Trong nháy mắt mặt Hỉ Nhi liền đỏ, ngập ngừng nói: “Tiểu thư, ngài
chê cười Hỉ Nhi nga. Hỉ Nhi bởi vì tiểu thư tỉnh vui quá mới có thể như
vậy ……”
Thật sự là nha đầu ngốc đáng yêu. Cơ Nô nghĩ.
Thừa dịp này không có gì, Cơ Nô đánh giá bốn phía xung quanh. Chỗ này không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã bị hù chết. Đó là dạng phòng ở gì a? Cách đó không xa, dựng một cái bình phong màu hồng nhạt, tinh xảo
lịch sự tao nhã. Bên cạnh bình phong, là cái bàn gỗ nhỏ bằng cổ mộc màu
đỏ, bên cạnh có bày hai cái ghế dựa cổ. Cơ Nô đột nhiên nghĩ đến tiểu
thư khuê các trong Hồng Lâu Mộng.
Gu thẩm mỹ này, quả thực là rất độc đáo. Nhưng suy nghĩ chợt thay
đổi, có thể từ thủ hạ của Bạch Vực cứu mạng của mình, thì tuyệt đối là
cao nhân thế ngoại a. Cao nhân thế ngoại phối với sự cổ kính, cũng là
bình thường.
Cơ Nô tiếp tục đánh giá, chỉ thấy cách đó không xa có một cái đài
trang điểm cũng bằng gỗ cổ như trước. Trên bàn bày mấy chiếc hộp trang
điểm rất tinh xảo, đều là loại gỗ khắc hoa, càng lộ ra hương vị của khuê phòng tiểu thư khuê các ngày xưa. Chính giữa, bày một cái màu gương
đồng cổ, hơi vàng sắc vàng của đất.
Cổ kính? Cơ Nô bắt đầu đen mặt. Trong phòng này bố trí theo phong
cách cổ điển nàng còn có thể lý giải, nhưng ở nơi này tìm được những thứ giống như ở viện bảo tàng thì còn xem như cổ kính gì chứ? Cơ Nô đột
nhiên có một dự cảm bất hảo.
Nàng nói với Hỉ Nhi: “Hỉ Nhi, đem gương lại đây cho ta.”
Hỉ Nhi tuy rằng thấy tiểu thư nhà mình kỳ quái, sao vừa tỉnh đã nghĩ
đến gương, nhưng cũng không hỏi lại, nghe lời lấy gương đồng trên đài
trang điểm mang đến cho Cơ Nô.
Cơ Nô tay cầm gương đồng, vừa nhìn vào, linh hồn nhỏ bé, đã rớt hết bảy phần.
Gương mặt Cơ Nô run rẩy lợi hại. Trong gương đồng này là ai a? Tuy
rằng là gương đồng cổ xưa, hiện ra hình người cũng có chút vàng như nến, nhưng tóm lại đại thế dáng điệu là có thể phản chiếu ra.
Trong gương kia là cô gái ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc dài
áo choàng, hai gò má tái nhợt, khuôn mặt vẫn còn có chút phì nộn trẻ
con, ngũ quan khéo léo nhưng không tính xinh đẹp, chỉ có thể coi như
thanh tú.
Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là khuôn này mặt tuyệt đối
không phải là khuôn mặt của Cơ Nô nàng. Nàng làm sao mà không có khả
năng nhận biết khuôn mặt mà mình đã nhìn hai mươi ba năm! Khuôn mặt kia
của mình tuy không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng được cho là
thon thả tinh xảo.
Chẳng lẽ ân nhân cứu mạng thẩm mỹ khuôn mặt cho nàng? Nhưng nàng
trúng đạn ở trên thân thể, quan hệ gì đến mặt của nàng? Để nỗi ngay cả
mặt của nàng cũng sửa lại. Chẳng lẽ là vì không để cho Bạch Vực phát
hiện, cho nên không thể không vì nàng thay đổi dung mạo? Cơ Nô thầm nghĩ như thế.
“Hỉ Nhi a, ta tên gọi là gì?” Cơ Nô ôm ấp ký thác một tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Hỉ Nhi.
Hỉ Nhi kỳ quái nhìn tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư làm sao thế ngủ một
giấc dậy liền hồ đồ, sao lại hỏi Hỉ Nhi tên của mình?” Nói xong còn giơ
tay sờ sờ trán Cơ Nô, lại lẩm bẩm:“Rất tốt a, không phát sốt a, làm sao
vậy?”
Cơ Nô cười xòa nhìn phía Hỉ Nhi: “Hỉ Nhi ngoan, ta không phải bệnh
nặng mới khỏi sao, đồng óc không có lập tức hoạt động ngay thôi! Mau nói cho ta biết, ta tên gọi là gì?”
Hỉ Nhi vẫn cảm thấy quái dị như trước, nhưng vẫn trả lời :“ Khuê danh của tiểu thư là Cơ Thất Nhàn, là thất tiểu thư Cơ phủ chúng ta.”
Những lời này giống như là tiếng sấm đánh trên đỉnh đầu Cơ Nô. Cơ Thất Nhàn! Nàng kêu là Cơ Thất Nhàn!
Là tinh anh của Bạch gia, nàng cái gì đều nghe thấy qua, liền ngay cả chuyện kỳ dị, yêu ma quỷ quái, xuyên qua cách hồn này, nàng đều có
nghiên cứu qua. Nàng biết trên thế giới không chỉ có thời không mà mình
tồn tại, còn có rất nhiều các thời không khác song song tồn tại. Mà ở
giữa các thời không tồn tại một cái cái khe, nên có đủ loại cơ hội, làm
cho người ta từ thời không này chuyển hoán đến một cái thời không khác.
