Một tháng sau, hai nhà cử hành hôn lễ đúng hạn.
Ngày này, Hai đội đón dâu thanh thế lớn đều xuất hiện ở Cơ gia Phi Thành.
Sáng sớm, Thất Nhàn đã bị Cơ Tam Huệ kéo từ trên giường đứng dậy, kéo đến sân của chính mình sân, trang điểm.
Cơ Tam Huệ nhìn muội muội mà mình yêu thương từ nhỏ sắp phải gả cho
cái Lâm gia công tử làm người ta cực kỳ hâm mộ kia, trong lòng rất là
vui mừng. Nàng tự mình vì Thất Nhàn trang điểm, sau đó lấy ra khăn hỉ
vốn cho mình mà đội cho nàng.
Cơ Tam Huệ vì Thất Nhàn chải lên tóc đen:“Chải thứ nhất chải đến răng long đầu bạc, chải thứ hai chải đến hạnh phúc khắp cả nhà……” Sau đó vì
Thất Nhàn làm búi tóc hoa.
Cơ Tam Huệ tinh tế đánh giá Thất Nhàn trong gương hồi lâu:“ Tiểu Thất chúng ta rốt cục cũng làm tân nương. Từ nay về sau gả vào nhà chồng, tỷ tỷ sẽ không thể bảo vệ ngươi chu toàn. Sau này, chiếu cố chính mình cho tốt, biết không?”
“Đã biết, Tam tỷ.” Thất Nhàn ngọt ngào cười.
Cơ Tam Huệ gật đầu:“Tiểu Thất, ngươi nhất định phải hạnh phúc!”
Nếu để cho Cơ Tam Huệ hiểu được mình hôm nay không phải gả đến Lâm
gia, mà là tới Chiến gia làm thiếp, thì sẽ có ý tưởng như thế nào nhỉ?
Thất Nhàn không dám tưởng tượng.
Nghĩ như vậy, nhưng vẫn là thuận theo:“Ta sẽ, tỷ tỷ.”
Lúc này, Cơ Tam Huệ thật ra có chút nghẹn ngào, trong ánh mắt cũng
trào ra một chút nước mắt:“Tiểu Thất, không biết khi nào tỷ tỷ có thể
gặp lại ngươi.”
Thất Nhàn an ủi nói:“Tỷ tỷ, chuyện này cũng không phải sinh ly tử biệt gì, làm thế nào không thấy được mặt?”
Lúc này, Hỉ Nhi báo lại, nói là người trong cung tới triệu tập tú nữ, lão gia kêu thất tiểu thư đi nhanh qua.
Cơ Tam Huệ lại là đối với Thất Nhàn dặn dò vạn ngàn câu một phen, sau đó mới đội khăn che mặt, cùng Thất Nhàn cáo biệt lưu luyến không rời
một lúc lâu, mới đi theo người tới.
Thất Nhàn đội khăn hỉ, ở sân Cơ Tam Huệ đợi chốc lát sau, người săn sóc dâu liền tiến vào, nói là tân nương tử phải lên kiệu .
Thất Nhàn lúc này mới để Hỉ Nhi đỡ ra cửa.
Kỳ thật nàng cũng không lo lắng sẽ bị nhận ra không phải Cơ Tam Huệ,
dù sao Cơ lão phụ thân cùng chủ mẫu nhị phòng kia lúc này không có khả
năng xuất hiện tại cái sân này. Bọn họ lúc này đang vội vàng cho hôn sự
Cơ Ngũ Nhiêu. Tuy rằng Cơ Ngũ Nhiêu chỉ có danh phận là thiếp, nhưng dù
sao chính là nữ nhi được sủng ái cùng không được sủng sẽ có đãi ngộ khác biệt nhau.
Thất Nhàn theo Hỉ Nhi tới phía trước, chỉ nghe bên tai tiếng kèn,
tiếng chiêng trống, tiếng người nói, tiếng huyên náo, càng ngày càng
đậm.
Hỉ Nhi dừng lại. Đại khái là tới trước kiệu hoa.
Lúc này, trong đám người có một trận xôn xao. Đem đội ngũ đón dâu cũng bị cuốn vào.
Hai đoàn người ngựa lộn xộn cùng nhau ngã xuống, nhất thời thật ra phân không rõ người nào là của nhà ai.
