Nhàn Thê Đương Gia

Chương 172: Chương 172: Phiên ngoại 20: Chuyện thư nhà




Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi Về chuyện thư nhà này, Vân Lẫm nói ra suy nghĩ của mình.

Thất Nhàn có một hộp gấm, rất là thần bí. Từ lúc ra khỏi Hoàng cung, Thất Nhàn không mang nhiều thứ, nhưng nàng vẫn nhớ mang theo cái hộp này.

Vân Lẫm lặng lẽ mở ra xem, bên trong chính là mấy phong thư nhà do mấy năm trước mình viết cho Thất Nhàn: có năm từ Kinh Đô gửi, cũng có lúc ở Miêu Cương đánh giặc gửi cho Thất Nhàn.

Vân Lẫm nhớ lại tư vị ngọt đắng đó cảm khái một phen, sau đó lại lặng lẽ đem hộp gấm cất kỹ, trong lòng rất là thỏa mãn.

Nhưng không lâu sau đó, hắn lại bắt đầu cảm thấy uất ức. Bởi vì, trưởng nhi tử, nhị nữ nhi của hắn bắt đầu gửi thư nhà.

Việc này còn không phải là chuyện làm hắn cảm thấy bực mình nhất. Hắn buồn bực chính là Thất Nhàn lại đem thư tín của hai con cất vào bên trong cái hộp gấm kia.

Vân Lẫm rất tức giận: Những bức thư của đám hài nhi chết tiệt kia làm sao có thể được đãi ngộ ngang hàng với thư tình của hắn chứ, vậy mà nàng cũng bỏ vào cùng hộp gấm đó sao?

Dĩ nhiên, cái loại thư nhà “Đã đến, chớ lo lắng” vì sao ở trong mắt Vân Lẫm lại biến thành thư tình, khụ khụ, loại tâm tư cố chấp của nhân vật này chúng ta vẫn là đoán không ra.

Lúc này, Vân Lẫm nhìn về phía Đông xa xôi: quả nhiên, vẫn là con trai con gái lười biếng mới tốt nha, nhìn đi, cái tên tiểu tử kia không có chuyện gì cứ như con thiêu thân cùng cha hắn tranh thủ tình cảm.

Đáng tiếc, chuyện trên đời luôn có lợi thì cũng có hại.

Tiểu nhi tử chưa từng viết thư nhà, không sao, người làm mẫu thân đương nhiên muốn viết một chút thư tín an ủi để biểu đạt tình thương của mẫu thân.

Cho nên, ngày nào cũng vậy, cứ khi nào Thất Nhàn thi triển múa bút, viết thư, Vân Lẫm lại bạo phát.

Dĩ nhiên, cái vẻ mặt lúc nào cũng bại liệt như Vân Lẫm thì chẳng thể phân biệt được lúc nào hắn tức giận, lúc nào hắn vui vẻ.

Nhưng là, người bên gối như Thất Nhàn làm sao không nhìn ra chứ?

Nhìn đi, hôm nay hắn trông như pho tượng Phật, chắp tay đứng ở trước cửa lớn, cả người phát ra áp suất thấp, dọa sợ nhóm người chuẩn bị muốn vào dùng cơm.

Phòng thu chi nơm nớp lo sợ đến gần Vân Lẫm mấy bước, run rẩy mở miệng: “Chưởng quỹ, ngài xem có thể đổi chỗ ngồi ngắm phong cảnh được hay không ạ?”

Vân Lẫm liếc ngang qua, phòng thu chi sợ đến nổi tè ra quần chạy trốn.

Vân Lẫm cảm thấy mình đứng ở đây đã một khắc rồi, Thất Nhàn vẫn tiếp tục vùi đầu vào thư tín, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, thật sự là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục nha!

Cho nên, khí thế hùng hổ đi tới bên cạnh Thất Nhàn, nghiêng mắt nhìn thấy chữ viết đã tràn ngập trên giấy Tuyên Thành, cuối cùng từ trong mũi phát ra một tiếng hừ.

