Trong Đình Phương Uyển, chúng nữ tử tề tụ lại, nghị luận, lòng đầy căm phẫn.
Lãnh Tiêm Vũ ngồi ngay ngắn ở trên cao.
“Lãnh tỷ tỷ, chủ mẫu này thật là quá coi trời bằng vung, khinh người
quá đáng, ngài là tỷ tỷ của chúng ta, nên làm chủ cho chúng ta.”
“Đúng vậy, Lãnh tỷ tỷ. Ngài đi nói với gia, gia nhất định sẽ nghe ngài.”
“Lãnh tỷ tỷ, chủ mẫu còn náo như vậy đi xuống, tỷ muội chúng ta sợ là đều không ổn.”
…
Lãnh Tiêm Vũ sắc mặt âm trầm, nói: “Chư vị muội muội, việc này chờ Liên muội muội đến đây chúng ta nhau thương lượng.”
Lúc này, một nha hoàn vội vàng đi vào, bộ dạng phục tùng hướng Lãnh
Tiêm Vũ bẩm báo: “Phu nhân, Liên phu nhân nói nàng phải bế môn suy nghĩ. Liên phu nhân còn nhờ nô tỳ chuyển cáo các vị phu nhân…” Nha hoàn đột
nhiên không có tiếng vang.
Lãnh Tiêm Vũ nhíu mày: “Nói tiếp đi.”
Tiểu nha hoàn làm như vùng vẫy hồi lâu, rốt cục phun ra: “Liên phu
nhân nói các vị phu nhân không cần phải không biết lượng sức.”
Một câu vừa ra, cả sảnh liền xôn xao.
Lãnh Tiêm Vũ ngưng mi, Liên Ngọc Điệp là một người cao ngạo, sao lại
dễ dàng khuất phục như vậy? Chẳng lẽ thực bị chủ mẫu hù dọa ? Người chủ mẫu này rốt cuộc là thần thánh phương nào, một ít thân công phu, một
thân khí phách phỏng chừng sẽ không thua gia, sao có thể là một tiểu thư khuê các bình thường?
Lãnh Tiêm Vũ trong lòng nghi hoặc. Lại nghe nha hoàn nói: “Phu nhân,
vừa rồi nô tỳ đi qua cửa chính, có vị cô nương nhờ nô tỳ bẩm báo với chủ mẫu, nói là tỷ tỷ chủ mẫu cầu kiến.”
Tỷ tỷ Chủ mẫu? Lãnh Tiêm Vũ âm thầm suy đoán, tỷ tỷ Cơ Ngũ Nhiêu nên gả vào Lâm gia mới phải, sao lại chạy đến Vân Thành này?
Lãnh Tiêm Vũ là người tâm tư khéo léo, đã phát giác trong đó có chỗ
không tầm thường. Lập tức đối với nha hoàn phân phó nói: “Đi! Đem nàng
mời đến Đình Phương Uyển.”
Nha hoàn lên tiếng lui ra.
Trong Thương Nhu Uyển.
“Chủ mẫu, đêm nay Đình Phương Uyển bày yến, người của Lãnh phu nhân
đến thỉnh.” Nhạc nhi bẩm báo, nhìn qua Thất Nhàn cùng ngày xưa có chút
bất đồng. Sáng nay, sau khi chủ mẫu từ Điệp Lan uyển đi ra, tâm tình tựa hồ rất xấu.
Bày yến? Thỉnh nàng? Vô sự mà ân cần, thì không phải gian giảo tức là đạo chích!
“Còn thỉnh ai?” Thất Nhàn trêu đùa với tiểu Cẩu nhi, miễn cưỡng mở miệng hỏi.
“Còn có gia.” Nhạc nhi đáp.
Thất nhàn bộ dạng trầm ngâm, nữ nhân này thật đúng là phiền toái, tốt nhất đừng có làm ra cái loại chuyện gì. Bàn về âm mưu, nàng cho tới bây giờ đều là hảo thủ trong đó a.
Trong Đình Phương uyển.
Thất Nhàn cùng Chiến Sanh Ca ngồi trên ghế, Lãnh Tiêm Vũ ngồi phía dưới tay.
“Lãnh phu nhân, làm sao hăng hái như vậy, còn vì gia và ta bày yến?
Chứ không phải là làm việc gì trái với lương tâm, muốn hướng gia cùng ta xin tha à?” Thất Nhàn ôm tiểu Cẩu nhi, nhìn về phía Lãnh Tiêm Vũ, hỏi.
