Đây là những từ ngữ mà Lâm Hàn có thể nghĩ ra để hình dung về thân pháp của Liễu Hoàng Y! Quả nhiên không hổ là đệ tử hạch tâm của thế lực lớn nhất đại lục, bất cứ một thứ gì hiển lộ đều không hề tầm thường, ngay cả thân pháp cũng cao minh đến mức này.
Chỉ thoáng một chốc, thân hình của nàng đã nhẹ nhàng như phi yến di chuyển tới bên vách núi, không chút do dự nhảy xuống.
Lâm Hàn nheo mắt, hắn đã thăm dò kỹ địa hình xung quanh đây từ tối qua, bên dưới vách núi này có một cái hồ nước, nhưng mặt nước chỉ rất nhỏ, xung quanh tràn ngập đất đá lởm chởm. Nhảy xuống đó nếu may mắn rơi vào mặt hồ thì không sao, nếu rơi xuống đống đất đá...
Vậy thì Võ Đế cũng phải tan xương nát thịt không phải nghi ngờ! Riêng đẳng cấp Thánh trở lên thì không bao giờ có chuyện ngã chết lãng nhách như vậy được!
Mười người còn lại nhìn nhau một cái, trong mắt thoáng chốc đã nổi lên thoái ý. Đây mà là dẫn đường sao? Thuần túy là thách đố!
Lâm Hàn chẳng có tâm tư mà để ý đến bọn họ, nhẫn trữ vật lóe lên, mấy miếng phi đao nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn. Phi đao này là Lâm Hàn trước đó từng nhờ người chế tác, dùng để thay thế kunai trong một vài trường hợp, đơn giản là vì kunai gần như đã là biểu tượng độc môn của hắn rồi, không tiện sử dụng, chỉ có thể thay bằng phi đao phổ thông trên đại lục Ma Võ.
Nhìn xuống dưới vực, Lâm Hàn chợt mỉm cười ma mãnh một cái, cô nương kia thực ra cũng rất có thủ đoạn, lại âm thầm dùng một dải lụa dài quấn lấy một cành cây mọc ra trên vách đá, cứ như vậy trượt nhanh theo dải lụa xuống. Cách này chủ yếu là để khống chế tốc độ rơi, không để rơi quá nhanh, tạo nên xung lực mạnh mẽ làm tổn thương bản thân khi tiếp đất.
Lâm Hàn cười nhạt, một thanh phi đao rời tay, mạnh mẽ cắt đứt nhánh cây nhô ra kia, khiến dải lụa không còn chỗ bám, theo đó mà rơi tự do xuống dưới.
Bên dưới, Liễu Hoàng Y hơi biến sắc, nhưng không hề hốt hoảng, buông dải lụa bị cắt đứt ra, một dải lụa khác bắn ra từ ống tay áo, thoáng chốc đã quấn lấy một mỏm đá nhô, tiếp tục giúp nàng khống chế tốc độ rơi.
Ở bên trên, Lâm Hàn cũng đã bắt đầu “nhảy vực” trong ánh mắt kinh dị của đám người phía sau. Tên này điên rồi sao?
Đáp án rất đơn giản, Lâm Hàn không hề điên.
Lâm Hàn khống chế góc độ rất chuẩn, chẳng mấy chốc đã bắt được một đầu của dải lụa, một thanh phi đao theo đó rời tay, mang theo một đầu của dải lụa bắn thẳng về vách núi đối diện.
Phi đao mạnh mẽ đâm sâu vào vách đá, Lâm Hàn cũng bám chặt lấy dải lụa, động tác như Tarzan đu sang vách núi bên kia, sau đó làm giống như Liễu Hoàng Y, trượt theo dải lụa xuống bên dưới.
Khi đã chạm tới điểm cuối của dải lụa, hắn sẽ một lần nữa dùng phi đao cắm dải lụa sang sườn núi bên kia, đồng thời dứt rời đầu đang cố định bên trên ra, một lần nữa đu dây sang bên vách núi ban đầu, rồi lại theo đó trượt xuống dưới.
Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, nhanh nhẹn vô cùng, vậy mà chẳng thua kém Liễu Hoàng Y một đường trượt xuống bao nhiêu. Qua chừng hai mươi lần chuyển vách núi, cuối cùng Lâm Hàn cũng chạm chân xuống sơn cốc dưới chân núi này một cách an toàn.
Nhưng chẳng có bóng người nào xung quanh.
Liễu Hoàng Y đã nhanh chóng rời đi trước, thân pháp cao minh khiến nàng không để lại một chút dấu vết gì. Lâm Hàn nhếch mép cười, muốn chơi đuổi bắt với ka? Cô nương còn non lắm!
