Nhàn Thê Đương Gia

Chương 110: Chương 110: Bốn kẻ đồng hành




Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi Vốn là hành trình hai người tình ngọt mật ý trở về Nam Cương lại thêm ra một con Cẩu Nhi, Vân Lẫm coi như có thể chịu được. Dù sao như thế nào nhìn, thì Cẩu Nhi này cũng chỉ là một con súc sinh.

Nhưng mà nếu như trong đó lại thêm một kẻ khác om sòm ầm ĩ bên tai, mà còn hoàn toàn không biết điều, không hiểu tránh mặt Cố nào đó, thì Vân Lẫm liền có chút nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ thấy, bên trong xe ngựa vốn là hai người một chó lúc này đã thành ba người một chó.

Một người nọ sau khi vượt qua một quãng đường lúc này đang cùng Cẩu Nhi thân thiết.

Một người một chó, cộng thêm hai vị khán giả, sao có thể không náo nhiệt được.

Cố Thanh Ảnh đối với Cẩu Nhi này đã sớm mơ ước hồi lâu, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội tiếp xúc thân mật, sao có thể bỏ qua thời cơ thật tốt này?

Trước dùng một ngón tay đùa giỡn, chọc chọc. Thật đúng là thân thể co dãn mười phần.

Lại thêm một bàn tay vuốt ve. Oa! Thịt trên bụng này thật đúng là trơn mềm nha.

Cuối cùng thật sự không nhịn được, ôm một cái. Cẩu Nhi này thật sự là đáng yêu.

Vừa lòng cọ cọ.

Cẩu Nhi lông mày dựng thẳng, cho tới bây giờ cũng chỉ có nó ra tay với người khác. Lúc nào lại bị người bên cạnh đùa bỡn lưu manh rồi?

Không được, phải chiếm lại quyền chủ động.

Lập tức, Cẩu Nhi phản công lại.

Cố Thanh Ảnh cười càng vui hơn.

Mà cả xe ngựa, lúc này lại là một trận xóc nảy hoa hoa lệ lệ.

“Đi ra ngoài!” Rốt cục, khuôn mặt như băng của Vân Lẫm cũng bị nứt ra rồi.

Cố Thanh Ảnh còn không kịp nhìn, không hiểu trả lời một câu: “Không ra!”

Thần kinh Vân Lẫm lại bị Cố Thanh Ảnh kích động rồi, gân xanh nổi lên. Thật muốn đem này hai kẻ chướng mắt này đạp xuống xe.

Thất Nhàn ngồi phía đối diện cười nhìn cảnh khó gặp này. Chẳng lẽ Cố Thanh Ảnh kiếp trước là huynh đệ của Cẩu Nhi sao? Này kẻ này, thật đúng là không phải hợp bình thường đây.

Lại nói, không lâu trước, Cẩu Nhi đang cùng Vân Lẫm đấu đá thống khoái. Thình lình nghe bên ngoài một tiếng ngựa hí, sau đó chỉ cảm thấy xe ngựa nhoáng một cái. Hiển nhiên có người nhảy lên xe.

Chỉ nghe người đánh xe ở bên ngoài hô một câu: “Ngài. . . . . .”

Màn xe liền bị kéo ra, thấy Cố Thanh Ảnh cúi người xuống, không chút khách khí đi vào.

Trong xe hai người một con chó sáu con mắt thật chặt nhìn thẳng vị khách không mời mà đến này.

Cố Thanh Ảnh ngẩng đầu lên, một bộ mặt đầy ảo não. Lúc thấy Cẩu Nhi cùng Vân Lẫm đang quấn lấy nhau, hai tròng mắt lập tức mở lớn phóng ra tia sáng kỳ dị, giống như quên mất sầu não lúc trước, chỉ kích động nói một tiếng: “Rốt cục lại gặp được ngươi!” Vừa nói, liền thẳng tắp xông tới.

Một bên Thất Nhàn không nhịn được thân thể run lên, lời này nói xong sao lại có cảm giác thật giống như một đôi tình nhân hồi lâu không gặp bộc lộ nhớ thương nha, giọng nói mập mờ như vậy? Cái gì gọi là rốt cục lại gặp được? Cố Thanh Ảnh cùng Vân Lẫm không phải là ở chiến trường Nam Cương ngẩng đầu không thấy cúi đầu đều thấy suốt mấy tháng sao?

