Đón lấy những tia ban mai đầu tiên của sáng sớm, Hắc Kim lười biếng tỉnh lại từ trong giấc mộng. Nhìn đến Trovey đang nằm trong lòng mình ngủ say, Hắc Kim thỏa mãn mỉm cười.
Cưng chiều cúi đầu liếm liếm cái gáy trơn nhẵn của người yêu, Trovey vẫn chưa chịu dậy, chỉ là đem thân thể của chính mình càng xích lại gần hơi ấm bên người.
Ánh mắt phác họa theo đường cong trên thân thể ái nhân, chiếc váy lùng bùng dưới tư thế ngủ không quá nghiêm chỉnh của Trovey đã đầy vết nhăn nhúm, vạt áo dài lại bị tốc lên đến phần eo, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn cùng cái mông thủy nộn.
Hắc Kim bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, thân thể lại bắt đầu trở nên hưng phấn.
Trovey đáng thương căn bản không biết ngay lúc chính mình vẫn còn đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của mộng đẹp, ‘trượng phu’ mình lại đang có ý đồ đen tối với thân thể mình.
Dùng phần lông mềm dưới bụng nhẹ nhàng cọ lên cái mông trần trụi của Trovey, linh khẩu tiêm nhọn chui ra từ bọc túi lại xấu xa vẽ vòng quanh nếp hoa bí ẩn, nhanh chóng tìm được chốn đào nguyên ẩm ướt trong khe sâu.
Đang ngủ, Trovey chỉ cảm thấy hạ thân ngưa ngứa, theo bản năng cựa quậy thân mình, cái mông càng đẩy về phía phần bụng dưới của Hắc Kim.
Dựa vào lực đạo của Trovey, Hắc Kim thuận thế thúc mạnh về phía trước, lập tức nhét đầu nam vật còn chưa hoàn toàn trướng lớn vào hạ thể của người yêu.
Trovey bị cảm giác dị vật xâm nhập đánh thức, vừa mở mắt liền bắt gặp vẻ mặt ‘đạt được gian kế’ của Hắc Kim.
“Kim… Thân thể của người ta còn… còn chưa khỏe…” Tính khí chưa hoàn toàn phồng lớn giúp tràng đạo vừa bị khai phá chưa cảm thấy đau đớn, Trovey vẫn đủ sức trừng mắt nhìn con sắc lang phía sau… (phải là sắc báo chứ… *lau mồ hôi*…), dung nhan giận tái của người yêu chẳng những không khiến Hắc Kim chột dạ, ngược lại càng kích phát thêm hưng trí.
Cảm nhận được móc câu đang bành trướng trong cơ thể mình, chỉ chốc lát sau đã khiến khe mông đang khép chặt bị kéo giãn ra, Trovey bất đắc dĩ thả lỏng phần thân phía dưới, để cả mình lẫn người yêu không phải quá cực khổ.
Hắc Kim cảm thấy tràng ruột mềm nhẵn đang chặt chẽ ngậm lấy nhiệt hỏa của mình, thỉnh thoảng hé ra hợp lại, tựa như loại vải nhung tơ đầy co dãn, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào chính mình.
“Hôm qua em đã ăn hồng quả rồi… Ta nhìn thấy…” Hắc Kim ngọt ngào liếm vành tai của Trovey: “Em muốn ta làm thế này với em… Đúng không?”
Nương theo sự phối hợp của người yêu, Hắc Kim chậm rãi thẳng tiến vào sâu trong hạ thể Trovey, cho đến khi đem toàn bộ thanh cự kiếm thô lớn sáp nhập vào đó mới thoáng dừng lại để người yêu thích ứng.
Hắc Kim vui sướng phát hiện, cực đại của mình đã không còn là chướng ngại đối với tràng đạo nhỏ hẹp của Trovey nữa, tưởng tượng ra đủ loại tư thế có thể làm sau này, Hắc Kim càng phấn khởi luật động.
Nhớ kỹ điểm mẫn cảm trong cơ thể người yêu, Hắc Kim mỗi lần va chạm đều khiến hai chân Trovey không kìm được run rẩy.“Dùng sức… Nga… Kim… mạnh thêm chút nữa… Chưa đủ…” Tư thế nằm nghiêng khiến Hắc Kim không tiện sử lực, nghe ái nhân mị kêu, Hắc Kim càng ngày càng phấn kích nhưng không cách nào có thể hoàn toàn thỏa mãn. Khó chịu vì gãi không đúng chỗ ngứa làm cho dã thú càng thêm cuồng bạo.
“Bảo bối… Chúng ta cùng nhau dùng sức… Lúc ta tiến vào trong em, em hãy hòa nhịp theo ta…”
Hắc Kim lập tức phát hiện lời chỉ dạy của mình quả thực dư thừa, ngụp lặn trong dục vọng, Trovey sớm đã vô sự tự thông, bắt đầu nâng eo đưa đẩy, nhếch lên cánh mông cố sức thúc về phía dương cụ đang đâm vào thân thể mình.
Cứ như vậy, va chạm đối va chạm, dây dưa đáp dây dưa, một người một thú điên cuồng giao hoan, cơ hồ đã quên bản thân mình đang ở chỗ nào. Cực đại của Hắc Kim dày xéo lên lớp thịt mềm mại trong cơ thể Trovey, khiến cho cậu hưng phấn đến ngay cả ngón chân đều run rẩy… Bướng bỉnh siết lại hậu môn, quấn lấy cự bổng mang đến cho mình vô hạn vui thích, cùng Hắc Kim song song bay lên đỉnh cao trào.
Hắc Kim một giọt cũng không để phí, đem ái dịch của mình rót vào hạ thể Trovey, sau khi phát tiết xong, dương cụ vẫn còn lưu luyến không chịu rời khỏi nơi ấm áp thoải mái, nũng nịu cọ xát lên thân mình vẫn còn đọng đầy dư vị của người yêu, Hắc Kim không ngừng dụ dỗ hòng lại tiếp tục đòi hỏi, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa động truyền đến một thanh âm.
“Kim… Phụ vương cho gọi ngươi tới…”
“Ta đến ngay…” Hắc Kim nhíu mày, đó là giọng của cô em gái Hạt Lam. Mơ hồ có dự cảm không tốt, Trovey nắm chặt lớp lông trước ngực Hắc Kim.
