Ads
Editor: Lê Linh
Tường đỏ ngói xanh, xa hoa truỵ lạc, ca múa mừng cảnh thái bình, hết sức xa hoa lãng phí.
Xuyên qua đường tắt, cả con đường đều cho thấy một cảnh tượng phồn
vinh, tiếng ca múa, tiếng cười vui, tiếng chén rượu va chạm, hoàn toàn
bộc lộ cuộc sống về đêm cực kỳ thối nát.
Trong đó, Di viên là đứng đầu.
“Vút” một tiếng, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn bay lên nóc nhà, tựa như giẫm trên đất bằng mà đi.
Nhấc ra một mảng mái ngói, Thất Nhàn đưa mắt nhìn bao quát xuống dưới.
Bên trong, đang trình diễn cảnh xuân cung sống.
Nữ tử thoát y một nửa, nam tử dục hỏa khó nhịn. Trong lúc ỡm ờ thì đã ở trên giường lăn lộn. Chỉ nghe tiếng giường ken két lay động cùng
tiếng nữ tử “Ừ a a” ngâm khẽ. Lại nhấc thêm vài miếng ngói, Thất Nhàn
thoải mái theo nóc nhà nhảy vào phòng.
Trong phòng tình cảm mãnh liệt tăng vọt nên hai người hoàn toàn không phát giác.
Lướt qua đống bừa bộn đầy đất, Thất Nhàn đi đến bên giường, thưởng
thức một cách tự nhiên. Tấm tắc, cái tư thế này thật đúng là độ khó cao. Vất vả cho hai người này có thể làm ra được. Xem bộ dạng nhắm mắt hưởng thụ vui thích của bọn họ, mình bây giờ cắt đứt bọn họ không phải quá
thất đức sao?
Nghĩ nghĩ, thất nhàn quyết định lập tức động thủ. Dù sao chính mình
cũng không phải người tốt, chuyện thiếu đạo đức cũng không phải không có làm qua.
Lập tức một con dao đi xuống, nhắm vào cổ của nam tử, nam tử lập tức
mất đi tri giác, gục vào nữ nhân trước ngực, không động đậy được nữa. Nữ tử ở phía dưới cảm thấy nam tử xụi lơ, bất mãn nhíu nhíu mày, trợn mắt. Chỉ thấy một con đầu ngón tay nhanh chóng điểm xuống trán nàng. Nàng
cũng là đầu nghoẹo một cái, ngất đi.
Thất nhàn tiện tay nhặt lên một kiện xiêm y, bao lấy thân thể nam tử. Lúc đang muốn xách lên mới phát hiện nam tử kia còn đang ở trong cơ thể nữ tử. Thất nhàn khóe miệng co giật lợi hại, chính mình quả nhiên là
quá không có đạo đức.
Nhắc tới nam tử, thất nhàn đảo qua một góc bàn trang điểm. Hương đàn ở bên trong, một đám khói xanh lan tỏa ngào ngạt.
Thất nhàn lộ ra một tia cười quỷ quyệt, đã làm liền làm đến cùng. Đi
qua, đem mấy nén hương rơi lả tả bên cạnh nhét vào trong ngực.
Vận khí, phi thẳng lên nóc nhà.
Thân ảnh trong bóng đêm mênh mông, lại là một hồi vụt đi như chớp.
Ngày thứ hai ngày mới sáng, Chiến Nhược Thủy liền đi tới chỗ Thất Nhàn ở trong lao.
Thất Nhàn đang ngủ đến vui vẻ, một ngày trước lăn qua lăn lại đến quá nửa đêm, cảm giác tự nhiên là muốn bồi bổ lại.
“Phu nhân!” Chiến Nhược Thủy khẽ gọi một tiếng.
Thất nhàn không kiên nhẫn mở mắt, nhưng vẫn là một bộ thần sắc kinh
hoảng: “Đại quản gia làm sao tới rồi? Có phải là… Gia không quan tâm ta
rồi không?” Tính thời gian này, chắc hẳn là vì chuyện vụ án đi.