Bên trán Vân Lẫm nhảy nhảy, cùng Cẩu Nhi cực kỳ ăn ý lập tức tách ra, mỗi bên một hướng, lùi về mấy bước.

Vân Lẫm xoay chuyển đúng lúc, xoay người một cái ngồi xuống bên cạnh Thất Nhàn, yên ổn bình tĩnh ôm lấy Thất Nhàn.

Cố Thanh Ảnh cũng là dùng sức quá mạnh, chỉ nghe “phịch” một tiếng, khuôn mặt hung hăng đập vào thanh chắn trong xe, hoàn toàn chụp không khí, rồi lại khiến xe ngựa hung hăng rung chuyển mấy cái.

Thất Nhàn không đành lòng nhắm mắt lại. Nghe thanh âm này dĩ nhiên là cực đau rồi.

Nhiều lần kịch liệt rung chuyển khiến cho Thất Nhàn bắt đầu lo lắng tuổi thọ của cái xe này còn có thể kiên trì bao lâu.

Cố Thanh Ảnh “ui” một tiếng, xoa xoa mặt, bất khuất đứng lên. Quét một vòng bên trong xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn Cẩu Nhi, mắt lộ ra vẻ tham lam, giống như một đại thúc lừa gạt trẻ con, từ trong lòng ngực lấy ra một viên kẹo, toét ra nụ cười nịnh nọt, giọng nói ôn nhu: “Ngoan! Cẩu Nhi, đừng động nha. Ca ca cho mi ăn kẹo.”

Trong nháy mắt Thất Nhàn giống như bị sét đánh, thật lâu không thể nhúc nhích. Thì ra yêu nghiệt này vừa bắt đầu là nói chuyện đối với Cẩu Nhi, nàng còn đang nghĩ có phải Cố Thanh Ảnh có dạng tình cảm thâm hậu khác đối với Vân Lẫm hay không. Xem ra là tư tưởng của nàng hơi có phần quá rồi.

Nhưng điều này cũng không có thể trách nàng, lúc trước bị tình cảm Nhị Tuyệt đối với Nhược Thủy nam trang kia kích thích đến, mà Cố yêu nghiệt bên cạnh lại không có nở rộ hoa đào, khó tránh khỏi khiến cho nàng có ý nghĩ kỳ quái.

Lại nhìn bộ dạng thâm tình chân thành của hắn đối với Cẩu Nhi, Thất Nhàn không khỏi nổi vài tầng da gà.

Đảo mắt nhìn Vân Lẫm, mặc dù không rõ ràng. Nhưng thịt trên mặt da này cũng đã giật giật một chút. Hiển nhiên cũng là bị Cố Thanh Ảnh làm cho rùng mình mấy lần.

Cẩu Nhi cho tới bây giờ chính là tham tham, là con thú cực kì tham ăn, ngoan ngoãn đứng yên trước mặt Cố Thanh Ảnh.

Miệng Thất Nhàn liền co rút, Cẩu Nhi này bị bán còn muốn kiếm tiền cho người ta hay sao?

Đáng tiếc Cẩu Nhi rất phúc hắc, ăn kẹo của người ta xong, lập tức trở mặt, cố tình hết lần này tới lần khác không để cho Cố Thanh Ảnh giở được trò gì.

Cho nên, hiện tại ở trong xe là cảnh tượng như vậy.

“Ngươi nhanh như vậy chạy tới làm cái gì?” Vân Lẫm hé miệng, ném ra mấy chữ.

Này không hỏi còn tốt, vừa hỏi liền chạm đến đến oán khí trong lòng Cố Thanh Ảnh. Nhanh như vậy? Còn ngại hắn đến sớm hay sao?

Ôm Cẩu Nhi, thân thể ngồi thẳng, ai oán nhìn thẳng Vân Lẫm: “Tên chết tiệt không có lương tâm, chuyện kết thúc, muốn đi cũng không nói cho ta biết một tiếng. Các ngươi trái lại cứ thế mà chạy. Để ta một người ở lại trong hoàng thành chỗ ác quỷ quấn thân kia làm cái gì? Ta không chạy, chẳng lẽ ở lại đó làm vật hy sinh trong cuộc chiến của bọn họ sao?”

Vừa nói, vẫn không quên chảy vài giọt nước mắt nước mũi, đem bộ dáng tiểu tức phụ ủy khuất phát huy đến mức tận cùng: “Cũng là ngươi khuôn mặt núi băng như người chết kia, ta nếu không phải là vì ngươi, thì sẽ đi tới cái chỗ làm người ta chán ghét đến cực điểm kia sao? Đến cuối cùng, ngươi được rồi, lại bỏ rơi ta.”

