Nhàn Thê Tà Phu

Chương 123: Q.1 - Chương 123: Trai trẻ không cố gắng, cả đời làm đàn em




Sở Trường Ca nán lại ở thuyền hải tặc hai ngày, chuyện gì cũng không dò la được, chỉ biết độc nhãn hải tặc là thuyền trưởng thuyền hải tặc. Không ai biết được thân phận thật sự của hắn. Nhưng từ hôm Sở Trường Ca cùng hắn sơ ngộ, trong lúc nói chuyện có thể đoán được, hắn nhất định có một thân thế đặc biệt lớn.

Vốn dĩ Sở Trường Ca đối với lời nói của Hoa Tử Thanh cũng không quá tin tưởng, đã quyết định từ lâu, cho dù cha mẹ ruột là ai, với hắn đều không quan hệ. Nhưng lần này, giữa biển rộng mênh mông, gặp phải người có liên quan đến thân thế của hắn, làm hắn không nhịn được, muốn tìm hiểu đến “chân tơ kẽ tóc”. Cách chân tướng càng gần, lại càng muốn tìm hiểu thêm, đó đại khái là tâm trạng của hắn lúc này.

Thuyền hải tặc đi vô cùng chậm, không có đường đi cố định. Sở Trường Ca hỏi độc nhãn hải tặc muốn lái chiếc thuyền này đi theo hướng nào, lại được câu trả lời là ---- không biết.

"Bởi vì chúng ta bị lạc đường", độc nhãn hải tặc giải thích.

Nghe lời giải thích xong thì Sở Trường Ca thực muốn giết người. Ngay cả đường cũng không biết, còn đòi làm hải tặc!

“Ngươi biết Trung Nguyên ở hướng nào không?” Sở Trường Ca hỏi.

Độc nhãn hải tặc đứng bên cạnh cột buồm, nhìn về phương xa, lắc lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nói: “Không biết”.

". . . . . . Vậy ngươi biết cái gì?" Sở Trường Ca có chút vô lực hỏi.

Độc nhãn hải tặc suy nghĩ một lát, nói: "Mặt trời mọc từ phía Đông, lặn xuống ở phía Tây".

Khóe miệng Sở Trường Ca giãn ra, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Còn biết cái gì nữa?”

“Gió trên biển cứ nửa năm thổi theo hướng Đông Nam, nửa năm thổi theo hướng Tây Bắc. Phía Tây Bắc có một hòn đảo, nếu như vận khí tốt, cuối cùng chúng ta sẽ được thổi đến hòn đảo đó”.

“Nếu vận khí không tốt?”

“Thì đợi hơn nửa năm sau, vào lúc gió thổi theo hướng Đông Nam, lại thổi trở về”.

Nghe vậy, trên trán Sở Trường Ca đã nổi gân xanh, mặt đen lại nói: “Nếu lúc đó vận khí không tốt, có phải lại bị gió Tây Bắc thổi trở lại, cứ lặp lại như vậy?!”

“Oa, nghe qua đã hiểu, hiền chất rất có tuệ căn!”. Vẻ mặt độc nhãn hải tặc tràn đầy bội phục. Nhớ lại ngày đó, hắn ở trên biển bị thổi tới thổi lui, qua bao kỳ xuân thu mới tìm ra được quy luật này. “Chỉ là vận khí của chúng đã thật lâu không được tốt”, độc nhãn hải tặc nhìn về phương xa nói.

". . . . . ." Nhìn ra được.

Độc nhãn hải tặc thu hồi tầm mắt lại, nói: “Nhưng mà bây giờ ngươi đã ở đây, tình hình không còn giống trước. Biển rộng mênh mông, nhưng thuyền của ta lại trôi đến cạnh ngươi, đem ngươi cứu lên, chứng tỏ vận khí của ngươi tương đối tốt. Nói không chừng, thuyền trôi mấy tháng nữa là chúng ta có thể cập bờ”.

Sở Trường Ca tức giận liếc hắn một cái, hắn biết vận khí của mình nhất định tốt lắm, nhưng lại đụng phải chiếc thuyền hải tặc xui xẻo này, vận khí có tốt hơn nữa cũng không bù lại được cái vận khí càng ngày càng mốc meo của bọn chúng.

