Xe đi nửa tháng, khí trời cũng dần dần nóng lên. Bụng của Thất Nhàn
lúc này càng ngày càng tròn. Khẩu vị cũng kém đi, ăn cái gì cũng kén cả. Đừng nói là lương khô cùng thịt quay dự trữ trong xe, coi như là
trên đường đi qua trấn nhỏ, đến quán cơm gọi chút đồ ăn, Thất Nhàn cũng
cực kỳ không đói bụng.
“Nàng ăn cái này đi!” Bắc Đường Tẫn đưa ra một quả hồng, nhìn Thất Nhàn ngồi ở trên tảng đá nghỉ ngơi.
Thất Nhàn liếc hắn một cái, người này cũng rất có tâm. Nhìn quả hồng này, màu sắc tiên diễm ướt át, cũng ngon miệng vô cùng.
“Ninh vương, nơi này phong cảnh thật không tệ. Ngươi nhìn, non xanh
nước biếc, trời xanh mây trắng, thật sự là chỗ nuôi người rất tốt.”
Thanh âm Hách Liên Vân Lẫm ôn hòa nhẹ nhàng tới đây.
Khóe mắt Thất Nhàn liền giật giật, nàng cũng biết sẽ ra như vậy. Mấy
ngày qua, chỉ cần Bắc Đường Tẫn có cơ hội chung đụng cùng mình một chỗ,
Hách Liên Vân Lẫm cùng Cố Thanh Ảnh sẽ đi theo xuất hiện. Nếu nói không
phải cố ý, sao mỗi lần lại trùng hợp như vậy chứ.
Non xanh? Toàn bộ đỉnh núi kia đều trọc lốc, thỉnh thoảng mới có thể
tìm tới mấy bụi cỏ, mà còn khô vàng. Nước biếc? Nước kia chẳng qua là
trời mưa nhiều tích tụ thành rang nước nhỏ, hắn cũng dám lấy ra nói?
Trời xanh mây trắng, cũng là thật. Nhưng mà trời nếu không phải xanh, mây nếu không phải trắng, đây mới thực sự là không bình thường đi.
Một câu nói dối, một câu nói nhảm, lại cũng có thể nói thành đứng đắn như vậy, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nếu nói người này không phải tới
hủy đi kế sách của Bắc Đường Tẫn, đánh chết nàng nàng cũng không tin.
“Đúng vậy, Dực Vương, nơi này thật đúng là một chỗ tốt.” Chỉ nghe
thấy giọng nói cùng tiếng cười của Cố Thanh Ảnh trong trẻo hào sảng cùng Hách Liên Vân Lẫm một xướng một họa.
“Nha, thì ra là thái tử điện hạ cùng phu nhân đang ở chỗ này nghỉ
ngơi.” Hách Liên Vân Lẫm làm như vừa nhìn thấy hai người ở trên tảng đá: “Quả nhiên là anh hùng sở thích giống nhau. Nơi này quả thật là một chỗ nghỉ ngơi thật là tốt.”
Thất Nhàn thật sâu nổi lên hắc tuyến, lời như thế hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng. Thật là giả đủ giống, thật là hoàn toàn đánh vỡ ấn tượng lần đầu tiên gặp mặt Hách Liên Vân Lẫm cho nàng.
“Di, thái tử điện hạ, quả hồng này từ nơi nào đến ?” Cố Thanh Ảnh mắt sắc, thoáng cái nhìn đến đồ trong tay Bắc Đường Tẫn.
“Tiểu Vương vừa lúc rất khát nước, điện hạ có thể đem quả hồng này
cho tiểu vương hay không?” Hách Liên Vân Lẫm chép chép miệng, thật chặt
nhìn quả hồng kia, trong mắt khát vọng nhìn không sót một cái gì.
“Này. . . . . .” Bắc Đường Tẫn do dự nhìn sang Thất Nhàn. Quả hồng
này là lúc hắn ở trên một khu chợ âm thầm mua. Nhìn Thất Nhàn không đói
bụng, hắn cũng không biết nên cho nàng ăn cái gì, trực giác được trái
cây này sáng rỡ như vậy, Thất Nhàn tất sẽ thích.
Hách Liên Vân Lẫm thấy Bắc Đường Tẫn không đáp lời, nghi ngờ nói:
“Trái cây này không phải là mua riêng cho phu nhân ăn chứ?” Vốn là lời
nói nên đi không nên nói hết lần này tới lần khác bị hắn đâm chọc cửa
sổ, làm rõ ra.
Trên mặt Bắc Đường Tẫn một trận không được tự nhiên. Hắn thái tử điện hạ như vậy khi nào lại làm chuyện mua quà ăn vặt cho nữ nhân chứ? Nói
ra cũng sẽ bị người khác chê cười mà thôi.
