Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 324: Chương 324: Thăm nhà Lê Ân Tĩnh




Lâm Hàn đã có một đêm ngủ không ngon giấc.

Nghĩ cũng phải, có đứa nào ngày mai được cha mẹ dẫn đi “thưa chuyện” mà không sốt sắng? Mặc dù Lâm Hàn cũng không phải lần đầu tiên cưới hỏi, nhưng chính quy thế này thì mới là lần đầu. Chuyện liên quan đến các bậc phụ huynh, khiến hắn có chút chột dạ a!

Từ trước tới nay còn chưa gặp người ta đến một lần, liệu có để lại ấn tượng xấu gì không? Cha mẹ Lê Ân Tĩnh là người thế nào? Tình huống bên kia thế nào thế nào đó, Lâm Hàn hoàn toàn không biết. Thế mới biết, tên này trước đó vô tâm đến nhường nào.

Nhưng cũng không thể trách Lâm Hàn, hắn và Lê Ân Tĩnh trước đây trở về học viện chỉ có ba tháng là Lâm Hàn đã hôn mê, mà ba tháng kia, hai người cũng là hoàn toàn vùi đầu vào tu luyện, Lê Ân Tĩnh lúc đó cũng đang trong trạng thái lửng lơ, nói trắng ra là đang “dỗi” Lâm Hàn vì chuyện của Tuyết Thiên Lăng, làm gì có tâm tình để ý đến những chuyện này.

Hơn nữa, Lê Ân Tĩnh luôn tỏ ra là một nữ thần mạnh mẽ, làm bất cứ gì cũng theo ý mình, không cần bận tâm trước sau, khiến Lâm Hàn gặp ảo giác như vai trò của cha mẹ nàng… ầy! Cho đến cái lúc quan trọng thế này, nàng lại nhất quyết muốn thật “chính quy”, khiến cha mẹ hai bên đàm hôn luận gả, chẳng phải là làm khó hắn sao?

Hoặc có thể nói là thử thách!

Còn lý do nữa khiến Lâm Hàn mất ngủ là vì… đau! Hôm qua hắn dò hỏi đủ loại thông tin tình huống bên đồn địch, nhưng Lê Ân Tĩnh sống chết không hé răng nửa lời. Cho đến khi Lâm Hàn chán nản, chỉ hỏi một câu đơn giản nhất là… “địa chỉ nhà em ở đâu?”. Vậy là ôi thôi… đại tiểu thư đột nhiên bạo nộ giáng cho hắn một trận tơi bời khói lửa, cuối cùng ném lại một tờ giấy ghi địa chỉ rồi giận đùng đùng bỏ đi.

Hàn ca đáng thương, chỉ có thể rên rỉ mà chẳng ai thương xót, cuối cùng tự lết xác ra về, đến sáng nay người đã khỏi hẳn, nhưng vẫn còn ê ẩm tê tê, đỏ biết đại tiểu thư hôm qua ra tay nặng đến mức nào.

- Con gái con nứa! Cũng thật là, không sợ động đến con của tôi? Hừ hừ… chờ đấy, sau này lấy chị về để xem mỗi ngày tôi có đè sấp chị ra, tét cái mông kia nở hoa không?

Lâm Hàn vươn vươn cái vai mỏi nhừ, chỉ dám lầm rầm mấy lời lưu manh như vậy, còn hô ra tiếng… hắn tuyệt đối không dám!

Hiện giờ căn viện nhà hắn đã tràn ngập gián điệp nhỏ của Hải gia, mà Hải gia là gia tộc phụ thuộc Uy gia, con nhóc Hải Vô Yên kia mấy năm nay cũng gọi “chị Ân Tĩnh” ngọt chảy ra nước rồi, hắn sợ bị mật báo a!

Đánh răng rửa mặt sạch sẽ, Lâm Hàn mặc lấy chiếc ngự thần bào trắng với đồ án hoa tuyết sau lưng, hỏa diễm quanh viền. Đây chính là chiếc ngự thần bào làm từ thiên tàm ti năm xưa Lê Ân Tĩnh đã làm lại cho hắn. Ngày thường Lâm Hàn dùng còn chẳng dám dùng, quý như trân bảo cất trong nhẫn, chỉ dám lôi hàng nhái ra xài. Hôm nay cuối cùng cũng đem ra trưng dụng một lần! Hết cách a, hôm nay đi cầu hôn, phải nghiêm túc nhất có thể mới được.

