Edit: Trang Tỷ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Cửa ra vào “Thanh Đường Viên” đêm tối phồn hoa, lần đầu tiên ta thấy nam nhân trên trán có nốt ruồi chu sa.
Dù ta đã thấy vô số mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua một người như vậy, có thể mang cả vẻ đoan trang và quyến rũ cùng lúc.
Mà người nam nhân kia, hết lần này tới lần khác chính là tồn tại như
vậy. Con ngươi như sóng nước, cộng thêm nốt ruồi yêu mị trên trán, làm
cho cả người lộ ra vẻ không thành thật.
Nhìn vẻ mặt không tự nhiên kia, ta đột nhiên nổi hứng tới đùa hắn.
Phe phẩy quạt hương bồ, ta đeo trên người hắn: “Ôi, công tử gia tuấn
tú này, trước kia chưa từng thấy nha. Lần đầu tiên tới chỗ chúng ta sao, để đường tỷ giới thiệu cho ngươi mấy cô nương, bảo đảm ngươi không uổng công xuất hành lần này.”
Loại chuyện này, ta dĩ nhiên chưa bao giờ làm qua.
Ngay cả ta là lão bản nơi đây, nhìn không ít cảnh tượng ướt át, nhưng những thứ cần thiết bảo vệ mình, ta đương nhiên hiểu.
Nam nhân quả nhiên không phụ ta kỳ vọng, lại đỏ mặt, tay chân cũng
không biết nên thả như thế nào, lắp bắp nói một câu: “Cô nương. . . . . . Xin tự trọng.”
Ngạc nhiên, ta mỉm cười. Nam nhân như vậy, thật đúng là cực phẩm đây. Ở trong vườn này đợi đã lâu, nam nhân nhìn thấy đều là dạng ai đến cũng không cự tuyệt, song người vừa xinh đẹp vừa ngượng ngùng giống như thế
này vẫn là lần đầu thấy.
Trò hay như vậy, sao ta có thể bỏ qua? Đối với hắn, ta tiếp tục trêu
đùa, chỉ muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc có thể là ngoại lệ hay không?
Hay, hắn chẳng qua chỉ là bề ngoài ra vẻ đạo mạo, trên thực tế cũng là
ngụy quân tử?
Chuyện trò một nửa, lại bị một tiếng ho nhẹ cắt đứt —— là một tiểu công tử cùng đi với hắn.
Ta quay đầu nhìn lại, lập tức muốn hoan hô kêu to. Kia mà là Tiểu
công tử cái gì? Rõ ràng là tiểu nữ tử! Hơn nữa, nàng chính là đại tẩu
trốn nhà của ta.
Ta đã sớm nhận được phong thư Nhược Thủy mang tới, đem chuyện của
Chiến gia nói sơ lược cho ta, hơn nữa nữ nhân này giống y như bức họa.
Dù nàng mặc nam trang, nhưng làm sao tránh được ánh mắt duyệt người vô số của ta?
Ta tương đối có hứng thú chính là, nữ nhân này sao có quyết đoán như vậy, lại vứt bỏ phu quân bỏ trốn?
Ta càng thêm có hứng thú hơn là, nàng rốt cuộc có bao nhiêu mị lực, có thể làm cho ca ca ta để ý như vậy?
Dù sao, nữ nhân này, lại có thể khiến ca ca đuổi tới doanh thành !
Ta để nữ nhân kia thế thân một mỹ nhân trong viện lên đài hiến nghệ,
làm nàng bại lộ dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, làm nàng
không thể trốn khỏi tầm mắt của ca ca.
Nếu không phải như thế, sợ là nữ nhân này sẽ lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhìn ca ca lửa giận ngút trời túm lấy Thất Nhàn từ trên đài bay đi,
ta lập tức hiểu ra, ca ca nhất định hãm càng sâu với nữ nhân kia rồi!