“Đừng đi… Ta sợ…” Mềm mại rúc vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của Hắc Kim, Trovey chung quy vẫn cảm thấy chỉ có như vậy mình mới là an toàn nhất.
Hắc Kim nhẹ nhàng rút ra tính khí đang chôn sâu trong hạ thể người yêu, liếm sạch dấu vết của dục vọng, đem Trovey dịu dàng đặt lên bãi cỏ mềm, an ủi: “Ta sẽ trở về ngay thôi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ ta trở lại em sẽ không còn được nghỉ ngơi nữa đâu…”
Dùng giọng điệu khiêu khích để trấn an nỗi sợ hãi trong lòng người yêu, Hắc Kim sau khi in xuống một nụ hôn lên đỉnh đầu Trovey, vội vàng chạy về phía huyệt động của phụ vương trên đỉnh vách núi.
***
“Phụ vương…” Đối mặt với người cha chính trực tráng niên này, Hắc Kim trong lòng luôn mang một phần sùng kính cùng áy náy. Khi chính mình ham chơi bỏ đi xa, là phụ vương đã một mình chèo chống Báo tộc tưởng chừng đã lụi bại, bây giờ nó lại vì Trovey mà vĩnh viễn đem phần gánh nặng này vứt lại cho cha mình.
Cassius uy nghiêm nằm trên tảng đá cao lớn trong động, hạ đầu nhìn xuống đứa con vừa phụng mệnh đến đây, nặng nề thở dài.
“Kim… Rất nhiều chuyện, ta biết ngươi sẽ không để tâm đến… Ta cũng không có thành kiến gì với thê tử của ngươi, ta biết ngươi đã mê muội cậu bé đó rồi, chỉ cần ngươi nghe theo sắp xếp của ta, cưới thêm vài người vợ, để ngươi giúp Báo tộc lưu lại di huyết, đợi đến ngày Báo tộc đông đảo hơn, ta lập tức sẽ không quan tâm tới chuyện ngươi cưới một… đứa con trai nữa!”Cassius uy nghiêm nằm trên tảng đá cao lớn trong động, cúi đầu nhìn xuống đứa con vừa phụng mệnh đến đây, nặng nề thở dài.“Kim… Rất nhiều chuyện, ta biết ngươi sẽ không để tâm đến… Ta cũng không có thành kiến gì với thê tử của ngươi, ta biết ngươi đã mê muội cậu bé đó rồi, chỉ cần ngươi nghe theo sự sắp xếp của ta, cưới thêm vài người vợ, để ngươi giúp Báo tộc lưu lại di huyết, đợi đến ngày Báo tộc phồn thịnh hơn, ta sẽ không quan tâm tới chuyện ngươi cưới một… đứa con trai nữa!”
“Phụ vương!” Hắc Kim mạnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cha mình, thật không ngờ thân phận của Trovey lại bị vạch trần sớm như vậy, Hắc Kim không khỏi lo lắng hỏi: “Ngài… sẽ không thương tổn em ấy chứ?”
Cassius nghiêm túc nhìn đứa con thân yêu của mình, chậm rãi nhấn từng chữ một: “Vậy còn phải xem thái độ của ngươi thế nào…”
Hắc Kim chán nản cúi đầu, nếu phải băn khoăn giữa trách nhiệm và tình yêu, nó đương nhiên sẽ ích kỷ mà lựa chọn tình yêu, nhưng là đối mặt với ánh mắt trừng thẳng của cha, Hắc Kim vẫn không thể lập tức nói cho hắn biết quyết định trong lòng mình.
“Ta… Ta muốn suy nghĩ thêm một chút…”
“Không cần phải suy nghĩ nữa.” Cassius uy nghiêm nói: “Ngươi hẳn là hiểu trách nhiệm của chính mình, di huyết giống đực chỉ còn lại có hai chúng ta, vì tránh cho huyết thống tuyệt diệt, ngươi phải lưu lại con nối dòng! Mấy ngày nữa ngươi hãy cưới Adweina đi, chỉ cần sớm lưu lại con nối dòng, ta cái gì cũng có thể chấp thuận cho ngươi.”
“Tuân mệnh…” Hắc Kim bất đắc dĩ cúi đầu.
***
Ngủ được một giấc ngắn, Trovey từ từ tỉnh dậy, Hắc Kim còn chưa trở về. Trovey mơ mơ màng màng dụi dụi hai mắt, cơn đau nhức sau khi hoan ái làm cho cậu cảm thấy thư thái kỳ lạ, chất dịch của người yêu còn ở lại trong cơ thể, Trovey cũng không chút nào muốn rửa sạch, cậu hiện tại càng ngày càng thích hương vị của ái nhân đọng lại trên người mình, xúc cảm dinh dính kia tựa như một loại ấn ký chứng minh quyền sở hữu, khiến Trovey cảm thấy an tâm kỳ lạ.
Nghĩ đến đây, Trovey không khỏi khẽ đỏ mặt, thân thể bị Hắc Kim hoàn toàn khai phá sau khi hiểu rõ được niềm vui thích của ái tình, lập tức xao động khó nhịn như bén cơn nghiện, thân thể tiêm gầy tuy rằng không thể thừa nhận quá nhiều ân ái, chỉ là dục vọng khó ức chế lại khiến cậu muốn ngừng mà không được, khát vọng bị đối xử thô bạo, hưng phấn trước cảm giác được dương vật thô lớn bọc đầy gai ráp của người yêu lên tới cao trào trong cơ thể mình. Trovey lại bắt đầu nhận thấy bên trong trống trải và ngứa ngáy, vô thức kẹp chặt hai chân, đem cái mông cọ xát lên bãi cỏ dưới thân mình.
“Ngươi thật sự là dâm đãng a!” Một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, dọa Trovey nhảy dựng.
Vội vàng muốn đứng dậy, nhưng hạ thể sau cơn hoan ái kịch liệt căn bản không thể gắng sức, lập tức lại nặng nề ngã trở lại bãi cỏ.
