Edit: Aquarius8713
Hôm sau, mặt trời lên cao.
Hải Đường ngáp một cái, mở cửa, tính đi gõ cửa phòng của Thất Nhàn ở đối diện.
Hôm qua, hai người này ngược lại, triền triền miên miên, ân ân ái ái, cũng khiến cho nàng gánh đủ chú ý, giống như con cú, ở tại bên
ngoài thay hai người này trông chừng một đêm.
Sáng sớm, Vân Lẫm đi, nàng mới bò lại lên giường, ngủ bù trở lại.
Ngẩng đầu, khóe miệng nhấc lên nụ cười ranh mãnh. Trong ngày thường
vốn là nữ nhân Thất Nhàn kia trêu ghẹo nàng, trêu chọc nàng, hiện nay
nàng cuối cùng cũng có cơ hội hảo hảo trêu chọc Thất Nhàn một phen.
“Thùng, thùng, thùng”, không có người mở cửa.
Hải Đường nhíu mày, người đâu? Trong bụng vừa nhảy, đẩy ra cửa liền vội vàng đi vào.
Bên trong trướng lụa mỏng, thân ảnh Thất Nhàn như ẩn như hiện.
Hải Đường lúc này mới yên lòng lại. Nàng cũng không quên nơi này là địa bàn nhà người ta, tất nhiên cần cẩn thận khắp nơi.
Thất Nhàn chỉ cảm thấy cả người đau nhức, miễn cưỡng quay đầu lại
nhìn Hải Đường một cái: “Sao vậy, Hồ Điệp Nhi, sáng sớm giống như lửa
cháy đến mông vậy?”
Hải Đường trợn tròn mắt, nữ nhân này, thật là ngày ngày lấy việc mở
miệng trêu ghẹo nàng làm thú vui sao? Thật là khiến cho nàng vừa yêu vừa hận. Sáng sớm? Nàng ta cũng không nhìn một chút, phía bên ngoài mặt
trời đều tới nơi nào rồi.
Thu liễm lại sắc mặt, triển khai nở nụ cười, lắc lắc eo nhỏ đi tới
trước giường Thất Nhàn, tề mi lộng nhãn nói: “Đại tẩu a, xem ra ngươi
đêm qua hẳn là cực kỳ mệt nhọc, cho nên hôm nay đến giữa trưa cũng còn
không muốn rời giường nha. Chậc chậc, thật kịch liệt nha.” Thư sướng a
thư sướng, nhìn nữ nhân này hôm nay còn không kinh ngạc?
Thất Nhàn quái dị quét Hải Đường một cái: “Hải Đường, trước cho tới
bây giờ ta cũng không biết là ngươi thích quan tâm chuyện phu thê của
người khác nha. Chậc chậc, sở thích này không hay đâu.”
Hải Đường sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Phi! Nàng lúc nào có sở thích quái dị đó chứ?
Chỉ nghe Thất Nhàn lại tới một câu: “Nếu là Hải Đường đối với chuyện
này thật cảm thấy hứng thú như vậy, có thể tìm Lâm đại công tử cùng
chung tham thảo. Ta nghĩ hắn hẳn là cực kỳ vui lòng.”
Hải Đường tức giận, tại sao lại xé đến trên người Lâm Thư ngốc?
Kéo kéo khóe miệng, nở ra một nụ cười thật to: “Giữa phu thê? Ta
nhưng là nhớ được hôm qua Dực Vương gia ở trước mặt mọi người còn đưa ra một tờ từ hưu thư nha.”
Suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể xé ra một cái lý do như vậy có thể phản bác.
Quả nhiên, Thất Nhàn không có trả lời.
Hải Đường vung màn lên, bò đi vào. Nữ nhân này, sẽ không thật sự bị đả kích đấy chứ?
Lại thấy trên mặt Thất Nhàn nở nụ cười tà ác.
Cả người Hải Đường không khỏi bị một trận run rẫy.
Chỉ nghe người bên trong nói: “Hồ Điệp Nhi, nói thật hay! Như thế
này, ta liền đi tìm ca ca của ngươi, nói với hắn muội muội của hắn nói,
hắn rất rõ ràng đã hưu ta.”
Hải Đường khóe mắt co giật. Nếu không hiểu Vân Lẫm tại sao lại hưu
thê tái giá, trải qua một đêm ngày hôm qua, nàng cũng có thể xác định
được tâm ý của Vân Lẫm, đối với Thất Nhàn hẳn là chưa bao giờ thay đổi.