Chẳng biết tại sao, ta đột nhiên nhớ tới con mọt sách ngốc nghếch cổ
hủ đi cùng Thất Nhàn, dĩ nhiên, ta biết hắn chính là mỹ nhân giàu có nổi danh nhất hoàng triều, công tử Lâm Doãn Chi. Ta càng biết hắn là nam
nhân thiếu chút nữa cưới Thất Nhàn.
Mặc dù cùng con mọt sách này tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ta có
thể nhìn ra rất rõ ràng sự yêu thích cùng bảo hộ trong mắt hắn đối với
Thất Nhàn. Trông hắn lúc này trong mắt lộ ra lửa giận, có thể nhìn được
Thất Nhàn ở trong lòng hắn bất đồng.
Ta sao có thể để kình địch như vậy phá hư chuyện tốt của ca ca?
Lập tức, ta chặn đường đi của hắn.
Đương nhiên, ta biết, đối với hắn không thể dùng sức mạnh. Ta leo lên người hắn, lấy ra chén rượu nhỏ đã sớm chuẩn bị trước, đưa tới, nói hắn uống rượu, ta liền buông hắn ra.
Hắn không nghi ngờ chút nào, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng vẻ chán ghét trong mắt hắn không che dấu chút nào làm nội tâm ta cực kỳ không thoải mái.
Bản thân mình không hiểu vì sao, rõ ràng biết, sắm vai nhân vật như
vậy tất nhiên sẽ thường xuyên nhận được sự kinh thường chán ghét từ bọn
công tử tự nhận mình thanh cao, hơn nữa, ta đã sớm thành thói quen.
Nhưng vì sao, lúc này đối mặt với hắn, lòng, lại không an tĩnh được?
Song ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bị người cổ hủ như vậy giáo huấn rất không thú vị.
Ta đá hắn đã té xỉu mấy đá, giải hận.
Mà bên kia, ta vì ca ca sáng tạo cơ hội. Thứ ca ca muốn, ta dĩ nhiên sẽ giúp hắn. Ngôi vị hoàng đế cũng vậy, nữ nhân cũng vậy.
Trong gian phòng trang nhã chứa xuân độc, trước đó ta đã bố trí tốt.
Trúng Xuân độc xong vấn đề an toàn của Thất Nhàn tự nhiên sẽ không cần lo lắng nữa. Dù sao, nơi này cũng là địa bàn của ta.
Hành động lần này đúng là thúc đẩy một đêm chuyện tốt.
Nhưng, ngay lúc đó, ta cũng không biết mình sẽ vì một đêm này trả một giá lớn như vậy!
Ngày thứ hai, sau khi tên ngốc đó vẻ mặt thương tiếc lôi kéo Thất
Nhàn rời khỏi đây, ca ca sắc mặt âm trầm đuổi theo. Mà ta, giống như bị
quỷ thần xui khiến cũng đi tới.
Ca ca là lo lắng có người lừa gạt nương tử nhà mình, mà ta đây là tâm tư như thế nào? Lúc ấy, ta không hiểu.
Trước đền Nguyệt lão, Lâm thư ngốc giơ một thẻ bài đoàn tụ mới viết
được một nửa không nói gì, yên lặng thối lui ra khỏi mối tình tay ba
kia.
Ta liếc xem ca ca cùng Thất Nhàn thần sắc không ổn đứng trước cây
đoàn tụ, đột nhiên không rõ, sao Lâm ngốc tử lại đột nhiên bỏ qua? Người như hắn tất sẽ không nói dối, lúc trước lời hắn nói muốn kết hôn với
Thất Nhàn hẳn là xuất phát từ chân tâm. Nếu như thế, hắn sao không tranh giành?
Ta mang theo nghi ngờ, đi theo đuôi tên ngốc đó.
Bên hồ phía sau đền Nguyệt lão, tên ngốc đó đứng ở bên bờ nâng tấm bảng trên tay nhìn ngẩn người.
Ta thật sự nhìn không được nữa, đi ra ngoài, trong lòng phiền muộn,
chán ghét hắn hèn yếu: “Này, thích thì phải đuổi theo chứ! Tội gì làm
người tốt, rồi sau lưng âm thầm đau khổ!”
