Bọn phu của Nhật
Tâm vẫn tiếp tục ồn ào, còn nàng thì rối rắm. Nàng thực sự lo lắng và
buồn bã một đám nhân thú ngốc này chỉ lo phu phu thê thê mà ko hề nghĩ
nàng sắp phải lên đoạn đầu đài làm mồi cho đọa lạc giả. Đến lúc nàng
chết rồi thì họ tha hồ mà ôm cái chức phu hữu danh vô thực. Nàng giận
đến tím tái ruột gan. Cuối cùng thì bọn họ cần cái chữ phu hơn hay cần
nàng hơn đây a. Nàng tức giận quát to.
-Đủ rồi! Mọi chuyện cứ vậy đi, dù sao chuyện đã xảy ra rồi ko thể vãn hồi.--- Nàng lúc này tức
giận đến xung thiên rồi. Nàng quả quyết đám nam nhân này chẳng hề yêu
thương mà, đơn giản vì giống cái hiếm quá, bọn hắn chỉ cần một giống
cái, chứ ko phải nàng.
-Mọi người về trước đi. Em và Nhĩ Lạc còn
có chuyện riêng cần nói---Giờ phút này nàng suy nghĩ, từ nay sẽ dựa vào
bản thân mình mà sống, đối với đám người này tin tưởng họ nàng thật ko
yên tâm.
Mọi người đã đi về chỉ còn nàng và Nhỉ Lạc. Đám nam thú
kia thờ phào vì ít nhất bọn họ vẫn còn là phu của nàng, nhưng đều trăn
trở sẽ giúp nàng trong cuộc săn đọa lạc giả này như thế nào.
Khi
bọn họ vừa đi hết nàng ngay lập tức hỏi nhĩ lạc tất cả các nghi lễ tập
tục của bộ lạc qua một lần. Cũng như lúc đi săn đọa lạc giả thì có bất
cứ nguyên tắc gì ko? Nếu thua thì thế nào?
Hiếm khi thấy thê mình nghiêm túc hỏi về chuyện của bộ lạc Nhĩ Lạc cảm thấy vô cùng phấn
khích, kể tất tần tật cho nàng. Nhưng tóm tắt đại khái như sau.
Tất cả các nghi thức đều thực hiện ở lúc họp bộ lạc, trước mặt bộ lạc, và
thần lửa thiêng liêng mới có hiệu lực. Nàng thực sự ko nhớ hết tất cả
những nghi thức, hay ám hiệu gì gì đó. Nhưng nàng hiểu từ nay lúc đốt
lửa trại tốt nhất nói ít một chút, im lặng một chút, không manh động,
làm tượng là tốt nhất an toàn nhất.
Về đi săn đọa lạc giả, khâu
chuẩn bị thì mọi người có thể giúp đỡ, nhưng tại thời điểm đi săn và quá trình săn thì ko ai được giúp đỡ, địa điểm tùy ý lựa chọn. Nghe điểm
này Nhật Tâm như mở cờ trong bụng. Còn thời gian săn thú thì là sau một
tuần. Vũ khí không có quy định. Nàng đương nhiên không phải kẻ ngốc. Nên một nụ cười phúc hắc trên gương mặt. Các chàng là muốn là phu chứ gì?
Tốt thôi nàng sẽ cho các chàng làm những người phu tốt.
Nàng vẫn
còn tức giận Nhĩ Lạc, không phải hắn hù dọa nàng, ko giải thích cho nàng thì nàng đâu phải khổ như vậy (Tâm cô nương oan cho hắn rồi, nhân thú
khi ra ngoài làng đều là dạng nhân thú ko phải hắn cố hù dọa nàng đâu,
với lại hắn có dùng thú ngữ khuyên can nàng chỉ tại nàng ko hiểu mà).
Nhật tâm rời khỏi căn nhà gỗ của Lạc Nhĩ. Qua nhà của Lãnh Tuyết gõ cửa.
Thật ra nghe tiếng bước chân nàng lại gần là hắn đã biết nàng muốn vào
nhà hắn rồi. Nên nhanh chóng dùng một lọ hương liệu bôi lên người vì cha hắn từng nói giống cái rât thích những thứ có mùi thơm. Hắn cũng nhờ
thế mà được ra đời chứ giống cái ko hiều, nhân thỏ như cha hắn cũng đâu
có nhiều năng lực.
Lần trước là do tên đọa lạc giả chết bằm kia
phá đám làm hắn đang cao hứng thì. Nghĩ tới đọa lạc giả hắn khẽ rùng
mình, nhưng nhớ lại gương mặt ửng hồng dưới trăng và một thân dưới ẩm
ướt của nàng thì hắn đờ người ra, thân dưới căng trướng
-Lãnh
Tuyết anh có ở nhà không? Em vào được ko?--- Hỏi chơi vậy thôi, trong
nhà còn ánh lửa nên biết chắc hắn có nhà, làm bộ lịch sự chứ từ Nhĩ Lạc
nàng biết nàng đã có 20 căn nhà tùy nghi sử dụng, mà chỉ có nàng được
đuổi bọn họ ra khỏi nhà bọn họ xây chứ bọn họ thì không. Đây cũng là
điều mà Nhật Tâm nàng cảm thấy thích thú ở nơi này, đôi khi đa phu cũng
có cái lợi. Nàng mỉm cười.
