Nhàn Thê Đương Gia

Chương 106: Chương 106: Trước Lúc Biến Thiên




Editor: Aquarius8713 Beta: Tiểu Tuyền Di Hoa điện, cung thiên tử.

“Bẩm bệ hạ, An vương cầu kiến!” Giọng nói của thái giám vang lên

Trên long án, mùi thơm ngát từ từ tỏa xuống.

Vân Lam đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy thì mở ra mắt ưng, híp híp một chút liền nhắm lại, phất tay: “Trẫm hôm nay không gặp ai hết. Bảo hắn trở về đi.”

“Bệ hạ! Vi thần có chuyện quan trọng cần tấu.” Kèm theo một tiếng ho khan yếu ớt, Hách Liên Vân Băng đẩy ra thái giám, xông vào.

Vân Lam mở mắt ra: “Vân Băng, ngươi càng ngày càng làm càn. Không có trẫm cho truyền, sao ngươi có thể nào tùy ý đi vào?” Giọng nói lạnh như băng.

“Bệ hạ!” Vân Băng nâng mắt lên: “Là vi thần thất lễ, xin bệ hạ thứ tội! Chỉ là, vi thần thật có việc gấp.”

“Sao? Việc gấp?” Vân Lam đem thân thể ngồi thẳng: “Ngươi đã tới thì nói nghe một chút!” Rồi phất phất tay, cho thái giám lui xuống.

“Sự tình liên quan đến Dực Vương Phi.” Vân Băng cúi người: “Vi thần khẩn cầu bệ hạ, thả Dực Vương Phi.”

Vân Lam lại nổi lên tức giận, mới vừa rồi là Tam Huệ, bây giờ là Vân Băng, tại sao tất cả mọi người đều phản đối quyết định của mình?

“Hoang đường!” Vân Lam đập lên long án: “Trẫm vì sao phải thả kẻ bán nước kia?”

“Vi thần cũng là suy nghĩ cho bệ hạ.” Vân Băng che miệng lại ho lên, chân mày nhẹ chau lại: “Bệ hạ, lúc này cùng Dực Vương đổi thành kẻ địch rõ ràng là cử chỉ không sáng suốt. Thực lực của Dực Vương, đã lộ rõ trong cuộc chiến lần này mà không thể nghi ngờ. Bệ hạ muốn ổn thỏa giang sơn, thì phải từ từ thẩm thấu thế lực của Dực Vương. Mới là đạo lý tốt nhất. Mạnh mẽ đoạt lấy như vậy, chỉ biết khiến cho mọi người bất mãn, lòng của dân chúng xa cách.”

Vân Băng cũng thật sự là vì suy nghĩ cho Vân Lam, rốt cuộc cũng là ruột thịt. Mặc dù Vân Lam dùng độc đối với hắn, khiến cho hắn thành bộ dạng bệnh tật như hiện giờ. Tim của hắn mặc dù lạnh giá, nhưng hắn vẫn đau lòng cho Vân Lam.

Vân Lam từ nhỏ mạnh mẽ vô cùng. Mẹ ruột của bọn họ trong thâm cung cũng chỉ là một phi tử thất sủng, hàng năm không gặp được phụ thân của bọn họ. Hắn cùng Vân Lam tất nhiên là thường bị người khác khi dễ sỉ nhục.

Đại khái là từ đó trở đi, mới tạo nên một Vân Lam quyết tâm không thua người khác.

Vân Lam rất thông minh, mấy lần thiết kế, khiến cho phụ hoàng chú ý tới hắn. Dần dần đạt được hoan tâm của phụ hoàng, cuối cùng ngay cả vị trí thái tử đều truyền cho Vân Lam.

Vân Lam biết rõ ngồi ở trên cái ghế này không dễ dàng, tự nhiên so sánh với người bên cạnh càng coi trọng hơn. Ngày phòng đêm phòng, ngay cả đệ đệ ruột mình cũng đều đề phòng. Lại càng khiến cho mình càng thêm khổ sở.

Cuộc sống như thế, nhân sinh trừ ngôi vị hoàng đế ở ngoài là hai bàn tay trắng, còn có cái gì thú vị có thể nói?

“Khốn kiếp! Trẫm lúc nào đến phiên ngươi tới phê bình rồi?” Vân Lam quát một tiếng.

Vân Băng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy mong ngóng cùng không đành lòng, nói nhỏ: “Ca, nơi này hết thảy cũng không phải là thuộc về chúng ta. Chúng ta đã trộm được nhiều năm như vậy, nên thấy đủ. . . . . .”

