Nhân Thần

Chương 6: Chương 6: Luyện kiếm




Ngồi xuống chỗ của mình, tập trung ngưng thần, từng dòng ký ức bắt đầu tràn về.

Quả nhiên, sau đó từng đạo kiếm ảnh từng xuất hiện trong giấc mơ, bây giờ lại hiện ra trong đầu hắn một cách chân thực. Từng chiêu thức hiện ra rõ ràng, sắc nét như đang xem phim trên màn ảnh rộng, hắn còn có thể thấy rõ đến từng chi tiết của mỗi động tác.

Sau khi toàn bộ bóng kiếm được biểu diễn xong thì hắn tổng kết lại có tám đạo kiếm ý. Gọi là “Vĩnh tự bát kiếm”:“Điểm hoành thụ phiết, nại chiết câu đề“.

Nhìn thấy cái tên này, Diệp Quân Sinh có cảm giác rất quen thuộc.

Đó không đơn giản chỉ là nằm mơ mà còn là phương pháp truyền dạy thực thụ .

Truyền dạy trong mơ.

Diệp Quân Sinh chợt nhớ tới chuyện phim được xem trên màn ảnh ở kiếp trước, quá trình Trạng nguyên Tô Khất Nhi luyện được võ công “Thụy la hán” cao thâm cũng giống y chang như chuyện vừa xảy ra với mình.

Hóa ra mình đã được truyền thụ một bộ kiếm pháp cao minh...

Thần sắc của hắn hơi quái lạ, đôi mắt nhìn bầu trời xanh mây trắng, trông yên lặng đến xuất thần.

Một lúc lâu sau, hắn thở dài một hơi rồi bỗng cười ha hả làm một đám người đi đường giật mình liếc nhìn:

“Đó không phải là tên mọt sách của Diệp gia sao?”

“Đúng rồi, chính là hắn.”

“Nghe nói cả phòng sách của nhà hắn đều bị người ta mang đi.”

“Không phải là hắn bị kích động mạnh quá điên rồi chứ.”

“Hóa ra là như vậy, thật đáng thương.”

“Ài, cái đồ vô dụng như thế thì có gì mà đáng thương, chết sớm đi cho khỏe...”

Những ánh mắt khác thường cùng với những lời nói khó nghe nhắm vào hắn. Nhưng Diệp Quân Sinh không thèm để ý mà vẫn tiếp tục cười đến chảy cả nước mắt.

...

Một thanh mỏng, dài ba thước, đường kính cỡ ngón tay, nó không phải là kiếm mà chỉ là một thanh trúc đã được róc qua cho dễ cầm.

Tất nhiên là Diệp Quân Sinh không đủ khả năng mua kiếm rồi, thêm nữa thân phận của hắn cũng không thể mang kiếm bên mình. Dân thường mang binh khí đi lại trên đường phố mà để quan phủ bắt gặp được là tội lớn.

Với lại đang trong giai đoạn luyện tập nên có kiếm hay không cũng không quan trọng. Hắn có thể dùng cành cây hoặc cành trúc để thay thế.

Mấy ngày này, Diệp Quân Sinh đều lấy danh nghĩa đi chép sách để rời khỏi nhà, hắn tìm đến một chỗ hẻo lánh không người qua lại ở thành đông để luyện kiếm. Trong nhà còn năm mươi cân gạo đủ để ăn một khoảng thời gian, đỡ lo lắng đi nhiều lắm.

Khoảng thời gian này chính là thời điểm tốt cho hắn luyện kiếm.

Chỉ cần hắn nắm giữ được bộ kiếm pháp thần bí này là có thể bảo vệ được tính mạng bản thân và gia đình, đây là điều vô cùng trọng yếu với hắn.

Kỳ ngộ này đến với hắn thình lình như sét đánh, không kịp phản ứng gì.

Vì mới bắt đầu tập “Vĩnh tự bát kiếm”, Diệp Quân Sinh chỉ có thể dùng kiếm thứ nhất là “Điểm bút kiếm ý“. Hắn không thể nào triển khai các kiếm sau được bởi vì thân thể của hắn thực sự quá yếu, không cách nào phát huy được sự biến hóa của những chiêu kiếm ấy.