“Ngươi đúng là vừa ngu ngốc vừa đê tiện!” Chủ nhân của giọng nói thong thả bước đến trước mặt Trovey, chính là con báo ban nãy gọi Hắc Kim đi! Trovey kinh ngạc nhìn con báo cái xinh đẹp này, cậu không rõ tại sao vừa tới nhà Hắc Kim xong ngày hôm sau liền toàn gặp phải sự đối đãi ‘lễ phép’ như thế.“Ta gọi Adweina, là vị hôn thê của Hắc Kim. Phụ vương triệu Hắc Kim tới, chính là muốn bàn về hôn sự của ta và Hắc Kim.” Adweina chậm rãi đi vòng quanh Trovey, cao ngạo ngắm nghía tình địch của mình: “Vừa rồi Hắc Kim đã đáp ứng vài ngày sau sẽ lấy ta làm vợ, tên tiện nhân ngươi vẫn nên sớm cút đi đi, nếu không, chờ ta cưới Hắc Kim rồi, sẽ không còn miếng ăn cho ngươi nữa đâu!”
“Không… Không thể nào…” Đả kích quá mức đột ngột khiến Trovey nhất thời không thể tiếp nhận: “Kim sẽ không đối xử với ta như vậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, ta mới là vợ của nó… Nó sẽ không cưới ngươi, ngươi gạt ta!”
“Đừng đùa, các ngươi cũng chưa thành hôn trước mặt tộc nhân của Báo tộc, Báo tộc sẽ không thừa nhận quan hệ của các ngươi. Sau khi ta và Hắc Kim kết hôn, ta mới là vợ chính thức của nó, mà ngươi chỉ có thể xem như thứ đồ chơi mới mẻ mà nó mang về lúc nhất thời hứng khởi thôi!” Adweina thong thả nói: “Lát nữa Hắc Kim sẽ trở lại đây, để nó chính miệng nói cho ngươi biết tin vui của hai chúng ta đi. Bất quá, sau khi chúng ta kết hôn, ngươi cũng không cần lợi dụng sự thương hại của Hắc Kim để lưu lại nữa, cho dù nó thật sự để ngươi ở lại, ta cũng sẽ không cho ngươi sống yên đâu!”
“Đủ rồi!” Một thanh âm đột nhiên cắt ngang lời uy hiếp của Adweina, Hắc Kim mang vẻ mặt khó xử đứng ở cửa động. Trovey vội vàng nhìn về phía người yêu, hy vọng có thể tìm kiếm được sự ủng hộ trong mắt nó, nhưng Hắc Kim lại quay đầu sang hướng khác, không dám đối mặt với ánh mắt dò xét của Trovey. Động tác trốn tránh rất nhỏ kia, tựa như một nhát dao xuyên thẳng vào ngực Trovey, trong nháy mắt, lòng Trovey ngập đầy tuyệt vọng… Mà nhìn biểu lộ bi thương của Trovey, Hắc Kim cũng cảm thấy trái tim vỡ nát.
Trovey vẫn ôm một tia hy vọng, luống cuống nhìn chằm chằm Hắc Kim, hỏi: “Kim, mau nói cho nó, ngươi sẽ không cưới nó, nói với nó chúng ta vĩnh viễn bên nhau, ta mới là vợ của ngươi… Mau nói cho nó đi!”
Hắc Kim cúi đầu, chỉ trầm mặc, sự lặng im này đã đâm Trovey một nhát cuối cùng, cậu tựa như tên tù phạm bị tuyên án tử, ngây ngốc xụi lơ trên mặt đất, Trovey không rõ, tại sao người yêu vừa mới còn nhu tình mật ý, chỉ giây lát sau liền thành chồng của kẻ khác, còn dung túng cho kẻ khác tổn thương mình!
“Adweina, ngươi về trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với Trovey.” Hắc Kim nhìn đến vẻ mặt xem kịch vui của Adweina, không kiên nhẫn nói.
“Ngươi là muốn thương lượng với hắn về vấn đề sau khi chúng ta kết hôn sẽ an trí hắn như thế nào sao? Ta thì không sao cả, chỉ là những chị em mà sau này ngươi muốn kết hôn có thể sẽ không dễ bàn bạc như ta đâu, nếu muốn tốt cho hắn, ngươi vẫn nên đem người yêu nhỏ của mình đưa cho tộc nhân khác đi, ta nghe nói có mấy tên cũng rất có hứng thú đối với ‘tiểu thê tử’ của ngươi đó, ta tin rằng bọn họ sẽ rất vui nếu nhận được ‘món quà’ này.”
Trovey ngây ngốc nhìn Adweina, cậu chưa từng nghĩ đến thì ra ‘cuộc sống hạnh phúc’ trong giấc mộng của mình lại chính là cái dạng này, âm thầm tự nhủ, quyết không để mình rơi xuống hoàn cảnh bi thảm như thế, nếu Hắc Kim thật sự đưa cậu cho con báo khác, cậu sẽ lập tức kết liễu đời mình.Nhìn đến bộ dáng ngơ ngẩn của người yêu, Hắc Kim đau lòng đến tột đỉnh, hận không thể tiến lên tát một chưởng vào mặt Adweina độc ác, nhưng là bây giờ còn chưa được…
“Ta muốn nói chuyện riêng với Trovey, không tiễn…” Hắc Kim không hề che dấu sự mất hứng trong giọng nói của mình, hy vọng Adweina có thể biết điều một chút.
“Như vậy cũng tốt, chính ngươi tự lo đi…” Adweina tao nhã rời khỏi huyệt động, không chút nào để ý đến thái độ khó chịu của Hắc Kim. Mục đích lần này nó tới đây đã đạt được, bước kế tiếp chính là phải suy tính cách khiến tên nhóc loài người chướng mắt kia hoàn toàn biến mất.
Chờ khi Adweina đi xa, Hắc Kim mới dè dặt đến gần Trovey, nhìn Hắc Kim từng bước một tiến về phía mình, Trovey lại cảm thấy mỗi bước chân của nó đều như đang dẫm nát lòng cậu.
“Bé cưng…” Hắc Kim nhỏ giọng gọi người yêu, suy nghĩ không biết có nên đem kế hoạch của mình nói cho cậu hay không.
“Không! Đừng tới gần ta!” Trovey tan nát cõi lòng mà gào lên, nước mắt càng không ngừng trào ra khỏi hốc mắt, siết hai nắm đấm ra sắc đánh vào đầu mình: “Ngươi… sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy, ta đã mất đi tất cả rồi, ta chỉ còn lại có ngươi, hôm qua… mới hôm qua chúng ta còn rất hạnh phúc… Tại sao hôm nay lại thành ra thế này…”
Hắc Kim vội bước tới, dùng hai chân trước đè lại Trovey. Cẩn thận thu lại móng vuốt sắc nhọn, Hắc Kim tận lực đem thân thể của mình áp lên người ái nhân, không cho cậu tiếp tục tự thương tổn mình nữa.