Hắn biết chứ, chính bởi vì bí mật ẩn tàng nhiều năm như vậy bị vạch trần, Vân Lam mới có thể vội vàng nóng nảy muốn ngăn chận hết thảy thế lực không ổn định như vậy. Nếu không, lấy tính cách của Vân Lam, tất sẽ đợi đến lúc có lợi hơn đối với mình mới hạ thủ.

Ánh mắt kia nhìn giống như một con chó nhỏ khẩn cầu lại khiến cho nội tâm Vân Lam khó chịu, hắn bỗng nhiên đứng lên: “Trẫm cần gì ngươi tới thương hại chứ?”

“Ca. . . . . .” Vẫn cầu khẩn.

“Cút!” Hét to lên. Lúc này Vân Lam, sớm bị khủng hoảng cùng tức giận làm cho đầu óc hôn mê, sao có thể nghe được người bên cạnh khuyên nhủ?

Vân Băng thật sâu nhìn Vân Lam, sắc mặt bi thương dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ ở lời nói): “Bệ hạ, vi thần chỉ có một câu cuối cùng, nóng lòng quá độ chắc chắn sẽ nhanh dẫn tới mầm tai vạ. Mong bệ hạ suy nghĩ sâu xa. Vi thần cáo lui.”

Lui tới cạnh cửa, nhìn Vân Lam một cái. Chỉ mong rằng trước khi chân chính gặp chuyện không may, Vân Lam có thể cẩn thận suy nghĩ lại.

. . .

Màn đêm từ trước cho tới bây giờ đều là cái nôi cho những việc dơ dáy hèn hạ.

Trong thiên lao u tối, Thất Nhàn đang dựa vào vách tường nghỉ ngơi. Nhược Thủy lúc này bị hành hạ thành cái bộ dáng này, tất nhiên sẽ không có khí lực chạy ra đại lao thủ vệ nặng nề này.

Mình lại không thông hiểu khinh công thời đại này, Nếu mình một người còn dễ nói, nếu phải mang theo Nhược Thủy, vậy thì thật là vất vả.

Đang suy nghĩ, thì thấy hai quan sai say rượu loạn choạng đi đến, trong tay còn cầm một bình rượu con.

Bọn họ nhìn Thất Nhàn một cái, ánh mắt liền nghiêng sang nhìn đến trên người Nhược Thủy một thân thảm hại.

“Ngươi nhìn, con bé kia, thật đúng là đẹp đấy.”

“Đúng vậy a, so với tiểu đào hồng kia xinh đẹp hơn nhiều.”

“Ô ô, nàng nhìn kìa, ánh mắt kia, nhìn thấy trong lòng ta cũng thật là ngứa ngáy.”

“Hắc hắc, nếu không huynh đệ chúng ta. . . . . .”

. . . . . .

Ngữ điệu dâm tà càn rỡ truyền vào tai rõ ràng.

Vừa nói, hai người liền móc ra chìa khóa, mở ra cửa nhà lao của Nhược Thủy, xiêu vẹo đi vào.

“Mỹ nhân, theo theo các ca ca đi. . . . . .”

Mắt Nhược Thủy lạnh lùng nhìn hai tên bỉ ổi phía trước.

Thất Nhàn mắt lạnh, may mắn có mình tiến vào, nên hai tên cầm thú này, lại muốn cháy nhà hôi của đây. Lấy tình huống Nhược Thủy hiện tại, sao có thể so được với hai tên đại nam nhân chứ?

Lập tức, cười dài ngoắc: “Quan gia, tới đây một chút.” Cũng có mấy phần vẻ quyến rũ.

Trong đó một tên thấy sắc nảy lòng tham, mới bất kể là Dực Vương Phi hay không phải, có phải hoàng thân quốc thích hay không, lập tức đi tới, cách song sắt, cười đến cực kỳ phóng đãng: “Bên này cũng có một cô nàng. Ca, chúng ta mỗi người một người cũng tốt lắm.”

Bên kia quay đầu lại quát lên: “Tốt!”

Chiến Nhược Thủy cau mày.

Thất Nhàn nhẹ nhàng đứng dậy, lay động đi tới: “Đúng là tốt đây.”

Hai tay đưa qua song sắt, nhếch môi đem tay đưa đến cổ của tên súc sinh, cười đến sáng lạng như hoa, ánh mắt mê hoặc người trước mắt .