Chiến Nhược Thủy tràn đầy thâm ý nhìn nàng chằm chằm một hồi, nói: “Gia thỉnh phu nhân đến đại đường.”
Thất Nhàn nơm nớp lo sợ đứng dậy, đi theo sau lưng Chiến Nhược Thủy.
Chiến gia đại đường.
Một đám nữ nhân chỉnh tề đứng ở một bên, Chiến Sanh Ca ngồi ghế trên
sắc mặt thâm trầm. Quỳ ở dưới, là một đôi nam nữ xiêm y không ngay
ngắn.
Không khí khẩn trương nghiêm túc.
Thất nhàn vào cửa, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Nữ chính nức nở thật lợi hại: “Gia, thiếp thân căn bản không biết
người này. Thiếp thân là oan uổng, thiếp thân là bị người hãm hại…” Đúng là Ân Tứ Nương. Lúc này Ân Tứ Nương sớm mất bộ dạng hăng hái lúc trước, chỉ còn một bộ dạng vợ bé yếu thế.
Thất Nhàn bĩu môi, nàng đương nhiên là bị hãm hại. Người Hãm hại
không phải là chính mình sao? Oan uổng, đây chính là nói sai rồi. Mình ở phòng nữ nhân này đốt nhiều thúc tình hương như vậy, cho dù là thánh
nhân cũng cầm giữ không được. Huống chi là nàng một cái tiểu nữ nhân như vậy ư? Hôm qua, nàng cũng không phải là rất hưởng thụ sao? Huống hồ,
đây chính là sự thật như thép boong boong. Gian phu, chẳng phải đang quỳ gối bên cạnh nàng sao? Người đầy dấu đỏ không phải là căn cứ chính xác
của hôm qua điên cuồng hoan ái sao?
Thất Nhàn tiến lên, làm lễ: “Gia!”
Chiến Sanh Ca gật đầu, ý bảo Thất Nhàn đứng dậy.
“Ngươi biết nàng sao?” Chiến Sanh Ca nhìn về phía nam tử, nặng nề mở miệng.
“Không biết…” Nam tử một thân đầy mùi son phấn, ấp úng mở miệng, liếc liếc về phía chiến gia hộ vệ đứng ở hắn bên cạnh như hai Đại Kim Cương, không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Hắn mới thật sự là rất ủy khuất, vốn dĩ là đến Di viên mua vui. Thế
nào biết, lúc tỉnh lại, lại nằm ở bên cạnh người Ân Tứ Nương. Một đêm
vui vẻ đúng là Ân Tứ Nương! Ân Tứ Nương này là tiểu thiếp của Nhị thập
tứ phòng Chiến gia mới lấy, đây là chuyện người nào cũng biết. Cho dù
hắn có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám có ý với người của chiến gia.
“Không biết?” Chiến Sênh Ca hỏi. Mặc dù vẻ mặt không có gì, trong giọng nói lại có cảm giác áp bức không thể bỏ qua.
Nam tử toàn thân sợ run, làm như bị Chiến Sanh Ca dọa đến. Lập tức
bật ra lời khai: “Biết. Ta biết. Nàng nguyên là hoa khôi di viên Ân Tứ
Nương. Nhưng mà, bẩm vương gia, chuyện này, thật sự không phải tại ta.
Ta bất quá chỉ đến Di viên tìm vui vẻ…” Dừng một chút, nam tử đột nhiên
đưa tay, chỉ hướng Ân Tứ Nương, nói: “Nhất định là do nữ nhân này! Nữ
nhân này lúc chưa gả vào Chiến gia, từng không chỉ một lần lấy lòng ta,
muốn ta lấy nàng vào cửa. Nhưng ta một mực không có đồng ý. Nhất định là vì nữ nhân này tới bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, mới đem ta bắt cóc.”
