Nhàn Thê Tà Phu

Chương 126: Q.1 - Chương 126: Nghiêm hình bức cung




Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra lần nữa thì đã sang ngày thứ hai.

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã tỉnh!” Hốc mắt Lục Nhi hồng hồng, đôi mắt tràn đầy nước.

Mộ Dung Vân Thư ngớ ngẩn nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy xuống giường, lảo đảo chạy lên boong tàu.

"Tiểu thư người muốn làm gì. . . . . ." Lục Nhi vừa đuổi theo vừa hỏi.

Mộ Dung Vân Thư ngơ ngác nhìn thuyền hải tặc đang vắng lặng, qua một hồi lâu, chợt nghiêng đầu lạnh lùng nhìn về phía chúng hải tặc còn đang bị trói, nói: “Ném toàn bộ xuống biển”.

"Vâng" Đông Nam Tây Bắc lập tức động thủ.

Chúng hải tặc cả kinh thất sắc, "Xin tha mạng! Việc gì chúng tôi cũng không làm, chuyện đấy không liên quan đến chúng tôi”.

“Chàng từ nơi này rơi xuống biển, đương nhiên có liên quan đến các nguơi!”. Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng nói.

“Không liên quan đến chúng tôi, thật không liên quan đến chúng tôi. Là hắn tự mình nhảy xuống…………….”

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trong mắt thoáng qua một ánh sáng, híp cặp mắt nhìn về phía độc nhãn hải tặc, nói: "Ta còn nhớ ngày hôm qua ngươi nói, chàng bị nước biển cuốn đi”.

"Đây. . . . . . Hắn là bị nước biển cuốn đi, cũng là tự mình nhảy xuống . . . . . . Hắn nhảy xuống trước, rồi bị nước biển cuốn đi. . . . . ."

“Đang êm đẹp, tại sao chàng lại muốn nhảy xuống biển?” Mộ Dung Vân Thư hỏi

"Á. . . . . . Cái này. . . . . ." Độc nhãn hải tặc gãi gãi cái gáy, nói: “Cái này làm sao ta biết được? Hắn muốn tìm cái chết thì cần gì nói cho ta biết nguyên nhân chứ…… Chỉ là từ khi hắn được ta cứu lên thuyền, ánh mắt vẫn trống rỗng, không hề có sức sống, hoàn toàn không còn dũng khí để sống nữa, hoàn toàn không có. Cho nên khi thấy hắn nhảy xuống biển, ta hoàn toàn không ngạc nhiên.

Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt liếc nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi hỏi: “Ý của ngươi là, đầu óc chàng có vấn đề?”

Độc nhãn hải tặc ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó đặc biệt nặng nề gật đầu nói: "Có thể nói là như vậy."

Mộ Dung Vân Thư âm thầm nắm quả đấm, nhưng trên nét mặt vẫn bình thản , không chút thay đổi. “Đông hộ pháp", nàng bình thản mở miệng.

Đông hộ pháp: "Có tôi".

"Ngươi có biết cái gì gọi là sống không bằng chết không?" Giọng nói của Mộ Dung Vân Thư đều đều, trong bình tĩnh mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi khó có thể phát hiện.

Đông hộ pháp nói: "Tự ta chưa từng trải nghiệm qua, chẳng qua ta thường để cho người khác trải nghiệm."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta đoán vị thuyền trưởng hải tặc này cũng chưa trải nghiệm qua, ngươi giúp hắn một tay."

Độc nhãn hải tặc nghe xong lời này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, lui về phía sau mấy bước, cười khan rồi nói: “Ta biết rõ cảm giác sống không bằng chết như thế nào, không cần ngươi giúp một tay, thật sự không cần……..”

Đông hộ pháp cười lạnh một cách cực kỳ tàn nhãn, nói: “Nếu ngươi đã biết thì đã không to gan gây chuyện tày trời như vậy”. Dám trêu chọc vào bọn họ, quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu mà!