Lãnh Tiêm Vũ thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Thất Nhàn, mỉm cười, rõ
ràng không có bởi vì lời nói cuả Thất Nhàn mà tức giận, trong mắt thậm
chí đều là thần sắc đắc ý: “Chủ mẫu nói đùa. Nhắc tới việc trái với
lương tâm, chủ mẫu sợ là làm được so với thiếp thân nhiều hơn.”
A? Thất nhàn cau mày. Nữ nhân này thật đúng là dám nói! Nàng cũng muốn hảo hảo nhìn xem, nữ nhân này có thể làm ra hoa chiêu gì.
Lãnh Tiêm Vũ nói tiếp: “Chủ mẫu không cần sốt ruột. Lát nữa thiếp thân tất sẽ cặn kẽ nói ra.”
“Gia, đêm nay thiếp thân đặc biệt mời đến múa cơ, giúp vui cho yến hội.” Lãnh Tiêm Vũ chuyển hướng Chiến Sanh Ca, ôn nhu nói.
Vũ cơ? Giúp vui? Thất nhàn liếc Lãnh Tiêm Vũ. Nữ nhân này chẳng lẽ muốn đem thêm mỹ nhân vào Chiến gia hậu viện sao?
Lại nhìn Chiến Sanh Ca bên cạnh, như trước mặt không biến đổi, chỉ nói một tiếng: “Ừ.”
Lãnh Tiêm Vũ vỗ nhẹ tay hai cái, một thúy y nữ tử che mặt lượn lờ mà đến.
Nhạc lên, vũ động.
Chỉ thấy trong sảnh dáng người nữ tử thướt tha, theo nhạc mà động.
Thân ảnh xoay tròn, giống như Phi Yến nhẹ đạp mây bay. Nhất tay, nhấc
chân, vô hạn xinh đẹp. Giữa lông mày, sóng mắt quyến rũ, mị hoặc vô
cùng.
Thất nhàn khóe miệng cong lên, dĩ nhiên hiểu rõ suy tính trong lòng
Lãnh Tiêm Vũ, không khỏi buồn cười, chỉ sợ lúc này nàng ta phải thất
vọng mà về.
Chỉ thấy vũ cơ vung khẽ tay áo, tiến lên trước vài bước, cầm lên chén rượu, đưa lên Chiến Sanh Ca bên miệng. Một đôi mị nhãn, hàm tình mạch
mạch.
Thất nhàn đảo mắt, nhìn về phía Chiến Sanh Ca. Mặc dù hiểu rõ Lãnh
Tiêm Vũ có chủ ý gì, nhưng trong nội tâm Chiến Sanh Ca nghĩ như thế nào
nàng cũng không biết.
Trong nháy mắt yên lặng, tất cả mọi người thẳng tắp nhìn xem Chiến
Sanh Ca. Chiến Sanh Ca như trước không chút nào biểu lộ, không hé miệng, không nói lời nào.
Vũ cơ khẽ cười một tiếng, đặt chén rượu xuống, lui ra phía sau vài bước.
“Chủ mẫu, ngươi thấy vũ cơ này như thế nào?” Lãnh tiêm vũ nhìn về phía thất nhàn, hỏi.
Thất nhàn cười đến bí hiểm: “Tất nhiên là không tệ, so với Lãnh phu nhân ngươi đẹp hơn nhiều.”
Lãnh Tiêm Vũ sắc mặt nhanh chóng thay đổi, lập tức lại khôi phục bình thường: “Chủ mẫu thật thích nói giỡn.”
“Không, ta nói rất thật.” Thất nhàn bộ dạng nghiêm túc.
Lãnh tiêm vũ khẽ cắn môi, không dây dưa cái đề tài này nữa: “Chủ mẫu, biết vũ cơ này tên gì không?”
“Đương nhiên không biết, chủ mẫu ta không có rãnh rỗi giống lãnh phu
nhân như vậy, còn có thời gian cùng vũ cơ quán liên hệ.” Thất nhàn che
miệng cười khẽ.
Lãnh tiêm vũ không để ý lời nói của thất nhàn, duy trì lấy mỉm cười:
“Vị này vũ cơ tên là Cơ Ngũ Nhiêu, thật cực kỳ trùng hợp, nàng lại còn
nói mình là Cơ gia ngũ tiểu thư.”
Đang khi nói chuyện, vũ cơ cởi xuống cái khăn che mặt, yêu mị khuôn mặt, đúng là cơ ngũ nhiêu.
“Thất muội!” Cơ ngũ nhiêu nhìn về phía thất nhàn, hô.
