Sau nhiều ngày mệt
mỏi mà ngủ thiếp đi, Nhật Tâm hôm nay đặc biệt cảm thấy bản thân ngủ rất ngon. Chớp đôi mắt rồi khẽ mở ra ánh sáng mờ nhạt chiếu vào đủ để nhìn
thấy xung quanh.
Đôi mắt mở to để ghi nhận hình ảnh trước mắt.
Một tên con trai có mái tóc màu nâu sáng, mắt nâu thẫm sáng, mũi cao, da màu đồng, răng trắng, khoảng 20t, cao lớn khoảng 2m3, vai rộng, ngực
săn, cơ 6 múi, đùi to, bắp chân săn chắc cuồn cuộn. lại quấn một mảnh
váy da hươu, mà “hàng họ” bên dưới thì nàng thấy trọn với góc độ này.
Nàng đang nằm trên tấm đệm da thú. Còn hắn thì đang say sưa treo cái gì đó
trên cái cột gần đó, ko hề hay biết nàng đang cắn môi nhìn hắn như muốn
ăn tươi. Nhật Tâm lúc đó thực sự nghĩ: “Buổi sáng mà nhìn thấy cảnh này
thì thật là ám ảnh cả ngày mà”.
Nhìn thỏa mãn con mắt rồi, não
cũng hoạt động lại sực nhớ lại một số chuyện. Nàng nhìn nhanh xuống cơ
thể mình: Quần áo còn nguyên, cơ thể cũng ko đau đớn, hay cảm thấy bị
thương gì, “chỗ đó” cũng không có cảm giác đã làm chuyện gì với “cái thứ to lớn” kia. Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà chẳng phải nàng bị gấu xám đem ra làm gối đầu ngủ sao? Sao tự nhiên lại ở đây nhỉ? Hắn cứu ta sao?(Nhật tâm nghĩ đó là gấu xám Bắc Mỹ -tên khoa học Ursus arctos
horribilis, còn được gọi là gấu đầu bạc, gấu xám, hoặc gấu nâu Bắc Mỹ,
là một phân loài của gấu nâu (Ursus arctos) thường sống ở vùng núi cao ở miền Tây Bắc Mỹ. Nhưng thật ra đây là Gấu mặt ngắn khổng lồ hay gấu
Arctodus (tiếng Hy Lạp, "gấu răng") là loài gấu đặc hữu đã tuyệt chủng
trong khoảng thời gian Thế Pleistocen, kỷ băng hà có niên đại cách đây
3.000.000 - 11.000 năm trước đây) do có đầu giống với gấu xám Bắc Mỹ
ngày nay nhưng to lớn hơn bất kỳ loài gấu nào khác.
Gấu xám bắc mỹ
Vẫn còn đang suy nghĩ thì bị cắt ngang bởi tiếng rất trầm và ấm.
-Giống cái nhỏ, em tỉnh rồi sao.---Chàng trai tóc nâu sáng bước đến sát chỗ
nàng nằm ngồi xuống. Nàng thấy chàng trai nhìn mình nhưng cách xưng hô
kì quái nàng không nghĩ đó là nói mình. Nhật Tâm không trả lời, quay mặt tìm kiếm chung quanh cái thứ hay cái con “giống cái nhỏ” kia chứ không
nghĩ đó là mình.
-Giống cái nhỏ, em tìm gì à?---Tóc nâu ngạc nhiên trước hành vi của Nhật Tâm cho rằng nàng đang tìm gì đó.
Nhật Tâm nhìn chàng trai tóc nâu gãi đầu, xấu hổ hỏi.
-Thật vô lễ quá nhưng mà giống cái nhỏ mà anh nói là con gì vậy? Có vẻ không
có ở đây.---Nhật tâm nhăn nhó vẻ mặt đầy lo lắng, thật ra là đang nghĩ
trong đầu hi vọng mình không ngủ say quá mà đè chết pét cưng của anh ta, hay đạp nó vào góc nào đó. Nàng hi vọng có thể nương nhờ người đàn ông
vạm vỡ to lớn này một thời gian cho đến khi nàng thích nghi được cuộc
sống hiện tại, nên không muốn chọc giận anh ta, càng không muốn bị đuổi
đi
Tóc nâu nghe nàng hỏi thì tròn mắt kinh ngạc. Rồi lại trầm ấm, trả lời.
-Là em đó, bộ lạc em ko gọi như vậy sao?