Độc nhãn hải tặc tiếp tục lui về phía sau, vừa lui vừa nói: “Có câu quân tử động khẩu không động thủ, ta xem các hạ là nhất biểu nhân tài, nhất định là người quân tử, chúng ta còn là……… Đừng vội động thủ, có lời gì thì nói thật tốt, có lời gì thì nói thật tốt …….”

“Nể tình ngươi chỉ còn một con mắt, lần này ta tha thứ cho ngươi có mắt như mù”. Đông hộ pháp từng bước từng bước một tiến tới gần hắn, trên mặt đã dần dần mất đi vẻ tàn nhẫn, thay vào là toàn thân toát lên dáng vẻ tươi cười vô hại, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không phải là quân tử, ngươi không phải là quân tử, bọn họ cũng không phải là quân tử, nơi đây không có người nào là quân tử, trừ động thủ ra, ta không có lựa chọn nào khác”.

Lúc này, độc nhãn hải tặc đã lui đến mép thuyền, không thể lui được nữa."Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!" Những lời này là nói với Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói: "Muốn nhìn vẻ mặt ngươi lúc sống không bằng chết”.

"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Độc nhãn hải thất sắc, lúc này chết chắc. Hắn xuống biển làm hải tặc, trước cũng là người luyện võ, nhưng lúc này trước mắt lại là võ lâm cao thủ chân chính, cái thứ võ công mèo cào của hắn không thể tính. Mà người trước mắt tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Chỉ cần cái danh hiệu đứng đầu Tứ đại hộ pháp của ma giáo đã đủ hù chết nửa mạng người rồi.

Đông hộ pháp một cước đá gãy ba chiếc xương sườn của độc nhãn hải tặc, sau đó trở tay chế trụ xương tỳ bà (bả vai) của hắn, dùng chưởng đánh nát.

"A ——" Chưởng lực Đông hộ pháp hạ xuống, một tiếng thét thảm thiết tê tâm liệt phế vang dội phía chân trời. Cả người độc nhãn hải tặc nằm trên mặt đất, bộ mặt đã vặn vẹo không ra hình người, trên trán toát mồ hôi lạnh.

"Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết Sở Trường Ca rơi xuống ở đâu rồi chứ?” Mộ Dung Vân Thư mắt lạnh mắt nhìn xuống hắn nói.

Độc nhãn hải tặc đau đến nhe răng trợn mắt, vừa nghe nàng nói. Thì ra chỉ là muốn hỏi thăm vị trí rơi xuống của Sở Trường Ca, nhất thời nổi cơn giận dữ, oán hận nói: “Chỉ vì muốn biết tung tích của hắn mà đem ta hành hạ tới mức này? Muốn biết sao ngươi không trực tiếp hỏi đi, ta cũng không phải không nói cho ngươi biết!” Nếu như nàng nói cho hắn biết sớm một chút, nói thật có thể miễn cho xương tỳ bà gãy nát đau đớn, hắn nhất định sớm biết gì nói đấy.

“Ngày hôm qua ta đã hỏi rồi, nhưng ngươi không nói thật. Ta nghĩ, chúng ta chỉ có một đứng một nằm mới có thể dễ dàng nói chuyện một chút. . ." Mộ Dung Vân Thư nói.

Trong lòng Độc nhãn hải tặc không ngừng hối hận! Sớm biết như thế…… Sớm biết như thế…… lúc trước hắn đã không đề cập nửa chữ đến Sở Trường Ca. Tại sao chân trước hắn vừa ném giáo chủ ma giáo, chân sau phu nhân ma giáo đã mang theo hộ pháp tới trả thù rồi? Biển rộng mênh mông, bọn họ sao lại không chết cho tử tế, mà lên thuyền của hắn làm gì?!

Xui xẻo, thật con mẹ nó xui xẻo!

Đời sau đánh chết cũng không làm hải tặc nữa !