Thừa dịp náo loạn, Thất Nhàn cũng đồng thời tới kiệu hoa của Cơ Ngũ Nhiêu nhanh chóng thay đổi vị trí.
Kiệu hoa hai đoàn đặt cách nhau thật sự gần, bởi vậy động tác này của hai người tránh được ánh mắt mọi người.
Người săn sóc dâu lanh lảnh kêu một tiếng “Tân nương tử khởi kiệu”, Thất Nhàn chính thức gả ra khỏi Cơ gia.
Chỉ nghe bên cạnh kiệu nhị phòng kia đang căng cổ họng khóc gả.
Thất Nhàn không khỏi mồ hôi đầy đầu, nếu cho nhị phòng này biết nàng
khóc gả đúng là người bình thường nàng ấy chướng mắt nhất Cơ gia Tiểu
Thất, có khi nàng ấy xúc động quá muốn tìm một khối đậu hủ đâm đầu chết
hay không.
Chiến gia ở Vân Thành, cùng Phi Thành có một khoảng cách xa.
Bởi vậy đội ngũ cưới của Thất Nhàn phải đi gần nửa tháng mới tới Chiến gia.
Thư phòng Chiến gia đương gia Chiến Sanh Ca.
“Gia, Cơ gia đưa tới không phải ngũ tiểu thư, mà là thất tiểu thư Cơ
Thất Nhàn.” Một nam tử mặc hắc y che mặt quỳ một gối ở bên ngoài thư
phòng.
Trong thư phòng khói nhẹ lượn lờ bay, trước cái bàn bằng gỗ đàn hương hảo hạng có một nam tử mặc xiêm y trắng ngồi, ngọc trâm thiển bích giữ
mấy sợi tóc , mắt xếch hẹp dài, mũi thẳng, môi bạc tạo thành một đường
thẳng, kiên cường nhưng không mất vẻ tuấn lãng, nho nhã lại có vài phần
khí phách.
Hắn đang nhanh tay viết nhất thời dừng lại, giương mắt: “Sao lại thế
này?” Hờ hững không mang theo một tia biến hóa nào trên thần sắc. Hắn
hỏi một cái nam tử khác ngồi đối diện hắn.
Chỉ thấy nam tử kia một thân xiêm y xanh đen, lộ ra khuôn mặt hoa đào tuấn tú, lúc này vẻ mặt đúng là kinh ngạc:“Sao thành thất muội?” Dáng
điệu mờ mịt, không sai. Người này đúng là người rời nhà kia, quái thai
Cơ gia Cơ Nhị Tuyệt.
Lúc này, chỉ nghe nam tử ngoài cửa nói:“Gia, cần đem ngũ tiểu thư đổi trở về không?”
Áo trắng nam tử suy nghĩ rồi nói:“Không cần, cứ như vậy đi. Ngươi có thể đi xuống.”
“Vâng!” Nam tử ngoài cửa đáp một tiếng, nháy mắt liền biến mất bóng người.
“Như thế nào không đổi?” Cơ Nhị Tuyệt nghi hoặc hỏi.
“Chỉ cần không phải là kẻ kia có Cơ Ngũ Nhiêu là được.” Nam tử áo trắng cúi đầu, tiếp tục làm chuyện lúc trước.
Bởi vì gả vào Cơ gia làm thiếp, nên căn bản không có nghi thức bái
thiên địa, kiệu hoa theo cửa hông vào Chiến gia, cho dù đã là gả đến
Chiến gia.
Cơ Thất Nhàn cũng không có ý kiến gì, nàng rất có giác ngộ tiểu thiếp phải tằn tiện.
Lúc kiệu hoa tới Chiến gia, đã là vào đêm.
Cơ Thất Nhàn đội khăn hỉ, ngồi ngay ngắn trong phòng chờ nam nhân đem nàng cưới vào cửa kia. Không! Chuẩn xác mà nói, là nam nhân chuẩn bị
cưới Cơ Ngũ Nhiêu kia! Nhàm chán chờ cái gọi là đêm động phòng hoa chúc.
Đối với điểm này, thật ra Cơ Thất Nhàn có điểm bất mãn. Nàng đi đường hơn nửa tháng, sao vừa vào cửa cũng không cho nàng nghỉ ngơi một ngày,
đã vội vã động phòng? Nam nhân kia ham muốn nhiều như vậy sao?