Byakugan thoáng chốc đã phát động, xuyên qua mọi vật chất bao phủ lấy phạm vi năm dặm xung quanh, hơn nữa còn không ngừng bành trướng để có thể thu thập tung tích của Liễu Hoàng Y.
Kia rồi!
Lâm Hàn nhanh chóng bắt được thân ảnh của nàng, ở một vị trí cách hắn không quá xa, nhưng lại cách nhau bằng cả một vách đá đồ sộ. Nếu chạy theo bước chân của nàng, vậy thì phải mất nửa dặm ra tới cốc khẩu ở hướng bắc, sau đó lại sang bên phải miệng cốc di chuyển ngược về hướng nam, quá lâu!
Lâm Hàn không muốn chơi cái trò đuổi bắt vô vị này lâu như vậy, tốc độ của Liễu Hoàng Y nhanh thì có nhanh, nhưng còn lâu mới sánh được hắn, chỉ là nếu cứ vừa đi vừa dùng Byakugan bám sát thân ảnh của nàng, vậy thì tốc độ sẽ bị giảm đi rất nhiều do phân tâm, chỉ có áp sát nàng rồi bám theo mới là thượng sách.
Kia rồi...
Lâm Hàn đang trong trạng thái phát động Byakugan, thoáng chốc đã phát hiện ra một vị trí yếu ớt nhất của vách đá. Dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới vị trí đó, một quyền dồn nén chakra, bộc phát quái lực khủng khiếp đến cùng cực nện lên đó, thoáng chốc đã đập tan vách đá ở cái vị trí mỏng manh nhất, đục thành một cái lỗ vừa người đi nối thẳng ra bên ngoài sơn cốc.
Liễu Hoàng Y hơi giật mình nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hàn một quyền đập tan vách đá, lộ ra thân ảnh tuấn dật mà đơn bạc như thư sinh. Liễu Hoàng Y hơi nhếch mép, miệng lẩm bẩm hai tiếng: “thú vị”.
Tốc độ nàng một lần nữa tăng nhanh, mỗi một bước nhẹ nhàng như mây gió thoảng qua mà lại có thể di chuyển khoảng cách cả trăm mét, hơn nữa mỗi bước càng ngày càng dài, dịch chuyển ngày càng nhanh.
Vèo.
Thân ảnh Lâm Hàn cũng nhanh chóng đuổi theo, như tên bắn đạp trên mặt đất, để lại một đoàn khói bụi mù mịt như thổ địa bị lật tung lên. Ấy vậy mà tốc độ này thậm chí còn nhanh hơn cả Liễu Hoàng Y, khiến khoảng cách của hai người càng ngày càng gần.
- Khụ khụ khụ! Mẹ kiếp, tên khốn kia dùng cái thân pháp thô bỉ nhà quê ở chỗ nào vậy? Khụ khụ... bụi khói mù mịt làm bản thiếu gia... khụ khụ! Mẹ kiếp, con chim ngu này, còn không mau bay theo? Lần theo đống bụi này nhanh lên! Lỡ việc của bản thiếu gia, thiếu gia cho mi lên nấu lẩu!
Hai người Lâm Hàn rời đi, một thân ảnh khác đột nhiên chui ra từ trong đống tro bụi, liên tục ho khan, kèm theo đó là một con chim điêu cao gần bằng người, cái đầu ngốc ngốc đang lắc qua lắc lại, hai cái cánh liên tục vung lên để quạt bay bụi đất, nhưng có vẻ càng quạt lại càng khiến bụi đất bốc lên mù mịt hơn.
Tên kia vỗ lên đầu con chim ngốc một cái, khiến nó ú ớ rất là tội nghiệp, ánh mắt rưng rưng như muốn nói: “Đừng có vỗ đầu ta a, vỗ nữa sẽ thành ngốc thật a!”
Chim ngu cuối cùng cũng coi như còn chút linh tính, luống cuống vỗ cánh mang theo thiếu gia bay lên cao, ánh mắt sắc bén ghi rõ lộ tuyến của tro bụi.
Kéc!
Chim ngu reo lên sung sướng, như muốn khoe công trước rồi mới lần theo, nào ngờ lại nhanh chóng bị thiếu gia vỗ đầu một cái:
- Ngu ngốc, kéc kéc cái con kẹc... Nhanh nhanh mà lần theo không tro bụi tan mất bây giờ!
Con chim ủy khuất vô cùng, nhưng cũng không dám làm trái, đành phải ngậm miệng ngoan ngoãn mà truy theo.
Liễu Hoàng Y bắt đầu buồn bực rồi.
Nàng đã dùng mọi thủ đoạn, chạy trên tán cây, đạp lên lá sen để di chuyển, nhưng trước sau vẫn không cắt đuôi được Lâm Hàn.
Nàng đạp lên tán cây, lợi dụng lá cây che giấu thân ảnh, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, tên kia như lúc nào cũng có thể nhìn thấy nàng vậy.