"Ngươi rốt cuộc có chịu nói hay không?” Bắc hộ pháp cả giận nói, "Nếu không nói ta một chưởng đánh chết ngươi!"

Độc nhãn hải tặc vừa nghe xong liền cả giận, mặc dù võ công hắn không cao, nhưng chí khí ngút trời, làm sao có thể để người khác uy hiếp: “Ngươi đánh đi, một chưởng đánh chết ta. Dù sao chết cũng có người chôn cùng, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không tịch mịch”.

Bắc hộ pháp chán nản, nặng nề nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt. Ta sẽ làm như ngươi mong muốn”. Dứt lời, nâng lên một chưởng, hướng đỉnh đầu độc nhãn hải tặc đánh xuống.

"Dừng tay." Đông hộ pháp chặn lại chưởng phong của Bắc hộ, đẩy hắn ra, nói: "Chớ kích động. Tung tích giáo chủ còn chưa rõ, giữ hắn lại còn hữu dụng”.

Bắc hộ pháp không cam lòng thu tay lại, đứng một bên, oán hận nhìn chằm chằm độc nhãn hải tặc, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn được. Đột nhiên, Bắc hộ pháp ngẩn người, cảm giác đã gặp qua độc nhãn hải tặc ở đâu đó.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc chàng ở đâu?”

Độc nhãn hải tặc quay đầu đi, cự tuyệt không trả lời. Hắn tuyệt sẽ không đổi lời nói. Nếu như đổi lời nói, nói Sở Trường Ca không chết, bọn họ sẽ hỏi tới, tại sao Sở Trường Ca lại rơi xuống biển. Đến lúc đó, ngộ nhỡ lỡ miệng khai ra hết, hắn lại thực sự sẽ mất mạng. Chỉ cần hắn không nói thật, nàng ta sẽ giữ lại tính mạng của hắn.

"Cô gia không phải. . . . . . không phải đã chết rồi sao?" Lục Nhi nhỏ giọng hỏi.

Thực ngốc. Tây hộ pháp liếc nàng một cái, nói: "Giáo chủ không chết, đó là bọn họ nói láo." Một lát nói giáo chủ là bị nước biển cuốn đi, một lát lại nói giáo chủ tự mình nhảy xuống, coi bọn họ là kẻ ngu sao? Giáo chủ đúng là đầu óc có chút khác hẳn với người bình thường, nhưng nhảy xuống biển tự sát? Đúng là chuyện tiếu lâm. Lời nói dối sứt sẹo này cũng chỉ có thể do quái vật một mắt trước mặt này nghĩ ra. Hắn cho rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều ngu ngốc giống hắn sao?

“Nếu cô gia không chết, thì người ở nơi nào? Chẳng lẽ bị bọn hắn giam lại?” Lục Nhi hỏi.

“Không có”. Nam hộ pháp nói. “Ngày hôm qua chúng ta lục soát toàn bộ chiếc thuyền này, không phát hiện ra giáo chủ”.

"Trên thuyền cũng không có. Sẽ không phải là. . . . . ." Nói tới chỗ này Lục Nhi chợt che miệng lại. Không thể nói lời quạ đen, tuyệt đối không được nói lời quạ đen.

"Sẽ không phải là như thế nào?" Mộ Dung Vân Thư đang vô cùng nỗ lực khiến cho đầu óc thanh tỉnh, nhưng vẫn mờ mịt, vừa nghĩ tới Sở Trường Ca là nàng không thể nghĩ ngợi được gì. Nàng nóng lòng muốn nghe bất kỳ tin tức nào của Sở Trường Ca, vô luận thật giả.

Lục Nhi không dám nói loạn, nhưng lại không biết phải nói dối với Mộ Dung Vân Thư như thế nào, không thể làm gì khác hơn là luống cuống nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư chỉ nói một chữ, "Nói."