Tên ngốc đó khó có được lúc không phản bác, cũng không có dùng ánh
khinh miệt cùng cừu địch nhìn ta, thậm chí không liếc ta một cái, chỉ ôn nhu cười một tiếng, trong mắt đầy phong tình khiến trời đất thay đổi:
“Ta tin phục Thích muội, hơn nữa ta tin tưởng Thích muội sẽ là thê tử
tốt. Vốn ta cũng cảm thấy nam nhân chân trong chân ngoài như vậy không
xứng với Thích muội, nhưng hôm nay thấy, mới biết người nọ sao có thể
nói không toàn tâm toàn ý? Cố chấp cùng quyết liệt như vậy, mới thật sự
xứng đôi với Thích muội. Ngươi nói rất đúng, ta thích Thích muội, nhưng
ta càng biết, có nam nhân kia tồn tại, người trong lòng Thích muội liền
không thể nào là ta. Ta sao lại phải khổ sở đi túm nước trôi như vậy?”
Giơ tay lên nhìn bài đoàn tụ, hắn ném về phía xa xa trong hồ.
Nhìn bản bài từ trong không trung tạo nên đường nét ưu mỹ, trong lòng ta đột nhiên thư sướng.
Ta vỗ vai hắn, cười nói: “Ngốc tử, không nghĩ tới ngươi đã hoàn toàn
thông suốt! Ta còn nghĩ dù sao cũng quen biết, có nên tìm chỗ vắng vẻ,
cho ngươi khóc lóc kể lể một phen hay không.”
Ngốc tử chính là ngốc tử, hoàn toàn không hiểu phong tình, nhìn cánh
tay ta đặt tại trên vai hắn một cái, lại bắt đầu dùng từ “Liêm sỉ” ngôn
chính danh thuận để giáo dục: “Ngươi mặc dù xuất thân từ Hoa Lâu, cũng
không nên xem nhẹ bản thân mình như vậy. Làm cô nương, sao có thể động
thủ động cước đối với nam tử như thế. . . . . .”
Ngoài ngạc nhiên, ta chỉ có cảm giác muốn bóp chết hắn.
Ngốc tử này!
Thất Nhàn lại đi, ca ca tiếp tục đuổi người.
Lâm thư ngốc thì bị Lôi Dã giữ lại làm quân sư Lôi Phong quân, lưu tại doanh thành.
Vì vậy, ta liền có nhiều cơ hội cùng ngốc tử này tiếp xúc.
Mà mỗi lần đụng đầu, cuối cùng đều tan rã trong kết cục không vui.
Hắn không ưa tác phong của ta, ta tức giận hắn ngoan cố không thay đổi.
Lôi Dã có một lần trêu ghẹo nói: “Oan gia cho tới bây giờ luôn là
điềm báo biến thành người thương! Hai ngươi hành động như vậy, rất khó
làm cho người ta không nghi ngờ, có phải che dấu tâm tư khác hay không!”
Ta ngầm phun, cái lão Đại thô kệch này, ngày thường cũng không thấy
hắn khua môi múa mép, làm sao có thể nói ra những lời quanh co như thế?
Trong lòng cũng không khỏi nhảy nhót, cảm giác mặt nóng lên một chút.
Lâm ngốc tử còn làm như thật, nghiêm túc nói: “Lôi huynh, nói thế là
sai rồi. Tại hạ chẳng qua là dạy Hải Đường lễ nghĩa của một cô nương,
sao coi là oan gia? Tại hạ một lòng một dạ, nào có tâm tư khác?”
Dứt lời, ta nhất thời có cảm giác muốn bóp chết ngốc tử này.
Thế cho nên từ nay về sau trong một thời gian ngắn, ta không muốn để ý đến hắn.
Nhưng doanh thành không có lớn bao nhiêu, sao có thể vĩnh viễn không thấy.
Đợi lúc ta mang theo đầy đủ lương thực quần áo đến trẻ em xóm nghèo, không hẹn mà gặp tên ngốc đó.