Thất Nhàn nhíu nhíu mày, nhìn về phía Hách Liên Vân Lẫm: “Dực Vương nếu như yêu thích, cầm đi cũng được.”
“Vậy phu nhân thật sự có thể bỏ được những thứ mình yêu thích.” Hách Liên Vân Lẫm như cũ ôn hòa vĩnh viễn không thay đổi.
Thất Nhàn cũng nói như vậy rồi, Bắc Đường Tẫn tự nhiên không có cách nào, chỉ đành phải đưa trái cây cho Hách Liên Vân Lẫm. Trong lòng cũng
đang thầm mắng, rõ ràng là đồ mua riêng cho Thất Nhàn, hết lần này tới
lần khác đều bị người này làm hư chuyện. Còn nghĩ lúc trước Dực Vương
này vẫn phá hư cơ hội mình cùng Thất Nhàn chung đụng, trong nội tâm Bắc
Đường Tẫn lại càng tức giận bất bình.
Hách Liên Vân Lẫm cắn một ngụm, nước màu đó tràn ra, chậc chậc khen
mấy tiếng: “Thật là không tệ.” Chuyển hướng về phía Cố Thanh Ảnh: “Ninh
vương có muốn ăn một miếng không?”
Khóe miệng Thất Nhàn đều co quắp, quan hệ hai người này lúc nào thì tốt đến mức cùng ăn một quả trái cây chứ?
Cố Thanh Ảnh “ha ha” cười hai tiếng: “Tốt, đây chính là một mảnh tâm ý của thái tử điện hạ, hẳn là ăn rất ngon.” Một câu trêu chọc tràn đầy ý
tứ.
Đưa tay liền nhận lấy một nửa quả hồng bị Hách Liên Vân Lẫm cắn.
Trên mặt Bắc Đường Tẫn lại là một trận không được tự nhiên.
Hách Liên Vân Lẫm nhìn Thất Nhàn một chút, lại nhìn Bắc Đường Tẫn bên người nàng, đi vào mấy bước, ước lượng một chút khoảng cách giữa hai
người.
Nhảy vào một bước, tự nhiên đứng chắn giữa hai người, rất nghiêm
trang nói với Bắc Đường Tẫn: “Thái tử điện hạ, tuy nói ngài cầu hôn với
Chiêu quốc phu nhân. Nhưng hiện tại vẫn là không danh không phận, khoảng cách gần tiếp xúc như vậy đối với danh tiết của Chiêu quốc phu nhân sẽ
bị ảnh hưởng rất lớn. Mong rằng thái tử điện hạ suy nghĩ cho Chiêu quốc
phu nhân.”
Một phen nói, làm Cố Thanh Ảnh giống như bị sặc trái cây, hung hăng ho.
“Ninh vương, khi đến thành trấn có cần phải tìm đại phu xem bệnh cho
ngươi không?” Hách Liên Vân Lẫm đảo mắt, cũng là ân cần hỏi thăm.
“Chút bệnh nhỏ, chút bệnh nhỏ mà thôi. Không cần phí nhiều công sức.” Cố Thanh Ảnh tựa hồ cố hết sức nén cười: “Dực Vương gia, ngươi tiếp
tục.”
Hách Liên Vân Lẫm lúc này mới chuyển hướng về phía Bắc Đường Tẫn:
“Thái tử điện hạ, ngài nói tiểu vương nói đúng không?” Giọng nói ôn hòa, khiến người ta tức giận cũng phát tác không ra.
Bắc Đường Tẫn chỉ đành phải nín thở trong lòng mình. Chung đụng cùng
Thất Nhàn, hai người này tới cắt đứt còn chưa tính. Lại còn quấy rối
hắn. Quấy rối còn chưa tính, lúc này còn muốn ngăn cản hắn đến gần Thất
Nhàn sao?
Hung hăng liếc Hách Liên Vân Lẫm một cái: “Dực Vương gia nói rất đúng.” Thực ra thì nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhìn lại Thất Nhàn một cái, Thất Nhàn như cũ nhìn cũng chưa từng nhìn mình một cái. Trong mắt Bắc Đường Tẫn ảm đạm xuống: “Mấy vị nghỉ ngơi
cho tốt. Bổn vương đi xem những người khác một chút.” Vừa nói, liền đi
về phía xe ngựa.
“Ha ha ha ha”, chợt cười, Cố yêu nghiệt không để ý hình tượng cười to ra, run rẫy chỉ vào Hách Liên Vân Lẫm: “Ngươi. . . . . . Ngươi làm cho
hắn tức giận bỏ đi rồi.”
Hách Liên Vân Lẫm híp mắt nhìn Thanh Ảnh: “Ninh vương, ngươi đây là
phát tác bệnh thần kinh sao? Xem ra quả thật cần tìm đại phu đến xem
rồi.”