Ngữ khí không nặng, lại làm cho Lục Nhi thiếu chút nữa sợ vỡ mật. Nét mặt tiểu thư bây giờ thật là đáng sợ, tựa như, tựa như có thể tùy lúc mà giết người. . . . . .

Lục Nhi càng nghĩ càng sợ, vội vàng nói: "Cô gia có phải bị hắn ném vào biển rồi hay không ?"

Một câu nói làm mọi người tỉnh mộng!

Khẩu cung của những hải tặc này mặc dù không đồng nhất, nhưng có một điểm giống nhau, đó chính là ------- Sở Trường Ca đã từng có mặt trên chiếc thuyền này, mà bây giờ lại không có ở đây.

Dựa vào tính tình của Sở Trường Ca, trong lúc sóng gió mãnh liệt trên biển rộng, phát hiện ra chiếc thuyền hải tặc này, nhất định sẽ đưa ra quyết định, chiếm đoạt chiếc thuyền này. Ở tình huống không biết đối phương là bạn hay thù, vượt lên chiếm thế thượng phong là lựa chọn sáng suốt nhất.

Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ Dung Vân Thư không thể tiếp tục bình tĩnh, dùng hết hơi sức toàn thân, rất nhanh nắm tay lại, từng bước, từng bước một tới gần độc nhãn hải tặc, phẫn nộ đến cực điểm: "Làm sao ngươi dám. . . . . . Làm sao dám. . . . . ."

"Ta. . . . . ." Độc nhãn hải tặc đột nhiên có cảm giác, trên người nữ tử nhu nhược này có một khí lực vô hình, loại khí lực ép hắn tới mức cơ hồ không thể ngụy biện được một chữ, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Mộ Dung Vân Thư nhìn xuống độc nhãn hải tặc hồi lâu, nắm chặt quả đấm, cuối cùng buông lỏng ra, nói từng chữ từng câu: "Ném toàn bộ xuống biển!"

"Chuyện này không liên quan đến ta! Là hắn, là hắn cố ý muốn đem Sở Trường Ca ném vào trong biển đấy! Ta đã khuyên hắn không được thừa dịp giậu đổ bìm leo, ta đã khuyên hắn, thật mà”. Người mở miệng lại là hải tặc tiểu đệ thường bày mưu tính kế cho độc nhãn hải tặc.

“Rốt cuộc đã có người chịu mở miệng rồi sao?” Mộ Dung Vân Thư lạnh như băng xoay người nhìn về phía hắn, hỏi: "Ngươi có người nhà không?"

Hải tặc tiểu đệ gật đầu, "Trong nhà có một đệ đệ còn chưa trưởng thành và mẫu thân bệnh tật yếu ớt".

"Nói ra chuyện đã xảy ra, ta sẽ cho bọn họ một khoản tiền tử phí."

Tiền tử phí. . . . . . Hải tặc tiểu đệ trợn to mắt, không ngừng lắc đầu, "Ta không muốn chết, ta không muốn chết. . . . . ."

" Người không muốn chết rất nhiều. Nếu như người người không muốn chết đều không chết thì người mở tiệm quan tài sống thế nào được?” Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng nói.

"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta thật. Van cầu ngươi tha cho ta. Ta thật sự không muốn chết. Ta chỉ muốn kiếm một khoản tiền trở về giúp mẹ ta chữa bệnh". Hải tặc tiểu đệ khóc lóc cầu xin tha thứ.

Mộ Dung Vân Thư khẽ nâng tầm mắt, đối với tất cả chúng hải tặc nói: “Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, ta đều sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi. Nhưng mà, nếu có người nguyện ý giúp ta tích cực tìm kiếm Sở Trường Ca, nếu còn người nhà, sau này ta sẽ cho người nhà hắn một khoản tiền tử phí, không có người thân, ta sẽ cho hắn chết thoải mái một chút. Lựa chọn như thế nào, các ngươi quyết định đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.