“Ngươi. . . . . .” Một từ mới ra miệng, lại nghe “Răng rắc” một tiếng, người này đã phát không ra bất kỳ tiếng vang nào nữa, ánh mắt giống như cá chết, lồi ra ngoài.

Thất Nhàn chán ghét ném súc sinh bị bẻ gãy cổ này đi, đồng thời đưa tay ra lấy bầu rượu trên tay hắn.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng vang lên, làm bụi bặm trong lao văng lên.

Một người khác đang nghiêng thân về phía Nhược Thủy, Nhược Thủy vô lực kháng cự.

Người nọ đang hết sức đắc ý, lúc này nghe được tiếng động không đúng, thì ngạc nhiên quay đầu, nhưng hoảng sợ phát hiện huynh đệ nhà mình ngã xuống thành phế vật không động đậy. Người kia lệch đầu, mắt trợn to, lập tức khiến hắn thanh tỉnh không ít.

Lại nghe trên mặt đất trong nhà lao truyền đến tiếng nước chảy róc rách, nâng mắt lên, chỉ thấy nữ nhân trong lao bên kia được gọi là Dực Vương Phi đang rót rượu trong bầu ra, từng giọt rượu tí tách rót vào tay nàng.

“Ngươi. . . . . . Làm cái gì?” Hắn đột nhiên có một loại cảm giác kinh hãi. Dưới chân, từ từ di động tới cửa phòng giam.

“A?” Thất Nhàn nâng mắt, trong mắt đều là lạnh lùng: “Thanh tẩy vi khuẩn.” Liếc mắt nhìn bầu rượu trong tay người nọ, vô hại cười: “Ta còn đang suy nghĩ có nên lưu một chút đợi xử dụng hay không đây. Thì ra là trên người quan gia vẫn còn một bình nha, xem ra một bình này cũng không cần thừa lại.” Cho nên, làm như rửa tay rửa càng thêm khoan khoái.

Ý của Thất Nhàn rất rõ ràng. Quan sai kia sợ hãi, đang nhìn huynh đệ nhà mình thành một phế vật bất động trên cỏ khô, liền sờ sờ cổ của mình, nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt của nữ nhân này mới vừa rồi, hơn nữa thủ đoạn giết người của nữ nhân này, hắn hoàn toàn không nghi ngờ việc dù cách không gian lớn như vậy, nàng cũng có thể giết được mình.

Không được! Phải gọi người đi vào.

“. . . . . .” Há mồm muốn kêu la, đáng tiếc một câu đều chưa kịp phát ra một tiếng.

Một tảng đá nhanh chóng bay thẳng vào cổ họng người này.

Một hơi không lên được đến trên, người này ngã trên mặt đất, đôi mắt trắng trừng lớn: “Ngô ngô” co rút mấy cái, không tiếp tục động đậy được nữa.

Thất Nhàn giật một góc xiêm y xuống, lau chùi rượu chảy xuống bàn tay.

“Vương Phi. . . . . .” Nhược Thủy kinh ngạc. Nàng biết Vương Phi lợi hại, nhưng cũng là lần đầu thấy được. Nhìn thẳng Thất Nhàn không chớp mắt, quả nhiên cực xứng cùng vương gia.

Thất Nhàn nâng mắt nhìn Nhược Thủy, vẻ mặt buồn cười: “Cũng đừng nhìn như vậy. Ngươi không phải là nam nhân, không thể yêu ta.”

Nhược Thủy nhếch nhếch miệng, im lặng. Vương Phi này. . . . . .

“Yêu, xem ngươi ở trong lao cũng thích ý nha, còn biết trêu ghẹo người khác, uổng chúng ta còn lo lắng lâu như vậy.” Tiếng cười khanh khách truyền vào.

Ánh mắt Thất Nhàn sáng lên, tới thật đúng lúc.

Quay đầu lại, nhìn thấy Hải Đường một thân màu đen y phục dạ hành cải trang hài hòa vui vẻ.

“Hồ Điệp Nhi, nhớ ngươi muốn chết.” Nhiệt tình quá độ.

Một câu vừa thốt ra, khiến cho Hải Đường nổi da gà rớt xuống vài lớp: “Đừng! Ngươi không phải là nam nhân, đừng nhớ tới ta.” Đem lời nói trả lại cho nàng.