“Xuỵt… ngoan… Bảo bối, hãy nghe ta nói…”
“Không! Ta không nghe… Ngươi không cần ta! Ngươi đã không cần ta nữa rồi… Sao ngươi có thể… Ta yêu ngươi như vậy, sao ngươi có thể phản bội ta?” Trovey ra sức giãy dụa dưới thân Hắc Kim, điên cuồng vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của nó: “Ngươi cư nhiên để nó đến nhục mạ ta? Buông ra… Ta hận ngươi!”
Bốn chân của dã thú không thể linh hoạt được như bàn tay của nhân loại, để bắt lấy con mồi, loài báo phải có bộ móng cùng răng nanh sắc nhọn, chỉ là những thứ đó lại không thể đem ra dùng với Trovey. Trong cơn giãy dụa, móng vuốt của Hắc Kim không khỏi gây ra những vết xước nhỏ trên làn da non mịn của người yêu, nếu còn tiếp tục như vậy, Hắc Kim rất khó cam đoan mình sẽ không làm bị thương đến cậu.
Dùng sức cào mạnh, chiếc váy dài thoáng chốc đã biến thành mớ vải rách, Hắc Kim cúi người áp sáp đến giữa hai chân Trovey. Cảm giác được vật nóng rực quen thuộc nhích lại gần nơi tư mật của mình, mơ hồ đoán ra Hắc Kim muốn làm gì, Trovey dùng sức loạn đạp hai chân, không cho Hắc Kim tiếp cận. Nhưng sức lực của con người dù sao vẫn không thể so sánh với mãnh thú, Hắc Kim dễ dàng khống chế hai chân Trovey, đem vật sắc nhọn đang bừng bừng phấn chấn của mình đâm vào hậu huyệt vẫn luôn ướt át ở dưới thân thiên hạ.
“Ngươi… tên khốn!” Móc câu nhanh chóng bíu chặt lấy phần thịt sâu trong cơ thể Trovey, sợ rằng giãy dụa sẽ dẫn đến đau đớn, Trovey không thể không khuất phục.
“Ta hận ngươi!” Vô lực ngăn cản sự xâm chiếm của Hắc Kim, chỉ đành mặc nó rong ruổi trên người mình, Trovey tủi thân khóc nức lên.Hắc Kim vươn chiếc lưỡi to lớn, ngọt ngào liếm đi những giọt nước mắt trên mặt cậu, lớp gai ráp trên đầu lưỡi khiến hai má Trovey bị ma xát đến ửng hồng. Đầu nhọn nho nhỏ trên dương vật loài báo kích thích hoa khang đã trướng đầy của Trovey, dục vọng quen thuộc lan rộng từ nơi sâu nhất, tuy đáy lòng có vô hạn uất ức, nhưng Trovey vẫn không thể cưỡng lại, chỉ có thể đắm chìm trong sóng triều ái dục mà Hắc Kim khơi lên. Nhiệt độ trong tràng ruột theo sự ma xát kịch liệt mà càng ngày càng cao, cảm giác nóng bỏng khiến hùng khí của mãnh thú tựa như bị xuân dược kích thích, phát ra tiếng gầm phiếm đầy tình dục từ sâu trong yết hầu.
“Bảo bối… yêu dấu của ta… Mở chân ra thêm chút nữa.” Hắc Kim đem cái đầu to lớn của mình rúc vào chiếc gáy mảnh khảnh của Trovey, vừa nhẹ nhàng cọ xát, vừa nhỏ giọng thủ thỉ: “Thân thể mê người như vậy, sao ta có thể chia xẻ với kẻ khác…”
Trovey quay mặt sang hướng khác, không cho Hắc Kim thân mật với mình, cơn hoan ái hiện giờ so sánh với trước kia, tuy hơn phần khoái cảm trong tình dục, nhưng không có yêu thương xoa dịu nữa.
“Ta muốn rời khỏi đây… Ta muốn về nhà… Mẹ…” Trong đầu Trovey tràn ngập hình ảnh chốn thôn trang nhỏ mà mình đã sinh ra, nhớ tới ngọn đèn đầy ấm áp của mẹ khi đợi chờ mình. Có lẽ người và thú đúng là không thể chung sống, quan hệ của bọn họ không một thế giới nào có thể dung nhận.
“Không được! Ta không cho phép!” Hắc Kim bị lời nói của Trovey chọc giận, dùng sức thúc mạnh hung khí của mình, để người yêu cảm thụ mình mới là chúa tể trong cơ thể cậu: “Bảo bối, không cần phải khổ sở, thân phận của em đã bị phát hiện rồi… Ta đáp ứng bọn họ chỉ là kế đánh lạc hướng, nếu không họ nhất định sẽ thương tổn em…”
“Lừa đảo! Lừa đảo… Đau quá…” Trovey điên cuồng lắc đầu, sự xâm nhập nơi hạ thể đã khiến cậu có chút thần chí không rõ, nhưng cơn đau đớn trước đó vẫn giúp cậu sâu sắc nhắc nhở chính mình —— không nên tin nó.