Trầm ngâm hồi lâu, Sở Trường Ca chợt nhảy lên kéo chuông báo.

Chuông báo vừa vang lên, tất cả hải tặc rối rít lên trên boong thuyền, đưa mắt nhìn nhau, không giải thích được. Độc nhãn hải tặc ngửa đầu nhìn Sở Trường Ca, tò mò không biết hắn sẽ làm gì.

Thấy mọi người đã đến đủ, Sở Trường Ca hắng giọng một cái, lớn tiếng nói: “Từ nay, ta sẽ tiếp quản chiếc thuyền hải tặc này”.

Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.

"Chúng ta có lão Đại, tại sao lại do ngươi tiếp quản?"

"Đúng vậy, chúng ta có lão Đại."

"Lão Đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đúng vậy, xảy ra chuyện gì, lão Đại, người nói một câu đi."

. . . . . .

Sở Trường Ca lẳng lặng nghe chúng hải tặc đàm luận, sau một hồi lâu, khóe miệng nhếch lên, khí định thần nhàn nói: “Nói như vậy, chỉ cần hắn chết, ta liền có thể tiếp quản chiếc thuyền này sao?”

Một câu nói làm mọi người đều kinh động, toàn bộ nhất thời im lặng như tờ

Độc nhãn hải tặc cũng ngẩn người ra một lúc, ngay sau đó cười lên ha hả, nói: “Hiền chất, chúng hải tặc đều là người lỗ mãng, nghe ngươi nói đùa liền không hiểu đâu, ngươi đừng đùa nữa”.

"Ta không nói đùa”. Sở Trường Ca trầm mặt xuống nói: “Ta muốn tiếp quản chiếc thuyền này, ngươi có nguyện ý hay không?"

Quả thực, độc nhãn hải tặc cũng nghiêm nét mặt nói: “Ta tốt bụng cứu ngươi, người đừng có quá đáng. Cẩn thận ta ném ngươi xuống biển làm mồi cho cá mập”.

Sở Trường Ca tăng thêm ngữ khí lặp lại: “Ta muốn tiếp quản chiếc thuyền này”. Trên mặt biểu lộ hàn khí rõ ràng “nghịch ta thì chết”.

Độc nhãn hải tặc mất hứng nói: "Nhìn ngươi nhã nhặn như vậy, sao so với ta còn cường đạo hơn?!”

“Ngươi để ta chỉ huy bọn họ, ngươi chính là phó thuyền trưởng”, Sở Trường Ca từ bi nói.

Độc nhãn hải tặc nghĩ ngợi một lát, cuối cùng quyết định rút lui. Nhìn chúng hải tặc ha ha cười vài tiếng, sau đó nói: “Ta và cha hắn có quan hệ tốt, hắn muốn làm thuyền trưởng thì cho hắn làm”.

Bộ mặt mọi người đen thui, lão Đại, ngài như vậy khiến các huynh đệ rất thất vọng nha! Chỉ một câu nói, người ta đã chiếm được thuyền, chuyện như vậy mà truyền ra ngoài, bọn họ sau này biết giấu mặt vào đâu!

Độc nhãn hải tặc thở dài một tiếng, sau đó ý vị sâu sa nói: “Các ngươi có điều không biết, ta có nỗi khổ tâm mới làm như vậy”.

Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn về phía hắn, có nổi khổ tâm gì, cho ngươi một cơ hội giải thích.

Độc nhãn hải tặc lại thở dài một cái, chần chừ một lát, mới nói: "Ta đánh không lại hắn."

Ặc. Trong nháy mắt, mọi người đều hóa đá.

Qua một hồi lâu, có người hô, "Đánh không lại cũng đánh! Thua người không thua trận chứ sao."

"Đúng vậy, lão Đại, có chúng tôi trợ trận cho người, sợ cái gì."

Có người bắt đầu "Hống hống hống" gọi, rất nhanh, mọi người cũng gọi theo.

Độc nhãn hải tặc nhức đầu vỗ vỗ cái ót, chợt quát to lên một tiếng: "Câm miệng!"