“Ách. . . . . .” Cố Thanh Ảnh thoáng cái nghẹn lại. Bị bệnh thần
kinh? Người này, còn có thể tổn hại hơn một chút sao? Xem ra đợi chuyện
này đi xuống, không biết lại bị cái khuôn mặt người chết kia hành hạ thế nào đây? Sớm biết người này không hiền lành, chắc không đến loại trình
độ này chứ? Mở miệng căn bản không lưu tình đối với hắn.
Lập tức khoát khoát tay: “Tốt lắm. Ta đi ra không ở nơi này chọc người.” Nói xong lời này cuối cùng đã lẩm bẩm mà đi.
Trong lúc nhất thời, mỗi người đều tán ra chỗ khác. Chỉ còn lại có Thất Nhàn cùng Hách Liên Vân Lẫm, rất yên tĩnh.
“Dực Vương, có cái gì phân phó sao?” Thất Nhàn nâng mắt. Ông chủ trên danh nghĩa này, phái đi những người khác, không phải là có gì đó muốn
nói với nàng sao?
Lại thấy Hách Liên Vân Lẫm tay phải mò vào trong ngực, móc ra một gói giấy dầu, đưa lên: “Cho ngươi.” Chỉ hai chữ.
Thất Nhàn ngạc nhiên. Cho nàng? Chẳng lẽ là văn kiện bí mật gì chứ? Nhưng mà, văn kiện cổ như vậy sao?
“Thứ gì vậy?” Đưa tay nhận lấy.
“Ta đã hỏi người khác, nghe nói phụ nữ có thai thích ăn những thứ này.” Thanh âm ôn hòa bình bình đạm đạm.
Mở ra, Thất Nhàn lại kinh ngạc, đây là một bọc mứt quả táo chua…. loại nhỏ.
Người này, có tâm tư tỉ mỉ như vậy?
“Ngươi xem một chút thích thích ăn hay không, nếu như không thích,
lần sau ta đổi lại vật gì đó khác.” Thanh âm ôn ôn như cũ. Lại có thể
nghe ra chút ít nhiệt độ không đồng dạng như vậy.
Thất Nhàn cúi đầu, nhặt một viên mứt hoa quả nhét vào trong miệng,
khóe miệng kéo ra một nụ cười. Mứt quả này, quả nhiên hợp với khẩu vị
của nàng.
Đầu tháng sáu, đoàn người mới chậm rãi đến kinh đô. Thất Nhàn nâng
cao bụng lớn bảy tháng, dưới mấy người trợ giúp, xa xa bước xuống xe
ngựa.
Nâng mắt nhìn xanh vàng rực rỡ bên trong thành này, trong nội tâm không khỏi thổn thức một trận.
Khoảng cách lần trước tới đây, cũng bất quá chỉ có mấy tháng mà thôi. Nơi đây, cũng đã một phen phong ba.
Khi đó ở chỗ này, còn có nam tử bạch y kia thật chặt lo lắng cho
mình. Lúc này, người nọ là ở nơi nào? Trong lòng không khỏi một trận
buồn bã.
“Chủ mẫu!” Một trận tiếng hô, mang theo chút ít nghẹn ngào.
Thất Nhàn đảo mắt, mỉm cười. Một thân hình vội vàng chạy tới, chính là nha đầu Hỉ nhi. Bên cạnh lắc lắc một con hoa hồ điệp.
“Ta tìm người báo cho Chiến gia, ngươi không cần lo lắng.” Hách Liên
Vân Lẫm ở bên tai Thất Nhàn nói nhỏ: “Nha đầu kia là tới hầu hạ ngươi.”
Thất Nhàn quay đầu lại nhìn Hách Liên Vân Lẫm một cái, nam nhân này tâm tư là cực tinh mịn.
“Chủ mẫu, chủ mẫu.” Hỉ nhi nước mắt liên tục rơi, nhào lên người Thất Nhàn .
“Cẩn thận!” Thất Nhàn thở nhẹ, bảo vệ cái bụng tròn xoe như dưa hấu của mình.
Hỉ nhi thoáng cái dừng lại, vội vàng tránh đi. Bụng của chủ mẫu, làm sao lớn khoa trương như vậy?
Một kẻ vừa mới dừng lại, thì một quái vật màu tuyết trắng lớn “gâu gâu” đánh tới.
Khóe miệng Thất Nhàn co quắp lại, người này, làm sao bành trướng đến
cái bộ dáng này chứ? So với lúc mình rời nhà lớn hơn rất nhiều. Nếu thật bị nó nhào tới, đừng bảo là đứa bé trong bụng kia, coi như là mình,
cũng sẽ bị đè ép đi.