Bước ra phòng khách, Lâm Hàn ngẩn ra một cái, cha mẹ hắn bây giờ đã ngồi đó ăn sáng xong xuôi, rảnh tay uống trà. Mẹ còn đang bảo Hải Ngọc đi gọi hắn dậy, thần tình có chút khó chịu. Lâm Hàn cười khổ xem lại thời gian, cha mẹ a… bây giờ mới đúng sáu giờ, hai người gấp cái gì vậy?

Nhìn thấy Lâm Hàn đến, lại như nhìn thấu tâm tư của hắn, Lâm Tuyệt rất là bất mãn khiển trách:

- Muộn như vậy rồi mới vác xác ra đây, còn dám ý kiến cái gì? Có biết theo phong tục thì phải đến nhà người ta trước mười hai giờ không? Bây giờ mới khởi hành đã là quá muộn rồi. Còn không mau mau dẫn đường đi trước?

Lâm Hàn không dám phản kháng, chỉ có thể ủ rũ đi trước ra khỏi cửa. Chỉ là, mới bước nửa bước khỏi nhà, hắn đã toát mồ hôi lạnh đầy trán, chỉ có thể quay lại ái ngại nhìn Lâm Tuyệt, muốn nói lại thôi.

- Còn trù trừ cái gì? Có lời oẳng ngay, có rắm mau thả!

Lâm Tuyệt buồn bực nói.

“Đây là con cưới vợ, không phải cha cưới vợ a! Cha sốt ruột cái gì?” Lâm Hàn thầm bĩu môi một cái, ngoài mặt lại ái ngại cười đưa cho Lâm Tuyệt tờ giấy nhận được hôm qua:

- Cha… ngài xem?

- Cái gì đây?

Lâm Tuyệt nghi ngờ nhận lấy.

- Ách… là địa chỉ nhà Ân Tĩnh… con cũng chỉ biết có vậy, nhưng không biết đường a!

Lâm Hàn nói xong câu này, như con gà trống bại trận cúi đầu, chờ đợi phán quyết.

Quả nhiên, Lâm Tuyệt suýt chút nữa chửi ầm lên. Còn may Dương Đan Hòa kéo lão, vẫy vẫy Hải Ngọc tới:

- Ngọc nhi, tới xem chỗ này là ở đâu? Nếu con biết chỗ thì mau dẫn đường đi!

- Đan Hòa Nương nương vạn tuế!

Lâm Hàn lệ rơi đầy mặt, rất muốn gào lên như vậy, mẹ quả nhiên mới là người tuyệt vời nhất nhà a!

Hải Ngọc nhận lấy tờ giấy, xem qua một lúc rồi cung kính đáp:

- Phu nhân, khu biệt viện Thanh Thủy Lưu Yên này con biết, là một biệt khu của Uy gia xây dựng ở hồ Đông, là nơi nghỉ ngơi, hóng mát, và tu luyện của rất nhiều nhân vật cao tầng Uy gia, đồng thời cũng có thể tặng cho những người có thân phận bất phàm thân cận với Uy gia, người ở bên trong, nếu không phải là bậc cao nhân thì cũng là người có quan hệ mật thiết với những đại năng của Uy gia.

- Được, vậy con dẫn đường đi thôi!

Dương Đan Hòa thản nhiên phất phất tay! Không có chút nào nao núng khi nghe mấy chữ “cao nhân”, “đại năng”! Cũng khiến Lâm Hàn ngạc nhiên một trận.

Hải Ngọc vâng một tiếng, dứt khoát phi người lên xe, cực kỳ nhanh nhẹn điều khiển xe gió! Lâm Hàn gãi gãi đầu, nhà hắn có thứ đồ chơi xa xỉ như xe gió ma pháp mà hắn cũng không biết cơ đấy!

Một đoàn người Lâm Hàn gồm sáu người, ba người nhà hắn, hai hạ nhân cùng với Hải Ngọc. Xe gió có hình dạng giống như thùng xe ngựa, nhưng bên trên có thêm một tầng không mui, chỉ có một cái liễn che nắng, ba người nhà Lâm Hàn chính là ngồi bên trên, còn Hải Ngọc ngồi trước xe thao tác, phía trong là hai hạ nhân có mấy phần cường tráng, Lâm Hàn cũng không quen lắm.

Xe gió di chuyển rất nhanh, từ vị trí nhà Lâm Hàn đến cửa Đông khoảng cách cũng xấp xỉ năm trăm dặm, nhưng cũng chỉ hao phí hơn một giờ là tới. Tốc độ này bằng một nửa máy bay rồi a! Còn may, thành Cửu Long đã có con đường riêng dành cho phương tiện cao tốc như xe gió, nếu không Lâm Hàn còn sợ sẽ xảy ra tai nạn nữa kìa.

