“Thì sếp cũng thấy đấy, vẫn là chuyện thiên vị nhân viên mới làm mất lòng nhân viên cũ thôi.”
Vì ban nãy đã để lộ ra bản thân không hài lòng về tình hình nhân sự bộ môn rồi nên Thiều cũng chẳng buồn tìm cách giấu diếm. Được hỏi đến anh lập tức tố khổ một tràng: “Quan điểm thì em đã làm rõ từ đầu rồi, là không thể chỉ vì người ta nhảy từ Ninja Entertainment sang mà chiều chuộng vô lối được. Phải đối xử bình đẳng như những người nhân viên khác, kể cả trong dự án trò chơi dựa hơi “Đế chế” bên đó cũng vậy. Kẻo sau này kiểu gì cũng sinh lòng tị nạnh cho xem.”
“Thế mà các sếp chả ai coi lời em góp ý vào đâu, xong chẳng thèm hỏi ý kiến của em đã cho mấy thanh niên mới gia nhập đảm nhiệm ngay vị trí chủ chốt trong mấy đội nhóm nòng cốt, coi như gạt hết mấy anh em thâm niên ra rìa. À mà ban nãy còn đứng về phía họ trong cuộc tranh luận mà không cần biết ý tứ thành viên khác như nào nữa. Giờ bộ môn của em đang cãi nhau ỏm tỏi kia kìa, rồi cuối cùng người đi giải quyết vẫn cứ là em thôi chứ có phải các sếp đâu?”
“(Nhướn mày) Cãi nhau hả? Thật không?”
“Thật chứ em nói dối sếp có được cái ích lợi gì đâu? Thiệt tình… càng nghĩ em càng bực sếp ạ. Giờ em hỏi thật sếp nhá, khi trước ai là người đề bạt mấy cựu nhân viên Ninja Entertainment làm hạch tâm trong dự án “Truyền kỳ” vậy? Để em còn biết đường tìm gặp ăn thua đủ đây.”
“... Bình tĩnh đi Thiều, đừng suy nghĩ xốc nổi như vậy. Chuyện nó cũng có to tát gì đâu, hành xử thiếu suy nghĩ vậy người ta cười cho.” Người sếp già ngập ngừng lên tiếng trấn an thay vì giải đáp nghi hoặc của Thiều, nơi khóe mắt chợt lóe lên một tia xấu hổ rồi biến mất. Hiển nhiên, người đầu têu phi vụ cất nhắc trọng dụng cựu nhân viên Ninja Entertainment chính là ông chứ chẳng phải ai khác. Cơ mà nói ra chỉ khiến câu chuyện trước mắt thêm phần khó xử mà thôi, thế nên tốt nhất là ỉm đi cho mọi thứ êm xuôi.
Với lại, tự bản thân ông cũng thấy bản thân mình chẳng có lỗi gì trong vụ việc này cả. Cái hồi đào người về thành công đâu có ai phản đối kế hoạch thay máu do ông chủ trương đâu, hơn nữa để những thành viên đã có ít nhiều kinh nghiệm thực chiến làm hạch tâm còn nhận được sự đồng thuận đông đảo nữa. Bản ý của ông nhìn chung là tốt đấy, chẳng qua khâu thực hiện lại giao cho người khác, cụ thể là quản lý cao nhất trong mảng nhân sự công ty tên Danh kia nên sự tình hơi mất kiểm soát chút thôi. Đã không có lỗi như vậy thì khỏi cần phải lăn tăn cho nhẹ đầu.
“Sao không to tát? Sếp cứ suy nghĩ đơn giản, chẳng qua bây giờ xung đột trong đội ngũ mới chỉ dừng ở mức lời qua tiếng lại, chưa ảnh hưởng mấy đến công việc chung nên mọi người có cảm giác thế thôi. Tin em đi, bây giờ mà không tìm cách xử lý chu toàn rồi đến lúc mâu thuẫn lớn đến mức không điều hòa được nữa thì hối không kịp đâu…. Nói chung là sếp cứ cho em cái tên, em cam đoan với sếp là sẽ không để cho ai nói gì được em hết.” Chỉ là Thiều vẫn cứ kiên quyết bám riết lấy vấn đề không thả. Đường cùng, người sếp già đành phải trả lời qua loa cho xong chuyện:
“... Chậc, cậu bộc bạch vậy rồi thì tôi cũng chẳng giấu nữa: nói thật với cậu ai là người đưa ra ý kiến đề bạt cựu nhân viên Ninja Entertainment đó tôi cũng bằng nhớ đâu. Hôm ấy là cái hôm gặp mặt ba bên tìm cách chèn ép Ninja Entertainment, gặp cả đống người rồi bàn đủ thứ chuyện tôi nào nhớ ra được ai với ai? Cứ có mưu hay là làm ngay thôi…. Với cả chuyện xảy ra rồi đi truy lùng căn nguyên đâu có giúp ích được gì chứ, không bằng tập trung giải quyết vấn đề trước mắt đi là tốt nhất Thiều ạ.”