Nàng đạp lên lá sen, lướt qua mặt hồ, những tưởng tên này sẽ phải bó tay không đuổi kịp. Nào ngờ hắn còn bá đạo hơn, cứ như vậy liên tục nhảy nhót như có thể nhảy trên nước vậy. Đấy là vì Lâm Hàn không muốn lộ ra thủ đoạn đặc trưng là chạy được trên nước nên mới vờ vịt là “nhảy” mà thôi. Như vậy có vẻ giống khinh thân công pháp hơn nhiều, chỉ là nhìn qua nhìn lại thế nào cũng thấy có chút thô kệch không chịu nổi.
Qua mặt hồ, Liễu Hoàng Y đã kéo dài thêm khoảng cách một chút, còn chưa kịp vui mừng thì tên kia lại một lần nữa tăng tốc, bám theo nhằng nhẵng dai như đỉa. Hơn nữa, chạy cả nửa ngày, Liễu Hoàng Y hầu như lúc nào cũng ở trong trạng thái toàn tốc độ, chính nàng cũng bắt đầu thấy có chút mệt, vậy mà tên kia vẫn nhàn nhã nhàn nhã, trên mặt thậm chí còn không có chút dị thường nào.
Cao thủ!
Không biết thủ này cao tới đâu! Nhưng chắc chắn là cao hơn mình!
Liễu Hoàng Y cũng là người sáng mắt, rõ ràng mọi chuyện, nàng dứt khoát không thèm chạy nữa, bắt đầu thả chậm tốc độ, nhàn nhã thong dong như đi bộ từng bước từng bước tiến lên một sườn núi cao ngất.
Lâm Hàn cũng mỉm cười, không thèm nói gì, cũng thả chậm tốc độ, nhàn nhã đi theo.
Ban đầu còn không có gì, hắn cho rằng cô nương này biết không sánh được nên ngoan ngoãn dẫn đường, nào ngờ, chạy nhanh không được, nàng dứt khoát... không thèm dẫn đường nữa!
Đây đâu phải là dẫn đường? Có kiểu dẫn đường nào mà đi hai bước nghỉ một lần, đi năm bước vươn vai một cái không? Trời thì ngày càng tối đen như mực, cô nương này còn định lấy lửa ra cắm trại, đùa ta sao? Vậy mà ban ngày còn nói cái gì mà đến tối sẽ gặp được Tuyết Thiên Lăng?
Nhỡ đâu đến tối chưa đến, trực tiếp bị hủy tư cách thì sao?
Liên quan đến Tuyết Thiên Lăng, Lâm Hàn không dám loại bỏ bất cứ khả năng nào.
- À... Liễu cô nương, cô có thể dẫn đường nhanh hơn một chút không? Trời đã sắp tối, tại hạ sợ nếu không tới kịp, để sư thúc của cô nương chờ lâu thì không tốt.
Lâm Hàn cố gắng lựa lời mà nói, hiện tại Liễu Hoàng Y đang nắm đằng chuôi a, làm căng hay uy hiếp nàng gì gì đó hiển nhiên không ổn.
Chẳng phải sáng nay nàng nói là dẫn đường sao? Cứ bám vào đó nói là được!
- Ồ!
Liễu Hoàng Y ra vẻ rất ngạc nhiên, thảnh thơi nói:
- Vị công tử này, tiểu nữ có nhiệm vụ dẫn đường, chỉ cần dẫn công tử đến nơi là được, ngoài ra sư môn không giao phó gì thêm. Hiện tại chạy nhanh một ngày, sức cùng lực kiệt, tiểu nữ chỉ là thân liễu yếu đào tơ, nào có chịu nổi dày vò như vậy, còn xin công tử lượng thứ a!
Liễu yếu đào tơ?
Lâm Hàn mém chút ngã ngửa, nhìn ngươi như vậy mà còn liễu yếu đào tơ? Vậy đám người bị ngươi loại bỏ kia là cái gì?
Hơn nữa, còn cái gì mà sư môn chỉ giao nhiệm vụ dẫn đến nơi là được? Chẳng phải là đến vào lúc nào còn tùy tâm trạng của ngươi hay sao?
Lâm Hàn bây giờ mới bắt đầu thấm thía câu diêm vương dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi. Cổ nhân đã nói là cấm có sai mà.
- Liễu cô nương, tại hạ không hiểu đã đắc tội cô nương ở chỗ nào? Cô nương có gì bất mãn có thể chửi có thể mắng, nhưng còn xin đừng làm khó tại hạ như vậy.
Lâm Hàn nhất thời chưa nghĩ ra cách ứng đối, hơn nữa hắn cũng không định đối đầu với cô nương này làm gì. Nàng đang ở trên sân nhà, có ưu thế tuyệt đối, hắn bắt nạt được nàng, nhưng làm sao bắt nạt được Võ Đạo Môn?
