Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 322: Chương 322: VNfun (9)




“Xin mạo muội hỏi quý khách một chút, quý khách đã từng chơi trò chơi này trước kia chưa ạ?” Cảm giác kỳ quái trong lòng lên đến đỉnh điểm, cuối cùng Xuân Quế không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.

“Chưa, đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm trò chơi…. Ờ, “Pháo thủ xứ sương mù” này của bạn đó. Có việc gì không?”

“À không thưa quý khách…. Chẳng qua là, dường như quý khách có hơi….”

“Thành thạo trong quá trình trải nghiệm đúng không?” Du khách nam mỉm cười cắt lời, sau đó thay vì giải đáp thắc mắc của Xuân Quế thì người này vẫn giữ nguyên nụ cười thích chí trên môi tiếp tục căn chỉnh đường đạn trên màn hình. Vài giây sau, theo ngón tay thả ra một viên đạn chùm được bắn lên cao, sau đó những viên đạn nhỏ hơn rơi xuống như mưa oanh tạc toà công trình vốn đã hư hại quá nửa trước mặt, biến nó thành một đống phế tích triệt để. Số điểm trên góc màn hình tăng lên vùn vụt, đi kèm với đó là thông báo kỷ lục mới cùng ba ngôi sao to tướng hiện ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

“… Chắc là cao thủ thôi, chứ nếu là người đã từng chơi qua trò chơi của mình thì ít nhiều mình cũng phải có ấn tượng lưu lại. Đặc biệt thế này cơ mà.” Thấy du khách nam từ chối cho ý kiến Xuân Quế cũng không tiện đào bới sâu thêm. Trong lòng phỏng đoán người trước mặt chắc thuộc dạng game thủ cứng cựa, đang định quay trở lại trò chuyện tiếp với du khách nữ thì anh lại bắt gặp người này hạ máy tính bảng xuống sau khi hạ được tòa công trình mới nhất, biểu thị trải nghiệm như vậy đã là đủ rồi. Thế là anh cũng tập trung tinh thần trở lại để lắng nghe những lời nhận xét đánh giá chuẩn bị được đưa ra.

“Cảm ơn bạn vì trò chơi.” Du khách nam nhã nhặn lên tiếng: “Bạn có phiền không nếu tôi đưa ra một vài đánh giá cá nhân về trò chơi này?”

“Xin quý khách cứ tự nhiên.”

“Ok. Có điều trước khi đưa ra đánh giá thì tôi có một vài câu hỏi riêng tư mong bạn có thể giải đáp. Đầu tiên, bạn đã theo đuổi nghề chế tác trò chơi được bao lâu rồi?”

Nghe thấy du khách nam không những không đưa ra đánh giá ngay và luôn mà còn hỏi ngược lại Xuân Quế cảm thấy có chút chưng hửng. Nhưng rồi anh cũng bình thản đáp lại: “Gần được một năm rồi.”

“Một năm? Cũng không quá lâu nhỉ, thế đây là trò chơi đầu tay của bạn à?”

“Đúng thế.”

“Và bạn hoàn thành trò chơi này trong từng ấy thời gian chứ?”

“Không hẳn. Bản thân trò chơi này được hoàn thành chỉ trong nửa năm, thời gian gần nửa năm còn lại là để đem trò chơi đi triển lãm cùng tinh chỉnh lại một số nội dung chi tiết cho phù hợp.”

“Tức là từ nửa năm trở lại đây bạn vẫn đang không ngừng hoàn thiện trò chơi, xen kẽ với việc tìm kiếm một nhà phát hành cho nó?”

“… Có thể coi như thế.”

“Ừm…. Được rồi, rất cảm ơn bạn đã cung cấp thông tin. Giờ thì, về trò chơi “Pháo thủ xứ sương mù” này của bạn thì tôi thấy nó sở hữu một vài điểm nhấn khá nổi bật. Đương nhiên, điểm sáng giá nhất là lối chơi cốt lõi được thiết kế bài bản và hợp lý. Ngoài ra thì hệ thống đánh giá thành tích người chơi bằng những ngôi sao cũng tương đối thú vị, là một điểm cộng lớn.”