Bị giọng nói quen thuộc đánh thức khỏi mộng mị, Lãnh tuyết hoàn hồn “Có, anh ra mở cửa liền”. Cửa mở ra bóng
dáng thân yêu quen thuộc trước mặt làm hắn hạnh phúc vô cùng quả tim
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhật Tâm từ từ tiến vào ngửi thấy
mùi của rất nhiều cây cỏ khô, có chút cảm giác bước vào hiệu thuốc bắc.
Hít hít trên người hắn một mùi trầm hương. Đây là lần đầu tiên nàng đến
nhà hắn, căn nhà của một nhân thỏ không quá to lớn, có lẽ chỉ bằng 1/3
của Lạc Nhĩ, tuy nói vậy căn nhà này cũng rộng rãi dư cho 10 người ở.
Đôi khi không hiểu tại sao ở đây mọi người lại làm nhà to như vậy, mà đa phần trong nhà chỉ có 1,2 người ở thật khó hiểu.kết luận của nàng có lẽ là do đất rộng người thưa, dư thừa năng lượng.
Thật ra căn nhà
cũng là cách mà nam thú gây ấn tượng với giống cái để xin tên, còn để
cùng giống cái và các con sinh sống nữa, nên tất cả đều ra sức không ai
dám qua loa. Nhưng thể lực và năng lực nhân thỏ có hạn, luận kích thước
họ cũng bé con hơn nam thú khác, mức độ hưởng “phúc tính” (cơ hội được
làm chuyện tạo em bé) với giống cái cũng ko cao nên nhà họ thường nhỏ.
Nhìn một căn phòng Nhật Tâm đã biết hương thuốc phát hiện từ đâu một cái tủ
thật lớn cuối căn phòng đựng rất nhiều lá thuốc, còn có nhiều bầu thuốc
bé bé bằng bàn tay thật tinh xảo. Nhà của Lãnh Tuyết thật đẹp với nhiều
hoa tươi, còn nhiều mứt quả nữa, khiến nàng cảm thấy rất hứng thú. Từ
hôm đến đây được hơn một tuần, đây là lần đầu tiên tâm trạng nàng vui vẻ đến như vậy.
Đọc được điều này trong mắt Nhật Tâm, Lãnh Tuyết vô cùng hạnh phúc và vui vẻ, hắn cảm thấy hắn có một cơ may dụ dỗ thê của
hắn ở lại nhiều ngày. Thê hắn thật là biết thưởng thức mà (đa phần các
giống cái ko quan tâm mấy thứ này)
-Tất cả mọi thứ ở đây đều là
của em, anh đã vì em mà chuẩn bị rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được
đến lúc em đến--- Hăn nhìn nàng chăm chú, đôi mắt long lanh vì hạnh
phúc.
-Anh nói qua rồi, em mới gặp anh có mấy ngày, đừng nói cái
này anh chuẩn bị có vài ngày. Em sẽ không tin đâu---Nàng đang cao hứng
nên nói thật lòng mình.
-Lúc làm căn nhà này, bày biện trang trí, anh đã nghĩ sẽ làm thật tốt hết sức mình, mong chờ một ngày anh sẽ cùng người anh yêu sống ở đây. Lần đầu anh gặp em, lúc đó anh đã yêu em rồi, đã quyết tâm trở thành phu của em lo cho em. Thấy em cũng thích cây cỏ
anh thực sự rất vui.---Hắn vừa nói miệng cùng mỉm cười gương mặt lấp
lánh hạnh phúc.
Lúc hai người đên này đang vui vẻ “tán tỉnh” nhau thì cách đó không xa, căn nhà của Nhĩ Lạc, có kẻ đang vô cùng khó chịu. Biết một ngày nàng sẽ đến ở cùng một phu khác là đương nhiên, nhưng
trong lòng hắn vẫn từng đợt từng đợt “giấm chua” (ghen tuông) như người
bị trào ngược dịch vị liên tục lên xuống thật khó chịu, hắn cảm thấy
ngột ngạt bị bách. Nhìn tấm thảm lông thú nàng và hắn vẫn hay năm đột
nhiên trống trải hắn cảm thấy muốn nổ tung.
Nhớ lại phản ứng của nàng khi hắn hóa hình gấu bị chán ghét. Lòng hắn quặn lại vô cùng đau
đớn nước mắt trào ra. Nếu nàng ko thích hắn hóa gấu hắn sẽ ko bao giờ
hóa gấu trước mặt nàng nữa, chỉ mong nàng đừng ghét hắn. Nhưng bây giờ
nàng đi mất rồi, có bao giờ sẽ ko trở lại căn nhà này nữa, nghĩ tới đó
hắn vô cùng hoang mang, cảm giác trống trải đến khô khốc. Hắn ko chấp
nhận, hắn sẽ nghĩ cách dù phải trả giá gì cũng muốn kéo nàng về bên hắn. Tác giả ta chỉ có thể nói một câu. “Hôm nay có đứa mất ngủ”. 20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>