Editor: Trang tỷ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Nương nương, Mi phi nương nương đưa Huệ phi nương nương canh cổ độc. Huệ phi nương nương cực kỳ tức giận, triệu Dực Vương phi tiến cung.”
Trong Trữ Ngọc cung, một tỳ nữ mặc cung trang màu lam nhạt ở trước mặt
nử tữ ngọc phượng kim tuyến tỉ mỉ bẩm báo.
Nữ tử giơ móng tay vừa sơn xong lên, thổi nhẹ, khóe miệng hiện lên
một ý cười ngoan độc: “Cứ để các nàng đấu đi. Mi phi kia thật đúng là
quân cờ tốt, bản cung dùng thật thuận tay, so với Doanh phi kia được
việc hơn nhiều.”
“Dạ, hoàng hậu nương nương anh minh.” Nha đầu cúi đầu.
“Xuân Đào, ngươi đi tiếp, tiếp tục khơi dậy hận ý của Huệ phi nương
nương. Làm cho các nàng tự mình tranh đến người sống ta chết.” Hoàng hậu ngạo nghễ liếc mắt cung tì kia một cái, “Ngươi cứ yên tâm làm việc cho
bản cung, lão gia lão phụ ở quê của ngươi bản cung sẽ phái người chiếu
cố tốt.”
Nha đầu dáng vẻ phục tùng, cắn chặt hai môi: “Vâng, nương nương.”
Bên trong là ánh nến vàng mờ nhạt, trên đỉnh mái hiên là màn đêm đen
tối, Thất Nhàn trầm con ngươi. Thật đúng là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau. Hoàng hậu này có chủ ý thật tốt. Tọa sơn quan hổ đấu? Vậy
đừng trách nàng đem ngọn núi này xốc lên!
Đảo mắt nháy nháy với Hải Đường. Hải Đường bám theo nàng, lướt vào chỗ tối.
“Ngươi vẽ tranh thế nào?” Thất Nhàn nhìn Hải Đường.
“Còn có thể.” Hải Đường nội tâm buồn bực. Hiện tại nên lo lắng hẳn là tiểu nha đầu bên người Huệ phi đang làm nội gián cho hoàng hậu mới
đúng, sao lại nói chuyện vẽ tranh?
“Vậy liền dựa theo bộ dáng oa nhi vẽ bức tranh tiểu hài tử đi.” Thất
Nhàn xoay người hướng về phía Mi Di cung – cung điện của Ngũ Nhiêu.
“Ô ô ô”, hồng trướng nhuyễn tháp, lụa mỏng phủ trên người, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngũ Nhiêu chợt nghe tiếng khóc nỉ non.
Phút chốc trợn mắt, cảnh giác nhìn bốn phía:“Ai?”
Không có nửa điểm tiếng vang.
Cảm thấy buông lỏng, bỗng căng thẳng. Im lặng như vậy mới thực sự không bình thường!
“Người tới a! Người đâu mau tới a!” Hô to lên.
Hốt hoảng, ngọn đèn lóe ra một chút, tắt ngóm.
Ngũ Nhiêu căng thẳng nhìn chung quanh, khoác nhanh áo ngủ bằng gấm, rụt vào phía trong giường.
“Ô ô ô”, tiếng trẻ em lại nổi lên, đứt quãng, xa xôi oán oán, giống như muốn nói cái gì.
“Ai ở nơi này giả thần giả quỷ?” Ngũ Nhiêu lớn tiếng hét lớn.
Chợt thấy trước mắt một đứa trẻ con cuộn mình thổi qua, làn da phấn nộn, giống như có thể chảy ra nước.
Ngũ Nhiêu trừng mắt,“A –” Hét to một tiếng.
“Ô ô ô”, khóc nỉ non thanh lại thổi qua.
Ngũ Nhiêu vung tay khua ra: “Cút ngay!” Nhưng lại giống như chạm vào một mảnh hư không.
Ngũ Nhiêu nhìn mình tay, lại hoảng sợ phát hiện trên tay có một mảnh đỏ.
Ngẩng đầu, đối diện là mặt oa nhi kia — ngũ quan đổ máu, máu đầy mặt. Như từ địa ngục tới!