“Cảm ơn quý khách. Đó là tính năng tôi học hỏi được từ trò chơi “Cut the Rope” của Ninja Studio. Nó vừa khiến cho người chơi có thứ để tự hào đem khoe với bè bạn, vừa là động lực để giữ chân những người chơi gạo cội ở lại chơi trò chơi tiếp.”

“Khoan đã? Bạn vừa nói gì cơ, “Cut the Rope”?”

“Đúng vậy. Đó là một trò chơi giải đố nội địa khá hay được tung ra vào hồi năm ngoái. Người chơi thành thạo thể loại này như quý khách chắc hẳn cũng đã nghe qua hoặc chơi qua trò chơi đó rồi.”

“Chưa từng! Bạn có thể nói chi tiết một chút về trò chơi đó được không? Với cả bạn đã học hỏi được gì từ trò chơi đó nữa nhé, nếu bạn cảm thấy không phiền” Nghe thấy Xuân Quế nhắc đến cái tên trò chơi phản ứng của người du khách nam chợt trở nên hơi có chút khoa trương. Thay vì đưa ra thêm đánh giá thì người này chuyển ngay chủ đề câu chuyện sang trò chơi mà anh vừa mới nêu tên.

Có điều vì thấy từ nãy tới giờ người này vẫn luôn trao đổi với mình một cách tự nhiên thoải mái, khác hẳn những người đã từng tìm đến trước đó nên Xuân Quế cũng vô tư đáp lại. Vẻ chán chường vẫn còn như ẩn như hiện trên khuôn mặt anh dần dần biến mất, thay vào đó là sự nhiệt tình phấn khởi ngày càng nồng đậm.

Năm phút sau.

“Đúng đó, tôi cũng phải công nhận với bạn chi tiết đó thực sự hay ho. Bạn có thể nhận ra được rồi đem nó áp dụng vào trò chơi chứng tỏ bạn cũng có năng khiếu đấy. (  ̄ヮ ̄) “

“Quý khách quá khen, trò chơi đó là nguồn cảm hứng dẫn dắt tôi hoàn thành nên trò chơi này mà. Có điều nhắc tới cũng thật là áy náy, tiếng là học hỏi nhưng kỳ thực nói tôi đi sao chép cũng chẳng sai. Chi tiết đó thật sự là quá tuyệt vời, đến nỗi tôi chẳng dám chỉnh sửa nó tý nào luôn. ( ̄ヮ ̄) “

“Không sao, nếu chỉ là một chi tiết nhỏ như vậy thì tôi tin là việc này hoàn toàn có thể cảm thông được.” Nói đến đây du khách nam chợt liếc mắt nhìn đồng hồ rồi chủ động chấm dứt câu chuyện lạc đề: “Ok, chuyện trò vui vẻ vậy thôi nhé sắp trưa rồi. Giờ thì tôi còn mấy lời đánh giá thế này, hy vọng bạn có thể chăm chú lắng nghe.”

“... Vâng, xin mời quý khách.” Vẻ hào hứng khó khăn lắm mới khơi lên được chợt tắt ngấm, Xuân Quế khẽ gật đầu biểu thị đã sẵn sàng lắng nghe, vẻ mặt trở nên căng thẳng.

“Ấy, sao tự dưng trông vẻ mặt bạn nghiêm trọng quá vậy? Chưa gì đã biết tôi chuẩn bị mở miệng phê bình rồi à? Trước đây hẳn là đã thấy cảnh này nhiều lắm phải không?”

“Cũng có thể coi là vậy.” Xuân Quế thản nhiên trả lời, không một chút nào giấu diếm.

“Chà, thảo nào ban nãy trông bạn chán chường thế. Vui lên đi bạn, dù tốt xấu thế nào thì đây cũng là sản phẩm hoàn chỉnh do một mình bạn làm ra từ A đến Z, riêng thành quả này đã là không dễ dàng để có thể có được rồi. Chưa kể trò chơi cũng không phải là không có mặt tốt, thế nên bạn không cần phải cảm thấy quá thất vọng về bản thân mình.”

“Cảm ơn quý khách. Hy vọng quý khách có thể đưa ra những đóng góp tận tình về trò chơi để nó có thể trở nên tốt hơn trong tương lai.”