“... Vâng, thôi sếp không nhớ là ai thì đành thế vậy chứ biết làm sao.” Buồn bực vì sau cùng vẫn không có được đáp án Thiều chỉ còn biết thở ngắn than dài: “Chuyện này em sẽ giải quyết, cơ mà em mong sếp có thể bảo sếp Danh xuống tận nơi giải quyết vấn đề triệt để cùng em. Mình em nói không ăn thua đâu, đám nhân viên cả mới lẫn cũ đứa nào đứa nấy vâng dạ nhanh lắm nhưng toàn bỏ ngoài tai hết á. Một đằng chỉ biết tự chuốc lấy ấm ức còn một đằng thì tự phụ quá thể đáng, chả biết khi trước làm thế nào mà Ninja Entertainment lại chứa chấp được đám người này nữa.”
“Được. Tôi nhất định sẽ có lời với Danh, yên tâm đi.” Câu chuyện kết thúc với cái gật đầu chắc nịch của người sếp già. Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc rồi trao đổi chuyện trò thêm ít lâu nữa, nhằm tận dụng nốt chút thời gian còn sót lại của một ngày dài.
…
- ---------
Dường như, làng trò chơi điện tử nước nhà đã dần hình thành nên cho mình thói quen chĩa họng súng về phía Ninja Entertainment mỗi khi đơn vị này có động thái công khai nào đó. Mà lại, theo việc Ninja Entertainment ngày càng phát triển mạnh mẽ và bắt đầu chủ động gõ cửa từng nhà để trả đũa thay vì bị động phản kích như trong quá khứ, những biện pháp chèn ép không cho đối thủ vươn lên cũng theo đó trở nên quyết liệt hơn hẳn. Tất nhiên, hưởng ứng thứ phong trào thiếu lành mạnh này vẫn chỉ loanh quanh có mấy công ty đầu ngành lẫn vài ba công ty tầm trung liên kết lại thành một phe, còn đâu đều rủ nhau tìm đường tránh xa.
Tài lực không bằng người, tầm ảnh hưởng cũng không so được với ai, thôi thì an phận đi cho nó lành. Toàn các hạng trâu bò dây dưa chỉ tổ thiệt thân.
Bất quá, mặc kệ sóng ngầm cuộn trào trong những ngày cuối cùng của năm 2027 Ninja Entertainment vẫn cứ lầm lũi tiến bước để trở thành một trong những doanh nghiệp trò chơi hoạt động thành công nhất năm, dựa trên thống kê của một số cơ quan truyền thông nước nhà có uy tín. Điều này được thể hiện thông qua việc những sản phẩm do Dương Khoa và đồng bọn làm ra, với trường hợp phải đặc biệt nhắc đến là “Age of Empires” ngày càng nổi tiếng trên khắp các thị trường chiến lược. Danh lợi song thu khiến cho bất kỳ kẻ đồng hành trong nghề nào biết chuyện cũng phải ao ước, còn nội bộ Ninja Entertainment thì khỏi phải nói, ai nấy đều lâng lâng sung sướng như đang trên mây.
Cứ việc luôn có những cái đầu lạnh như Dương Khoa hay Thu Lan liên tục nhắc nhở mọi người phải hết sức bình tĩnh không nên đắc ý quá mức vân vân..., song các thành viên trong công ty từ trên xuống dưới vẫn cứ ở vào trạng thái hưng phấn quá độ mọi lúc mọi nơi. Đã vậy dịp lễ Giáng sinh - Mừng năm mới rực rỡ sắc màu còn đúng hẹn kéo tới nữa, thành ra giữ cho đôi chân ai nấy ở lại với mặt đất căn bản là chuyện viển vông.