Di chuyển một đoạn đường dài như vậy, nhưng cha mẹ Lâm Hàn một chút mệt mỏi cũng không có, cũng là nhờ trận pháp trên xe đã hoàn toàn ngăn cản gió lớn và bụi bặm bên ngoài, nhưng đồng thời lại để lọt chút khí trời thoáng mát và ánh nắng dịu vào, khiến hai người cảm giác như đang ngồi trong sân hóng mát vậy.

Ra khỏi cửa Đông, chính là hồ nước lớn rộng đến một ngàn dặm của thành Cửu Long, cũng từng là tổ địa của Lâm tộc. Lâm Hàn còn nhớ, lần đầu tiên gặp được “Áo đỏ” Altar, cũng chính là Lê Ân Tĩnh là ở nơi này, lúc đó hắn còn dựng một rừng trúc và một cái hồ nước khá nên thơ để sinh sống, không biết giờ này chỗ đó đã ra sao?

Ra đến cửa phía Đông, còn phải đi thêm hơn một dặm nữa mới đến bên bờ hồ, Hải Ngọc dứt khoát dẫn Lâm Hàn xuyên thẳng qua công viên “Thần Mộc”, cũng chính là khu vui chơi hắn từng dựng cho Băng nhi chơi đùa, hiện tại đã là sản nghiệp vô cùng nổi danh của Lâm gia, hơn nữa còn đang không ngừng phát triển hoàn thiện.

Người ở đây dường như rất quen với Lâm Tuyệt và Dương Đan Hòa, một đường không gặp chút ngăn cản, sáu người nhanh chóng đến bên bờ hồ. Hải Ngọc nhanh nhẹn đi gọi người, chẳng mấy chốc đã kéo đến một chiếc du thuyền nhỏ, Lâm Tuyệt gật gù hài lòng, dẫn đầu bước lên. Lâm Hàn cũng bắt chước gật gù đi theo, thực tình không biết mình đang gật gù cái gì.

Sáu người ổn định vị trí, du thuyền gầm lên một cái, rẽ sóng mà đi, cảnh tượng xung quanh cấp tốc biến đổi, những bọt nước mát lạnh phả vào mặt, khiến Lâm Hàn rất muốn hét lên sung sướng một tiếng. Chỉ tiếc, cha hắn ngồi đằng sau, Lâm Hàn không dám làm liều a!

Lại qua thêm hai giờ nữa, lúc này đã là hơn chín giờ sáng, cuối cùng một nhà Lâm Hàn cũng đã chứng kiến được nơi cần đến. Đó là một bán đảo cực kỳ nên thơ, lưng dựa núi, ba phía đều là nước, có vài phần tư thái thế ngoại đào nguyên, tách biệt với nhân gian.

Phía sau bán đảo là một dãy núi cao chót vót phủ kín trong sương mù, kỳ ảo mà hùng vĩ, lại ngăn cách hoàn toàn bán đảo này với thế giới bên ngoài. Xem ra Hải Ngọc nói đúng, để đến được Thanh Thủy Lưu Yên này, cách duy nhất là dùng tàu thuyền cập bến, nếu hắn không biết rõ mà tù mù tìm, không khéo lại lạc đường cũng nên.

Bán đảo này nằm ở bờ Bắc của hồ, cách thành Cửu Long tám trăm dặm, đã khá gần với bờ Đông, nơi đó hiện tại cũng là một vùng săn bắn đắt giá của giới quý tộc Thanh Thủy Lưu Yên nói riêng, và cả học viện Cửu Long nói chung.

Đến gần hơn một chút, Lâm Hàn đã bắt đầu nhìn thấy bóng người, đó là mấy người trung niên, và cả lão niên, hoặc một mình, hoặc có bạn, đang ngồi trong những đình câu cá, nhàn nhã vừa buông cần vừa đàm tiếu, hoặc đọc sách, hoặc ngẩn người suy ngẫm. Từ xa nhìn thấy du thuyền của Lâm Hàn, những người này cũng chỉ liếc đến rồi thôi, hàng ngày cũng không có thiếu người đi du thuyền tới bán đảo này nghỉ dưỡng.

Người lái thuyền thông báo với nhà Lâm Hàn một tiếng, sau đó bẻ lái, dần dần đi sát vào bờ, đỗ vào bến tàu cách nơi câu cá chừng ba dặm.