Cả người không khỏi lại là run lên. Để cho Vân Lẫm biết nàng lấy vụ
từ thư ra nói, còn khai ra nguyên nhân trong đó, hắn không đem lưỡi của
nàng rút đi mới là lạ.
Hôm qua đã phá hư việc tốt của Vân Lẫm rồi, nàng cũng không muốn lại gánh vác tội danh ly gián tình cảm phu thê giữa bọn họ. Tuy là anh
ruột, nàng cũng cực sợ khuôn mặt băng sơn kia.
Ai oán trợn mắt nhìn Thất Nhàn, xem ra, khỏi phải nghĩ đến chiếm được tiện nghi gì của nữ nhân này.
Thất Nhàn “khanh khách” cười đến vui mừng. Phải nhớ muốn đấu với nàng, đạo hạnh của Hồ Điệp Nhi còn kém xa lắm.
“Phu nhân, cô nương, bệ hạ cho mời!” Cung nhân vào cửa, bộ dạng phục
tùng thông báo. Cắt đứt cái đối thoại không lành mạnh giữa chị dâu em
chồng.
Thất Nhàn cùng Hải Đường liếc mắt nhìn nhau, thu hồi thần sắc cười đùa: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Sứ giả của Thiên Diễm tới, bệ hạ mời hai vị đi tới cùng dự tiệc.”
Sứ giả của Thiên Diễm? Thất Nhàn nhíu mày, cái này tới thật đúng là mau đây.
Lúc Thất Nhàn chuẩn bị, cùng Hải Đường khoan thai đi tới thiện sảnh,
mới sáng tỏ ý tứ của Phượng Lai. Vừa tới, không phải hoàn toàn cũng là
người quen sao?
Nếu nói sứ giả của Thiên Diễm, đoàn người là Cố Thanh Ảnh cầm đầu,
người khác còn có Nhị Tuyệt, cả Lâm Duẫn Chi cũng cùng nhau xuất hiện.
Ba người sắc mặt khác nhau.
Cố Thanh Ảnh đang cúi mặt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhị Tuyệt vẻ mặt kinh ngạc nhìn thẳng Nhược Thủy mặc nữ trang bên
cạnh Phượng Lai, cảm giác, cảm thấy người nọ nhìn thật quen mắt.
Lâm Duẫn Chi không đành lòng nhìn Thất Nhàn đi vào cửa.
“Phu nhân hôm qua ngủ ngon giấc không?” Phượng Lai nhìn về phía Thất Nhàn, làm như ý hữu vô tình.
“Làm phiền bệ hạ lo lắng.” Thất Nhàn đáp được có thứ tự: “Tiểu phụ nhân ngủ cảm giác rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi!” Phượng Lai quét mắt nhìn mọi người một vòng: “Nói
vậy tất cả mọi người có mấy lời muốn nói với phu nhân. Trẫm liền trước
kính các vị ba chén, thời gian còn lại, liền để lại cho các vị.”
Vừa nói, nâng chén, ba chén rượu nhỏ, uống một hơi cạn sạch: “Các vị, tận hứng.” Giơ tay lên, cho cung nhân lui, liền dẫn Nhược Thủy rời đi.
Thất Nhàn cùng Hải Đường ngồi xuống: “Thì ra là các ngươi. Ta còn
thật cho là hoàng thất Thiên Diễm phái người tới đây.” Bưng lên chén
rượu nhỏ, hớp một cái. Quả nhiên rượu ngon.
“Ta bởi vì đám hỏi này mà thành đặc phái viên bị phái tới.” Cố Thanh
Ảnh quay đầu, cau mày: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Xấu Phượng kia sao
lại là nữ đế của Nam Vũ? Còn muốn lập gia đình cùng Vân Lẫm? Chúng ta
dọc đường đang tìm Vân Lẫm đột nhiên nhận được tin tức từ trong hoàng
cung phái tới, thật đúng là lờ mờ. Cho nên, ra roi thúc ngựa đi cả đêm
hành trình chạy đến. Các ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?”
Cố Thanh Ảnh rốt cuộc là người hiểu rõ Vân Lẫm, chỉ nói cử động của Vân Lẫm lần này trong đó tất có ý khác.
“Cái này phải hỏi huynh đệ tốt của ngươi.” Thất Nhàn lắc lắc chén rượu nhỏ, nói.
“Thích muội, để cho muội bị ủy khuất lớn như vậy. Không nghĩ tới Dực
Vương gia kia lại là người như thế.” Lâm Duẫn Chi phun tới một câu.