Đương nhiên, hắn sử ra được kiếm thứ nhất nhưng cũng không thể phát huy hết được uy lực của kiếm ý này. Trước mắt, mười phần uy lực có thể phát huy ra nửa thành là tốt lắm rồi. Nói hơi khó nghe thì hắn chỉ mới đang ở giai đoạn “nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo”, nắm được hình mà chưa nắm được ý.

Nhưng với nửa thành uy lực mà dùng đũa làm kiếm đâm một phát có thể xuyên qua lớp da dầy thịt béo của Bành đại thiếu gia khiến hắn trọng thương nằm không dậy nổi, quả thực là lợi hại phi phàm, huyền diệu khó giải thích.

Phải biết rằng Diệp Quân Sinh căn bản không có nội lực, chỉ là nhấc tay điểm một cái kết hợp với ý cảnh của kiếm chiêu mà đâm trúng ngay chỗ hiểm.

Sự ảo diệu trong đó thực sự khó giải thích. Thế mới biết bộ kiếm pháp kia tuyệt đối không phải là võ công tầm thường.

Hắn luyện tập đến thành thục thì bất ngờ phát hiện ra: tìm hiểu kiếm ý còn có công dụng ảo diệu khác, điển hình là cường hóa thân thể.

Sau mỗi lần hắn luyện tập là toàn thân đổ mồ hôi, mỗi một lần đổ mồ hôi thì tinh khí thần cũng sảng khoái hơn, giống như loại bỏ được những độc tố trong thân thể. Ăn được nhiều cơm và ngon miệng hơn, ngủ ngon hơn, sáng ngày hôm sau rời giường thì tinh thần sung mãn, hơi thở bền bỉ.

Cứ thế thân thể vốn yếu ớt của hắn cũng chậm rãi mạnh mẽ dần, sắc mặt dần dần hồng hào, tay chân bắt đầu mạnh mẽ lên, thêm vào đó ngũ quan cũng nhạy cảm hơn.

Một tháng sau, Diệp Quân Sinh đã có thể phát ra được đạo kiếm ý thứ hai:“Hoành bút kiếm ý“.

Ròng rã suốt một tháng đi sớm về trễ cộng với luyện tập điên cuồng, hắn đã như biến thành người khác.

Thời gian này trong nhà cũng không phát sinh chuyện gì lạ. Chỉ có điều vào mỗi buổi tối, Diệp Quân Sinh đều mở “Linh Hồ đồ” ra rồi nói chuyện với nó, giống như hắn tự nói chuyện với mình vậy.

Hắn vẫn luôn tin tưởng rằng hồ tiên kia nhất định nghe thấy những gì hắn nói, thậm chí hắn còn tưởng tượng đối phương ngồi yên trong bức tranh, lẳng lặng nghe hắn nói.

Đối với nó hoặc với hắn hay với nàng, trong lòng Diệp Quân Sinh cảm kích vô cùng: số mệnh của mình có thể thay đổi là nhờ duyên phận này.

Thời gian như có chân, trời sang thu và gió tây nổi lên, không khí đã dần mát mẻ hơn.

Hôm đó sau bữa tối, Diệp Quân Mi nói với Diệp Quân Sinh: “Ca ca ngồi xuống đây muội có chuyện muốn thưa.”

“Ồ, có chuyện gì vậy?”

Diệp Quân Mi nhìn hắn - hiện tại trông ánh mắt ca ca có thần, tràn đầy sức sống. So với trước đây quả thực là thoát thai hoán cốt, nhìn mà thấy vui:“Ca ca còn nhớ Giang tiểu thư của Giang gia chứ?”

Diệp Quân Sinh hơi nhíu mày suy nghĩ, trong đầu xuất hiện tên một người:“Giang Tĩnh Nhi, tiểu thư của Giang gia ở phía bắc huyện Bành thành, cũng là viên ngọc quý của Giang lão gia“.