Khi đó, ta biết, cái vị tiên sinh thường xuyên đến dạy bọn nhỏ biết
đọc biết viết trong miệng chúng chính là Lâm ngốc tử kia, nam nhân giúp
các ông lão thay đổi giặt giũ chăn đệm trong miệng họ kia cũng là Lâm
ngốc tử.
Nhìn Thư ngốc giống như chủ nhân lay hoay nấu cơm cho cô nhi quả lão
trong sân rộng, khuôn mặt xinh đẹp bị hun đen mà cũng không biết, ta
không tự chủ cười cười. Mà tim, cũng trầm luân thêm vài phần.
Ta nghĩ, ta cùng tên ngốc đó cuối cùng vẫn là vô duyên di.
Dù sao, ở trong lòng hắn, ta là loại nữ tử hắn chướng mắt nhất.
Cho đến khi phát sinh sai lầm đêm đó.
Thư ngốc nhìn lạc hồng trên giường ngẩn người suốt một ngày.
Mà ta, tức giận tìm Thất Nhàn. Đầu sỏ kia, đã sớm bỏ trốn mất dạng. Chỉ chừa lại một tờ giấy, nói phải quý trọng tình duyên.
Ta cười khổ không nói gì. Cái này không phải ta muốn quý trọng liền có thể quý trọng được.
Dĩ nhiên, khi đó, ta đã hiểu được tim của mình. Nếu đêm đó đến bên
cạnh ta là nam nhân khác, sợ sớm đã bị ta chém một đao chết. Lúc phát
sinh, ta lại nghĩ may mắn lúc ấy chính là Lâm Thư ngốc.
Sau hôm đó, Thư ngốc liền biến mất.
Ta cũng không tìm hắn. Dù sao xảy ra chuyện như vậy, kẻ lỗi thời kia tuyệt đối chịu không được .
Ta chỉ cảm thấy trong lòng có chút lạnh. Ta đối với hắn, cuối cùng vẫn là đứng hàng thứ ba không hơn đi.
Nhưng ba ngày sau, hắn xuất hiện, nói muốn cưới ta.
Trong lòng ta, trong nháy mắt mừng như điên. Nhưng hết thảy bị câu tiếp theo “Chịu trách nhiệm” gội một gáo nước lạnh.
Ta không khỏi buồn cười, ta sao không nghĩ tới, ngốc tử này, cho dù
không thích, tất nhiên cũng sẽ bởi vì trách nhiệm mà cưới một nữ nhân a!
Ta cười cự tuyệt, ra vẻ không thèm để ý. Mà trong nháy mắt lúc xoay người, cảm thấy lòng chua xót vô cùng.
Để lại ngốc tử một mình một người cau mày.
Rồi sau đó, Thư ngốc phát huy hết tinh thần kiên nhẫn, ngày ngày đến
Thanh Đường Viên báo cáo. Thậm chí làm cho ta hoài nghi hắn có phải rốt
cục ăn tủy trong xương rùi mới biết nó ngon, nên yêu cái chỗ Hoa Lầu này rồi.
Nhưng hắn mỗi lần tới, đều muốn một nhã gian, rồi gọi ta lên. Sau đó
liền cầu hôn. Thế cho nên sau đó, Thanh Đường Viên không có cô nương nào nguyện ý tiếp đãi khách nhân này nữa.
Cho dù, nam nhân này xinh đẹp thì xinh đẹp. Nhưng người nào nguyện ý
nghe một kẻ cổ hủ ngày ngày nói với người đạo lý “Biết liêm sỉ nên hoàn
lương’?
Mà ta, không phải không vì hắn kiên trì mà bị đả động. Chẳng qua là,
ta cũng mắc bệnh chung của nữ nhân —— ghen tỵ và hoài nghi. Ta ghen tỵ
sự yêu thích của hắn đối với Thất Nhàn. Hắn có thể thẳng thắn nói lời
vui vẻ với Thất Nhàn, nhưng những lời như thế lại chưa bao giờ nói qua
với ta.