Hội trường to lớn của một trung tâm hội nghị hoành tráng nằm gần tòa cao ốc Pulse, đêm Giáng sinh.
“~Vậy thì người cứ bước đi xa nơi này-ánh bình minh, sẽ không còn nơi đâyyy. Bước đi xa nơi này-lời yêu sẽ không còn nơi đâyyy ây ây. (*≧▽≦)θ~♪ “
Nơi sân khấu ngập tràn tiếng nhạc nằm ở đầu căn phòng, vẫn cứ là một thân quần áo vàng chóe Thiếu Hoàng vừa cầm micro gào thét vừa nhảy nhót bên dưới tấm biển có ghi dòng chữ “Chúc mừng Ninja Entertainment vì một năm 2027 thành công rực rỡ“. Đứng xung quanh sân khấu là cả trăm đồng nghiệp cùng công ty “quẩy” tưng bừng, miệng hú hét tay giơ lên hạ xuống liên hồi không khác gì fan cuồng Kpop trên TV. Giá như nhân số gấp thêm vài lần nữa có khi buổi tiệc thành được một buổi liveshow ca nhạc cỡ nhỏ chứ chẳng chơi.
“~Sẽ không còn nơi đâyyyy ây ây ây! (bắt chước)”
“Em ở đây chứ không bước đi đâu đâu anh Hoàng! o(≧▽≦)o “
“Uầy chất lừ anh Hoàng ơi! Sau hôm nay chuyển nghề ca sỹ đi anh!”
“Nhìn vào điện thoại trong tay tôi đi Hoàng, đảm bảo ngày mai ông lên top thịnh hành Metube luôn!”
“Này bà ơi, bài này là bài gì mà nghe bắt tai thế nhỉ? Cho tôi xin cái tên tý về nghe.”
“Tên á? “Cái gì xa dần” ấy bà ạ, cơ mà đố bà tìm nghe được ở đâu luôn. Ban nãy anh Hoàng bảo rồi, bài này là bài anh ấy vừa xin được từ bên sếp Khoa đấy. Mới cứng!”
“Ôi thế á? Sếp Khoa tài nhỉ, bài “Có em chờ” lần trước cũng hay.”
“Chứ lại còn. Bà cứ khen phò mã tốt áo.”
“Nom ông bạn Hoàng “quẩy” nhiệt chưa kìa.” Ở phía đối diện, tại bàn tiệc dành riêng cho các thành viên quyền cao chức trọng trong công ty, Hiền vừa lắc lư ly rượu trong tay vừa hướng về phía sếp lớn khen lấy lòng: “Không ngờ sếp Khoa làm game đã giỏi rồi sáng tác ca khúc cũng tuyệt vời chẳng kém. Thế mà thường ngày chả thấy tung ra bài nào cho các anh em thưởng thức với cả hát thử xem sao. Hay là sếp muốn “ém” tới những dịp đặc biệt như này cho bất ngờ?”
“... Anh Hiền quá khen. Nào có “ém” gì đâu, căn bản là linh cảm đến lúc nào thì sáng tác lúc ấy thôi. Hết thảy đều là trùng hợp đấy.” Nghe thấy vậy Dương Khoa nở nụ cười khiêm tốn đáp lại. Không sai, bài hát Thiếu Hoàng đang ra sức rống trên sân khấu kia lại là một ca khúc nổi tiếng tại thế giới cũ khác được hắn “nhập khẩu” sang đây. Nguyên bản hắn cũng chẳng định “khoe tài” như này đâu, vì bản thân hắn vốn dĩ đã có lắm thứ phải lo lắm rồi. Đến giai điệu không lời trong “Age of Empires” còn phải nhờ Duy Hải giúp đỡ tận tình thì lấy đâu ra thời gian lẫn tinh lực để mà biên soạn ca khúc tử tế?
Hết thảy căn nguyên đều nằm ở ông anh lập dị đang hóa thân thành mặt trời mùa đông kia kìa. Kể từ khi chứng kiến cảnh tượng ca khúc “Có em chờ” đột phá hết cột mốc này đến cột mốc khác trên bảng xếp hạng âm nhạc nước nhà, không có một lúc nào là Thiếu Hoàng không tỏ rõ sự ghen tị đối với người đồng đội hiền lành Duy Hải. Bản thân chỉ ra sân thổi rap vỏn vẹn mấy chục giây, khuôn mặt lúc biểu diễn thì bí xị cứ như là có người dí súng sau đầu bắt hát vậy, thế mà ai cũng khen chàng trai trong clip ca khúc tài giỏi hát hay, đứng bên cạnh “ai đồ” Yurin trông đẹp đôi không tưởng các thứ các thứ…. Nổi cứ phải gọi là thôi rồi, lại còn bỗng dưng trở thành thần tượng trong lòng cả đống thiếu nữ mộng mơ nữa.