Thất Nhàn bất giác buồn cười, không nghĩ tới nam nhân mình tiện tay
chộp tới chính là khách bao cũ của Ân Tứ Nương. Lúc này thì càng thêm
hùng hồn. Nam nhân này cũng là có ý tứ, Ân Tứ Nương đều đã đến Chiến
gia, gia thế so với hắn không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, sao còn có thể đối với hắn không chết tâm? Thực là vì thoát tội, lý do gì cũng đều nghĩ ra a.
Ân Tứ Nương trợn tròn con mắt, nhìn về phía nam tử kia: “Ngươi… Ngươi nói bậy!” rất là khiếp sợ. Có thể nào vào lúc này lại để gia biết rõ
những chuyện quá khứ dây dưa, đây không phải là tội càng thêm tội sao?
Lập tức thê thảm bi thương nói: “Gia, nam nhân này rõ ràng là hái hoa
đạo tặc. Hôm qua lẻn vào phòng thiếp thân. Thiếp thân cho là… cho là
gia… Lời nói của loại tiểu tặc này có thể nào tin? Gia phải làm chủ cho
thiếp thân a!” Vừa nói, vừa khóc. Thân thể run rẩy, không khỏi làm cho
người ta xót thương.
Quả thực, hơn nửa đêm, có nam nhân nào dám xông vào phòng của nữ nhân Chiến gia? Thì cũng chỉ có Chiến gia đương gia một người đàn ông duy
nhất đi.
“Ngươi nói bậy! Ân Tứ Nương, ngươi dám thề với trời ngươi không biết ta không?” Nam tử kêu lên.
“Ngươi, cái tên hái hoa tặc này, chớ có nói bậy!” Ân Tứ Nương cũng trợn mắt trừng trừng, không cam lòng yếu thế.
Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, bất phân cao thấp.
Thất nhàn vụng trộm dò xét nam nhân ngồi ghế trên, thần sắc thâm trầm như cũ, nhìn không ra đang suy nghĩ gì. Thất Nhàn bĩu môi, mặt tê dại,
chỉ có như thế là giỏi, vĩnh viễn làm cho người ta có một lọai cảm giác
bí hiểm.
Ngược lại các nữ nhân phía dưới nhịn không nổi, dồn dập chỉ trích.
“Thật sự là không biết liêm sỉ!”
“Thông đồng với nam nhân lại cư nhiên thông đồng ngay trong nội viện của chúng ta, quá không đem Chiến gia để vào mắt!”
“Thật sự là làm mất hết mặt mũi của gia!”
…
Thất nhàn bất giác thấy buồn cười. Những nữ nhân này thật đúng là bỏ
đá xuống giếng. Hôm qua vẫn cùng Ân Tứ Nương chung mối thù đối phó với
mình, hôm nay lại như vậy đối phó với Ân Tứ Nương.
Làm mất hết mặt mũi của gia? Nàng chính là muốn hiệu quả như vậy! Nhị thập tứ phòng của Chiến gia, không chịu nổi tịch mịch, nửa đêm vụng
trộm gặp gỡ tình nhân cũ. Cái này nếu truyền đi, phải là châm chọc cỡ
nào a! Hoàng triều đệ nhất môn đình Chiến gia cư nhiên bị đội ụp một cái nón xanh, sẽ phải trở thành câu chuyện hài sau bữa ăn cho người ta thật lâu a.
Nàng chính là muốn để chiến sanh ca biết rõ, có nhiều tiểu lão bà
tuyệt đối là sẽ xảy ra vấn đề. Nàng chính là muốn để Chiến Sanh Ca kiểm
điểm lại tác phong mà mình thiết lập nên.
Thất nhàn xem thấy thời cơ không sai biệt lắm, lúc này mới mở miệng:
“Thì ra Ân tỷ tỷ còn có nam nhân khác kia! Ta hôm qua còn đang thắc mắc, như thế nào mà Ân tỷ tỷ chảy ra lại là máu gà?” Thanh âm mỏng manh
nhưng cũng đủ để toàn trường tất cả mọi người nghe được rành mạch.