“Chúng ta Chiến gia chủ mẫu như thế nào là thất muội của ngươi. Cô
nương ngươi không phải là nhận lầm người rồi đấy chứ?” Trong miệng mặc
dù là nói như thế, nhưng Lãnh Tiêm Vũ lại tràn ngập khiêu khích nhìn qua Thất Nhàn.
Thất nhàn hừ lạnh, lãnh tiêm vũ thật đúng là cho rằng đánh trúng một cái bàn tính nho nhỏ như vậy là có thể vặn ngã nàng?
Lập tức, thất nhàn giống như nhiệt tình quát lên: “Ngũ tỷ!”
Một vòng kinh ngạc tại trong mắt Lãnh Tiêm Vũ lóe lên rồi biến mất,
nàng thật đúng là thoáng cái thì thừa nhận? Lập tức thay bằng thần sắc
hoảng sợ: “Chủ mẫu, ngươi cùng ngũ tỷ của ngươi hoán đổi? Chẳng lẽ… Vị
cô nương này mới là thật Cơ Ngũ Nhiêu?”
Cắt! Nàng ta không phải biết rồi sao, cho nên mới có Hồng Môn Yến này? Lúc này, lại làm bộ mình kinh ngạc.
“Cái này… Cái này có thể làm sao vậy được?” Không đợi thất nhàn nói
chuyện, Lãnh Tiêm Vũ nói trước, “Chúng ta Chiến gia chủ mẫu cư nhiên bị
người đánh tráo? ! Việc này truyền ra ngoài, chẳng phải là làm chuyện
cười cho thiên hạ hay sao?”
Nói xong, Lãnh Tiêm Vũ lại chuyển hướng Chiến Sanh Ca: “Gia, chuyện
này cũng không thể coi như không quan trọng. Đây chính là quan hệ đến
thanh danh Chiến gia chúng ta!”
Thất nhàn buồn cười liếc nhìn nàng một cái, Chiến đại gia sớm đã biết nàng cái tân nương này là đã đánh tráo, cần nữ nhân này tới thức tỉnh
sao? Chiếu theo tốc độ nữ nhân này biết được, hoa cúc cũng đã vàng mấy
lần rồi.
Lãnh tiêm vũ lại nói: “Lúc này, chuyện gièm pha này chỉ có một mình
ta biết được. Mong gia mau chóng xử lý, thời gian kéo quá dài, sợ là
không thể thu thập.”
Thất nhàn tà tà cười, lời nói càng thêm ôn nhu: “Lãnh phu nhân, việc
này chỉ có một mình ngươi biết được. Như vậy lúc này ta đem ngươi giết
đi, chẳng phải là vạn sự đại cát sao?”
Lãnh tiêm vũ sắc mặt cứng ngắc, giống như không có ngờ tới chũ mẫu tại trước mặt gia cũng hội ngông cuồng như thế.
Cơ ngũ nhiêu cũng là kỳ quái nhìn qua thất nhàn, thất muội nhu nhược có thể khi dễ khi nào thì trở nên cuồng vọng như vậy?
“Chuyện gì xảy ra?” Chiến sanh ca mở miệng, hờ hững ngữ khí, đối với
Cơ Ngũ Nhiêu, nhưng lại tản ra một cổ khiếp người khí phách.
Cơ ngũ nhiêu trong nội tâm vừa động, nàng chưa bao giờ nghĩ tới đương gia Chiến gia lại là một người tuấn tú lịch sự như vậy, là người có thể làm cho người vừa gặp đã thương. Mặc dù không có mỹ mạo Lâm Duẫn Chi,
nhưng mà thật sự là cùng Lâm Duẫn Chi hoàn toàn bất đồng, người này lạnh lùng, bá đạo càng thêm có thể làm nữ nhân trầm luân.
Ngẫm lại cảnh ngộ của mình, lại nghĩ đến địa vị của thất muội hiện
tại, Cơ Ngũ Nhiêu càng thêm ảo não lúc trước vì sao muốn cùng Thất Nhàn
thay đổi phu quân chứ.
