Nhàn Thê Đương Gia

Chương 54: Chương 54: Thị huyết bất an




Editor: Ngọc Nhi Nam nhân đầu đội mũ trùm bắt lấy Thác Bạt Quy xong thì chạy như điên, mặt sau còn có mấy tên bảo hộ, nhưng vẫn không thấy bản thân Hứa Thượng Dương.

Quân Nghị nhanh chóng đuổi theo.

Thất Nhàn chỉ có thể đi phía sau tìm kiếm, nàng không có giống như bọn họ và Quân Nghị có kinh công, tốc độ mặc dù cũng được coi là như nhau, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn Quân Nghị.

Mắt thấy Quân Nghị sắp đuổi kịp, hắn liền lộn người vài cái đã chặn đầu đám người đằng trước, đao lớn chỉ thẳng vào gã đội mũ, thanh âm mãnh liệt, ánh mắt băng hàn “Buông công tử ra!” Nếu không phải hắn nhất thời sơ sẩy, làm sao lại để cho công tử gặp nguy hiểm được?

Mấy người kia có chút sợ Quân Nghị, danh hào chiến thần cũng không phải để đùa. Nhưng cấp trên có lệnh lại không thể vi phạm.

Suy nghĩ vài giây xong, mấy người đội đấu mũ rộng vành mạnh mẽ tấn công về phía Quân Nghị, nhưng lại không thể nào địch nổi chiến thần Quân Nghị. Đao trong tay vung xuất ra đạo kim quang, không chút lưu tình.

Người cầm đầu thấy tình thế không ổn quát “Quân tướng quân, ngươi vẫn là ngoan ngoãn buông tay. Nếu không, đừng trách chúng ta gây bất lợi đến công tử.” Nói xong đao trên tay liền kề lên cổ của Thác Bạt Quy.

Thác Bạt Quy phải ngửa cổ lên, không dám động đậy.

Quân Nghị nghe thấy liền rùng mình, lực chú ý toàn bộ tập trung trên người Thác Bạt Quy, lộ ra một chút khe hở, nháy mắt trên người liền trúng vài vết đao.

Quân Nghị lập tức lùi ra phía sau vài bước, nhảy ra khỏi vòng chiến. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn về phía nam tử đang bắt Thác Bạt Quy “Nếu ngươi dám động đến công tử, Quân Nghị ta hướng Miêu Y xin thề, ta đem tất cả các ngươi bầm thây vạn đoạn.” (NN: Kinh……….~.~)

Người nọ bị Quân Nghị nhìn chằm chằm khiến cả người run lên, chiến thần Miêu Y lực áp bách không phải người nào cũng có thể chịu được. Lại mở miệng nói “Quân tướng quân, ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích. Nếu không, ta sợ chính mình không thể khống chế được, cổ của công tử….”

“Vô liêm sỉ! Các ngươi dám đả thương công tử?! Hứa Thượng Dương cho phép sao?” Quân Nghị quát.

“Quân tướng quân, nói cho ngươi biết, chủ tử tử nói thà rằng xóa bỏ con cờ như công tử, cũng không để cho các ngươi đến kinh đô.” Nam tử mang mũ rộng vành nói.

Nội tâm Quân Nghị phát lạnh, Hứa Thượng Dương này rốt cuộc cũng ra đòn sát thủ.

“Quân tướng quân, nếu không muốn công tử chịu tội, vậy ngươi đến thay công tử, thế nào?” Lại nghe nam nhân đó nói “Nghe nói đao pháp tướng quân giết địch vô số, là dấu hiệu của chiến thần Miêu Y. Thuộc hạ muốn nhìn xem, tình cảnh hắc thiết cự đao phản bội chiến thần sẽ ra sao.”

Quân Nghị nheo mắt lại “Muốn ta làm thế nào?”

“Nếu Quân tướng quân tự đâm mình một đao, thì một đao kia sẽ không chém trên người công tử.” Nam nhân đội mũ rộng vành có chút đắc ý “Công tử có việc gì hay không là do biểu hiện của tướng quân.”

“Tự đâm mình một đao? Ta làm sao tin cái đồ phản chủ các ngươi?” Quân Nghị trầm giọng nói.

“Quân tướng quân nghĩ ngươi còn có sự lựa chọn nào sao?” Đao phong trong tay nháy mắt làm cho cổ của Thác Bạt Quy xuất hiện một vệt máu nhợt nhạt.

“Được! Ta đồng ý!” Quân Nghị tự nhiên thấy được lời nói uy hiếp kia, lập tức đưa đại đao lên, liền hướng bụng mình đâm tới.

Thác Bạt Quy hai mắt hoảng sợ mở to, giãy dụa hô lớn “Quân Nghị, không cần!.”

Đao đâm vào trong, máu nhiễm áo xanh.

Lúc Thất Nhàn đuổi tới, chưa kịp ngăn cản, nhìn đến cảnh tượng đó.

Địch quân tựa hồ như không dự đoán được Quân Nghị lại dứt khoát như vậy, không chút do dự đâm bản thân mình. Lập tức bị vây trong kinh ngạc chưa phục hồi tinh thần được.

Ánh mắt Quân Nghị trầm xuống, đáy mắt tinh quang hiện lên, thừa dịp này, nhanh chóng bay lên hướng nam tử cầm đầu đánh tới.

Vút, một đao mạnh mẽ xuất ra. Nam nhân mang mũ rộng vành chưa kịp phản ứng, cánh tay uy hiếp Thác Bạt Quy đã rơi xuống trên mặt đất.

Người nọ đau đến hô to, lăn trên mặt đất.