“Ngoan… Đừng khóc, ta không gạt em đâu… Bảo bối, em không tin ta sao?” Hắc Kim cực lực an ủi người yêu dường như sắp phát điên, Trovey phản ứng kịch liệt như thế là điều nó không hề dự liệu được. Adweina chết tiệt kia, nếu không tại nó, Trovey cũng sẽ không biến thành cái dạng này! “Bảo bối, em hãy nghe ta nói… Trừ em ra, ta quyết không cưới ai khác, em là người yêu duy nhất, cũng là người vợ duy nhất trong cuộc đời ta… Phụ vương yêu cầu ta cưới người khác chỉ để lưu lại con nối dòng, nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho em…”
“Không phải ngươi chỉ muốn lấy cớ để cưới con báo cái kia sao?” Nằm dưới thân Hắc Kim, Trovey cất lên những tiếng khóc nấc: “Ta hận ngươi! Ngươi còn muốn đem ta đưa cho tộc nhân khác…”
“Ta muốn dẫn em bỏ trốn!” Hắc Kim đã không thể nhẫn nại trước nước mắt của Trovey nữa, đành phải nói ra toàn bộ kế hoạch của mình: “Nếu lúc ấy ta không đáp ứng phụ vương rằng sẽ cưới Adweina, phụ vương nhất định sẽ đối với em bất lợi. Ta chỉ có thể giả vờ đồng ý trước, sau đó chúng ta mới có thể tìm cơ hội đào tẩu…”
Từng đợt va chạm dưới thân vẫn không dừng lại, bị tính sự chà đạp suốt một ngày, Trovey đã dần hư thoát vô lực, nhưng là trong lòng vẫn có một nút thắt chưa được tháo gỡ, làm cậu thao thức… “Kim… Adweina… Ưm, nó nói… ta không phải… là vợ của ngươi… Bởi vì… A… nhẹ chút, bởi vì chúng ta không có thành hôn… ở trước mặt tộc nhân của ngươi……”“Em muốn thành hôn dựa theo phương thức của Báo tộc?” Hắc Kim kinh ngạc mở to hai mắt, ngừng lại động tác dưới thân, đồng thời cũng giúp Trovey có cơ hội thở dốc.
“Đúng vậy, bằng không Adweina kia sẽ không thừa nhận ta mới là vợ của ngươi! Ta muốn chứng minh cho nó xem!” Trovey dựa vào cơn giận nhất thời, đưa ra yêu cầu mà chính cậu căn bản cũng không biết nó ra sao.
Hắc Kim dường như nghĩ tới điều gì, xấu xa cười nói: “Được, ta cứ dựa theo phương thức của Báo tộc cùng em thành hôn… Đến lúc đó, em cũng không thể kêu dừng, ta sẽ để cho toàn bộ Báo tộc biết em mới là vợ ta…”
Hắc Kim nói xong, mạnh đứng lên, tính khí vẫn đang giao hợp dưới hạ thể cũng khiến cái mông của Trovey bị kéo theo, hai chân phản xạ quắp lấy vòng eo to lớn của Hắc Kim, Trovey nhìn người yêu bằng ánh mắt tràn đầy khó hiểu.
“Ôm cổ ta…” Hắc Kim cúi đầu: “Chúng ta sẽ đi chứng minh cho chúng xem…”“Chúng ta?… Ý của ngươi là… Cái đó…” Chờ khi Hắc Kim nhẹ nhàng mang theo mình đi ra phía ngoài sơn động, Trovey kinh ngạc đến không biết nên nói gì cho phải: “Á… Không!… Làm thế này không được!”
“Đừng sợ, bé cưng…” Hắc Kim dùng cái mũi ướt sũng vô cùng thân thiết cọ lên khuôn mặt phấn nộn của người yêu: “Đây là nghi thức lập gia đình của Báo tộc… Chúng ta phải để cho bọn họ nhìn xem, chúng ta là cỡ nào ân ái…”
Nói xong, Hắc Kim chọc ghẹp mà lắc lắc eo mình, nơi hạ thể đang tương liên thoáng đong đưa, khiến Trovey rên rỉ không ngớt.
“Không! Không… Ta không muốn đi…” Vừa nghĩ tới chuyện phải làm điều ‘đáng xấu hổ’ này trước mặt nhiều tộc nhân của Hắc Kim như vậy, toàn thân Trovey đều cứng ngắc, hoa đồng khẩn trương co rút lại, cắn chặt lấy cực đại của Hắc Kim, khiến nó không khỏi hít sâu một hơi.
“Bảo bối…” Tình dục khiến thanh âm của Hắc Kim trở nên khàn khàn: “Ở trước mặt toàn thể tộc nhân chiếm lấy giống cái, trút tinh dịch của mình vào trong cơ thể nó, là nghi thức truyền thống của chúng ta. Cũng chính là cái mà loài người gọi là thành hôn, ngụ ý muốn nói cho tất cả những con báo đực khác, con cái này đã thuộc về mình, Trovey, em không muốn chính thức trở thành vợ ta sao?”
“Ta… Ta muốn… chỉ là…” Nhớ đến những lời cay nghiệt của Adweina cùng sự uy hiếp từ phụ vương Hắc Kim, Trovey rụt rè nói: “Phụ vương ngươi… chắc chắn sẽ phản đối…” Trovey sợ hãi nhìn ra thế giới chưa từng biết đến ở phía ngoài sơn động, bất an nghĩ: mình là một đứa con trai, nếu đồng loại của Hắc Kim biết được chuyện này nhất định sẽ gây khó xử cho mình và nó… Mình không thể sinh con cho Hắc Kim, chúng sẽ không tiếp nhận mình! Sẽ không!
“Báo tộc cũng giống như những loài động vật khác, cho phép có nhiều vợ, chỉ cần ta đáp ứng cưới Adweina, phụ vương sẽ không ngăn cản hôn lễ của chúng ta nữa…” Sự kích thích nơi hạ thể đang dính chặt, khiến Hắc Kim nóng lòng muốn tìm cách phát tiết, nhưng đối mặt với sự nghi hoặc của người yêu, nó vẫn gắng kiên nhẫn giảng giải.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trovey xấu hổ đến đỏ bừng, trong lòng oán hận vì cảm thấy thật không công bằng, đều là con trai, tại sao cậu phải làm kẻ ‘bị cưỡi’ trước mặt đám người (đám báo??) kia chứ? “Dù sao cũng nên đợi ít lâu nữa được không… Kim… Ta, ta còn chưa có chuẩn bị tốt…”“Bảo bối…”
Trovey bướng bỉnh ôm chặt lấy cái cổ cường tráng của Hắc Kim, dùng sức lắc đầu: “Không, ta không đi! Ta không muốn ra ngoài!!”
Thấy người yêu vẫn cố chấp, dã thú đang bừng hơi tình dục khàn khàn nói: “Cầu xin ta đi… vì sự ngại ngùng của em, bắt ta từ bỏ việc ra mắt người vợ đáng kiêu ngạo của mình ở trước mặt tộc nhân… Em phải bồi thường cho ta sao đây?”
“Kim…” Trovey dùng nồng đậm giọng mũi bắt đầu làm nũng, muốn xin xỏ cho qua.