“Khụ khụ.” Thất Nhàn thật sự là không nhịn được ho hai tiếng. Yêu nghiệt này thật là nói cũng quá dư thừa tình cảm nha.”Bỏ rơi” ? Từ này cũng dùng đến rồi. Cả người Thất Nhàn thình lình run run một cái.

“Đại tẩu, cổ họng không tốt sao? Uống chén trà nhuận giọng một chút?” Cố Thanh Ảnh nói một câu với Thất Nhàn, rồi lại tiếp tục chuyển hướng về phía Vân Lẫm, lên án, “Ngươi nói xem, ngươi cứ như vậy vứt bỏ ta, còn không làm cho chúng ta thất vọng sao?”

Khóe mắt Thất Nhàn không chịu được nhảy nhảy, lại để cho hắn nói tiếp, không biết muốn tiếp tục bao lâu. Vội vàng nói sang chuyện khác: “Ninh vương, ngài thắng trận trở về, tân đế thưởng cái gì cho ngài nha?”

“Thưởng?” Cố Thanh Ảnh khinh thường ừ hử một tiếng: “Ta nào đâu có biết thưởng cái gì, đến trong cửa thành, biết được chuyện bên trong, ta liền đuổi theo các ngươi tới đây.”

Hẳn là hết lòng vì việc chung. Đối với đế vương là không kính đây. Nếu là cấp trên so đo chút, nhất định sẽ giận dữ, thậm chí thêm vào ít tội.

Thất Nhàn quay đầu, nhìn về phía người đối diện Cố Thanh Ảnh một mặt không thèm để ý chút nào. Thất Nhàn mỉm cười, người này tâm tính vốn là cực kỳ lạnh nhạt, coi những thứ tục tĩu kia là rác rưởi a, lại là một người Vân Lẫm nằm giấu ở bên cạnh Vân Lam thời gian lâu như thế, cũng đúng là người có nghĩa, đối với bằng hữu cũng thật là tốt không phải nói.

Một người như thế rất được Thất Nhàn thưởng thức.

Thất Nhàn tán thưởng đánh giá Cố Thanh Ảnh.

Đánh giá tỉ mỉ như vậy lại khiến người bên cạnh toát ra một bình dấm chua, vị chua tràn ngập cả trong xe, một phen xoay lại khuôn mặt của Thất Nhàn, đối diện khuôn mặt như tảng đá kia của mình.

Di di di? Cố Thanh Ảnh không vui. Không phải là cùng nương tử của hắn nói vài lời thôi sao, còn không cho?

Vậy mà, Vân Lẫm lại khẽ mở môi mỏng, nói một câu: “Hắn không đẹp.”

Thất Nhàn buồn cười. Những lời này Vân Lẫm vừa nói không biết có chút chột dạ nào hay không. Mặt Cố Thanh Ảnh nhìn như yêu nghiệt nếu như còn không đẹp mắt, nàng thật không biết là như thế nào mới dễ nhìn đây.

Một câu nói cũng khiến cho người đối diện kia phát điên. Mình khó coi? Chẳng lẽ ý tứ của hắn là khuôn mặt núi băng như người chết của hắn mới là dễ nhìn? Hắn ghen liền ghen đi, sao lại lấy lý do này đả kích mình có phải hơi quá đáng một chút hay không?

“Này! Ngươi gọi người đến nhận xét đi, để người ta nói khuôn mặt người chết của ngươi đẹp mắt hay là tuyệt thế giai công tử như ta đây khiến cho người khác vui vẻ. Cũng biết ngươi cái tên này không có lương tâm mà. Thấy sắc vong nghĩa, có nương tử không cần huynh đệ.” Cố Thanh Ảnh nhớ tới lý do mình ở trên xe này, lại bắt đầu oán niệm: “Ngươi thậm chí ngay cả chuyện vứt bỏ huynh đệ như vậy đều làm ra . . . . .” Đem Vân Lẫm lên án thành một người tội ác tày trời.

Da thịt trên mặt Vân Lẫm liền run lên mấy cái: “Không nói cho ngươi, ngươi cũng sẽ đuổi theo.”