Ở trong đầu Cơ Thất Nhàn, người tạo nên đệ nhất môn đình của hoàng
triều này thông thường chắc là cùng tuổi với Cơ lão phụ thân. Đều là già hơn nửa đời người rồi, còn không quên cho mình hưởng phúc cuộc đời,
thật là già mà không đứng đắn.
Phỏng chừng lão già này là thích vẻ mỹ mạo của Cơ Ngũ Nhiêu đây. Vạn
nhất một khi vén khăn hỉ, mới phát hiện ra là khuôn mặt trẻ con phì nộn, thì có thể một hơi bên dưới liền không có dục giọng hay không?
Đang nghĩ lung tung, đột nhiên có tiếng bước chân rất đều truyền vào. Chỉ nghe tỳ nữ khắp phòng nhẹ giọng kêu:“Gia!”
Người nọ nói: “Đều đi xuống đi.” Thanh âm thâm trầm lại mang theo một chút dễ nghe.
Thất Nhàn không khỏi động tâm.
Tỳ nữ đều trả lời “Vâng”, liền đồng loạt lui xuống, nhân tiện đóng cửa phòng lại.
Người nọ hướng đến Thất Nhàn ngồi ở bên giường đi tới, đứng lại.
Thất Nhàn cúi đầu từ trong khăn nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày màu đen sạch sẽ.
Đột nhiên, trước mắt Thất Nhàn sáng ngời — khăn hỉ bị người xốc lên.
Thất Nhàn ngẩng đầu, chính vọng tiến một đôi sâu không thấy đáy màu
đen con ngươi. Hình dáng kia góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tục tằng và
thanh tú cùng tồn tại mà mâu thuẫn, ở trước mắt trên mặt người này lại
đặc biệt có vẻ hài hòa. Trên mặt hờ hững không có biểu tình gì, cũng tạo nên một phen phong vị khác.
Nam nhân này không thể xem như cực kỳ tuấn mỹ, nhưng làm cho người ta không thể bỏ qua cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Thất Nhàn không khỏi nuốt nuốt nước miếng, người này cùng với tưởng
tượng của nàng cũng khác quá lớn. Chiến gia đương gia này không phải là
một lão già, mà là một nam tử trung niên ba mươi tuổi xung quanh tản ra
hơi thở nguy hiểm như vậy.
Thất Nhàn không khỏi thầm mắng Hỉ Nhi cái nha đầu kia tin tức ngày
thường báo cho nàng đều vô dụng, nhưng một cái chuyện trọng yếu như vậy
cư nhiên không có nói cho nàng biết.
Vừa thấy xiêm y nam nhân này, đầu Cơ Thất Nhàn đầy hắc tuyến.
Áo trắng! Cư nhiên là một thân áo trắng!
Tuy rằng chỉ là cưới một cái thiếp thất, nhưng cũng không nên mặc một thân màu trắng đi? Đây không phải rõ ràng trù nàng rủi ro sao?
Lúc này, nam nhân nói câu đầu tiên từ khi vào cửa đối với nàng: “Đi ngủ đi.”
Nháy mắt Cơ Thất Nhàn như bị sét đánh. Quả nhiên là nam nhân háo sắc a.
Nhưng mà, dù háo sắc cũng nên uống trước cái rượu giao môi gì đi chứ.
Còn nữa, hắn không thấy được đây không phải là khuôn mặt khác sao?
Căn bản không phải là Cơ Ngũ Nhiêu kẻ hắn muốn kết hôn kia a. Hắn như
thế nào đối với việc này không có gì phản ứng. Vừa mới nãy ánh mắt hắn
nhìn về phía mình, cũng không có gợn sóng gì, giống như vốn nên cưới
chính là nàng.
Phản ứng như vậy hoàn toàn không ở trong tính toán Cơ Thất Nhàn. Nàng suy nghĩ thiệt nhiều loại phản ứng mà Chiến Sanh Ca làm khi xốc khăn
voan lên, cũng đã đồng thời nghĩ phương án tốt để ứng phó.
Kết quả dĩ nhiên lại xảy ra như vậy, quả thật làm cho tất cả những gì Cơ Thất Nhàn lúc trước một phen cân nhắc đều không có nơi dụng võ.
Đang lúc Thất Nhàn hết sức thất thần, Chiến Sanh Ca lại ở phía sau lưng nàng dang hai tay ra.
