hôm nào có mưa cho, anh chỉ cần phụ trách món ăn thôi là được. Nhé?”
Duy Hải: ( ̄д ̄;)
“Há há há, trông mặt anh Hải thộn ra buồn cười thặc sự!” Cố gắng hết sức để không bật cười hô hố làm mất hình tượng người sếp lớn, Dương Khoa nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại rồi mang theo tâm tình khoái trá rời đi. Hắn không biết rằng rất nhanh thôi, khi cái ngày ca khúc “Có em chờ” do Kim Cúc thể hiện bất ngờ trở thành hiện tượng của làng âm nhạc nội địa ập tới thì hắn sẽ không cười ông anh hiền lành nổi nữa.
Nhưng chuyện đó để sau hãy nói.
Quay trở lại hiện tại, chỉ sau ít phút rẽ ngang rẽ dọc Dương Khoa đã có mặt tại phòng làm việc của Thu Lan để chủ trì cuộc họp nội bộ hàng tháng. Và như thường lệ thì, tin vui bao giờ cũng được các thành viên trong công ty đem ra công bố đầu tiên:
“... Hiện tại công tác phát hành trò chơi “Ages of Empires” vẫn đang tiến triển hết sức thuận lợi, bất chấp hàng loạt sản phẩm mới đổ bộ vào thị trường thời kỳ “hậu GamExpo“. Cụ thể hơn, chỉ trong tháng 10 trò chơi đã có thêm 720000 lượt tải mới, trong đó xấp xỉ 500000 lượt tải đến từ thị trường trong nước. Tăng gần 8% so với số liệu thống kê tháng 9.”
Theo sau những con số ấn tượng được Thu Lan nêu ra, các thành viên cốt cán tụ hội bên bàn họp ai nấy đều nhẹ giọng reo hò tỏ vẻ sung sướng. Về phần “tổng quản” của Ninja Entertainment, đợi cho ai nấy bình tĩnh lại cô mới từ tốn phát biểu tiếp: “Với thành tích này, “Age of Empires” đã sắp sửa chạm ngưỡng 2,5 triệu lượt tải xuống tính trên hai thị trường nội địa và Bắc Mỹ kể từ ngày phát hành. Điểm số đánh giá trung bình trên các trang web đánh giá trò chơi có uy tín và Hiệp hội thấp nhất là 4.5/5, cao nhất có nơi cho “Age of Empires” số điểm tuyệt đối. Lượng phản hồi tích cực đến từ phía người chơi cũng chiếm tới 96%, con số kỷ lục đối với công ty chúng ta kể từ ngày thành lập đến nay.”
“Về phần lợi nhuận mà trò chơi đem lại, rất tiếc là bộ môn của Nhung và Lan chưa thể thống kê ra con số chính xác. Thế nhưng theo báo cáo mới nhất của Dương Khang, tính đến thời điểm hiện tại Ninja Entertainment chúng ta khả năng đã thu về ít nhất 400 tỷ từ “Age of Empires“.”
“400 tỷ? Nhiều vậy? Thật không anh Khang?” Choáng váng trước số tiền lớn hơn gấp đôi gấp ba số tiền hai trò chơi “Plants vs Zombies” và “Angry Birds” đem lại cho công ty tính theo hồi đâu năm, Dương Khoa không kìm được quay sang phía ông anh họ hỏi lại cho chắc.
“Đúng vậy thưa sếp. Hơn nữa tôi cũng xin cam đoan với sếp và tất cả mọi người ngồi đây rằng những gì tôi viết trong báo cáo thống kê lợi nhuận “Age of Empires” là hoàn toàn có căn cứ xác đáng.” Dương Khang không chút do dự giơ bàn tay phải lên trịnh trọng tuyên bố: “Hơn nữa dựa trên quan điểm của tôi 400 tỷ còn là một con số bảo thủ, lợi nhuận thực tế mà “Age of Empires” đem lại có thể còn cao hơn rất nhiều.”