Cái phi cơ tam giác to lớn của Bách Mộ biến mất lại xuất hiện sự kiện đó là căn cứ tốt nhất để chứng minh.
Cơ Nô giơ tay của chính mình lên, lại nhìn mặt trẻ con phì nộn kia
trong gương, lại đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh toàn là đồ trang trí
cổ xưa, thập phần khẳng định mình đã không còn là Cơ Nô. Cơ Nô không có
bị cái cao nhân thế ngoại gì cứu, mà chân chính bị tên hỗn đản Bạch Vực giết chết. Đại khái chính là lúc mình chết đụng phải một bước ngoặc gì
đó, làm cho nàng rời bỏ thân thể đến một thời không khác nhập vào trên
người Cơ Thất Nhàn này, đây chính là xuyên hồn mà mọi người thường nói.
Chỉ sao một lúc, Cơ Nô liền khôi phục bình thường. Dù sao Cơ Nô kiếp
trước đã chết, nàng hiện tại đang ở khối thân thể bây giờ cũng không có
gì không tốt, tính ra, nàng còn phải vụng trộm vui mừng chứ. Không phải
mỗi người đều có vận khí tốt như vậy, đã chết sau đó còn có thể nhập vào một cái thân thể khác tiếp tục sinh tồn. Huống hồ, nàng cũng không có
gì tiếc nuối. Tuy rằng nàng bị Bạch Vực hại chết, nhưng những thứ lúc
trước nàng bố trí nhất định sẽ làm Bạch Vực tan cửa nát nhà, hai bàn tay trắng. Cơ Nô đối với năng lực của chính mình vẫn rất tin tưởng .
Cơ Nô ở trong nháy mắt ra quyết định, nếu cho nàng sống lại một lần
nữa, nàng tuyệt đối không cần giống như kiếp trước vậy, cả đời lao lực,
cố hết sức như không nịnh hót lấy lòng, cuối cùng còn chưa kịp chết già.
Nàng gọi là gì cơ? Cơ Thất Nhàn!
Đúng rồi, nàng không phải Cơ Nô, nàng hiện tại chính là Cơ Thất Nhàn. Nàng Cơ Thất Nhàn đời này cũng chỉ muốn “Thân như kiếp phù du chỉ cần
nửa ngày nhàn, được ngày nào biết ngày đó ung dung tự tại” là được. Mục
tiếu phấn đấu của nàng là “Không cầu nhàn nhã nhất, chỉ cầu ngày càng
nhàn”!
Đúng rồi, Cơ Thất Nhàn này là thân phận gì? Nàng muốn biết rõ ràng.
Vì thế, Cơ Nô rất nhanh liền từ trong miệng Hỉ Nhi lấy ra tin tức mình muốn.
Hỉ Nhi chỉ cho là tiểu thư nhà mình vừa tỉnh lại, đầu không quá tỉnh
táo, đối với mọi vấn đề Cơ Nô muốn biết đều đáp lời. Sau đó liền hài
lòng sung sướng chạy đi tìm tam tiểu thư nói cho biết tin tức tốt là
tiểu thư nàng đã tỉnh.
Cơ Nô từ những gì Hỉ Nhi tự thuật rất nhanh chóng phân tích ra tin tức hữu dụng.
Thứ nhất, triều đại này tên là Thiên Diễm hoàng triều, hoàng đế là họ Hách Liên.
Quên đi, quản hắn ta là chế độ quân chủ hay là chế độ lập hiến. Với nàng không có một chút xíu quan hệ nào.
Thứ hai, Cơ Thất Nhàn từ nhỏ thân thể gầy yếu, là thân thể thiên kim
tiểu thư yếu đuối nhiều bệnh, nhưng cũng là chủ nhân thiện lương. Nghe
nói Cơ thất tiểu thư chính là nổi danh “Nhàn”, ở trong nhóm tiểu thư
cũng có chút danh tiếng .
Nói trắng ra là, một cái ma ốm. Cơ Nô nghĩ rằng. Lúc này, chánh chủ
Cơ thất tiểu thư này đã sớm không biết đầu thai đến chỗ địa phương nào
rồi. Nàng nhập vào thân thể Cơ thất tiểu thư thì cứ nhận thân phận này
tiếp tục sống sót đi.
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, nàng là nữ nhi nhỏ nhất của Cơ gia
đệ nhị đại môn đình (gia đình giàu thứ hai) của Thiên Diễm hoàng triều.
Tốt lắm! Rất mạnh mẽ!
Bối cảnh gia đình không cần phải nói, thân là con gái của đệ nhị đại
môn đình, vừa không phải bôn ba mưu sinh, có thể thanh thản ổn định làm
sâu gạo, lại không cần lo lắng ngày nào đó gia tộc quá mức chói mắt mà
khiến hoàng đế ngờ vực vô căn cứ, khiến người bên ngoài ghen tị, sau đó
liên lụy đến nàng. Dù sao Cơ gia này chính là đại môn đình thứ hai thôi, ở phía trên còn có cái thứ nhất, không phải sao?
Thân phận cũng tốt, nữ nhi út thứ xuất, không có áp lực làm lão đại,
lại không cần giống như con trai có nhiệm vụ làm rạng danh gia tộc, lại
là cái nhỏ nhất, căn bản là sẽ không có người nào chú ý.
Tên thì càng hay, Nhàn – không phải hài âm thành “Lười” hay sao?
Xem ra nhất định, ông trời cũng cho phép kiếp này nàng tiêu dao cả đời .