Đây là làm cái gì? Trán Cơ Thất Nhàn đầy mồ hôi. Chiến gia đương gia
này trước lúc động phòng phía thì dang hai tay ra như chữ “A” là thói
quen sao? Đây là cái cổ quái gì a?
Đợi trong chốc lát, gặp Thất Nhàn không có phản ứng, Chiến Sanh Ca
quay đầu trầm giọng nói với Thất Nhàn câu thứ hai: “Thay quần áo!” Tuyệt đối là miệng ra mệnh lệnh.
Cơ Thất Nhàn lúc này mới từ trong kinh ngạc phản ứng lại đây, ngoan ngoãn trả lời “Vâng!” nhanh đứng dậy.
Thất Nhàn đi đến trước người Chiến Sanh Ca, nhìn nửa ngày không biết xuống tay từ đâu.
Nàng đến thế giới này lâu như vậy, không quen nhất chính là quần áo
nơi này. Nàng hoàn toàn xem không hiểu xiêm y phức tạp như vậy nên mặc
như thế nào, như thế nào cởi. Cũng may bình thường có nha đầu Hỉ Nhi ở
đây, đem chuyện này hết thảy đều chuẩn bị tốt.
Thất Nhàn thầm nghĩ, hay hiện tại đem Hỉ Nhi kêu vào cởi y phục cho Chiến gia đương gia này có được không?
Ý tưởng này lập tức liền bị chính mình bát bỏ luôn, phỏng chừng hiện
tại nếu nàng đem Hỉ Nhi kêu vào, nam nhân trước mắt này có khả năng đem
nàng đi tiêu diệt.
Thất Nhàn nhận mệnh bắt đầu tự mình động thủ. Giải nửa ngày, nhưng thực chất không có tiến triển gì.
Quần áo thiết kế phức tạp như vậy để làm chi? Trong nội tâm Thất Nhàn thầm mắng, lập tức buồn bực, động tác tay không khỏi lớn chút. Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, bộ xiêm y tốt như vậy nhưng lại bị Thất Nhàn làm rách một lỗ.
Thất Nhàn đen mặt hoàn toàn. Quần áo này, chất liệu vải có thể kém cỏi như vậy sao? Như thế nào dễ dàng bị phá hư như vậy?
Nàng cũng không ngẫm lại Chiến gia này rốt cuộc cũng là đệ nhất môn
đình, xiêm y chủ nhà tất nhiên là cao cấp. Ai nghĩ đến có người khác
thường không theo quy tắc thông thường để cởi áo đâu. Giống như nàng vậy dùng hai tay kéo cổ áo mạnh thế, cho dù chất liệu vải có rắn chắc cũng
đều bị phá hư đi.
Nội tâm Thất Nhàn thầm kêu một tiếng không tốt, giương mắt nhìn,
Chiến Sanh Ca quả nhiên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng. Trên mặt
thật ra nhìn không ra tức giận gì, nhưng như vậy lại càng làm Thất Nhàn
cảm thấy nguy hiểm dị thường.
Cứ như vậy, hai mắt nhìn nhau. Trong phòng, nháy mắt lâm vào không khí kỳ quái.
Đột nhiên, Chiến Sanh Ca có động tác. Chỉ thấy hắn từ chỗ Thất Nhàn xé ra, đem áo khoác đơn giản hoàn toàn xé đi.
Thất Nhàn miệng trương thành hình chữ “o”. Đủ quyết đoán!
Đang lúc Thất Nhàn kinh ngạc, Chiến Sanh Ca vươn tay đến Cơ Thất
Nhàn. Chỉ nghe “Roẹt” một tiếng, hỉ phục trên người Thất Nhàn nháy mắt
biến thành hai nửa, rơi xuống.
Thất Nhàn oán giận. Nam nhân này quả nhiên ghi hận đầy đủ. Mình xé
rách xiêm y hắn, hắn đúng là im hơi lặng tiếng liền xé trở lại.
Nguy hiểm! Nam nhân như vậy thật sự là rất nguy hiểm !
Thất Nhàn còn đang suy nghĩ , thì Chiến Sanh Ca tiến lên từng bước, cuối cùng đem Cơ Thất Nhàn bế lên, đi về hướng màn hỉ.
Thất Nhàn lại cảm khái, quả nhiên là nam nhân đủ háo sắc. Dưới loại tình huống này còn không quên việc kia.