“Rầm” Một tiếng, Ngũ Nhiêu bị dọa hôn mê bất tỉnh.
“Nương nương, nương nương, người không sao chứ?” Chợt nghe bên tai
truyền đến tiếng tỳ nữ bên người gọi, Ngũ Nhiêu bỗng dưng mở mắt.
“A — không cần lại đây!” Hoảng sợ hô lên.
“Nương nương? Nương nương!” Tỳ nữ không hiểu gì hết.
Ngũ Nhiêu mờ mịt nhìn về phía nàng, nhìn Mi Di cung không hề biến
hóa. Bỗng nhiên phản ứng lại, thì ra đứa nhỏ kia là ác mộng! Nghĩ đến
cũng đúng, mình thế nào lại bị giấc mơ làm cho hoảng sợ như vậy?
Nâng tay áo, muốn lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Trong nháy mắt giơ cánh tay trái lên, nàng trợn tròn mắt.
Sắc mặt phút chốc thay đổi.
Chỉ thấy trên cánh tay trái có một hàng vết máu cong vẹo: “Di di, đến chơi với ta nha.”
“A –” Tiếng kêu bén nhọn thảm thiết quay quanh Mi Di cung.
“Làm sao vậy? Mới sáng sớm đã hoang mang rối loạn cái gì.” Hoàng hậu
mặc bộ kim lụa y, từ trong phòng đi ra. Mi phi này cũng thật là, có
chuyện quan trọng gì, mà lại quấy nhiễu giấc mộng người khác?
“Hoàng hậu nương nương, tối hôm qua Mi Di cung của nô tỳ có chuyện ma quái!” Ngũ Nhiêu nhanh nhíu đầu mi, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện ma quái?” Hoàng hậu hừ một tiếng, ngồi xuống. “Loại chuyện này ngươi cũng tin?”
“Không gặp nô tì cũng không tin!” Ngũ Nhiêu đi đến trước mặt hoàng hậu, vén tay áo. Lộ ra vết hồng trên cánh tay.
Hoàng hậu liếc mắt một cái: “Loại chuyện này chẳng qua là trò đùa
quái đản nào đó mà thôi. Mi phi, Mi Di cung của ngươi đại khái là có nội quỷ, nên trở về chỉnh đốn mới đúng, đến Trữ Ngọc cung của bản cung làm
chi?” Sau đó ghét bỏ phất phất tay, “Tại sao không tẩy rửa, sáng sớm
nhìn đến màu đỏ như vậy, thật sự là ghê tởm.”
“Hoàng hậu nương nương, cái này…… Rửa không sạch…… Nô tì rửa vô số lần, nó cũng luôn luôn như vậy.” Ngũ Nhiêu vội la lên.
“Nga?” Hoàng hậu lúc này mới tỉ mỉ tường tận nhìn hàng chữ kia, “Ngươi nói là con của Huệ phi kia?”
“Đúng!” Ngũ Nhiêu đáp, “Chính là đứa trẻ kia, bộ dạng giống nhau như
đúc……” Dừng một chút, sợ hãi nói, “Nương nương, đứa trẻ kia có phải tới
tìm chúng ta báo thù hay không?”
“Nói bậy!” Hoàng hậu lớn tiếng nói một câu,“Bất quá chỉ là đứa nhỏ mới lớn chút xíu, có thể viết ra chữ như vậy sao?”
“Nhưng,” Ngũ Nhiêu cãi lại, “Đứa nhỏ kia đã mất, không thể dùng tiêu chuẩn đứa nhỏ ở thế gian này mà so sánh ……”
Hoàng hậu đang muốn mở miệng, bỗng dưng mở to hai mắt, sắc mặt đột biến, thẳng tắp nhìn cánh tay Ngũ Nhiêu không nói lời nào.
Ngũ Nhiêu sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Chỉ thấy dấu ấn hồng trên cánh tay kia thực sự chậm rãi không thấy đâu, biến mất dưới lớp da.