Trong nội tâm thật sự là ôm bất bình cho Thất Nhàn.
Tay Thất Nhàn run một cái, Lâm Thư ngốc này, tâm tư đơn thuần như
vậy. Giương mắt ngó ngó Hồ Điệp Nhi bên cạnh, quả nhiên nàng đang quắc
mắt nhìn trừng trừng.
“Ngốc tử, cái gì gọi là người như vậy? Không biết cũng đừng có nói lung tung!” Hải Đường khẽ kêu một tiếng.
“Đúng! Gia không phải là người như vậy!” Nhị Tuyệt cũng khẳng định nói.
“Chư vị chính là sứ giả của Thiên Diễm sao?” Lâm Duẫn Chi đang muốn
phản bác, thì đã nghe bên ngoài phòng truyền đến tiếng cười lớn trung
khí mười phần: “Bổn vương tới chậm, không thể từ xa nghênh đón, mong
rằng các vị không cần trách móc.”
Khóe miệng Thất Nhàn mang vẻ buồn cười, Vương tướng quân này cũng
thật là có ý tứ. Sứ giả của Thiên Diễm, nữ đế bệ hạ tiếp kiến là được
rồi, còn cần Vương tướng quân hắn tới bày ra vẻ nhà cái gì. Thật đúng là sợ người khác không biết hắn ở Nam Vũ quyền thế to lớn sao?
Bưng lên chén rượu nhỏ, lại uống một ngụm rượu trắng, đối với ba
người đang không hiểu tình huống, nói nhỏ: ” Vương tướng quân của Nam
Vũ.”
Cố Thanh Ảnh liếc mắt nhìn thần sắc quái dị của Thất Nhàn, liền đứng dậy, chắp tay hành lễ.
“Vị này chính là người ta gọi là nhân niên tuyệt diễm Cố Ninh vương
sao, quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt, tuấn tú hiếm thấy.” Long
Hành Phong từ trên xuống dưới đánh giá Cố Thanh Ảnh một phen, rồi nói.
Cố Thanh Ảnh vung lên nụ cười trong trẻo chiêu bài của mình: ” Vương
tướng quân quá khen, Vương tướng quân mới là long phượng nhân gian, thật ngưỡng mộ ngưỡng mộ.” Một phen khách sáo khen tặng.
“Bổn vương lần này tới không có quấy rầy nhã hứng ôn chuyện của các
vị chứ?” Long Hành Phong chuyển hướng về phía Thất Nhàn, hỏi.
Thất Nhàn bộ dạng phục tùng: “Vương tướng quân thật sự là khách sáo, sao lại quấy rầy chứ?”
“Bổn vương cùng Ninh vương gia vừa gặp đã quen, muốn mượn Ninh vương
gia cùng đi thưởng du, phu nhân sẽ không ngại chứ?” Long Hành Phong cười sang sảng nói.
Cố Thanh Ảnh nhíu mày, vừa gặp đã quen? Tại sao hắn không có cảm giác như vậy?
Thất Nhàn cười nói: “Hai vị Vương gia nâng cốc nói lời vui vẽ, cũng
sẽ là một chuyện đáng vui mừng nhất trên đời. Tiểu phụ chỉ là ôn chuyện, thì lúc nào cũng đều được.” Vị Vương tướng quân này, thật đúng là nóng
nảy mà. Xem ra lúc này là muốn mượn hơi Cố Thanh Ảnh. Cũng được, cùng Cố Thanh Ảnh giải thích nhiều như vậy, chẳng bằng để cho hắn tự mình đi
cảm thụ một phen. Bằng đầu óc của hắn, chỉ một phen tiếp xúc này, liền
có thể đủ đoán ra nguyên do trong chuyện này đi.
“Ha ha.” Long Hành Phong cười nhìn Cố Thanh Ảnh: “Không biết Ninh vương gia có tán thành chuyện này không?”
“Cực kỳ vui lòng.” Cố Thanh Ảnh cũng cười.
Hai người mời nhau mà đi.
“Vị Vương tướng quân này thật sự là kỳ quái.” Nhìn bóng lưng hai
người kia, Nhị Tuyệt gãi gãi đầu: “Thật giống như chủ nhân hoàng cung
này vậy.”
Thất Nhàn cười cười, xem ra Long Hành Phong kia quả thật là hoàn toàn không thu liễm rồi. Liền lần đầu gặp mặt thì Nhị Tuyệt đều có thể nhìn
đi ra chỗ không tầm thường của nơi này.