Thất Nhàn mày dựng thẳng cười một tiếng: “Ta biết, Hồ Điệp Nhi, ngươi chỉ cho phép Lâm đại công tử nhờ thôi.” Tiếp tục trêu chọc, hoàn toàn không thấy cái uy nghiêm của thiên lao hoàng gia này.

Hải Đường giẫm mạnh chân, quát một tiếng: “Ta thật không nên tới cứu ngươi!”

“Đừng!” Thất Nhàn khôi phục nghiêm nghị: “Nói thật, các ngươi tới đúng lúc.”

Liếc mắt nhìn Nhược Thủy: “Trước tiên đem nàng mang đi ra ngoài trị liệu.”

“Ai? Vậy còn ngươi?” Hải Đường kinh ngạc. Nghe khẩu khí này của Thất Nhàn, là bản thân không có ý định đi ra ngoài sao?

“Ha ha.” Thất Nhàn đặt mông ngồi xuống: “Ta tất nhiên là muốn ở lại. Hai phạm nhân đồng thời biến mất, bệ hạ chẳng phải là bị giận bốc tới não sao?”

Cười đến vui vẻ.

Hải Đường trợn trừng mắt. Nữ nhân này nói nghe thật hay, chẳng lẽ ở lại càng không phải là làm cho người nọ tức giận sao?

Xem ra lúc này, ngày này nhất định phải biến đổi rồi.

. . .

Dực Vương gia đại thắng trở về, không khỏi kích phát lên từng trận sóng triều, dân chúng rất vui vẻ nghênh đón.

Mỗi người đều duỗi người ra trước ngóng nhìn, muốn thấy dung mạo của tân tướng quân này.

Lần nữa nhìn trong quân đội, chỉ thấy Cố Thanh Ảnh một người cười đến răng hàm đều khép không được, quơ tay hướng tới dân chúng làm hôn gió.

Rà soát từ đầu tới đuôi, cũng không trông thấy mặt chủ tướng đâu.

“Ninh vương, Dực Vương gia đâu?” Quân Nghị giục ngựa đi tới bên cạnh Cố Thanh Ảnh, nghi ngờ hỏi.

“Hắn a.” Cố Thanh Ảnh không ngừng ném hôn gió: “Tối hôm qua không biết nổi điên cái gì. Đột nhiên, lên ngựa bỏ chạy rồi, chỉ nói muốn về kinh thành sớm, đại khái quá nhớ đại tẩu đi.” Vẫn không quên trêu ghẹo: “Người nọ lòng là đang nóng như lửa đốt đấy. Không cần phải để ý đến hắn.” Tiếp tục cùng dân chúng làm hành động thân mật.

Quân Nghị bộ dạng phục tùng, đột nhiên cũng nhớ tới Thất Nhàn, không biết nàng ở Chiến gia có tốt hay không?

. . .

Mặt trời lên cao, trong Dực vương phủ, cũng không có không khí tường hòa như ngày thường. Mọi người đều mặt nhăn mày nhíu, thậm chí còn cảm thấy bất an hoảng sợ.

Chủ tử khó khăn lắm mới trở về, nữ chủ tử đêm hôm qua trong một cuộc cung yến lại bị bắt bỏ tù. Nghĩ đến đây, liền lo lắng hơn.

Kể từ khi bách hoa thịnh yến tới nay, bọn họ cũng cảm giác được không khí kinh thành này dị thường khẩn trương.

Chuyện kia, là phát sinh ở Dực Vương Phủ. Thiên tử muốn bắt người gây ra họa cho hả giận, nhất định là muốn bắt Dực Vương Phủ bọn họ tới khai đao trước.

Nghĩ đến, thật đúng là rất nguy mà.

Hỉ nhi ở trong sân đi tới đi lui, tản bộ, rất có xu thế đem sân giẫm đạp. Trên mặt tất cả đều là lo lắng, trong mắt lệ quang lấp lánh, như muốn lăn xuống.

Cẩu Nhi ngồi dưới đất không nhúc nhích, tựa như cũng đang lo lắng cho cảnh ngộ của chủ nhân, ngay cả hoa quế cao trước mắt ngày thường thích nhất cũng không nổi bất cứ hứng thú gì.

Thình lình nghe bên ngoài phủ một tiếng ngựa hí vang dội, phá vỡ sự yên lặng của Dực Vương Phủ lúc này.

Hỉ nhi ngẩng đầu, là ai? Vội vàng đi lên đón.

Cẩu nhi ngoe nguẩy cái đuôi, đứng dậy, đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.