“Hoàng hậu……” Ngũ Nhiêu giọng run run, quả nhiên không phải chuyện
tình có khả năng xuất hiện trên thế gian này, quả nhiên là đứa trẻ kia
đến đòi mạng! “Hoàng hậu nương nương, người phải giúp giúp nô tì a. Trữ
Ngọc cung của ngài, là nơi trang quý, quỷ quái không dám tiến vào. Xin
cho nô tì ở tạm Trữ ngọc cung.”
“Bậy bạ!” Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng một cái, “Trữ Ngọc cung của
bản cung há ai cũng có thể vào ở sao?” Nữ nhân này, là muốn hậu vị muốn
điên rồi đi, cư nhiên vọng tưởng cùng nàng ở trong Trữ Ngọc cung?
“Nương nương, ngài không thể không đếm xỉa gì đến nô tỳ như vậy a!
Giết đứa nhỏ kia, không phải là đề nghị của ngài sao? Dược kia, cũng là
ngài đưa cho nô tì. Bây giờ, sao liền qua cầu rút ván như vậy?”
“Mi phi! Chú ý lời nói của ngươi!” Trong mắt hoàng hậu ánh lên vẻ tàn nhẫn, uy nghiêm, liên tục chất vấn, “Bản cung là hoàng hậu, làm sao có
thể làm ra việc vô sỉ như vậy? Rõ ràng là ngươi chọc ra tai họa, còn
muốn gắp lửa bỏ lên người bản cung sao?”
“Ngươi! Cư nhiên trở mặt!” Ngũ Nhiêu khó thở.
“Mi phi, hiện tại cũng không phải thời điểm nói chuyện này.” Hoàng
hậu phớt lờ chứng cứ, hiện tại cùng Ngũ Nhiêu trở mặt cũng không phải
thời cơ tốt, nói không chừng còn có thể một vỗ hai tán, trước hết phải
ổn định mới được, “Mi phi, hiện tại nên ngẫm lại làm thế nào giải quyết
việc này mới đúng.”
“Hừ, còn có thể giải quyết thế nào, cũng không thể bảo ta đi bồi người chết!” Ngũ Nhiêu tức giận hừ.
“Hoàng hậu nương nương, có thể cho lão nô nói vài lời.” Bên người truyền đến một giọng lão bà thành thục.
Hoàng hậu quay đầu, đúng là lão mama từ nhà mẹ đẻ mang đến mình tín
nhiệm nhất: “Nói!” Nàng có thể trong hậu cung ổn định trận tuyến, rất
nhiều lúc đều là dựa vào lão mama này ra chủ ý cho nàng.
“Nghe nói, hồn thường lui tới là vì kiếp này có người đốt hương cung
phụng hắn mỗi ngày. Trong cung Mi phi nương nương xuất hiện chuyện như
vậy, chắc là Thanh Huệ cung giở trò quỷ.” Lão mama trầm ổn nói,“ Nghe
nói Thanh Huệ cung kia lập bia trường sinh cho tiểu hoàng tử. Lão nô cho rằng, chỉ cần thiêu Thanh Huệ cung của nàng, liền có thể xong hết mọi
chuyện.”
Hoàng hậu vỗ lòng bàn tay: “Nói rất đúng!” Lão mama quả nhiên hiểu
tâm nàng, vừa vặn mượn tay Mi phi giết Huệ phi kia! “Mi phi, ngươi luôn
bị đặt ở dưới Tam tỷ ngươi cũng không phải là biện pháp. Huệ phi là tâm
của bệ hạ, đây là chuyện thật trong cung đều biết. Ngươi cho dù phấn đấu bao nhiêu năm, cũng chỉ có thể làm con sâu dưới chân nàng mà thôi. Nghe nói mấy ngày trước lại bị nàng lấy cung quy ra giáo huấn đi?” Hoàng hậu sao chịu bỏ qua cơ hội lần này, khuyên bảo Ngũ Nhiêu giết Tam Huệ.
Ngũ Nhiêu vốn căm giận, lại nghe lão mama nói, rồi nghe thấy hoàng hậu nói chuyện thế này, lập tức liền hiểu được ý tứ của nàng.