Nghĩ lại khi nàng vừa gả vào lâm gia , Lâm Duẫn Chi gặp tân nương
không phải Cơ Tam Huệ, lập tức để lại một phong từ thư, chạy trốn vô
tung. Hại nàng có khổ không có chỗ tố, Lâm gia không có đất cho nàng
dung thân, mà ngay cả Cơ gia nàng cũng không còn mặt mũi trở về. Nghĩ
tới nghĩ lui, cũng đành phải đến Chiến gia. Tới Vân Thành, nàng mới hiểu được, thất muội lấy tên của nàng, rõ ràng thành Chiến gia chủ mẫu.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng càng cảm thấy được trong nội tâm không phục,
hết thảy vinh quang này vốn chính là thuộc về nàng, bỗng nhiên Thất Nhàn không công nhặt được chỗ tốt đi. Tuy nói đổi phu là chủ ý do chính mình đưa ra trước, nhưng dù sao khi đó nàng không nghĩ tới có thể thành
Chiến gia chủ mẫu. Phải biết rằng, hoàng triều thứ nhất môn đình đương
gia chủ mẫu có thể so sánh với đệ nhất phu nhân có lực hấp dẫn nhiều
hơn.
Lập tức, nàng quyết định đoạt lại những thứ thuộc về mình. Bằng mỹ
mạo của nàng như thế nào lại không sánh bằng Thất Nhàn nhu nhược chứ?
Bằng sự xinh đẹp của nàng như thế nào lại mê hoặc không được Chiến gia
đương gia?
Không nghĩ tới, sự tình thuận lợi như vậy. Nàng vừa vào Chiến gia,
liền được Lãnh phu nhân mời đến, còn nguyện ý trợ giúp nàng lấy được
ngôi vị Chiến gia chủ mẫu.
Tuy nhiên nàng cũng có thể hiểu được Lãnh phu nhân có chủ ý gì, nhưng các nàng đã có mục đích giống nhau, thì tự nhiên có thể hợp tác.
Cơ ngũ nhiêu cúi đầu phúc thân: “Ngũ nhiêu gặp qua Chiến gia đương
gia. Ngày đó, đương gia hướng Ngũ Nhiêu cầu hôn, Ngũ Nhiêu thật là mừng
rỡ. Chính là muội muội ta âm thầm ghen tỵ, lại lén đổi kiệu hoa của Ngũ
Nhiêu, đến Chiến gia. Ngũ nhiêu bây giờ là có gia không thể hồi, có phu
lại không thể gả. Cầu mong gia thay Ngũ Nhiêu làm chủ!” Nói xong, thật
đúng là nức nở vài tiếng. Mỹ nhân khóc ròng, thường thường có thể càng
thêm làm cho người trìu mến.
Thất nhàn cau mày. Cái Cơ Ngũ Nhiêu này cũng quá trắng trợn nói lời
bịa đặt đi. Một phen giống như chính mình thật đúng là ác nhân đoạt hôn, mà không phải Cơ Ngũ Nhiêu nàng thèm thuồng mỹ mạo của Lâm Duẫn Chi,
muốn cùng chính mình đổi phu mới đúng a.
“Ngươi liền ở tại Chiến gia đi.” Chiến sanh ca mở miệng nói.
Thất nhàn nhíu mày. Nam nhân này có ý tứ gì? Với căn bệnh diện si của hắn, tuyệt đối sẽ không bị mỹ mạo của Cơ Ngũ Nhiêu hấp dẫn. Nhưng hắn
vẫn cho phép Cơ Ngũ Nhiêu đến ở Chiến gia. Hắn không biết cái ý này như
thế nào sao? Hay là hắn liền định thu Cơ Ngũ Nhiêu?
Ngẫm lại cũng đúng, nam nhân này vốn chính là muốn kết hôn cùng Cơ
Ngũ Nhiêu. Chỉ có điều lúc ấy, nàng cùng Cơ Ngũ Nhiêu đã đổi tân lang,
hắn mới thôi. Lúc này, Cơ Ngũ Nhiêu tự mình đến cửa, hắn lần nữa tiếp
nhận, cũng là hợp tình lý.
“Tạ gia thu lưu.” Cơ ngũ nhiêu nghe được Chiến Sanh Ca nói như thế,
trong nội tâm cuồng hỉ. Đã có thể ở lại Chiến gia, nàng liền có cơ hội
đoạt được tâm của nam nhân này, đoạt được chủ mẫu vị.
“Gia, còn nữ nhân giả mạo chủ mẫu…” Lãnh tiêm vũ vẻ mặt kinh ngạc,
chỉ hướng thất nhàn. Gia làm sao có thể buông tha nữ nhân này lừa gạt
thế nhân?
Chiến sanh ca liếc nhìn nàng một cái: “Đã là chuyện gièm pha của
Chiến gia, tất nhiên là không được truyền ra ngoài. Nhớ kỹ sao?” Tuy là
không có nói thêm cái gì, lại làm cho Lãnh Tiêm Vũ cảm nhận được áp bách liên tục.
Lãnh Tiêm Vũ lùi một bước, rất khó, nhưng lại không có thể làm gì được.