“Chà chà, thế này thì có khi “Đế chế” cán mốc lợi nhuận ngàn tỷ chứ chẳng đùa. Và đấy là chúng ta còn chưa thèm tính chuyện tiến quân vào thị trường nào khác ngoài nội địa hay Bắc Mỹ.” Ngồi gần Thu Lan Thiếu Hoàng tỏ vẻ vui mừng ra mặt, tay không ngừng quay chiếc bút vàng óng một cách điệu nghệ. Các thành viên khác nghe thấy thế cũng nhanh chóng gật đầu hùa theo.
“Ngàn tỷ à, ôi thế thì lại tuyệt vời quá. Khoảng cách đến đỉnh cao nhân sinh, quát tháo phong vân các thứ coi như lại gần thêm một bước.” Trong lòng âm thầm đắc ý, ngoài mặt Dương Khoa cố gắng trấn định trở lại nói vài câu động viên: “Như vậy rất tốt, hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng để giữ gìn đà tăng trưởng ấn tượng này trong tương lai. Chỉ cần mọi sự thuận lợi thì “Age of Empires” sẽ còn gặt hái được thêm nhiều thành tích nổi bật hơn nữa, qua đó Ninja Entertainment cũng sẽ tiến thêm một bước vươn lên trở thành công ty cự đầu của làng trò chơi nước nhà.”
Dương Khoa vừa dứt lời, những tiếng vỗ tay lộp bộp tức thì vang lên. Sau đó, Thu Lan tiếp tục mang đến những tin tức tốt đẹp khác liên quan đến công tác phát hành các trò chơi còn lại. Nhìn chung, thành tích của những “Plants vs Zombies” lẫn “Angry Birds” tuy không quá xuất chúng như “Age of Empires”, song danh lợi mà chúng kiếm về cho công ty vẫn cứ là niềm ao ước của biết bao kẻ đồng hành trong ngành.
Nhất là “Angry Birds”, trò chơi này không chỉ bản thân nó bán chạy mà nó còn “ăn tiền” ở cả khoản kinh doanh vật phẩm ăn theo lẫn trao quyền hình ảnh nhân vật trò chơi. Nói không ngoa chứ, kể cả bây giờ có đem doanh thu của toàn bộ số trò chơi còn lại mang đi từ thiện thì Ninja Entertainment vẫn có thể cầm cự sống qua ngày nhờ vào “biệt đội chim điên”, chỉ là không thể phát triển được lên nữa mà thôi.
Tuy nhiên, liên quan đến công tác phát hành trò chơi của Ninja Entertainment không phải là không có tin tức xấu. Chẳng qua Thu Lan không muốn chưa gì đã khiến mọi người mất vui nên mới đẩy nó xuống báo cáo sau cùng, hơn nữa tin tức này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến đại cục trước mắt, không cần thiết phải tỏ ra quá lo lắng.
“... Sao cơ, “Flappy Bird” có nguy cơ bị bật bãi khỏi FreeStore?” Nghe thấy Thu Lan báo tin Ninja Entertainment khả năng cao chuẩn bị tiễn thêm một trò chơi lui vào hậu trường theo sau “Fruit Ninja”, vẻ ngoài ý muốn lập tức hiện lên trên khuôn mặt của Dương Khoa.
“Đúng vậy thưa sếp Khoa. Tình hình của trò chơi hiện tại rất không lạc quan, tháng vừa rồi số lượt tải về trên FreeStore còn không qua nổi con số 200.” Thu Lan gật nhẹ đầu giải thích thêm: “Bất quá đây cũng có thể coi như là chuyện nằm trong dự liệu, bởi lẽ đối với một trò chơi quá đỗi đơn giản như nó thì tuổi đời hai năm rưỡi đã là thuộc hàng “lão làng“. Hơn nữa trên FreeStore “Flappy Bird” cũng không được bảo hộ tốt như ở thị trường nội địa, số lượng trò chơi sao chép nó phải lên đến cả trăm cả nghìn và cho đến tận bây giờ chúng vẫn được phát hành chứ không hề bị xóa sổ. Do đó “Flappy Bird” không cạnh tranh nổi cũng là lẽ tự nhiên.”