Làm anh bực!
Rất bực!
Vô cùng bực! Cảm xúc trọng yếu phải biểu đạt ba lần! Kèm dấu chấm than!
Ngày mà “Có em chờ” lọt top 10 bài hát tiếng Việt hay nhất tháng 12 trên gniZ - một trang web âm nhạc nổi tiếng nhất nhì nước nhà cũng chính là thời điểm “tức nước vỡ bờ” đối với thành viên lập dị bậc nhất Ninja Entertainment. Kể từ hôm đó trở đi, cứ sểnh ra một cái là Thiếu Hoàng lập tức tìm đến Dương Khoa ôm đùi xin một cơ may “lấy le với các em gái” tương tự. Không chịu được cảnh tối ngày bị dây dưa không ngớt, cực chẳng đã hắn đành lục lọi trí nhớ tống đại một ca khúc thị trường chưa xuất hiện ở đây cho Thiếu Hoàng, cốt để tâm hồn bản thân được thanh tịnh.
Thế là ta có câu chuyện tối nay.
Chỉ có điều, mang tiếng là qua loa đại khái cơ mà dường như ca khúc hắn ném cho Thiếu Hoàng phát huy hiệu quả hơi bị thái quá thì phải. Cứ nhìn cảnh tượng gần như toàn bộ số nhân viên nữ của công ty lẫn khách mời nữ tham dự buổi tiệc tối nay vây kín sân khấu hưởng ứng trước mắt là đủ thấy. Dĩ vãng ông anh lập dị của hắn làm gì có cơ hội tận hưởng diễm phúc dạng này, có tung hết thảy lời ngon tiếng ngọt, chiêu số lẫn thủ đoạn tán gái ra cũng chỉ nhận được mấy cái lắc đầu làm ngơ mà thôi. Không ngờ vấn đề làm khó Thiếu Hoàng bao năm chỉ cần một ca khúc thị trường êm tai và một cái micro hoạt động tốt là sẽ được giải quyết một cách chóng vánh.
Làm Thiếu Hoàng tiếc hùi hụi rằng giá như bản thân biết đường tìm đến “thằng em xã hội số 23” của anh xin ca khúc sớm hơn, còn Dương Khoa thì hoàn toàn không biết nói gì trước sự cuồng nhiệt đầy bất ngờ trước mắt.
“Hẳn là LINH CẢM cơ đấy. Vậy bao giờ anh mới có linh cảm để viết cho em một ca khúc như đã hứa vậy anh Khoa?”
Nếu có một cô gái nào đó giờ phút này không vây quanh Thiếu Hoàng thì đó chỉ có thể là cô bạn gái đáng yêu của Dương Khoa. Nghe thấy Thảo My lên tiếng vòi vĩnh lần thứ n Dương Khoa lập tức đáp lại như một cái máy lập trình sẵn: “Trường hợp của em ấy hả, chịu khó chờ thêm chút nữa nhé linh cảm nó sắp về đến nơi rồi. Đường xá Hà thành hơi tắc em ạ, thông cảm chút.”
Câu trả lời này của Dương Khoa đương nhiên là không thể nào khiến cho Thảo My hài lòng. Có điều xung quanh họ hiện giờ đang có cả đống người, không tiện làm mình làm mẩy nên cô đành gật đầu chấp nhận cái cớ tắc đường sứt sẹo của bạn trai. Câu chuyện về chủ đề âm nhạc cứ thế tiếp diễn, phải tới cả chục phút sau mới đi đến hồi kết vì có người đột nhiên xuất hiện thông báo tin tức mới nhất cho Dương Khoa biết:
“Sếp Khoa. Có anh Phát bên phía Navigame vừa gọi điện nhờ chuyển lời chúc mừng công ty chúng ta đến sếp, thuận tiện hỏi thăm sếp xem ý sếp về vụ trợ giúp họ ngỏ lời mấy hôm trước như nào đấy ạ.”