Biện pháp duy nhất là giả ngu, tát nước theo mưa, thuận theo nàng là được.
Cái này gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!
- Hả? Ý công tử là tiểu nữ xấu tính, cố ý làm khó công tử hay sao?
Liễu Hoàng Y hơi cau mày, nghiêng đầu như đang nghiền ngẫm nói.
- Không không, tại hạ không...
Lâm Hàn toát mồ hôi, miệng chối đây đẩy nhưng trong lòng thì lại nghĩ hoàn toàn khác.
- Ý công tử là tiểu nữ đổ oan cho công tử sao?
Liễu Hoàng Y nghiêm mặt ngắt lời.
- Liễu cô nương xin đừng nói vậy, tại hạ nào có ý đó...
- Vậy thì đúng rồi, chính công tử đã thừa nhận ta không hề đổ oan, vậy chẳng phải là công tử bất mãn với tiểu nữ hay sao?
Ách...
Trên trán Lâm Hàn hằn lên ba cái vệt đen, đây là lý luận chó má gì vậy? Hắn đúng là bó tay, lý luận với đàn bà, mình đây chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Cười khổ một tiếng, Lâm Hàn chắp tay:
- Liễu cô nương đừng trêu đùa tại hạ nữa, rốt cuộc tại hạ phải làm gì cô nương mới có thể hài lòng?
- Công tử thực sự nghĩ rằng ta xấu tính sao?
- Cô nương đừng chọc tại hạ nữa...
...
Hai bên cứ qua qua lại lại hai câu này, Lâm Hàn không mau mồm mau miệng, nhưng giả ngu chơi lầy chơi lội thì cũng coi như có chút bản lĩnh, dứt khoát không thèm giải thích gì thêm, chỉ xin nhờ Liễu Hoàng Y đừng trêu chọc, vậy mà đúng là có thể làm cho cô nương kia mất hết hứng thú.
- Đúng là mất hứng, tưởng đụng phải một người thú vị, ai ngờ cũng chỉ là tên đầu gỗ.
Liễu Hoàng Y bất mãn bĩu môi, bộ dạng đáng yêu vô cùng. Nàng phụng phịu chìa tay ra, một bộ muốn “đòi quà”:
- Địa khí, hoặc bí tịch võ kỹ huyền cấp cao giai trở lên, ta tiếp tục dẫn đường cho ngươi!
Móa!
Móa móa móa!
Tới rồi tới rồi, hơn nữa không phải là tới bình thường, mà là trực tiếp giở công phu sư tử ngoạm! Địa khí? Bí tịch huyền cấp cao giai?
Có biết ở một địa vực cỡ trung, một thanh địa khí có thể làm nổi lên gió tanh mưa máu hay không?
Bình thường đúng là có thể kiếm trác ra chút đỉnh. Không nói đâu xa, ở thành Cửu Long cũng có không ít đại sư rèn đúc có thể làm ra Địa khí nếu có tài liệu tốt. Từ rất lâu hắn đã nhờ rèn được kiếm Hàn Tuyết, chẳng phải địa khí hay sao? Đương nhiên, đó cũng là vì hắn lấy được nguyên liệu tốt.
Tuy nhiên, đó là hắn may mắn, khối nguyên liệu kia người ta không nhìn vào mắt, địa khí của hắn trong mắt người ta chỉ là gân gà, chỉ đối với hắn là có giá trị, bởi nó có thể truyền chakra.
Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ bảo hắn tìm thiên khí hay bí tịch huyền cấp cao giai thì hắn biết lấy đâu ra?
- Sao vậy? Công tử đến chút lễ vật mai mối như vậy cũng tiếc? Ta thấy võ kỹ nện toái vách núi kia cũng không tồi, công tử có thể viết ra, ta có thể chờ.
Liễu Hoàng Y châm biếm nhìn Lâm Hàn, khiến hắn càng thêm khó chịu. Đưa cho “cháu vợ” như ngươi chút lễ vật cũng là hợp lý, nhưng mà ta không có bí tịch võ kỹ a! Thể thuật ngược lại có, nhưng ngươi có dùng được không còn là dấu chấm hỏi! Đưa ra còn có thể lộ ra chân sau, ai mà dám?
- Ha ha ha, ta tìm thấy rồi, cảm ơn Liễu cô nương dẫn đường nha, ha ha ha!
Ngay lúc Lâm Hàn còn đang tính kế, một giọng nói khoái trá chợt vang từ trên trời xuống, ngước đầu lên, một thân hình còn trẻ cưỡi đại điêu đang lướt ngang bầu trời, lao đi như một ngọn gió, nhằm thẳng tới trên đỉnh núi.