Vô tâm bộ mặt kinh ngạc, thất vọng, tổn thương, không biết là ra cái bộ
dạng gì nữa. Ở hiện đại đang là các cô, phụ nữ, quá thể lắm thì bị gọi
là đàn bà. Đến đây, con người đầu tiên nàng gặp, chàng trai đẹp như mộng nàng nhìn thấy suýt kềm lòng không được lại gọi nàng là “giống cái”.
Không lịch sự mà, không tôn trọng mà, đau lòng mà. Cái này người ta gọi
là “shock văn hóa”.
Sau khi đùng đoàng vài phát, nàng cũng bình
tĩnh trở lại, nhìn cái cách quấn khố lòi hết họ hàng kia thì chắc là
cũng là “rừng rú” rồi nàng là người “văn minh” nên hít sâu thở nhẹ dằn
xuống không chấp.
-Ở chỗ em mọi người không gọi như vậy, những
người như em được gọi là phụ nữ nên nghe hơi lạ.--- Những người “rừng
rú” phải kiên nhẫn, mình sẽ giúp họ trở nên “văn minh” hơn. (Hình như
Nhật Tâm đang ảo tưởng sức mạnh nhỉ, hay là đang tự an ủi bản thân???
Không biết nàng đào đâu ra cái “củ tư tưởng” này thế?
-A, thì ra
là vậy. Giống cái nhỏ là từ bộ lạc khác đến. Nghe cách nói chuyện của em thì Bộ Lạc của em chắc không ở gần đây, vì gần đây ai cũng gọi như như
thế.--- Nghe xong Nhật Tâm có vẻ thất vọng, cố gắng nhai nuốt cái sự bất đồng này mà nó cứ trồi ngược trở lên.
-Em bị lạc, em đến từ đại
lục khác rất xa nơi này không biết có còn trở về được hay không--- Nhật
Tâm bày bộ mặt đáng thương lôi kéo sự cảm thông.
-Giống cái nhỏ
không về được cũng không sao, em cứ ở lại đây, anh sẽ lo cho em, mọi
người sẽ bảo vệ em chăm sóc e.---Tóc nâu hí hửng như nhặt được vàng.
-Em yếu ớt, lại vụng về ngốc nghếch có gì các anh chỉ bảo cho em nhé, em sẽ cố gắng hết sức hy vọng sẽ không gây trở ngại gì cho anh.---Nhật Tâm
cúi đầu bày tỏ.
-Không đâu. Anh rất may mắn mới có thể gặp giống
cái nhỏ đi lạc. Thật sự bộ lạc anh tuy là hỗn tạp nhưng toàn bộ nam nhân trong tộc đều rất khỏe mạnh tất cả đều là giống đực tốt. Chỉ mong em
không chê bai mà từ bỏ là tốt rồi.---Tóc nâu mắt sáng rực rỡ đầy hân
hoan.
-Mà anh tên gì vậy? Là anh cứu em sao? Anh có thấy con gấu nào gần đó không?---Nhật tâm thắc mắc
-Anh là Nhĩ Lạc, tộc trưởng Bộ Lạc Hắc Sơn. Anh thấy em ngủ say quá mà trời
tối rồi nên đưa em về. Ngoài anh ra không thấy con gấu nào khác--- Ý của Nhĩ Lạc: hắn là con gấu duy nhất ở đó.
-Vậy chắc nó ngủ đủ giấc bỏ đi lúc em còn đang ngủ, cũng may--- Nhật Tâm thở dài, Còn Nhĩ Lạc đầu đầy dấu hỏi.
-À quên. E xin tự giới thiệu. Em là Nhật Tâm. Anh cứ gọi em là Tiểu Tâm
cũng được. Có thể không gọi em là giống cái nhỏ có được không? ---Nhật
Tâm tươi cười với hy vọng từ này sẽ được gọi một cách thân thiện và lịch sự hơn là “giống cái” nọ kia.
Nhĩ Lạc kinh ngạc, rồi đỏ mặt cúi đầu hỏi?
-Em thật sự muốn anh gọi em là Tiểu Tâm--- Hắn hí hửng với suy nghĩ trong
đầu. Mọi việc quá nhanh khiến hắn bất ngờ hạnh phúc có chút không dám
tin.
-Đương nhiên. Dù sao anh cũng là ân nhân cứu em.---Nhật Tâm nở nụ cười thật tươi.
-Tiểu Tâm---Nhĩ Lạc ngước lên ngương mặt lấp lánh hạnh phúc nhẹ nhàng gọi. 20) { content.eq(midLength).after(''); } ]]>