“Em biết cách nào có thể khiến ta nhượng bộ mà… Em luôn luôn biết…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ bừng của Trovey lại tăng thêm một tầng hồng, phấn nộn tựa như sắp bốc hơi: “Ta… Hôm nay… Tất cả đều chiều theo ngươi…”
Có được lời cam đoan của người yêu, Hắc Kim hò reo trong lòng, quay người đè Trovey xuống bãi cỏ, bắt đầu tiến hành loạt vận động mà mình yêu thích nhất. Mà Trovey đáng thương, vì một câu đồng ý của chính mình, đành phải trả cái giá vô cùng nghiêm trọng…
Chỉ chốc lát sau, trong động liền truyền ra tiếng rên rỉ mê loạn cùng thanh âm nức nở khi cao trào của Trovey, thật lâu cũng chưa dứt.
***
Một ngày lại một ngày qua đi, phụ vương của Hắc Kim – Cassius khẩn trương thu xếp cho Hắc Kim ‘tuyển phi’, ngoại trừ Adweina, lại chọn thêm 2, 3 con báo cái có dung mạo xinh đẹp nhu mì, đang trong kỳ động dục, cứ như muốn Hắc Kim sau khi kết hôn xong lập tức phải lưu lại dòng giống.
Hắc Kim gần đây bận đến bù đầu, một bên bị phụ vương lôi kéo đi khắp nơi chọn người vợ ‘hợp ý’, bên kia lại sợ Trovey bị những con báo cái khác tấn công, tận hết khả năng canh giữ ở bên cạnh cậu, thi thoảng còn phải vì kế hoạch ‘bỏ trốn’ mà bí mật đi dò đường trong sơn cốc, qua suốt mấy ngày này, vòng eo cường tráng của Hắc Kim đã gầy đi thấy rõ.
Đêm lặng, Trovey và Hắc Kim ngọt ngào rúc vào ngủ cùng nhau, thủ thủ thỉ thỉ nhỏ giọng tâm tình. Trovey dịu dàng chải vuốt lớp da lông bóng nhuận của Hắc Kim, Hắc Kim cũng vô cùng thân thiết liếm liếm cái cổ non mịn cùng hõm vai cậu. Đám người bên ngoài (là đám báo bên ngoài chứ?) chắc chỉ tưởng đôi tình nhân là đang tâm sự, kỳ thật, bọn họ chính đang bàn bạc về kế hoạch tìm đường chạy trốn.
“Ta đã thăm dò được lộ tuyến rồi, lúc nhỏ ta đứng trên vách đá phát hiện có một sơn động bí ẩn phía đối diện, cái hang đó có thể sẽ thông tới ‘Phong cốc’, hôm qua ta đã lén đi xem thử, nó vẫn còn nguyên xi như lúc đầu, ngày mai chúng ta liền từ đây tiến vào ‘Phong cốc’, xuyên qua ‘Phong cốc’ chính là thần giới của Phong thần, ở đó không ai biết đến chúng ta, chúng ta sẽ có thể tự do sinh sống…”
“Có sợ bị chúng nó phát hiện không…” Trovey lo lắng hỏi.
“Yên tâm, bảo bối… Sơn động kia ngoại trừ ta ra, ai cũng không biết. Ngày mai ta thay phụ thân đi tuần tra lãnh địa, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn. Chờ ta đi rồi, em hãy lặng lẽ tới cái hang đó chờ ta, ta sẽ nhanh chóng cùng em đoàn tụ.”“Được rồi…” Tuy rằng trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới có thể rời khỏi nơi đầy áp lực này, từ nay về sau cùng Hắc Kim sóng đôi chắp cánh bay, Trovey quả thực vô cùng hưng phấn.
Một đêm không ngủ, Hắc Kim lại bị gọi dậy từ sớm, đi tuần tra lãnh địa Báo tộc, xem ra thủ lĩnh Cassius quyết tâm muốn đem ngai vị trao cho con trai ngay sau khi Hắc Kim lập gia đình.
Trước khi tiễn Hắc Kim đi khỏi, Trovey cẩn thận đeo vòng ngọc lên cổ cho Hắc Kim, tựa như người vợ nhỏ vừa qua đêm tân hôn, đứng ở cửa sơn động, dõi theo trượng phu đến khi đã khuất xa tầm mắt. Vì phòng ngừa Trovey bị tập kích bất ngờ, trong khoảng thời gian này, Hắc Kim luôn tận hết khả năng để thủ hộ bên cạnh cậu, mà kế hoạch bỏ trốn lần này, lại phải tự mình hành động, Trovey chung quy khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Tới thời gian đã ước định sẵn, Trovey cẩn thận đứng lên, mặc chiếc váy dài, theo lời Hắc Kim dặn, giấu mấy viên bảo thạch vào trong túi, chuẩn bị đi đến sơn động đã hẹn.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Đột nhiên nghe có giọng nói, Trovey bị dọa không nhẹ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Adweina không mang thiện ý đang đứng chắn ngoài động, hung tợn trừng mình chằm chằm.
“Ta… Ta… Ta ra ngoài đi dạo.” Trovey nhỏ giọng nói: “Dù sao sau này cũng phải sinh hoạt tại đây, ta muốn làm quen dần với hoàn cảnh chung quanh, cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với các tộc nhân nữa…”
“Hừ!” Adweina khinh thường hừ một tiếng, hiển nhiên ngó lơ cái lý do sứt sẹo kiếm cớ của Trovey: “Đi thôi, phụ vương muốn gặp ngươi!”
Không thể cự tuyệt, Trovey bị bắt đi gặp Báo tộc thủ lĩnh —— Cassius.
Dọc theo đường đi, Trovey không yên trong lòng, luôn nhớ tới lời hẹn với Hắc Kim, hơn nữa hang của Cassius ở nơi cao nhất trên vách núi, sơn đạo gập ghềnh khó đi, khiến Trovey nhiều lần bị vấp ngã trên đường, cũng vì thế, cậu phải nghe không ít những câu châm chọc khiêu khích của Adweina.
“Ngươi quả thực ngu chết được! Thật không rõ Hắc Kim tại sao lại coi trọng ngươi?” Sau khi thấy Trovey lại một lần ngã sấp xuống, Adweina có chút hả hê nói: “Đừng chỉ nhìn vào hiện tại nó cưng chiều ngươi, đây chẳng qua là thú vui nhất thời thôi, chờ ta cùng Hắc Kim thành hôn xong, ta sẽ không để cho ngươi có một ngày trôi qua yên ổn, ta thấy giờ ngươi cũng đừng đi gặp phụ vương nữa, sớm rời khỏi đây đi, đừng tự làm mình mất mặt!”