Cá tính Cố Thanh Ảnh, hắn như thế nào không biết? Cho nên, hắn không phải là dọc theo đường đều để lại ký hiệu cho hắn sao?

A? Cố Thanh Ảnh nhất thời không còn lời nào để nói. Nếu người này hiểu rõ mình như vậy, lần này liền bỏ qua cho hắn thôi. Dù sao cũng là nhìn đủ vẻ mặt biến hóa trên mặt hắn rồi. Thôi! Nhiều năm như vậy, lại cũng chỉ có thể nói khiến cho da mặt hắn động hai cái như thế mà thôi, thật là không có cảm giác thắng lợi.

Còn không bằng cùng Cẩu Nhi cùng nhau chơi đùa, cho lòng thư sướng một chút, Cẩu Nhi này vẻ mặt đều phong phú hơn so với kẻ mặt chết kia nha.

Cho nên, không hề để ý tới Vân Lẫm nữa, cùng Cẩu Nhi chơi đùa.

Một người một chó, nháo, ở trong xe lăn qua lăn lại, biến thành người lau nhà, đem sàn nhà lau đến độ bóng lưỡng phát sáng.

Thỉnh thoảng đụng vào cánh cửa, đụng vào ghế dựa, đụng vào bàn nhỏ bày đồ ăn vặt, phát ra tiếng “rầm rầm”.

Người đánh xe phía ngoài thật buồn bực, nơi này rốt cuộc đang làm vận động kịch liệt gì vậy?

Khuôn mặt băng lạnh của Vân Lẫm nứt rồi lại nứt, hai cái đèn lồng này phát sáng như vậy rồi, lại còn ầm ĩ như thế?

Thất Nhàn “vèo” một tiếng uống một ngụm trà, cực kỳ bình tĩnh. Nếu mệnh của xe ngựa này đã nhất định không lâu, vậy thì nên hưởng thụ giờ khắc hiện tại này đi.

Một canh giờ. . . . . . Hai canh giờ. . . . . .

Hai kẻ dư thừa tinh lực này vẫn còn đùa không biết mệt chút nào.

Hai vị khán giả hiển nhiên đã đến bờ chuẩn bị sụp đổ rồi.

Thất Nhàn rơi đủ hắc tuyến, hai kẻ này, quả nhiên so với thân huynh đệ còn thân hơn.

Vân Lẫm nhắm mắt lại, không thể nhịn được nữa, rốt cục, há mồm: “Ngươi. . . . . .”

Vừa mở miệng, lại nghe “rầm” một tiếng vang thật lớn.

Sau đó, dần dần an tĩnh, hết thảy yên lặng.

Thất Nhàn ngẩng đầu, hai kẻ mới vừa rồi còn đang ồn ào đã không còn bóng dáng.

Đột nhiên, cảm thấy phạm vi bên trong xe ngựa này nhìn cũng trống trải không ít?

Lại cẩn thận nhìn lên, khóe miệng Thất Nhàn không khỏi co rút mạnh, chỉ cảm thấy quạ bay trên đỉnh đầu.

Bốn bề bức tường của xe ngựa rốt cục không chịu nổi đòn nghiêm trọng, ầm ầm ngã xuống đất. Chỉ còn một khối bản lề còn gác ở trên bánh xe, chống đỡ hai người Thất Nhàn. Mà hai con tuấn mã phía trước, đã tung vó, khoan khoái xông về phía trước.

Xe ngựa đặc chế siêu rộng của Dực Vương Phủ cuối cùng cũng không làm thất vọng kỳ vọng của Thất Nhàn, lúc Cố Thanh Ảnh cùng Cẩu Nhi kịch liệt đụng nhau vô số lần, đã hoa hoa lệ lệ tan tác.

Mà hai kẻ đầu sỏ gây ra đi đâu rồi, Thất Nhàn lại nhìn phía bên trái, thấy hai kẻ bị đá văng ra, còn tựa như không hề hay biết, vẫn ở trên đống cỏ khô tiếp tục chơi đùa.

Lại nghe phía đằng trước truyền đến một tiếng than “ôi”.

Thất Nhàn đảo mắt, không khỏi thở dài. Vô tội nhất đúng là vị phu xe này rồi, bị hai kẻ này liên lụy đến, lúc nãy bị ván cửa đánh bay ra ngoài, té trên mặt đất đau đến bò không dậy nổi đây.

Gân xanh của Vân Lẫm bạo phát hét lên: “Cố, Thanh, Ảnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.