“Đúng rồi, tiểu muội, Nhược Thủy đâu?” Nhị Tuyệt nhìn về phía Thất Nhàn: “Hắn không phải là ở chung một chỗ với các ngươi sao?”
Thất Nhàn im lặng cùng Hải Đường liếc mắt nhìn nhau, mới vừa rồi hai
người không phải đã gặp rồi sao? Nhị ca này của nàng không phải nhìn
chằm chằm vào người ta à? Không ngờ như thế vẫn còn không có nhận ra
đây.
“Nhị ca, ngươi có phát giác nữ quan bên cạnh nữ đế có gì đặc biệt hay không?” Thất Nhàn mở miệng, đang suy nghĩ nên báo cáo tin tức về Nhược
Thủy như thế nào với Nhị Tuyệt.
“Nàng sao?” Nhị Tuyệt gật đầu: “Ta mới vừa rồi tổng cảm thấy ở trên
người nàng kia thấy bóng dáng của Nhược Thủy.” Vỗ đầu một cái: “Đúng
rồi, Nhược Thủy là người Nam Vũ mà.”
Thất Nhàn vui mừng gật đầu, xem ra Nhị Tuyệt là hiểu được. Mặc dù Nhị Tuyệt là một cây gân, nhưng đầu mối đã rõ ràng như vậy, hắn vẫn nên tự
mình lĩnh ngộ lấy.
Nào biết câu tiếp theo của Nhị Tuyệt thẳng tắp khiến cho Thất Nhàn cùng Hải Đường thiếu chút nữa ngã xuống tới.
“Chẳng lẽ, nữ quan đó chính là muội muội của Nhược Thủy?” Giống như vui mừng cực độ.
Thất Nhàn im lặng hỏi ông trời, Cơ Y Duệ là một nhân vật thông minh
tinh tuyệt đến cỡ nào, tại sao Nhị Tuyệt là đệ đệ ruột mà lại không thừa hưởng chút tế bào nào thế? Chẳng lẽ là tế bào thông tuệ toàn bộ đều vào đầu Cơ Y Duệ? Thất Nhàn cực kỳ hoài nghi.
“Ta đi tìm nàng.” Thấy Thất Nhàn không bác bỏ, Nhị Tuyệt cho là mình
nói trúng, đứng dậy, liền muốn đi ra ngoài: “Muội muội của Nhược Thủy,
ta phải hảo hảo câu thông cùng nàng.”
Giống như gió lốc liền xông ra ngoài.
Thất Nhàn đưa tay cũng không còn kịp bắt được. Phủ trán thở dài,
thôi, cùng hắn giải thích chuyện của Nhược Thủy cũng rất phiền toái.
Chẳng bằng để cho chính hắn đi hỏi Nhược Thủy.
“Thích muội, ngươi không nên khổ sở.” Thất Nhàn thở dài một phen vào
trong tai Lâm Duẫn Chi thay đổi hoàn toàn, chỉ cho là Thất Nhàn vì Vân
Lẫm mà hao tổn tinh thần: “Nếu như nơi này khiến cho muội thương tâm, vi huynh liền lập tức dẫn muội rời đi.”
“Cái gì?” Thất Nhàn kinh ngạc giương mắt nhìn Lâm Duẫn Chi đối diện
đang mang một bộ mặt Quan Âm Bồ Tát. Tên ngốc này, lòng tốt cũng quá
tràn lan đi. Đối với mình tốt như vậy, lại không sợ Hồ Điệp Nhi ghen
sao?
Đảo mắt một cái, quả nhiên, vẻ mặt Hải Đường đang bị đè nén bưng lên chén rượu nhỏ uống.
“Lâm công tử cũng tới a!” Thanh âm ôn hòa từ bên ngoài phòng truyền đến, người nhảy vào chính là Vân Lẫm.
Lâm Duẫn Chi cau mày. Hắn biết Dực Vương gia người này hùng tài đại
lược, có dũng có mưu, là một đế quân nhân tài khó được. Từ nay về sau
vua của Thiên Diễm, ngoài hắn ra không có người khác.
Nhưng hắn thật sự là không rõ Dực Vương gia này. Ngày đó, hắn đã thấy tận mắt qua, nam nhân ôn hòa như vậy vì Thất Nhàn mà giận dữ với cung
đình của Thiên Diễm, sao thời gian mới không bao lâu, lại ra chuyện hưu
thê tái giá?