Trovey cắn chặt răng, một câu cũng không nói, chỉ là chuyên tâm leo lên vách núi dốc, rốt cục đến được cửa động hùng vĩ của Cassius, Adweina ngừng đả kích Trovey, biểu tình trở nên trang nghiêm cung kính.
“Phụ vương, ta đã dẫn Trovey đến…”
“Ta đã biết.” Một thanh âm uy nghiêm truyền tới từ trong sơn động: “Để hắn tiến vào, ngươi đi đi…”
“Dạ!” Adweina mang vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, liếc mắt nhìn Trovey một cái, liền xoay người xuống núi.
Trovey nhìn cánh cửa động sâu thẳm, hít một hơi, chậm rãi đi vào.Đi vào sơn động, cũng không có tối tăm như dự đoán, tương phản, bên trong vẫn sáng như ban ngày. Trovey cẩn thận nhìn quanh bốn phía, thì ra nơi nơi trên vách tường đều được khảm những viên đá quý rất lớn. Báo tộc thủ lĩnh – Cassius uy nghiêm nằm trên bãi cỏ mềm, cặp mắt khắc nghiệt nhìn chằm chằm Trovey đang đi tới.“Ách…” Trovey không biết phải xưng hô thế nào với vị vương giả này, nên gọi hắn là thủ lĩnh, hay… cha?
“Trovey, dường như chúng ta còn chưa chính thức giới thiệu qua về mình…” Bỏ qua sự xấu hổ của Trovey, Cassius nói: “Nhưng điều này cũng không quan trọng, nếu có thể, ta càng hy vọng không cần quen biết ngươi.”
Thanh âm của Cassius trầm ổn tràn đầy mị lực vương giả, nhưng lời nói cất lên lại khiến Trovey lạnh thấu tâm.
“Vì Hắc Kim, hiện giờ chúng ta không thể không mặt đối mặt nói chuyện.”
Trovey không biết nên nói gì, đành phải im lặng lắng nghe.
“Ta cũng không phải cha ruột của Hắc Kim…” Lời của Cassius khiến Trovey kinh ngạc mở to hai mắt, Cassius tiếp tục nói: “Hắc Kim là một di huyết Báo tộc mang gen di truyền độc lập, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với ta, ngươi có biết điều này có ý nghĩ quan trọng thế nào đối với toàn bộ Báo tộc không?! Báo tộc có thể tiếp tục phát triển, ít nhất cần hai con báo đực hoàn toàn không cùng tông hệ tiến hành sinh sản hậu đại, nếu không phá giải ma chú, khôi phục Nguyên Huyết, Báo tộc sẽ bởi vì kết hôn với họ hàng gần mà diệt vong!”
Nghe Cassius nói, Trovey cũng gật gật đầu, tuy rằng cậu không hiểu lắm, nhưng cũng biết anh em là không thể lấy nhau.
“Ta và Hắc Kim là hai di huyết giống đực duy nhất còn sót lại, ta từ nhỏ thu dưỡng nó, dạy nó, chính là hy vọng nó có thể cùng ta gánh vác sứ mệnh phục hưng Báo tộc, nhưng nó lại chỉ chung tình với ngươi…” Cassius dừng một chút, Trovey dường như nghe được tiếng thở dài của nó: “Tuy rằng Hắc Kim đã đáp ứng cưới mấy con báo cái làm vợ, hơn nữa lưu lại con nối dòng, nhưng ta làm sao có thể không biết phần tâm tình mà nó đối với ngươi… Cho nên, để chặt đứt sự tưởng niệm của nó, giúp nó thuận lợi giao phối sinh sản với báo cái khác, ta phải diệt trừ ngươi!”
“Ngươi… ngươi… ngươi muốn… giết ta?” Trovey hoảng sợ mở to hai mắt, nhìn con báo cơ hồ to gấp đôi mình trước mặt. Nếu Cassius muốn giết cậu, tuyệt đối không phải là chuyện khó khăn, nó so với Hắc Kim còn cao lớn hơn rất nhiều, tin rằng cho dù có Hắc Kim bảo hộ ở đây, Cassius cũng có thể thoải mái xé nát cậu.
“Giết ngươi? Ha ha ha ha…” Cassius cất tiếng cười to: “Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chết từ lâu rồi, chỉ là nếu ngươi chết , lấy mức độ si mê mà Hắc Kim đối với ngươi hiện tại, nó nhất định sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn. Giết ngươi?… Ha hả, ta sẽ không ngốc như vậy.”
“Vậy ngươi…” Trovey khó khăn nuốt nước miếng: “Ngươi muốn xử lý ta thế nào?”
Cassius nhìn ánh mắt sợ hãi của Trovey, gằn từng tiếng mà nói: “Rất đơn giản, ta muốn ngươi trở thành… vợ của ta!”
“Vợ? Ngươi?” Trovey nhảy dựng: “Không! Ta quyết không đáp ứng!”
Cassius trêu tức nhìn Trovey, ngạo mạn nói: “Ngươi có quyền cự tuyệt sao?”
Trovey quyết định không tiếp tục nói chuyện với Cassius nữa, chắc chắn nó đã điên rồi!
“Ta là của Hắc Kim, bây giờ là vậy, về sau cũng vậy… Ta không thể phản bội nó, càng không thể đến với ngươi!” Trovey lớn tiếng nói, nhưng nghĩ đến Cassius cũng là vì sự sinh tồn của tộc nhân mới không thể không tiếp nhận mình, Trovey không khỏi thiện lương làm dịu ngữ khí: “Ta biết nỗi khổ tâm của ngài, nhưng thực xin lỗi, ta yêu Hắc Kim, Hắc Kim cũng yêu ta, đối với lời đề nghị của ngài, thật xin lỗi ta không thể đáp ứng. Ta phải đi, tạm biệt!”Trovey xoay người đi về phía ngoài động, thế nhưng vừa ra tới cửa, Trovey kinh ngạc phát hiện đường xuống núi đã bị chặn bởi ba con hắc báo, dưới vách núi lại tụ tập hơn mười con báo uy mãnh, Adweina cũng ở trong số đó, hả hê ngửa đầu nhìn Trovey trên bình nhai.