Thất Nhàn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của người kia oán khí mười phần, sờ sờ lỗ mũi: chẳng lẽ nam nhân nhà nàng đã đến thời kỳ mãn kinh rồi sao?

Nàng nghi ngờ đi theo vào phòng, đã nhìn thấy nam nhân kia rõ ràng muốn xé những bức thư trân quý của nữ nhi.

“Lão gia, chàng bị quỷ nhập vào người rồi sao?” Thất Nhàn thật sự nghĩ không ra vì lý do gì.

Nam nhân bị “Quỷ nhập vào người” kia hoàn toàn không cảm thấy lúng túng khi đang làm chuyện xấu bị bắt tại trận, bình tĩnh lấy thư tín trong tay vỗ lên trên bàn, lần nữa lấy lại bình tĩnh lên án thê tử của mình không công bằng: “Nàng không nên đem thư của bọn chúng cất cùng với thư của ta.”

Thất Nhàn còn chưa kịp phản ứng, nam nhân lại thâm ý nói: “Nàng cũng không viết thư cho ta, tại sao lại viết cho lão tam?”

“Phốc”, Thất Nhàn không nhịn được bật cười, “Cho nên, lão gia, chàng tức giận là bởi vì cái này?”

Vân Lẫm không nói chuyện, hắn cảm thấy đây là chuyện rất nghiêm túc mà: hắn có đãi ngộ như vậy, nhưng các con hắn không được hưởng đãi ngộ đó; nếu các con hắn có đãi ngộ, thì hắn nhất định phải được hưởng đãi ngộ gấp đôi.

Thất Nhàn bị Vân Lẫm nhìn cảm thấy ngượng ngùng, nàng cũng biết người này một khi bướng bỉnh, có mười đầu bò cũng kéo không được. Cho nên, ho khan vài tiếng, nói: “Vậy chúng ta đem thư của Lão Đại cùng Lão Nhị lấy ra là được. Nhưng mà, lão gia, ta với chàng ngày ngày gặp mặt, còn muốn viết thư gì đây?”

Vân Lẫm như cũ chăm chú nhìn Thất Nhàn, không nói lời nào.

Thất Nhàn mặc dù cảm thấy mình nói rất có lý, nhưng bên trong ánh mắt ai oán kia của Vân Lẫm, nàng đột nhiên thấy có phải mình làm quá mức rồi hay không?

Về phần kết quả như thế nào, khi thấy mấy ngày sau đó tâm tình Vân Lẫm vui vẻ ra mặt liền có thể biết được.

Cũng khổ cho Thất Nhàn, bởi vì lão gia nhà nàng đã quy định, phải viết thư cho hắn ít nhất gấp đôi lão Tam.

Hai lão phu thê này, ngày ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, nam nhân này chỉ kém ngay cả nàng muốn đi nhà xí cũng muốn đi theo, đoán chừng trên người mình có mấy cọng lông đều biết hết, thì còn gì để viết nữa chứ ?

Thất Nhàn rất buồn rầu, thế cho nên vì hoàn thành nhiệm vụ, nội dung trên thư nàng viết cho nhi tử càng ngày càng ngắn đi.

Dĩ nhiên, nam nhân nhà nàng cũng vì thế mà dừng oán trách.

Trái lại oán trách chính là tiểu nhi tử Hách Liên Ái Cơ đang ở trong cung đình phương xa.

Phượng Vũ nhận được thư, theo lẽ thường đọc cho Ái Cơ một lần, sau đó cảm thấy kỳ quái: “Thư của mẫu thân, làm sao càng lúc càng ngắn đi vậy?”

Hách Liên Ái Cơ liếc nhìn chữ viết quen thuộc trên thư, trong lòng hừ một tiếng nói: nhất định là do lão cha giở trò quỷ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.