Quân Nghị bảo vệ Thác Bạt Quy, trong nháy mắt tràn đầy kiên quyết “Ai muốn nếm thử hắc thiết đại đao thì có thể đi lên!”

Mọi người nhìn nhau bốn phía, đều biết Quân Nghị cường hãn, không dám đi lên, nâng người nọ dậy, liền chạy trốn.

“Thật sự là một nam nhân có tình có nghĩa.” Thất Nhàn chỉ cảm thấy phía sau có một giọng nói thanh thúy vang lên, trong thanh âm tràn đầy sự tán thưởng.

Thất Nhàn quay đầu, phát hiện người nói chuyện đúng là mỹ nữ tham gia tuyển mỹ Cố Khuynh Thành. Lúc trước nàng cảm giác được phía sau có người đi theo, cũng là hơi thở không có ác ý, nàng cũng không quản. Cư nhiên là nữ tử này! Nhìn đến tình cảnh này cũng không có hoảng sợ, nghĩ đến nữ tử này cũng không phải dạng bình thường.

Thất Nhàn không nói gì, đi đến chỗ Quân Nghị “Ngươi cố ý thả bọn họ đi?” Cuối cùng có cơ hội tiêu diệt sạch bọn họ, nhưng nam nhân này lại không làm, thật là có ý thả những người đó.

“Bọn họ tuy là người của Hứa Thượng Dương, nhưng nói đến cùng vẫn là người của tộc nhân Miêu y chúng ta.” Quân Nghị thở dài, nói.

Nam nhân này, nói là chiến thần, tức là giết người vô số. Không nghĩ tới lại là một người có lòng dạ tốt bụng không nỡ ra tay giết người vô tội.

Thấy Quân Nghị che miệng vết thương, nhịn không được ho khan một tiếng.

“Quân Nghị, thương thế của ngươi…” Thác Bạt Quy nhanh chóng đỡ lấy Quân Nghị, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng hối hận.

“Không có chuyện gì.” Quân Nghị an ủi nói.

“Ngồi xuống, trước tiên ta giúp ngươi băng bó.” Thất Nhàn cúi đầu xem miệng vết thương trên người Quân Nghị.

Tuy rằng Quân Nghị cẩn thận không làm tổn thương đến vị trí quan trọng, nhưng độ dài và độ rộng của hắc thiếc đao đâm vào nơi đó, bị nó làm bị thương một đao, miệng vết thương cũng rất dọa người.

Quân Nghị lúng túng nói “Cô nương, vẫn là ta tự mình làm đi.”

Thất Nhàn không kiên nhẫn xua tay “Bảo ngươi ngồi liền ngồi đi, không nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

Quân Nghị chỉ đành nghe theo.

Thất Nhàn nhận lấy thuốc trị thương từ Quân Nghị, cởi xiêm y bị tổn thương ra, máu đỏ chói mắt còn đang chảy ra ào ào. Miệng vết thương kia đúng là dài hai mươi ly.

Thất Nhàn không dám ngừng, tinh tế rắc thuốc trị thương. Vết thương này mặc dù không phải chỗ nguy hiểm, nhưng vết thương lớn này không phải người bình thường có thể chịu được. Nhưng nam nhân này, lại coi như bình thường, sắc mặt không đổi, thật không hổ danh xưng chiến thần.

Quân Nghị nhìn vẻ mặt thật tình của Thất Nhàn, khuôn mặt ôn nhu, động tác mềm nhẹ, cảm thấy một cỗ cảm động dâng lên.

Không khí ấm áp, ái muội, hết lần này đến lần khác có người cố tình đánh gãy “Ngươi là hắc thiết Miêu Y chiến thần Quân Nghị?” Âm thanh thanh thúy giống như chim oanh truyền đến.

Quân Nghị cảnh giác giương mắt, thấy ánh mắt Cố Khuynh Thành đang nhìn về hắc thiếc đại đao của mình.

“Ta là muội muội Cố Ninh Vương Cố Khuynh Thành.” Cố Khuynh Thành như cảm nhận được địch ý của Quân Nghị, vội vàng giải thích.

Nội tâm Quân Nghị và Thác Bạt Quy sáng ngời. Cố Ninh Vương kia bọn họ biết, là Vương khác họ duy nhất của hoàng triều, rất được hoàng triều bệ hạ thưởng thức. Nếu lúc này có Cố Ninh Vương che chở và dẫn đường, tất nhiên rất nhanh sẽ gặp được hoàng đế bệ hạ.

Lập tức Quân Nghị ôm quyền, cùng Thác Bạt Quy nói ra thân phận chính mình và sự tình phát sinh tại Miêu Y với Cố Khuynh Thành, cũng hy vọng nàng có thể giúp đỡ.

“Các vị tạm thời có thể đến ở tạm cố gia. Ta sẽ gửi thư cho ca ca, báo tin trước cho bệ hạ.” Cố Khuynh Thành cũng nghĩa khí nói.

Thất Nhàn đứng một bên mặc kệ cái gì Cố Ninh Vương Cố Khuynh Thành, nội tâm nàng đang cân nhắc một sự kiện.

Vừa rồi nàng băng bó cho Quân Nghị, nhìn đến máu đỏ tươi cảm giác được nội tâm vô cùng hưng phấn vui sướng, toàn thân tế bào đều sôi trào lên, trong đầu chỉ còn lại ý niệm muốn hút lấy nó.

Nàng liều mạng khắc chế, nội tâm từng trận phát lạnh, loại tình huống này chưa bao giờ gặp qua, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bất an bắt đầu mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.