“Hoàng hậu nương nương, ngươi đây là muốn mượn đao giết người?” Ngũ
Nhiêu tất nhiên không phải ngu ngốc, điểm ấy vẫn là có thể hiểu được.
“Cũng không phải.” Hoàng hậu nói, “Nói chung là mọi người đều đạt
được mục đích mà thôi. Thiếu Huệ phi, ngươi có thể ngồi trên vị trí đứng đầu tứ phi, cũng không cần cả ngày lo lắng bị oan hồn quấn thân. Cớ sao lại không làm? Hay là, Mi phi ngươi vẫn còn có chút tình cảm tỷ muội
đối với Huệ phi? Nhưng Huệ phi hoàn toàn không xem ngươi là muội muội
đâu.”
Ngũ Nhiêu âm thầm cân nhắc, hoàng hậu này tuy rắp tâm bất lương,
nhưng cũng có lý. Trong cung này có Tam Huệ, mình vĩnh viễn đều không có ngày ngoi lên.
“Huống hồ, trong cung cháy nhà, quý phi chết cháy, bất quá cũng là
chuyện bình thường, so ra thì việc hạ độc kia mạnh hơn.” Hoàng hậu hàm ý ám chỉ.
Ngũ Nhiêu giật mình.
“Hay là, Mi phi chuẩn bị đem chuyện lấy mạng tiểu hoàng tử đi bẩm báo bệ hạ?” Hoàng hậu trong giọng nói mang theo cười lạnh,“Mi phi, ngươi
nên biết, mưu hại con nối dõi của hoàng gia là tội như thế nào? Đương
nhiên, ngươi cũng có thể đổ lên người bản cung. Nhưng, ngươi cho rằng
dựa vào thế lực của bản cung, một mình ngươi có thể đánh đổ sao? Tự
ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi!”
Một phen giống như lo lắng cho Ngũ Nhiêu, nhưng thực chất là mang theo uy hiếp rõ ràng.
Tâm tư Ngũ Nhiêu kịch liệt dao động.
“Nếu muốn hủy Thanh Huệ cung của nàng ta, bản cung sẽ giúp ngươi một
tay!” Giọng điệu hoàng hậu lại xoay chuyển, bưng trà trên bàn, uống một
ngụm, cho Ngũ Nhiêu thời gian suy xét.
Tâm trạng Ngũ Nhiêu ổn định lại, độc ác nói, “Được, hoàng hậu nương
nương, liền thiêu Thanh Huệ cung của nàng ta đi! Để Huệ phi nàng xuống
địa phủ hội hợp cùng đứa con ma quỷ kia của nàng đi!”
Hoàng hậu khóe miệng mân trà hướng về phía trước cong cong ý cười.
Khóe miệng lão mama phía sau cũng cong lên, nếu cẩn thận quan sát,
trong mắt nàng lưu quang linh động nhưng thật ra hoàn toàn không thích
hợp với khuôn mặt.
Đáng tiếc hai người đằng trước đang bị âm mưu che mắt, hoàn toàn không có chú ý tới một tiểu nhân vật như vậy.
Ban đêm, trong Thanh Huệ cung, mọi người đều ngủ.
Dạ minh châu trong phòng Tam Huệ phát ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu một cái bóng uyển chuyển lên trên lụa mỏng nội trướng.
Mấy cái bóng đen hiện lên, một trận bận rộn.
Bỗng nhiên, ánh lửa chợt bén lên, khói đặc nổi dậy. Chỉ một chút hời
gian, lửa lớn liền lan ra, chặt chẽ nối thành một đường cong.
Cả tòa Thanh Huệ cung trầm trong biển lửa.
Ánh lửa chói mắt, chiếu sáng khắp đêm tối, rõ ràng giống như ban ngày.
“Cháy! Thanh Huệ cung cháy!”
“Chữa hoả a!”
“A! Nương nương còn bên trong!”
……
Chỉ mấy khắc thời gian, tĩnh lặng trong cung liền bị phá vỡ.
Mọi người dồn dập chạy về hướng Thanh Huệ cung.
Cứu hoả lại cứu hoả, báo tin rồi báo tin.
Trong lúc nhất thời, tiếng người huyên náo ầm ĩ.