Chúng hải tặc lập tức im lặng.

Độc nhãn hải tặc lạnh lùng nói: "Các ngươi cho là hống hống hống mấy cái ta liền có thể biến thành Tiểu Cường (con gián đó ^^) “đánh không chết” sao? Ai không phục thì đánh với hắn, nếu thắng, ta để cho làm thuyền trưởng, nếu thua liền ném xuống biển làm mồi cho cá mập”.

Mọi người thấy thủ lĩnh nói như vậy, lập tức không dám dị nghị. Thủ lĩnh còn không đánh lại, bọn họ khẳng định không phải là đối thủ của đối phương.

"Rất tốt." Sở Trường Ca duỗi người một cái, vô cùng lười biếng nói: "Ai không phục liền tự mình nhảy xuống biển, chớ quấy rầy ta." Dứt lời, đi vào khoang thuyền ngủ.

Một đám hải tặc đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc lão Đại gặp mấy đời xui xẻo, mới có thể nửa đường cứu “tổ tông” tới thờ phụng?

Đối mặt với ánh mắt rối rắm của chúng huynh đệ, độc nhãn hải tặc lúng túng ho khụ khụ mấy tiếng, nói: “ Giải tán, giải tán, mọi người nên làm gì thì đi làm đi”.

Mọi người không chịu rời đi, "Lão Đại. . . . . ."

Độc nhãn hải tặc cả giận nói: "Đến các ngươi cũng muốn cưỡi đầu cưỡi cổ ta sao?”

Thấy thủ lĩnh nổi giận, mọi người lập tức tản ra.

Thủ hạ vừa lui hết, độc nhãn hải tặc ngửa mặt đón gió, gạt đi giọt lệ chua xót, trẻ trung không cố gắng, cả đời làm tiểu đệ, làm tiểu đệ nha!

*

Trong khoang thuyền, Sở Trường Ca ngửa mặt nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ làm thế nào mới thoát khỏi trở ngại này.

Hiện tại gió thổi hướng Tây Bắc, cho dù vận khí tốt, bị thổi đến đảo nhỏ theo lời độc nhãn hải tặc, rồi từ đảo nhỏ trở về Trung Nguyên cũng là vấn đề lớn. Thay vì mặc cho số phận, không bằng ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế. Chỉ cần biết Trung Nguyên ở hướng nào, một đường đi tới, nhất định có thể cập bến.

Nhưng hiện giờ, hắn cũng giống độc nhãn hải tặc, chỉ biết mặt trời mọc ở đằng Đông, lặn ở đằng Tây, còn lại cái gì cũng không biết, làm sao phân biệt được hướng đi Trung Nguyên đây?

Sở Trường Ca lăn qua lộn lại, khổ tâm suy nghĩ, nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra đáp án.

Nếu Vân Thư có ở đây thì thật tốt. Cho dù gặp phải chuyện gì, nàng luôn có giải pháp. Mặc dù ly kỳ cổ quái một chút, nhưng mà, có chút còn hơn không. Hiện tại, chỉ cần có thể trở lại Trung Nguyên, cho dù khăn gói bơi về, hắn cũng nguyện ý.

Nằm không nghĩ ra được, Sở Trường Ca dứt khoát đứng lên, đi đi lại lại trong phòng. Hắn hiện tại rất lo lắng, vô cùng lo lắng, cả đời này chưa từng lo lắng như vậy. Hắn thật là gặp xui xẻo tám đời mới có thể gặp phải một đám hải tặc ngay cả Đông Tây Nam Bắc còn không phân biệt được! Ông trời ganh tỵ với hắn, mới cố ý cùng hắn đối nghịch phải không.

Chợt ánh mắt Sở Trường Ca loé lên sáng ngời, đến bên một hộp chiếc hộp sắt. Hộp sắt không có khoá, bên cạnh còn có một tấm vải bẩn thỉu, phía trên dường như có vẽ cái gì. Sở Trường Ca mở hộp lấy tấm vải ra xem, “Là một tấm bản đồ!”. Sở Trường Ca mừng rỡ, lại cúi đầu nhìn xuống cái hộp, thấy bên trong ngoài tấm bản đồ, còn có một khối vòng tròn bằng đồng, phía trong vòng đồng còn có một cây kim chỉ nam.