Nàng còn có thân phận khác là vị thê tử chưa xuất giá đã được “chỉ phúc vi hôn” với Diệp Quân Sinh.

Nói về hôn sự này phải quay ngược về thời gia gia của Diệp Quân Sinh còn tại thế. Lúc đó Diệp gia cũng khá giả, lại là thế giao với Giang gia nên mới định ra hôn sự này.

Giờ đây cảnh còn người mất, Diệp gia gia rồi đến cha mẹ đều mất sớm, Diệp Quân Sinh lại không có chí cầu tiến khiến cho Diệp gia suy sụp đến thảm hại. Trong khi đó công việc kinh doanh của Giang gia vẫn phát triển không ngừng nên duy trì được sự thịnh vượng.

Vì vậy hiện giờ hôn sự này đã không còn môn đăng hộ đối nữa.

Đã nhiều năm nay, Giang gia cũng không đề cập gì tới chuyện này, thậm chí còn chưa từng tới thăm Diệp gia. Mà về phía hai huynh muội Diệp gia bên này, huynh trưởng thì si ngốc, tiểu muội thì còn nhỏ dại nên cũng chưa từng đi đến Giang gia để bàn chuyện.

Nhưng giờ đây, nhờ Diệp Quân Sinh tỉnh ngộ, “một lần nữa làm người” mà sự tình đã chuyển biến tốt.

Diệp Quân Mi nhớ mẫu thân trước khi lâm chung có dặn: “Đợi đến khi nào Diệp Quân Sinh không còn si ngốc nữa thì bảo hắn đến Giang gia cầu hôn...”

Hiện tại chính là cơ hội tốt. Ca ca năm nay đã mười chín tuổi, không còn nhỏ nữa, nếu không phải vì si mê sách vở làm trễ nãi đại sự cả đời thì đã sớm kết hôn rồi.

“Ca ca, đáng lý ra vào tháng tám năm ngoái ca phải đón Giang tiểu thư xuất giá về nhà mình rồi, có điều lúc đó không thể thực hiện được, phải trì hoãn. Nhưng cũng không sao, trong tay chúng ta có hôn thư, hơn nữa Giang gia cũng chưa từng nói đến chuyện giải ước, vì vậy muội muốn ngày mai huynh đi đến Giang gia cầu hôn, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất của cha mẹ chúng ta.”

Diệp Quân Mi nói ra hết ngọn ngành mọi chuyện.

Diệp Quân Sinh thầm nghĩ: “Thế này không phải là kiểu ép duyên điển hình sao? Mà trước giờ mình cũng chưa từng gặp Giang Tĩnh Nhi, ai biết bây giờ nàng như thế nào? Lại nói giao tình giữa hai nhà từ lâu đã sớm phai nhạt, căn bản là không còn đi lại với nhau, tám chín phần là đối phương không muốn thừa nhận hôn sự này, giờ mình tới nhà người ta cầu hôn không phải là tự rước lấy nhục sao?”

Diệp Quân Mi trở về phòng lấy ra một tờ giấy đỏ giao cho Diệp Quân Sinh. Đây là hôn ước mà Diệp gia gia cũng Giang gia gia viết ra lúc trước, giấy đỏ chữ đen rất rõ ràng. Căn cứ vào đó thì trước mặt luật pháp không thể chối cãi được.

Nói xong, ánh mắt ngấn lệ

Thấy vậy, Diệp Quân Sinh gượng cười nói: “Được rồi, ngày mai ca sẽ đi đến Giang gia cầu hôn.”

Diệp Quân Mi vui mừng hớn hở chạy về phòng bưng ra một cái hộp gỗ rồi mở ra, bên trong có một cây trâm bạc được bọc lại bởi vải gấm : “Nhà chúng ta nghèo túng, cây trâm bạc này là của mẫu thân để lại, ca ca cứ coi đây là sính lễ nha, thật khổ cho ca.”

Nói đến đây một dòng lệ long lanh thoáng hiện trên đôi mắt nàng.

Thấy vậy, trong lòng Diệp Quân Sinh vô cùng chua xót mà thở dài một tiếng, phiền muộn mãi không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.