“Được. Trước hết thì, về trò chơi này có một mặt chưa tốt mà theo tôi bạn cần phải khắc phục ngay. Đó là cần phải làm bật ra được yếu tố giải đố, thứ mà hiện tại đang bị lẫn lộn với những yếu tố casual khiến cho thể loại trò chơi có phần bị nhập nhằng chẳng biết đâu mà lần. Giải pháp khắc phục cũng khá đơn giản, bạn chỉ cần chia thử thách ra thành từng stage chứ đừng nối liền thành một cụm là được. Một khi tiết tấu của trò chơi chậm lại thì người chơi....”

“Xin lỗi quý khách một chút.” Không đợi du khách nam nói hết câu Xuân Quế đã ngắt lời ngay: “Thực ra ban đầu trò chơi đúng là đi theo dạng stage như những trò chơi giải đố khác trên thị trường, thế nhưng sau khi nhận được rất nhiều lời phàn nàn rằng trò chơi quá khô khan thì tôi đã nối các màn chơi lại với nhau, tạo thành một khối liền mạch như bây giờ. Hiệu quả rất rõ ràng, không còn ai chê trò chơi khô khan nữa.”

“Mà thay vào đó chẳng ai coi đây là trò chơi giải đố phải không? Có phải khi bạn nói ra thể loại của trò chơi thì phản ứng đầu tiên của người tìm đến trải nghiệm là chẳng ai tin?”

“... (Gãi đầu) Đúng vậy, thưa quý khách.”

“Thế là đúng rồi. Thể loại giải đố vốn dĩ là thứ khô khan, vì thể loại này yêu cầu con người ta dùng trí óc giải quyết thử thách đưa ra. Mà một khi người chơi phải liên tục tư duy để đưa ra biện pháp như thế thì những cung bậc cảm xúc nhất định phải nhường lại chỗ cho nó, đã nhường lại chỗ thì sao không thấy khô khan nhàm chán cho được? Chỉ có những lúc chinh phục được thử thách khó nhằn thì cảm xúc nó mới vỡ òa mà thôi.”

“Cho nên cải tiến của bạn nó đã thành “cải lùi”, vì chiều lòng người khác mà trò chơi của bạn hiện tại đang bị “mất chất”. Có điều bây giờ sửa lại cũng chưa phải là quá muộn, bạn nên cân nhắc kỹ lưỡng.”

“... Tôi hiểu rồi ạ. Xin cảm ơn quý khách, còn gì nữa không ạ?” Nghĩ ngợi vài giây, cảm thấy lời đánh giá của du khách nam cũng có lý nên Xuân Quế gật mạnh đầu, biểu thị bản thân đã ghi nhớ kỹ trong đầu. Thấy thế người du khách nam cũng không đi sâu vào thêm nữa mà chuyển sang nội dung khác luôn:

“Mặt chưa tốt thứ hai là dường như trò chơi này của bạn đang hơi bị dễ đối với một trò chơi thuộc thể loại giải đố. Bắn phá công trình vượt qua một ngưỡng điểm cụ thể để đi tiếp thế này thì khá đơn giản, chỉ cần nắm được cơ chế hoạt động của khẩu pháo là có thể hoàn thành toàn bộ trò chơi không mấy khó khăn.”

“Thứ mà một trò chơi giải đố cần nhất là thử thách, vì chỉ có nó mới khiến cho người chơi có thêm động lực chinh phục trò chơi đến cùng thay vì bỏ dở giữa chừng bởi tính khô khan cố hữu của nó. Do đó mà bạn nên xem xét tới việc nâng độ khó trò chơi lên, tất nhiên là nên dừng ở mức độ vừa phải. Về nội dung này thì tôi có thể đóng góp một chút ý kiến cho bạn tham khảo, ví dụ như bỏ thông số về góc và thanh lực của khẩu pháo đi, để người chơi tự mình mò mẫm sẽ hay hơn.”

“Cảm ơn quý khách. Nhưng hiện tại tôi có chút băn khoăn mong quý khách có thể giải đáp, đó là tôi vẫn muốn trò chơi này vừa giữ được bản sắc của thể loại giải đố vừa không tỏ ra quá khô khan. Theo quý khách thì liệu có phương hướng nào để thực hiện điều này không?” Cảm thấy kiến thức đối phương nắm giữ về trò chơi nói chung và thể loại giải đố nói riêng khá phong phú, thế là Xuân Quế lập tức lên tiếng nhờ cậy giải đáp thắc mắc vừa mới xuất hiện trong đầu.