“Đây là cái gì?” Sở Trường Ca cầm tấm bản đồ cùng vòng tròn đi ra ngoài hỏi độc nhãn hải tặc.

Độc nhãn hải tặc hữu khí vô lực nghiêng đầu liếc mắt nhìn, nói: "Không biết."

“Chiếc thuyền này không phải là của ngươi sao?” Ngụ ý, cái này ở trên thuyền của ngươi, làm sao không biết là cái gì.

“Ngươi không phải vừa nói chiếc thuyên này do ngươi tiếp quản rồi sao?”.

“Đừng có vòng vo với ra, đây rốt cuộc là cái gì?! Có phải là hải cụ (dụng cụ hàng hải) hay không?! Dùng để chỉ thị phương hướng....?”

Độc nhãn hải tặc nhìn vòng tròn một cái, sau đó quay đầu trở lại nhìn biển rộng, thở dài một hơi, rồi lại thở dài một hơi nữa.....

Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ run, rất không khách khí hỏi thăm: "Mẫu thân qua đời?"

Độc nhãn hải tặc lại thở dài một tiếng, sau đó buồn bã nhìn Sở Trường Ca nói: “Ta vừa bị chiếm thuyền, đang suy nghĩ là nên lao xuống biển tự vẫn hay là treo cổ tự sát, ngươi có thể để ta yên tĩnh suy nghĩ được không?”

". . . . . . Đến Trung Nguyên ta liền đem thuyền trả lại cho ngươi."

"Vô dụng." Độc nhãn hải tặc bi thương nói: "Tôn nghiêm đã bị ngươi dầy xéo, ta không muốn sống. . . . . ."

Thái dương Sở Trường Ca cuồng loạn, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm độc nhãn hải tặc trong chốc lát, cuối cùng không thể nhịn được nữa, phi thân tới lấy sợi dây trên đỉnh cột buồm, trói quanh người hắn mấy vòng, rồi dùng sức kéo, đem sợi dây cột vào cọc sắt trên boong thuyền. Chỉ trong một cái vỗ tay đã xong chuyện

Độc nhãn hải tặc còn chưa hiểu ra chuyện gì, không kịp phản ứng, người đã bị treo đến giữa không trung.

"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi làm gì đấy? !" Độc nhãn hải tặc trên không trung huơ tay múa chân.

"Giúp ngươi một tay." Sở Trường Ca lãnh đạm nói: "Trên biển gió to, chẳng bao lâu sau, ngươi được hong gió, biến thành thây khô."

Độc nhãn hải tặc khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đưa đám nói: "Ngươi đừng nghiêm túc như vậy chứ! Ta đùa thôi, đùa thôi. Cuộc sống tốt đẹp như thế, ta còn muốn sống thêm vài năm."

"Vậy ngươi biết đây là vật gì sao?" Sở Trường Ca giơ vòng tròn hỏi.

Độc nhãn hải tặc lắc đầu, "Không biết."

"Vậy ngươi không cần thiết sống thêm " Sở Trường Ca nói xong liền lại trở về khoang thuyền.

Độc nhãn hải tặc cuống lên nóng nảy nói, "Này, ngươi đừng đi vội, có đi cũng phải mang ta xuống đã chứ.............."

"Lão Đại, người đang làm gì trên đấy đấy?" Một tiểu đệ hải tặc đi tới hỏi.

"A, a, khụ khụ, hóng gió, ta ở đây hóng gió, nơi này gió thật to. . . . . . Thật to. . . . . . A . . . . . ."

“Aiiiizzz, thật mất mặt”. Tiểu đệ hải tặc vô cùng đau đớn tránh ra, để lại một mình độc nhãn hải tặc hoảng loạn trong gió.

Lần này, độc nhãn hải tặc đúng là muốn chết thật rồi. Rốt cuộc, không hiểu đời trước hắn đã tạo ra cái oan nghiệt gì, mà đời này chỉ đi lầm đường cũng có thể gặp gỡ “tổ tông sống” này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.