“Chính bởi vì ngươi yêu Hắc Kim, cho nên ngươi phải trở thành vợ ta…” Cassius lúc này đã chậm rãi đi ra từ trong động, mấy con hắc báo vốn đang hung hãn nhe răng với Trovey, vừa nhìn thấy Cassius, tất cả liền kính cẩn cúi đầu.
“Ta biết Hắc Kim căn bản không muốn cưới những con báo cái này, cũng biết các ngươi đã lập kế hoạch hôm nay chạy trốn, so sánh với việc mất đi huyết mạch trân quý của Báo tộc, ta thà tự tay giết chết nó… Ngươi cảm thấy đối đầu với sự tấn công của hơn mười thậm chí mấy chục con báo, Hắc Kim có thể cầm cự được bao lâu?”
“Không… Ngươi không thể…” Trovey yếu ớt phản bác, nhưng cậu biết rõ, làm thủ lĩnh, Cassius tuyệt đối có thể hiệu lệnh toàn bộ Báo tộc đồng loạt xông tới, giết chết Hắc Kim…
“Nếu ngươi yêu Hắc Kim, ngươi nên tác thành cho nó, giúp nó hoàn thành sứ mệnh mà nó phải hoàn thành, lưu lại huyết mạch của Báo tộc. Nếu hôm nay ngươi cùng nó chạy trốn thành công, Báo tộc cũng coi như đã kết thúc trong tay nó, hiện tại nó vì yêu ngươi mà không lo lắng mấy vấn đề này, nhưng vài năm sau thì sao? Mười mấy năm sau thì sao? Hắc Kim có thể thấy hối hận vì đã tự tay hủy diệt mạch máu cuối cùng của Báo tộc hay không? Nó sẽ sống không yên, sẽ rất áy náy… Nó có thể bởi vậy mà hận ngươi không? Vì ngươi, nó là vì ở bên ngươi mới đẩy Báo tộc tới chỗ diệt vong!”
Trovey thống khổ bưng kín mặt, toàn thân run rẩy không ngừng: “Không! Ngươi đừng nói nữa… Xin ngươi đừng nói nữa…”
“Ngẫm lại đi, trở thành vợ ta là lựa chọn tốt nhất cho ngươi. Như vậy, Hắc Kim sẽ không còn cách nào khác, phải cùng báo cái kết hôn, nhưng là các ngươi đều còn sống, sống trên thế giới này. Vài năm hoặc là mười mấy năm sau, chờ Hắc Kim đã lưu lại đủ huyết mạch của Báo tộc rồi, các ngươi có thể cùng nhau rời khỏi đây, không còn ai ngăn trở các ngươi nữa. Đáp ứng trở thành người của ta, các ngươi mới có tương lai, đây là phương pháp tốt nhất để giảm bớt thương tổn…”
“Không… Hắc Kim sẽ không đồng ý…” Trovey yếu ớt phản bác, nhưng phòng tuyến trong lòng cậu đã bị lời của Cassius hoàn toàn đánh vỡ rồi.
“Đúng vậy, ban đầu có lẽ nó chưa thể thích ứng, nhưng sau đó sẽ dần khá hơn thôi. Nó hẳn là hiểu được, bởi vì đối với các ngươi mà nói, đây là biện pháp giải quyết tốt nhất. Chờ đến lúc nó có vài thậm chí mười, mấy chục người vợ, nó sẽ dần dần quên mất ngươi. Không thể quên được cũng không có vấn đề gì, ta sẵn sàng cùng nó chia xẻ ngươi… Điều kiện tiên quyết là sau khi nó lưu lại đủ lượng con cháu mà ta vừa lòng…” Cassius đi đến phía sau Trovey, phiến tình liếm lên cổ cậu: “Ta không thích bắt buộc người khác, nhưng cũng không có nghĩa là ta không có khả năng cường bạo ngươi… Ngươi muốn kiến thức một chút, hôn lễ chân chính của Báo tộc là dạng gì không?”
Trovey chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, hai tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm, nội tâm giãy giụa trong sóng cuộn biển gầm.
“Đừng nghĩ đến chuyện cùng chết với Hắc Kim… Ta sẽ khiến ngươi cho dù có chết cũng không còn mặt mũi gặp nó.” Cassius tiếp tục dập nát ý chí của Trovey: “Ta sẽ để Hắc Kim tận mắt chứng kiến ngươi bị toàn bộ báo đực thay phiên cưỡng hiếp, ngươi nghĩ xem, đến lúc đó Hắc Kim còn muốn ngươi nữa sao? Sau khi các ngươi tới thiên đường còn có thể hạnh phúc sao?… Không không không… Ngươi căn bản sẽ không thể tới thiên đường, ngươi phải xuống địa ngục!”
“Không! Xin ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa…” Tâm trí Trovey hoàn toàn bị lời nói của Cassius đánh nát, cậu ôm chặt lấy thân thể mình, tê liệt quỵ xuống bình nhai.
Cassius lẳng lặng nhìn cậu bé co quắp trên mặt đất, đúng vậy, cậu vẫn còn là một đứa nhỏ, vẫn còn là một thiếu niên chưa đến tuổi 16, bắt cậu phải tiếp nhận những điều này, đúng là làm khó cậu. Chỉ là… nếu không nhẫn tâm, ai có thể cứu vớt được vận mệnh của Báo tộc đây? Cassius uy nghiêm đứng trên đài cao, sau chiếc mặt nạ hùng tráng uy mãnh của hắn, là một trái tim cũng biết bàng hoàng sợ hãi —— nếu Báo tộc thật sự chỉ có thể đi theo hướng hủy diệt, hy vọng ngày này không cần xảy ra ở trước mắt hắn.
Hỡi mẫu thần Moshi tối cao… Xin ngài ban cho ta sức mạnh khai sơn phách thạch, chém đứt tất cả những bụi gai trên con đường phía trước, nếu trên con đường ghập ghềnh hoàn thành trách nhiệm khôi phục nguyên huyết của Báo tộc, nhất định phải có kẻ gánh vác những tội nghiệt đó, vậy xin đem hết thảy quy về cho ta, vì sự trường tồn của Báo tộc, vì nguyện vọng của tổ tiên, ta nguyện hứng chịu toàn bộ tội lỗi cùng trừng phạt…