- Xin chào! Xin các vị cho chúng tôi xem giấy thông hành!

Du thuyền chưa hề cập bến, một giọng nói trầm vang đã truyền lên du thuyền của Lâm Hàn.

Nhìn lại, đứng trên bến tàu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tóc nâu mắt nâu, thân thể hùng tráng, bộ pháp vững vàng đứng đó. Hắn mặc một bộ đồ tây đen tuyền, thần tình nghiêm túc, mắt nhìn thẳng lên du thuyền Lâm Hàn, mang theo một luồng chính trực khiếp người, giống như có thể uy hiếp mọi kẻ gian đừng có giở mánh lới.

- Chú Ken! Con là Ngọc nhi! Chú để du thuyền nhà lão gia cập bến trước đã được không?

Lâm Hàn đang định giải thích gì đó, Hải Ngọc đã lên tiếng, vừa vui vẻ gọi vừa vẫy vẫy tay với người đàn ông trên bờ. Hắn ngạc nhiên nhìn về phía nàng, tò mò hỏi:

- Em quen lão kia hả?

- Vâng!

Hải Ngọc cười nhẹ đáp:

- Trước đây em cũng là nha đầu bên cạnh phu nhân và lão gia. Mấy lần lão gia và phu nhân tới học viện làm việc có dẫn em theo tới nơi này, cũng không xa lạ gì.

- Ừm!

Lâm Hàn biết Hải Ngọc đang nói đến cha mẹ Hải Vô Yên, cũng không thắc mắc nhiều nữa, Hải gia đã có mối quan hệ mật thiết với Uy gia, có chút quan hệ cũng chẳng kỳ lạ gì.

Người trung niên kia nhìn thấy Hải Ngọc, cũng gật gật đầu không ngăn cản nữa, để du thuyền nhà Lâm Hàn cập bến. Nhưng ngay khi một nhà Lâm Hàn xuống thuyền, hắn lại một lần nữa nhắc lại:

- Xin các vị cho tôi kiểm tra giấy thông hành.

Lần này, Hải Ngọc cũng không bắt chuyện với hắn nữa, ngược lại hỏi Lâm Hàn:

- Đại thiếu gia, đây là chú Ken, người chịu trách nhiệm canh giữ bến tàu này, kiểm soát người ra vào! Đại thiếu gia mau lấy giấy thông hành chú Ken đi!

- Giấy thông hành? Thứ gì vậy? Vào đây còn cần giấy thông hành sao?

Đồng thời không quên giơ giơ tờ giấy ghi địa chỉ kia. Chỉ tiếc, tờ giấy kia ngoài cái địa chỉ, thì thuần túy chỉ là tờ giấy lộn, không phải giấy thông hành.

Lâm Hàn đầy mặt mờ mịt, trong lòng lại đang “dữ tợn” muốn tét cái mông Lê Ân Tĩnh một ngàn lần! Cô nàng này… biết rõ vào đây cần giấy gì kia, vậy mà còn đưa cho mình mỗi cái địa chỉ là sao, tính chơi khó nhau? Không được không được, món nợ này ka nhớ kỹ rồi, cứ chờ đấy, sau này ka chắc chắn sẽ páo trù gấp mười lần, đúng, không cho cô nàng này nằm im trên giường mười ngày nửa tháng không xuống được giường thì ka… ách… thôi, nói trước bước không qua a!

William Ken nhìn thái độ của Lâm Hàn, hơi nhíu mày lại nói:

- Nếu không có giấy thông hành, vậy thì chỉ có thể xin mấy vị thứ lỗi! Tôi không thể để mấy vị tiến vào nơi này!

Thái độ cực kỳ nghiêm túc và nguyên tắc! Lâm Hàn nhất thời to cả đầu, hắn nhìn ra, “chú Ken” này là người cực kỳ giữ nguyên tắc, xem ra lần này không lươn lẹo qua cửa được rồi! Làm sao bây giờ?

Còn việc thô bạo dẹp đường, Lâm Hàn nghĩ cũng không nghĩ, hắn đây là đang đi cưới vợ, cũng không phải là đi cướp vợ a! Rắc rối với thiên hạ chưa nhắc, chỉ riêng rắc rối khi Lê Ân Tĩnh biết hắn làm bừa đã đủ khiến hắn lớn đầu rồi.

Làm sao bây giờ?

Đến lúc này, Lâm Hàn mới biết, lấy vợ… cũng là một việc rất gian nan thống khổ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.