Edit: Trang tỷ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Chuyện này phát sinh trước khi Vân Lẫm thành Vua, cả nhà sống ở Nam Cương vài năm.
Hôm nay, mấy phụ nhân ngồi chung một chỗ cắn hạt dưa tán gẫu, nhàm
chán thảo luận đến vấn đề trong mấy nam nhân người nào ngốc nhất.
“Ai, cái này, không cần so.” Hải Đường buông tay, có chút hận rèn sắt không thành thép, “Còn có ai so được với Lâm Thư ngốc hay sao?”
Cách gian phòng liền kề, hai nam nhân ở góc tường dựng thẳng lỗ tai
nghe ngóng, nghe vậy nhìn về phía Lâm Doãn Chi vẻ mặt không nề hà:
“Khổng Tử viết, chỉ có phụ nữ cùng tiểu nhân là khó nuôi nhất đấy!”
Bộ dạng rung đùi đắc ý kia làm cho trong lòng hai nam nhân còn lại cực kỳ đồng ý lời của Hải Đường.
Phượng Lai làm như nhớ ra chuyện buồn cười gì, nghẹn cười nói: “Hắn
chẳng qua là cổ hủ chút ít, nếu bàn về trình độ ngu ngốc, thì Cố yêu
nghiệt càng cao hơn. Các ngươi không biết a, người ta đều là cưỡi bò,
hắn hết lần này tới lần khác, để cho bò cưỡi. . . . . .” Ý tứ cười nhạo
không cần nói cũng biết.
Khuôn mặt Cố Thanh Ảnh khó coi, chuyện này, nữ nhân kia còn muốn nhớ đến bao nhiêu năm?
Nghe tiếng cười hoan khoái của các nữ nhân phòng kế bên, Cố Thanh Ảnh khắc sâu cảm giác hình tượng bị hủy hoại trong chốc lát của mình. Hắn
nhìn Vân Lẫm một chút: “Ngươi nói, các nàng so sánh cái này, là có ý
gì?”
Vân Lẫm trấn định uống một ngụm trà thơm, xét thấy họa không đến
thân, nhàn nhạt nói một câu: “Rất có ý tứ .” Chỉ có nương tử nhà mình
phúc hậu a. . . . . .
Không chờ Vân Lẫm vui mừng rạo rực nghĩ xong, Cơ Thất Nhàn lên tiếng: “Lâm đại ca chẳng qua là thói quen thư sinh, đồng chí Tiểu Cố miễn
cưỡng cũng có thể nói là tâm tư đơn thuần, so với lão gia nhà ta, đúng
là gặp sư phụ rồi! Ai, ngày hôm qua hắn lại chỉ vào một gốc cây thông,
nghiêm trang dạy tiểu Thất, nói đó là tỏi. . . . . . Ta thật sợ hài tử
bị hắn dạy thành tứ chi không phát triển, ngũ cốc chẳng phân biệt được. . . . . .”
Phòng kế, nam nhân mới vừa đắc ý nhất thời có vài vòng đen trên mặt.
Khó trách hôm qua Thất Nhàn nghe xong mình nói câu kia thì nhìn hắn quái dị hồi lâu, hại hắn lầm tưởng Thất Nhàn cuối cùng cũng phát hiện ra mị
lực của hắn.
Cố Thanh Ảnh đang muốn trêu ghẹo Vân Lẫm, lại nghe cửa “rầm” một
tiếng, Nhị Tuyệt vẻ mặt vội vã xông vào: “Ninh vương gia, ngươi ở Nam Vũ lâu thế, thật không biết tung tích của Nhược Thủy sao?”
Cố Thanh Ảnh im lặng, Vân Lẫm im lặng, ngay cả Lâm Doãn Chi cũng im lặng.
Vân Lẫm đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Nhị Tuyệt: “Ngươi, còn cần cố gắng.” Xoay người, ra cửa.
Lâm Doãn Chi đứng dậy, vẻ mặt đồng tình: “Nhị Tuyệt huynh, so với ngươi, Doãn Chi cảm thấy không bằng ….” Đi theo ra cửa.
Cố Thanh Ảnh vẻ mặt cực kỳ bi thương: “Nhị Tuyệt, danh xưng đệ nhất
ngốc, không ngươi thì ai?” Đuổi theo bước đại đội. Đến bây giờ còn không biết Nhược Thủy là nam hay nữ, ngu ngốc, quả thật là ngốc đến tận rồi.
Hắn phải tìm một chỗ cười thoải mái, nếu không, hắn sợ mình nghẹn thành
nội thương mất.
Ngoài cửa, vang lên tiếng Cố Thanh Ảnh cười to không cố kỵ chút nào
cùng với tiếng Lâm Doãn Chi che miệng nín cười quái đản, thỉnh thoảng
còn có tiếng Vân Lẫm ho nhẹ.
Trong phòng, gương mặt sáng rỡ như hoa đào của Nhị Tuyệt, đỉnh đầu vô số dấu chấm hỏi, lẩm bẩm: “Đám người kia, làm sao vậy?”
Ở phòng khác, mấy phụ nhân nhất thời nhìn về phía hồ ly mắt híp Nhược Thủy. Nhược Thủy vừa lòng thích ý bóc hạt dưa, lúc này mới gật đầu nói: “Được rồi. Ta thừa nhận, ngu nhất chính là người này.”