“Câu hỏi này của bạn khó đấy.” Du khách nam mỉm cười nhẹ giọng: “Theo ý kiến cá nhân của riêng tôi thôi nhé, phương hướng thực hiện thì chỉ có một thôi: đó là tạo dựng sự đột phá đến từ mảng bối cảnh và đồ họa của trò chơi.”

“Bối cảnh và... đồ họa?”

“Đúng thế. Thiết lập nên hệ thống nhân vật, quang cảnh tổng thể thật là đặc sắc, khiến cho bất kỳ ai cũng phải cảm thấy hứng thú và người chơi sẽ rất vui vẻ “ăn ngủ” cùng những thử thách trò chơi đặt ra. Còn gì nữa không?”

“Hết rồi ạ. Một lần nữa xin cảm ơn quý khách.” Mặc dù nội dung câu trả lời của du khách nam vẫn còn hơi mơ hồ, thế nhưng chừng ấy đã đủ để Xuân Quế nói lời cảm ơn không ngớt. Thế rồi trong lúc cố gắng khắc sâu những lời vàng ngọc vừa mới có được vào trong đầu thì anh chợt nghe thấy du khách nam đưa ra lời đề nghị vượt quá sức tưởng tượng của bản thân:

“Giờ thì, với tư cách là người đứng đầu của một đơn vị phát hành trò chơi tôi có thể đứng ra phát hành trò chơi này của bạn, đồng thời cung cấp cho bạn cũng như bản thân nó đãi ngộ tốt nhất dành cho người mới và trong khả năng của chúng tôi. Chỉ là tôi có kèm theo điều kiện, đó là bạn phải khắc phục được hai mặt chưa tốt tôi vừa nêu.”

“Ngoài ra, nếu được thì tôi thực sự hy vọng bạn có thể cân nhắc gia nhập công ty của chúng tôi, và cùng với đó nếu như bạn có đủ can đảm thì hãy mạnh dạn đập bỏ toàn bộ nội dung về bối cảnh và đồ họa của trò chơi để xây dựng lại mọi thứ từ đầu. Tất nhiên bạn sẽ không cô đơn, nếu đã về với đại gia đình chúng tôi thì chúng tôi sẽ hết lòng trợ giúp bạn thực hiện công việc này giống như người trong nhà với nhau. Ý kiến của bạn thế nào?”

“… Chờ chút, hai người đến từ một công ty trò chơi?” Ngây người ra một lúc lâu Xuân Quế mới định thần hỏi lại cho rõ. Không phải đâu, hai người này vậy mà cũng đến từ một công ty phát hành trò chơi?

“Đương nhiên rồi, bạn không tin?”

“Không phải!... Ý tôi là, thế mà ban nãy tôi cứ tưởng….”

“Ha ha ha, thế thì đúng là bạn không tin thật rồi.” Nghe thấy thế người du khách nam cười phá lên, sau đó phân phó người du khách nữ đứng cạnh trao lại cho Xuân Quế một tờ danh thiếp trước khi nói lời chào tạm biệt: “Bạn cứ dành thời gian suy nghĩ thật kỹ đi nhé. Nếu có bất kỳ thắc mắc gì, hoặc là làm ra quyết định thì bạn có thể liên lạc theo thông tin ghi trên tờ danh thiếp. Hy vọng sớm nhận được hồi âm từ bạn, chúc bạn một ngày tốt lành.”

“À vâng, chúc quý khách một ngày tốt lành.”

Vội vã đưa tay nhận lấy tờ danh thiếp, Xuân Quế còn chưa kịp bày tỏ gì thì hai người đã nhấc chân rời khỏi gian hàng. Cúi người chào tạm biệt xong, tò mò anh lập tức lật tờ danh thiếp trong tay lên xem thông tin luôn. Thế rồi, khuôn mặt anh bỗng dưng trở nên cực kỳ đặc sắc khi trông thấy cái tên đen tuyền nổi bật in trên tờ danh thiếp trắng phau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.