May mắn có người tay mắt lanh lẹ. Hách Liên Vân Lẫm một tay chắn ở
hai chân trước của cẩu nhi, Bắc Đường Tẫn một tay nhấc ở phía sau, bỗng
nhiên mỗ nào đó giống như bị kẹt trong lồng.
Hai người một sói, ở giữa giằng co.
Tình thế khẩn cấp, tình hình có vẻ quỷ dị.
Mỗ cẩu nhi nổi giận, ngao một tiếng. Trừng trừng đằng trước, hít hà,
không để ý tới, trừng trừng phía sau, ánh mắt đều trợn tròn.
Ngày đó, chính là người này làm trò trước mặt nó cướp đi chủ nhân của mình, mùi vị này, nó nhớ được rất rõ ràng.
Tức giận tăng lên, giãy dụa lợi hại.
Hách Liên Vân Lẫm vừa nhìn, không có chuyện của mình, vội vàng buông tay.
Chân trước chiếm được tự do, không gian phát huy của cẩu nhi càng gia tăng.
Bắc Đường Tẫn một người căn bản không giữ được quái vật lớn này trong tay, cũng chỉ vội vàng buông tay, nhảy rời đi vài bước.
Cẩu Nhi nhe răng, trong đôi mắt màu xanh lục tràn đầy phẫn uất, từng bước tiến tới gần Bắc Đường Tẫn.
Vốn cẩu nhi này là giống sói, bản thân thú tính cực kỳ cương cường,
lúc này trong giống thú là tư thế vương giả. Khí thế kia, có thể chèn ép người không ít.
“Chậc chậc, không tệ không tệ, cẩu nhi này là của nhà ai, thật là rất có quyết đoán.” Trên mặt Cố yêu nghiệt mặt tràn đầy cảm khái, bộ dáng
hoàn toàn nhìn náo nhiệt.
“Nhà ta.” Thất Nhàn liếc hắn một cái, trong lòng cười thầm, cẩu nhi
này, quả thật là không có phí công nuôi nó, còn hiểu được tới báo thù
cho mình.
“Cho ta mượn nó dùng mấy ngày được không?” Trong lòng mỗ yêu nghiệt hiện lên bảng tính.
“Không cho mượn.” Thất Nhàn đáp đơn giản dứt khoát.
“Thật vô tình.” Mỗ yêu nghiệt vô cùng u oán lên án.
Không khí đang khẩn trương mà tên này đứng dưới mái hiên rảnh rỗi còn kém là cầm hạt dưa ngồi xuống tán gẫu.
Hách Liên Vân Lẫm nhìn hai người này một chút, lại nhìn vẻ mặt cảnh giác cao của Bắc Đường Tẫn, nụ cười trong mắt hiện lên.
Tôi tớ đi theo Bắc Đường Tẫn đến nóng nảy: “Ninh Vương, Dực vương, đây chính là đạo đãi khách của quý quốc sao?”
Hách Liên Vân Lẫm liếc mắt nhìn người nọ: ” Nhà của Chiêu quốc phu nhân, chúng ta cũng không có biện pháp.”
Cố yêu nghiệt ở bên cạnh rung đùi đắc ý, ra vẻ thâm trầm cộng thêm một câu: “Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai?” (đây là một câu trong kinh phật, theo mình hiểu ý nói trong lòng sáng tỏ không vướng bận, thì sợ vì bụi trần dính vào người) Nói cũng có đạo lý, vốn là hắn Bắc Đường Tẫn trêu chọc người khác trước, thấy cẩu nhi trả thù tất nhiên bình thường.
Thấy hai vị Vương gia không để ý, tôi tớ lại đem ánh mắt chuyển về
phía Thất Nhàn: “Phu nhân, chủ tử nhà ta đối với ngài cũng không tệ, xin ngài triệu hồi lại con sói kia.” Đảo mắt lẫn nữa nhìn chủ tử nhà mình
trong tình cảnh nguy hiểm, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Thất Nhàn suy nghĩ một chút, nói cũng đúng, lập tức ôn nhu kêu: “Cẩu nhi, tới đây bên này.”
Cẩu nhi lỗ tai giơ lên, quay mắt nhìn Thất Nhàn, vui vui vẻ vẻ liền
chạy lại đây. Nam nhân kia, mị lực sao so sánh được với chủ nhân nhà
mình chứ?
Cúi người để cho Thất Nhàn khẽ vuốt, vô cùng thích ý.
“Không nên chọc ta nữa, lần sau có lẽ sẽ không vận tốt như vậy.” Thất Nhàn nâng mắt nhìn về phía Bắc Đường Tẫn, nói như vậy.
Lời của nàng nhàn nhạt, cũng tràn đầy áp lực. Thất Nhàn như vậy,
khiến cho Bắc Đường Tẫn động tâm. Cô gái này, tình thế của hắn là bắt
buộc.